Đọc truyện Không Thể Buông Tha (Hiệp Lộ Tương Phùng) – Chương 4
Một câu này, tràn đầy sự dửng dưng.
Con sư tử trong lòng Triệu Vân không ngừng gào thét tận đáy lòng: “Triệu Vân, cùng lắm đánh cược một lần thôi, đã nhiều năm như vậy cô đánh gục
bao nhiêu người, dọn dẹp bao nhiêu chuyện, còn có gì không dám chứ!
Triệu Vân nắm tay lại thành quyền, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Phong, mạnh mẽ nói với nó: năm đó hắn có thể rời xa tôi vô tình như vậy, giờ
đây lại cao cao tại thượng nói chuyện trả giá đặt cược với tôi, cái giá
lại ác như vậy, Triệu Vân này có thể cam tâm khinh địch hay sao?
Nắng gắt La Mã đã tắt, ánh trăng chiếu xuống, nhưng không thể chiếu sáng mọi nơi, cùng lắm chỉ ở cung Quảng Hàn mà thôi, không thể chiếu tới bãi xe đua chợ đêm này được.
Bãi xe đua chợ đêm, đèn xe khắp nơi sáng rực, mọi người đều vây quanh
Triệu Vân và Tần Phong, yên lặng chờ đợi quyết định của cô gái không sợ
chết này.
Đèn dần sáng lên, dần dần xuất hiện vài tiếng xì xào, lúc đôi mắt Triệu
Vân bắt đầu cảm thấy chát, cuống họng có chút khó chịu, rốt cuộc cô cũng kiên định nói.
“Đặt cược không công bằng, anh thắng, tôi để lại một cánh tay, tôi thắng, anh để lại một nụ hôn.”
Cô nói xong, xung quanh lập tức phát ra tiếng hò hét, vỗ tay, huýt sáo
ầm ầm, có người đàn ông thẳng thắn cười to, cũng có phụ nữ xem náo nhiệt cười duyên dáng, âm nhạc Rock and Roll đúng lúc vang lên cực lớn, cô
giống như người không biết trời cao đất dày, trước mặt anh em mở miệng
nói: “Tần Phong, đêm nay phải đến phòng tôi đấy.”, lời vừa ra khỏi
miệng, xung quanh trở nên náo nhiệt đỉnh điểm, huyên náo, ầm ĩ.
Nhưng Tần Phong không còn sủng nịnh hỏi Triệu Vân “Muốn động phòng hoa
chúc sớm với anh sao?” như đã từng. Mà Tần Phong bây giờ, chỉ thoáng
kinh ngạc, không quan tâm mở miệng nói: “Đã xong.”
Con sử tử trong lòng cô không hề táo bạo, yên tĩnh núp trong góc, chỉ
khẽ hừ một tiếng: “Nói cô bao nhiêu lần rồi, Triệu Vân, cô không thể kỳ
vọng quá nhiều.”
Triệu Vân đưa tay giật kính râm trở lại, đeo lên một lần nữa, không thèm liếc hắn một cái, đôi mắt trốn sau cặp kính râm mạnh mẽ chớp hai cái,
dùng sức ép chút ướt át vừa tràn ra nơi khóe mắt trở lại, quay người đi
thẳng về phía Phương Khoan.
Đua ba vòng, người về trước là người thắng cuộc. Triệu Vân lái chiếc
Ferrari cùng Phương Khoan, Tần Phong lái chiếc xe Lamborghini LP700 bản
đặc biệt của mình.
Phương Khoan vừa nhìn đã biết kết quả, lo lắng hỏi Triệu Vân: “Xe có
thêm tôi, sức nặng trên xe rất lớn, sẽ ảnh hưởng đến kết quả của cô đấy, hay là cứ để tôi xuống nhé?”
Triệu Vân lắc đầu: “Nếu anh đi xuống, tôi không dám chắc anh có thể sống sót đợi tôi đua hết ba vòng đâu.”
Hoàn toàn chính xác, Gambia tuy giờ ít xuất hiện nhưng đã từng rất hung
hăng, hắn chỉ là một người ngoại quốc, bọn họ không coi ra gì, có thể
lấy mạng hắn bất cứ lúc nào, Phương Khoan không dám tiếp tục mở miệng,
nếu hắn không đắc tội với gia tộc Gambia thì đã không cần đồng sự liều
mình đến cứu.
Triệu Vân nhìn ra lo lắng của hắn, chỉ quay đầu liếc mắt nhìn hắn: “Yên
tâm, tôi đã biết trước rồi, cho dù thua, hắn cũng không đánh chết tôi
đâu.”
Phương Khoan vốn lo lắng trong lòng, sau khi nghe cô đã chuẩn bị tâm lý bị đánh, nhất thời cảm thấy lo lắng hơn.
Tiếng động cơ vang lên, chân ga không ngừng đạp xuống, hai tay Triệu Vân nắm chặt tay lái, tháo kính râm xuống, xuyên qua cửa sổ xe nhìn sang,
Tần Phong ngồi ở ghế lái bên trái, tỉnh táo nhìn về phía trước, nửa
khuôn mặt như tác phẩm điêu khắc kỹ thuật tinh xảo, vô cùng thâm thúy.
Tần Phong cảm giác được ánh mắt nóng bỏng rơi trên mặt mình, lúc quay
đầu nhìn về phía Triệu Vân, hắn chỉ thấy một bên mặt hoàn mỹ của Triệu
Vân mà thôi.
Mày rậm của Tần Phong hơi nhíu lại, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Tiếng súng ngắn “đoàng” một tiếng vang lên, tiếng bánh xe ma sát với mặt đất chói tai, hai chiếc xe lập tức tăng tốc vọt lên, bánh xe để lại một lớp khói dày, lập tức biến mất trong tầm mắt.
Trong đường đua có bốn vòng cua, ba vòng bên trái, một vòng bên phải. Lúc xuất phát, Tần Phong ở bên trái.
Vòng đầu tiên, Triệu Vân chưa quen làn xe, theo sát sau xe Tần Phong.
Vòng thứ hai, Triệu Vân thấp thoáng thấy Tần Phong phía trước đang đảo
tay lai, cô nhếch môi, dẫm chân ga tăng tốc độ, vừa định vượt qua Tần
Phong, Tần Phong đánh tay lái sang phải đè ép Triệu Vân, Triệu Vân giảm
tốc độ tránh va chạm với Tần Phong, lại tụt lại phía sau.
Phương Khoan ôm chặt dây an toàn lớn tiếng hỏi Triệu Vân: “Cảnh quan, hình như hắn chả biết tiếc xe gì nhỉ?”
Triệu Vân hừ lạnh: “Hắn biết tôi sẽ tránh nên mới đụng đấy.”
Phương Khoan nhếch đôi mắt lên, nới lỏng dây an toàn, chỉ huy Triệu Vân: “Kìa, còn chờ gì nữa, đâm hắn đi! Cảnh quan, đâm thẳng vào đuôi xe hắn
ấy!”
Đôi mắt Triệu Vân lóe lên, hiểu ý của Phương Khoan, không ngăn cản nữa
mà định húc vào đuôi xe bên phải của Tần Phong, Tần Phong quả nhiên
tránh cô, Triệu Vân lập tức phóng xe vượt qua hắn.
Vòng thứ ba không có bất ngờ gì xảy ra, Tần Phong đuổi kịp, vượt qua
Triệu Vân. Triệu Vân lại tiếp tục sử dụng chiêu cũ, hai tay nắm chặt tay lái, cắn chặt môi dưới phóng lên nhưng bây giờ Tần Phong không tránh
nữa. Lần này hai xe đâm thẳng vào nhau, cả hai bên đều đập mạnh một cái, xe Triệu Vân xoay tròn, hơi nghiêng, tránh cho Phương Khoan bị thương,
đầu cô lại đập thẳng vào cửa sổ xe, Phương Khoan nhanh tay bắt lấy tay
lái, Triệu Vân vẫn chưa mất ý thức, đồng thời dẫm phanh, thân xe lập tức chắn ngang làn xe rồi dừng lại.
Tần Phong ở phía trước, vì Triệu Vân đâm vào xe hắn lần thứ hai, hắn đã
sớm chuẩn bị, cũng không bị thương nặng, nhìn xe phía sau qua kính chiếu hậu gấp gáp ngoặt tay lái rồi dừng lại, đôi mắt hắn hơi dao động, sau
đó không lưu tình phóng như bay.
Lúc Triệu Vân và Phương Khoan lái xe trở lại, xung quanh lần nữa vang
lên tiếng huýt sáo, Tần Phong đứng cạnh đuôi xe Lamborghini bị lõm mất
một mảng, nhẹ nhàng xua tay, mọi người lập tức im lặng như tờ.
Trên trán Triệu Vân đã có vết máu, thậm chí trên tóc cũng dính một chút. Nhưng lúc được Phương Khoan dìu xuống xe, dù rất chất vật nhưng sống
lưng cô vẫn thẳng tắp.
Tần Phong đánh giá Triệu Vân thật lâu, nhìn dáng vẻ quật cường của cô
đang nhìn hắn chằm chằm, nhìn lông mày cô vì nhịn đau đớn khẽ rướn lên,
nhìn sức lực toàn thân cô đều đặt trên người Phương Khoan, lạnh lùng mở
miệng: “Lần này hắn là ai? Là đại ca xã hội đen hay trùm ma túy lớn? Lần này cô định nằm vùng bao lâu? Lại một lần nữa dùng sắc đẹp và thân thể
của mình để khiến hắn yêu cô sao?”
Đầu Triệu Vân có chút đau nhức, bây giờ lại đau lòng đến mức khó có thể
hình dung, chỉ hít thở qua phổi thôi cũng đau, khó khăn mở miệng nói:
“Không phải.”
Ánh mắt Tần Phong biểu lộ ý không tin, vài giây sau bỗng nhiên bật cười
lần đầu tiên từ sau khi xa cách, nụ cười đó khiến người khác cảm giác
như được tắm trong gió xuân, nhưng lại khiến Triệu Vân không rét mà run. Cho tới bây giờ cô cũng biết hắn trừ bề ngoài dịu dàng với phụ nữ ra,
còn tàn nhẫn với tư cách là Mafia.
Tần phong khoanh tay lại, dừng một chút rồi nói: “Hôn hắn đi, hôn hắn
tôi sẽ giữ lại cái mạng cho hắn, đây không phải thủ đoạn cô vẫn dùng hay sao? Làm lại cho tôi xem.”
Phương Khoan ở bên cạnh không hiểu những gì hắn nói, vừa mới há mồm định cự tuyệt, Triệu Vân liền nắm chặt cánh tay hắn: “Làm đi.”
Phương Khoan nhíu mày, không biết Triệu Vân muốn làm gì, Triệu Vân thấy
hắn không có phản hứng, giọng nói đột nhiên cao lên mấy đề-xi-ben, lớn
tiếng quát: “Con mẹ nó đừng có câu giờ!”
Xung quanh có người huýt sáo, dùng tiếng Ý hô: “Sát nữa vào, anh bạn!”
Phương Khoan giật mình, lập tức tiến tới, đôi mắt Triệu Vân thẳng thừng
nhìn chằm chằm Tần Phong, quay đầu hôn Phương Khoan mãnh liệt, âm thanh
phát ra giữa đám người yên tĩnh, mọi người xung quanh lại bắt đầu xôn
xao, hướng về phía Tần Phong hô to: “Thả hắn đi!”
Tần Phong khoanh tay nhìn bờ môi Triệu Vân đang hôn người đàn ông kia,
giống như không có chút phản ứng nào, đừng nói đến phẫn nộ, ngay cả giễu cợt cũng không có, hắn duỗi ngón tay chỉ vào Phương Khoan, nói với
thuộc hạ: “An toàn tiễn hắn về nước, ngay lập tức.”
Vài tên da đen cường tráng trong đám người đi đến trước mặt Triệu Vân và Phương Khoan, kéo cánh tay Phương Khoan lôi hắn đi, dù Phương Khoan có
hét to nói cô cùng đi, Triệu Vân cũng không trả lời, mấy tên da đen cũng không buông tay, mãi cho đến khi giọng nói của hắn dần mất hút.
Tên da đen đi rồi, mọi người vây xem cũng tản ra.
Tần Phong bước từng bước đến gần Triệu Vân, vươn tay thẳng thừng nắm lấy cằm Triệu Vân, nâng mặt cô lên nhìn vào chính mình, “Muốn để lại tay
trái hay tay phải?”
Triệu Vân là người từng chiến đấu thực tế, nhưng nghe được câu này, thân thể vẫn run lên không tự chủ.
Chịu đựng cái cằm bị bóp đau nhức, Triệu Vân cong khóe miệng lên cười nói: “Tôi không tin anh sẽ cam lòng chặt tay tôi.”
Tần Phong rốt cuộc khó khăn cười trầm thấp: “Cô đúng là rất hiểu tôi.”
Đáy lòng Triệu vân không khỏi thả lỏng, lại nghe Tần Phong nói tiếp:
“Tôi sẽ không chặt cánh tay của cô nhưng tôi sẽ để cho cô nếm lại vị
ngọt của sáu năm trước.”
Triệu Vân không thể tin nổi mở to hai mắt nhìn: “Anh hận tôi đến vậy sao?”
Tần Phong lắc đầu: “Tôi không hận cô, Trung Quốc có câu tục ngữ, ái đắc
việt thâm hận đắc việt thâm (yêu càng sâu đậm hận càng sâu), tôi không
yêu cô đương nhiên sẽ không hận cô.”
Lời nói của Tần Phong giống như chiếc đèn pin trong tay cảnh sát, chiếu
thẳng về phía cô, cô chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy toàn thân đều đang
run rẩy.
Trước đó, cô lo hắn sẽ bị thương, lo hắn bị Cục điều tra liên bang tập
để mắt. Sau đó cô đứng trong đám người nhìn hắn ôm một nữ minh tinh giữa quảng trường La Mã, cô không thấy khổ sở, chỉ cảm thấy may mắn hắn vẫn
bình yên.
Mà lúc này, hắn nói với cô hắn đối với cô không có yêu hận, chỉ giống như người xa lạ.
Nhưng không thể bỏ đi một chữ yêu, tại sao cô phải chịu đựng sự tra tấn
tàn nhẫn của hắn? Sáu năm trước, cô yêu hắn, yêu đến mức thà rằng để hắn hận chính mình sau đó kiên quyết rời xa cô, sáu năm sau, cô vẫn yêu hắn như cũ, yêu đến mức đánh cuộc cả một trận đua xe chỉ lấy một nụ hôn.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Tần Phong nhìn đôi mắt Triệu Vân hiện lên bi thương, đôi mắt hắn không
tự chủ được tối sầm lại, chậm rãi lùi về phía sau, môi mỏng khẽ mở:
“Đánh cho ta.”
Mấy tên thuộc hạ sau lưng nghe được mệnh lệnh, lao đến bắt đầu ra tay
với Triệu Vân, ban đầu Triệu Vân còn dùng sức chống cự, nhưng thể xác và tinh thần đều đau nhức khiến cô chống đỡ được mấy chiêu liền vô lực ngã xuống. Bọn chúng đá cô, thân thể Triệu Vân liền run lên, dù cô nhận
được bao nhiêu cú đá, đôi mắt cô từ đầu đến cuối vẫn xuyên qua khoảng
cách nhìn thật sâu vào Tần Phong.
Mà Tần Phong chỉ lạnh nhạt nhìn cô, như đang nhìn một thứ đã chết không có tính mạng, sau đó xoay người rời đi.
Triệu Vân nhắm chặt mắt lại, cuối cùng cũng không thể khống chế nổi nước mắt chảy xuống, nhỏ trên mặt đường nhựa khiến cô nhớ lại ký ức.
Khi đó, hắn đã từng nắm chặt cằm cô như vậy, hắn nói: “Cô biết không,
tôi chưa từng yêu cô như bất cứ người phụ nữ nào khác, cô là người phụ
nữ đầu tiên tôi muốn lấy làm vợ, nhưng cô lại lừa tôi! Là tại cô khiến
cho những anh em kia của tôi phải chết oan uổng!”
Sau đó là một đám người đến đấm đá cô.
Triệu Vân từ đầu đến cuối dùng tay che bụng, không nói gì, không chống
cự, đến khi bị những người đó đánh gục xuống đất, tóc tai lả tả, mặt mũi đầy vết máu, Tần Phong mới lạnh lùng mở miệng nói dừng tay.
Hắn hỏi: “Tôi hỏi cô một lần nữa, cô có yêu tôi không?”
Cô không trả lời, đợi đến lúc chính Tần Phong cười to, đợi đến lúc chính Tần Phong giơ chân lên cao, dừng toàn bộ sức lực đá thẳng vào bụng cô.
Đó là lần cuối họ gặp nhau, sáu năm trước.
Còn lần này, lần đầu tiên gặp nhau sau sáu năm, thứ chờ đợi Triệu Vân
chính là không có một bóng người trên đường đua, gió lạnh thổi tới,
xuyên qua quần áo vào tận trong xương cốt, một mình nằm lạnh buốt trên
mặt đường nhựa, cơ thể đau nhức không thể đứng dậy nổi, cuối cùng bất
tỉnh.