Không Thể Buông Tha

Chương 20: Trói Buộc Cả Đời


Đọc truyện Không Thể Buông Tha – Chương 20: Trói Buộc Cả Đời


Sau khi Tần Phong một lần nữa xuất hiện tại Đế Phật trong khu vui chơi, Thẩm Gia Nhất liền dẫn Lưu Tiểu Ngạo từ Đan Mạch trở về Ý.

Anh chỉ nói với Triệu Vân lật lại lời cuối sách để lấy thông tin quân đội, ngoài ra không nói gì khác.

Lưu Tiểu Ngạo lưu luyến tạm biệt Triệu Vân xong, vẫn mang bộ dạng vô tâm, hoàn toàn không giống với thân phận và tư cách của cậu ta.

Triệu Vân đã từng hoài nghi tình báo của mình có phải sai lầm không, nhưng toàn bộ tài liệu đều nói Lưu Tiểu Ngạo chính là kẻ ngụy trang.
Lưu Tiểu Ngạo rời khỏi, Triệu Vân và Tần Phong cũng bình an vô sự trải qua mười ngày.
Mười ngày, cả mười ngày này, với hai vợ chồng kết hôn bí mật, giống như đã sống thời gian hạnh phúc nhất trong nửa đời người.
Ban ngày, họ sẽ đến khu cảng mới, tay trong tay nhìn pho tượng Mỹ nhân ngư, nghe truyền thuyết, đi trên bãi cát mịn.

Bên cạnh khu cảng mới cũng có máy xay gió, phong cách kiến trúc rất giống Hà Lan, điềm tĩnh mà vững chắc.

Tần Phong và cô vợ mới cùng nhau hôn Mỹ nhân ngư lấy may, cùng nói chuyện phiếm và khiêu vũ với người Đan Mạch.
Lúc chạng vạng tối, hai người đi Đế Phật trong khu vui chơi, uống rượu, ăn đồ ăn ngon, xem pháo hoa, tay trong tay tản bộ trên từng con đường cổ kính trong Đế Phật, cuộc sống ồn ào lại bình yên tuyệt đẹp.
Cảm giác tay trong tay, giống như có thể cứ nắm như vậy từ khi còn trẻ đến khi về già.
Rời khỏi căn phòng ở nội thành, xung quanh chỉ còn tiếng biển chiều nhấp nhô, căn phòng kiểu Trung Quốc hiển nhiên cũng do Tần Phong cố ý chuẩn bị cho cả hai.

Bàn ghế trúc hoàn toàn giống những ngôi nhà trong thị trấn nhỏ ở phía nam Trung Quốc, quen thuộc và thân thiết.
Sáng sớm, mặt trời mới lên, từng vầng sáng xuất hiện bốn phía, ánh sáng xuyên vào trong căn phòng kiểu Trung Quốc này.
Triệu Vân bị ánh nắng đánh thức, mở to mắt nhìn ánh mặt trời chói chang, gương mặt không hề trang điểm hoàn toàn tự nhiên, lẳng lặng nhìn Tần Phong.
Tần Phong còn chưa tỉnh, cánh tay trần vắt ngang trên người cô, dù không mở to mắt cũng có thể lờ mờ nhìn ra thần thái thỏa mãn.


Tóc hắn giống người phương Tây vểnh lên, vật lộn một đêm có chút xõa tung, trông trẻ ra vài tuổi.
Triệu Vân mỉm cười sờ lên mái tóc không thể vểnh nổi của hắn, nhẹ nhàng giật một cái, Tần Phong nhíu mày, không phản ứng, cô giật một cái nữa, khóe miệng Tần Phong nhếch nhếch, vẫn không có phản ứng, cô lại giật, Tần Phong duỗi cánh tay ra, đưa tay xuống phía dưới lục lọi véo vào cái mông đang cong lên của Triệu Vân, miễn cưỡng uy hiếp: “Còn làm loạn nữa anh sẽ kết liễu em luôn đấy.”
Triệu Vân cười ngả vào ngực Tần Phong, không chờ hắn hành động một lần nữa, nhanh chóng xốc chăn lên xuống giường.
Tần Phong cuối cùng cũng miễn cưỡng mở to mắt, nhìn thấy phần lưng trắng nõn của Triệu Vân dường như còn lưu lại những vết hồng tối qua.

Triệu Vân đi vào phòng tắm, giống như đàn ông chỉ quấn khăn tắm phía dưới, giữ lại phần lưng để Tần Phong thưởng thức.
Tần Phong ở phía sau lên án cô: “Tần phu nhân, em đang quyến rũ anh.”
Triệu Vân nghe Tần Phong nói vậy, ngược lại cởi luôn khăn tắm ra ném xuống đất.
Gào lên một tiếng, Tần Phong bị những đường cong cơ thể của Triệu vân mê hoặc, hắn xốc chăn lên xuống giường nhào tới.

Nhưng Triệu Vân đã rất nhanh chạy vào nhà tắm đóng cửa lại.
Tần Phong hai tay chống nạnh đứng ngoài cửa nói to: “Tần phu nhân, em cản trở quyền lợi công dân, em đang phạm pháp.”
Triệu Vân ở bên trong nhãn nhã tắm nước ấm: “Hả? Anh người nước nào vậy? Em cảm trở quyền lợi công dân của anh á? Anh tới bắt em à?”
Tần Phong bắt đầu đấm cửa, trong nhà tắm nghe thấy nhiều tiếng bịch bịch, Triệu Vân điều chỉnh nước ấm, cho vào chút tinh dầu, nằm xuống bồn tắm thoải mái nghỉ ngơi, tiếng động bên ngoài không ngừng vang lên, từ khi nào mới sáng sớm Tần Phong đã có tinh thần thế nhỉ?
Sau khi Tần Phong cuối cùng cũng đẩy mạnh được cửa ra, đi vào nhà tắm, hắn chỉ thấy Triệu Vân bị khí nóng mờ mịt làm đôi má ửng đỏ, nhưng lại đang nhắm mắt thư giãn.
Hắn chạm vào gương mặt cô, cô vô thức dụi dụi vào lòng bàn tay hắn, thì thầm cái gì đó rồi yên lặng trở lại.

Tần Phong cười một tiếng, hiện tượng sinh lý sáng sớm đã bị hình ảnh bình yên này dập tắt, hắn lấy khăn tắm lau khô người cô, cẩn thận sấy tóc cô từng li từng tý rồi ôm cô về giường một lần nữa, để cô ngủ ngon lành.
Khơi lên dục vọng của hắn rồi chui vào nhà tắm ngủ, có thể làm chuyện khiến Tần Phong nổi điên như vậy, e rằng chỉ có người phụ nữ tên Triệu Vân này mới làm được.
Khi Triệu Vân tỉnh dậy lần nữa, Tần Phong đã chuẩn bị xong bữa sáng trong bếp, trứng, sữa bò và sandwich.
Hắn mặc bộ quần áo ngủ ở nhà, ngồi ở bàn ăn nhìn cô.

Cô mặc chiếc áo sơ mi của hắn, đi về phía bàn ăn.


Giống như những đôi vợ chồng mới cưới lúc đi hưởng tuần trăng mật, trên mặt đều toát ra yêu thương nồng đậm, không ngừng lan tỏa, thậm chí lan tỏa đến mức không khí trong phòng cũng mang theo ấm áp.
Triệu Vân đi tới, Tần Phong duỗi cánh tay dài kéo cô ngồi trên đùi hắn, hai tay hắn vòng quanh eo cô, cô cúi đầu, hắn ngửa đầu, hôn một cái hôn thật sâu chúc buổi sáng, đồng thời nói sáng sớm tốt lành.
Tần Phong ngồi đối diện cô, chờ Triệu Vân nếm bữa sáng hắn làm.

Triệu Vân cắn một miếng trứng chần sau đó có chút kinh ngạc, lòng đỏ trứng nửa chín tràn vào miệng.

Một đại thiếu gia Mafia như hắn lại có thể biết làm trứng tươi, còn làm rất ra dáng, thật sự muốn người khác không kinh ngạc cũng không thể.
“Sao anh biết làm món này?”
Tần Phong đắc ý: “Anh không chỉ biết làm món này thôi đâu, sau này em sẽ được nếm thử từng món.”
“Tự đại, điểm ấy quả nhiên không thay đổi gì so với sáu năm trước.” Triệu Vân không chút do dự tố cáo sự tự đại của hắn.
Tần Phong cười sang sảng, Triệu Vân tuy ngoài miệng nói hắn tự đại, nhưng giữa lông mày lộ ra sự vui vẻ khiến tâm trạng Tần Phong rất tốt, không phí công hắn mới sáng sớm đã dậy làm bữa sáng cho cô, chỉ vì muốn chiếm được nụ cười mỹ nhân.
“Tiểu Vân, chúng ta kết hôn không có bất cứ ai biết, anh cũng chỉ dùng một chiếc nhẫn để trói buộc em, em có cảm thấy tủi thân không?”
Tiếng nói trầm thấp của hắn chậm rãi rơi vào tai Triệu Vân, âm thanh đó như bay bổng trong tai cô, nhẹ nhàng.
Triệu Vân cười khẽ ngẩng đầu: “Tần tiên sinh, điều tôi cần chỉ là một lời hứa hẹn mà thôi, nhưng anh đã cho tôi rất nhiều, màn cầu hôn mộng ảo, khoảng thời gian hạnh phúc.

Sao tôi lại cảm thấy tủi thân được chứ?”
Tần Phong thỏa mãn, chỉ là dường như cảm thấy chưa đủ, ngón tay vỗ nhẹ lên chân, phát ra tiết tấu, “Cũng sẽ không hối hận chứ? Muốn biết chứng nhận kết hôn của chúng ta, trừ anh ra không ai có thể tìm thấy.

Đồng thời nếu như em hối hận, ly hôn cũng chỉ mình anh làm được.

Nhưng anh không đồng ý, cả đời này em sẽ bị buộc bên anh.”

Triệu Vân không để ý đến hắn đang cố tình gây sự, chỉ chậm rãi nói mấy chữ rồi tiếp tục ăn điểm tâm.
Cô nói: “Bị buộc cả đời thì có làm sao.”
Tần Phong chống tay nhìn cô không chớp mắt, vẻ đẹp tự nhiên, thú vị, lúc ăn đồ ăn nhai nuốt nhẹ nhàng, thỉnh thoảng ngẩng đầu cười với hắn một tiếng.
“Này, Tần phu nhân, tại sao em lại yêu anh?”
Triệu Vân dừng ăn, lau miệng, nghiêng đầu nhìn hắn, suy nghĩ kỹ một lúc nhưng vẫn lắc đầu: “Quên rồi, em nhớ lần đó anh mang cả vết thương đang chảy máu tới tìm em, em chỉ biết là khi đó em rất lo lắng.

Nhưng giờ em nghĩ lại, thật sự cảm thấy anh quá gian trá rồi.”
Tần Phong cũng nhớ tới chuyện ngây thơ hắn làm khi đó, cười khẽ một tiếng.
Khi ấy, sau khi cô cứu hắn, hắn liên tục xuất hiện trong sân trường đại học C đợi cô một thời gian dài, nhưng cô luôn nói cô không chấp nhận sự theo đuổi của hắn.

Sau đó hắn biến mất một thời gian ngắn rồi mang theo vết thương giả bỗng nhiên xuất hiện trong căn hộ của cô.
Hôm ấy, sau khi Triệu Vân nghe thấy tiếng đập cửa không ngừng, cô mở cửa, còn chưa nhìn rõ là ai tới, Tần Phong đã vô lực ngã vào ngực cô.

Lúc hành động dùng súng đã từng thấy người chết, giây phút này lại nghe thấy tiếng tim đập thình thịch khác thường khiến cô sợ hãi.

Cô lo lắng đỡ hắn lên giường, ngón tay run lên, không biết xử lý thế nào.

Khi thấy khuôn mặt tái nhợt của Tần Phong cùng đôi mắt vằn tơ máu, tất cả tình cảm như núi lửa bộc phát không thể khống chế được.

Cuối cùng lúc cô kịp phản ứng phải đứng dậy lấy kéo cắt quần áo của hắn, Tần Phong lại bắt được tay cô, trầm thấp hỏi cô: “Em quan tâm anh?”
Triệu Vân cắn môi gật đầu.
Hắn lại hỏi: “Sợ anh chết?”
Triệu Vân vẫn gật đầu, nhưng nước mắt đã tràn đầy hốc mắt, rơi xuống.
Lông mày Tần Phong bỗng nhiên nhíu chặt lại, tạo thành một đường rãnh, giống như đang chịu đựng đau đớn, lại hỏi: “Yêu anh sao?”
Triệu Vân cuối cùng khóc nức nở hét lên: “Em yêu anh, em yêu anh đấy đã đủ chưa! Anh còn tiếp tục nói nữa sẽ mất máu mà chết đấy!” Nói xong cô nhanh như gió chạy đi lấy kéo và hộp cấp cứu.
Sau đó đương nhiên Triệu Vân bắt đầu cắt quần áo của hắn.


Đương nhiên cô cũng biết tất cả chỉ là chiêu khổ nhục kế của Tần Phong.
Giờ nghĩ lại, lúc đó có chút ngây thơ, nhưng đối với họ mà nói, chuyện sinh tử vốn là thường tình, nhưng tình hình lúc đó, giống như hoạn nạn gặp chân tình.
Triệu Vân ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy nụ cười xấu xa của Tần Phong, cô đá một phát vào chân hắn dưới gầm bán, Tần Phong không phòng bị, nụ cười xấu xa trên mặt cứng lại, Triệu Vân thu chân về điềm nhiên tiếp tục ăn sáng như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là một hạnh phúc bình thường nhỏ nhoi cũng sẽ khiến Triệu Vân vô thức phóng đại gấp bội.
Sau khi hai người ăn sáng xong đã mười một giờ, lúc này có thể dễ dàng quan sát nghi thức giao tiếp của cấm vệ quân.

Mặc quần áo tử tế xong, Tần Phong lái chiếc xe thể thao Romeo Alpha cổ đưa Triệu Vân đến lâu đài Rawson.
11h30, lâu đài Rawson, cấm vệ quân mặc quần áo đen, trên đầu đội mũ da gấu cao giống nhân vật trong phim hoạt hình.

Triệu Vân ôm lấy cánh tay Tần Phong đi theo hắn, không có Thẩm Gia Nhất và Lưu Tiểu Ngạo, bản chất như mèo của cô bộc lộ không thể nghi ngờ, mềm mại khiến Tần Phong cảm thân bên cạnh mình đang là một con mèo ngoan ngoãn dịu dàng, tâm trạng hắn khoan khoái dễ chịu.
Cấm vệ quân xuất phát từ lâu đài Rawson đi thẳng đến lâu đài Anne Marie, xung quanh bán nhiều đồ lưu niệm.
Tần Phong tùy ý nhìn một bức tượng nhỏ nặn hình cấm vệ quân thời cổ, cũng tùy ý hỏi cô: “Chúng ta ở đây bao lâu rồi?”
Triệu Vân cúi đầu nghĩ: “Ầm…, mười ngày rồi.”
“Mười ngáy á…” Tần Phong xúc động, “Sao anh cảm thấy như chưa hết một ngày nhỉ, quả nhiên thời gian hưởng tuần trăng mật trôi rất nhanh.

Hai ngày nữa chúng ta phải trở về rồi, ba em thích gì? Mang về cho ông ấy chút quà nhé?”
Giống như đang nịnh ba vợ, Triệu Vân tự động không để ý hắn đang nói phải trở về đâu, chỉ cười đáp: “Ba em ngoại trừ những chuyện liên quan đến bất động sản, cũng chỉ thích thi họa, hôm nào anh đến mang theo bút tích thực cổ tặng ba em, nhất định ông ấy sẽ rất thích.”
Tần Phong mỉm cười gật đầu nói “Được”, rồi ghi nhớ thật kỹ.
Triệu Vân chọn vài đồ lưu niệm, đưa cho Tần Phong.
Tần Phong cầm đi tính tiền, dặn cô: “Em không biết tiếng Đan Mạch đừng đi lung tung, lát nữa anh sẽ quay lại tìm em.”
Tần Phong cầm túi đồ lưu niệm đi tính tiền, hắn quay đầu thấy Triệu Vân đang cúi đầu xem đồ lưu niệm, mới cầm điện thoại lên gọi.

Hắn gọi cho Arthur, hỏi Arthur lão gia có động thái gì không, Arthur nói không biết.

Hắn lại gọi cho Monica, Monica nói lão gia đang đợi hắn giữ lời hứa một tháng trở về.
Tần Phong tính thời gian, đáp: “Lời hứa một tháng là ngày kia, ngày mai anh sẽ đưa Triệu Vân trở về.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.