Không Thể Buông Tha (Hiệp Lộ Tương Phùng)

Chương 57: Thân phận của Gia Nhất


Đọc truyện Không Thể Buông Tha (Hiệp Lộ Tương Phùng) – Chương 57: Thân phận của Gia Nhất

Lưu Tiểu Ngạo không đáp, Triệu Vân cũng không vội.

Mà Triệu Thiên Thái ở một bên gặm quả táo răng rắc, còn Triệu Vân ở trên giường ăn quýt nhàn nhã nheo mắt ông.

Nếu muốn làm cho người ta áp lực, phương pháp tốt nhất vẫn là nhìn hắn cười mà không nói. Mà đối với Lưu Tiểu Ngạo, chỉ cần xem như hắn không tồn tại ở đây, mặc kệ hắn, không đến nửa tiếng, sẽ chui đầu vô lưới, không có đường sống.

Động vật máu lạnh còn biết dựa vào nhiệt độ xung quanh tự thay đổi thân nhiệt để thích ứng, đừng nói chi Lưu Tiểu Ngạo là kẻ hai mặt.

Quả nhiên, Lưu Tiểu Ngạo ngây người đứng trước mặt Triệu Vân, không có cách nào khác, rốt cuộc yếu ớt mở miệng: ‘anhGia Nhất lấy Tiểu Lộ Dương uy hiếp em, cho nên em mới giúp đỡ anh ta làm việc.’

Triệu Thiên Thái chậm chạp mở miệng, vẻ mặt như trước mắt là bể khổ quay đầu lại là bờ, nói: ‘Xem ra Thẩm Gia Nhấtkhông phải người tốt, chỉ là sói đội lốt cừu.’

Triệu Vân bất đắc dĩ nhìn cha cô, tay Triệu Thiên Thái lập tức làm động tác khóa môi từ trái sang phải, sau đó gặm quả táo răng rắc.


Triệu Vân quay đầu hỏi Lưu Tiểu Ngạo: ‘nói một chút cậu đã làm chuyện gì giúp hắn ?’

Lưu Tiểu Ngạo lắc đầu: ‘Chị Vân, em phải biết rằng Lộ Dương ở đâu.’

Triệu Vân quay đầu nhìn về phía cha cô, miệng Triệu Thiên Thái còn đang nhai miếng táo ngẩng đầu: ‘Như thế nào?’

‘Cha có thể tìm được Lộ Dương ở đâu chứ?’

thật ra hai cha con Triệu Thiên Thái cũng không thể xác định có thể tìm được Lộ Dương, khi đó Jayson mất tích, thì tung tích Lộ Dương cũng không biết. Nhưng hai cha con hiểu ngầm, Triệu Thiên Thái vừa thấy Triệu Vân đặt câu nghi vấn, không chút do dự gật đầu: ‘Cha con là ai, muốn làm chút việc kia có khó gì? Đợi lát nữa cha liên hệ người tìm Lộ Dương, hai người các con bàn chuyện trước đi.’

Triệu Vân quay đầu, ngón tay đặt lên cằm hỏi: ‘Thế nào, bây giờ chỉ có thể nói vậy?’


Lưu Tiểu Ngạo gật đầu: ‘Chị Vân, nếu chị có thể giúp em tìm ra Lộ Dương, em chắc chắn đứng ở phía chị.’

‘Đương nhiên có thể, cậu nói đi.’

Lưu Tiểu Ngạo hít sâu một hơi, điều chỉnh hơi thở, nhớ lại chuyện từ lúc theo Thẩm Gia Nhất, đáp: ‘anh Gia Nhất nói Tần Phong làm ảnh hưởng tương lai của chị, để em tùy thời báo hành tung của chị và Tần Phong, cho nên vừa đến Ý em nói choanh Gia Nhất, nói chị đi tìm Tần Phong rồi.’ Lưu Tiểu Ngạo vụng trộm ngẩng đầu chăm chú nhìn Triệu Vân, thấy trên mặt Triệu Vân cũng không tức giận, tiếp tục nhát gan nói, ‘Lúc Tần Phong gọi em đến Siculus, còn có chuyện chị và Tần Phong muốn đi Đan Mạch kết hôn, em cũng đều nói cho anh Gia Nhất.’

‘Tiếp tục.’

Lưu Tiểu Ngạo có chút sợ hãi: ‘Chị, chị Vân, là em nghe anh Gia Nhất nói lo lắng cho chị, em mới nói cho anh ta hành tung của chị.’

‘Tôi biết, tôi không trách cậu, vẫn biết phía sau lưng cậu có chủ mưu.’

Lưu Tiểu Ngạo xấu hổ gật đầu, Triệu Vân không đành lòng thấy bộ dạng Lưu Tiểu Ngạo dè dặt, chỉ vào sofa nói với Lưu Tiểu Ngạo: ‘Thôi, đừng nói nữa, cậu ngồi xuống hãy nghe tôi nói.’

Lưu Tiểu Ngạo di chuyển hai bước về sofa, mới phát hiện chính mình đứng quá lâu, chân cũng đã run lên rồi. Ngồi xuống trênghế sofa, cả người mới thả lỏng, sờ sờ mồ hôi trên mặt, cau mày.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.