Không Thể Buông Tha (Hiệp Lộ Tương Phùng)

Chương 29: Tần phong bị thương


Đọc truyện Không Thể Buông Tha (Hiệp Lộ Tương Phùng) – Chương 29: Tần phong bị thương

Tần Phong cùng Lục Ngạn đi xuống, xử lý vết thương ở đầu gối và tay, sau đó Lục Ngạn sắp xếp hắn vào phòng bệnh không người nghỉ ngơi mấy giờ.

Thế nhưng mấy giờ đó hắn một chút cũng không yên ổn, trong mơ luôn là
một mảng màu đỏ, cùng với thi thể mơ hồ toàn là máu, sau khi hắn vươn
tay lật thi thể lại, trước mặt liền xuất hiện gương mặt của Triệu Vân.

Cứ mơ như vậy, lặp đi lặp lại, cuối cùng Tần Phong bừng tỉnh, khi tỉnh
lại, hắn sờ trên mặt toàn là mồ hôi lạnh mới phát hiện tất cả chỉ là một giấc mộng mới thả lỏng thở ra một hơi.

Đánh giá bốn phía, hắn mới nhớ Lục Ngạn đã nhét hắn vào đây, gian phòng
màu trắng rất sạch sẽ. Thế nhưng bỗng nhiên hắn lại cảm thấy màu trắng
này khiến hắn rất chướng mắt, đâm vào trái tim hắn, cả tiếng “Ba” Thẩm
Gia nhất nói rất tự nhiên như vậy nữa.

Gượng ngồi lên, tự nhiên hắn cảm thấy không còn khí lực, lại co quắp trở về, vô lực cười nhạo một tiếng, đại thiếu gia Mafia hôm nay rơi vào
dáng vẻ chết tiết này, thật không đủ ưu nhã như Thẩm Gia Nhất.

Lục Ngạn chưa tới gọi hắn, hắn biết hẳn là Triệu Vân vẫn chưa tỉnh lại,
nhưng bây giờ hắn rất muốn vào nhìn cô một cái. Xung quanh như ngưng
đọng, đồng hồ trên tay hắn cũng không biết bị ném đi đâu, trên cổ tay
còn có một vết khâu.

Tần Phong lắc đầu, cố để mình tỉnh táo một chút, nhưng vừa cử động đã cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, vô lực nhắm mắt lại.

Hắn tỉnh lại lần nữa là do bị y tá đánh thức. Đã đến giữa trưa, ý tá
mang hộp cơm đến, đổi cho hắn một chai đường gluco, sau đó đỡ hắn lên,
mở hộp cơm để trước mặt hắn.

Tần Phong tựa đầu, tóc hỏng bét loạn xạ, mặt cũng bẩn, hoàn toàn không
nhìn ra dáng vẻ tuấn lãng thuở nào, đến mức y tá cũng không muốn liếc
nhìn hắn nhiều hơn một cái.

Trợn tròn mắt nhìn một loạt động tác của y tá, suy nghĩ thật lâu, hắn
mới hắng giọng hỏi: “Cô Triệu đêm qua mới đưa tới đã tỉnh chưa?”

Y tá mắt trắng không còn chút máu, tức giận nói: “Chưa tỉnh, gặp ai cũng mở miệng hỏi cô Triệu, thật sự liên tục luôn. Còn nữa, đồ ăn này là do
một vị tên là Lục tiên sinh chuẩn bị cho anh, nói mấy giờ nữa anh ta sẽ
đến tìm anh. Nếu cô Triệu tỉnh, anh ta sẽ cho người đến thông báo với
anh.”

Tần Phong ừ một tiếng xem như đáp lại. Đồng thời nghe y tá nói hai chữ
“liên tục” cảm thấy chói tai, nhưng vẫn cầm đũa lên, nghĩ đến việc bổ
sung thể lực là quan trọng nhất.


Y tá thấy Tần Phong không nói gì nữa, giống như xem thường nên hừ lạnh
một tiếng, cầm lấy chai thuốc vừa thay, đi ra ngoài cửa: “Cũng không
phải chuyện gì lớn mà hơn nửa đêm còn gọi đám y tá chúng tôi, đúng là
chẳng ra sao cả.”

Chiếc đũa Tần Phong đang cầm khựng lại, giương mắt, gọi y tá lại: “Cô tới đây một chút.”

Y tá không muốn, nhưng vẫn xoay người, đi đến giường bệnh của Tần Phong, cao giọng mang theo ý châm chọc nói: “Còn có chuyện gì, thưa tiên
sinh?”

Tần Phong đưa mắt nhìn bảng tên y tá đeo trên ngực, lạnh lùng nói một câu: “Không có việc gì, cô đi ra ngoài.”

Y tá bị tức không hề nhẹ, nhưng quy tắc cơ bản nhất vẫn hiểu, cô ta hít
thật sâu một hơi, không phản bác, chỉ đi ra ngoài đóng sập cửa, trong
phòng vang lên một tiếng cực lớn.

Tần Phong đưa mắt nhìn cánh cửa bị đóng sập, nghe bay bổng đấy, không có bất kỳ phản ứng nào, tiếp tục bổ sung năng lượng.

Bữa cơm này Tần Phong ăn thật lâu, thật lâu mới hết, lâu đến mức sau khi cơ thể hoàn toàn hồi phục khí lực mới đứng dậy xuống giường, thành thục rút ống tiêm ra, cầm lấy một miếng bông đè lên rồi ra ngoài cửa.

Hắn dựa vào trí nhớ đến gần phòng giải phẫu của Triệu Vân mới nhớ ra cô
đã đổi phòng bệnh, nhưng phòng bệnh đó ở đâu hắn lại không biết.

Lúc này đã là giữa trưa, người đến khám bệnh rất nhiều, người đi cùng
cũng rất đông, cả trai lẫn gái chen chúc nhau tại hành lang.

Chỉ nhìn bề ngoài, Tần Phong chật vật đi ở chính giữa, giống như hòa hợp thành cùng một loại người với họ. Thế nhưng cẩn thận nhìn khuôn mặt con lai kia, nhìn vào đôi mắt màu xanh da trời sẽ thấy bên trong mang theo
sự bình tĩnh.

Đi hỏi thăm mãi, hỏi vị trí phòng bệnh cao cấp, rồi lại hỏi vị trí giường bệnh của Triệu Vân, hắn mới lên thang máy.

Bên trong thang máy không ngừng có người ra vào, Tần Phong bị đẩy vào trong cùng, nghe lời ra tiếng vào giữa thang máy.

Có một người phụ nữ nói: “Hai người đàn ông kia cũng hơi quá đáng, đánh
nhau ngay trong bệnh viện, cũng không biết sẽ ảnh hưởng đến người bệnh
nghỉ ngơi nữa.”

Người phụ nữ bên cạnh phụ họa: “Đùng vậy, giờ người vô ý thức nhiều lắm, còn cả đám chó đội lốt người nữa cơ. À đúng rồi, cô nhìn xem, một người trong đó nhìn rất đẹp trai, tôi vốn tưởng anh ta đánh không lại người
đàn ông kia, nhưng động thủ đúng là hung ác thật.”

“Hừ, cô còn xem đẹp trai không à, sao không nhìn mình một chút xem bao nhiêu tuổi rồi, con không phải là đứa thứ hai rồi à?”


Nói xong, câu chuyện lại chuyển chủ đề sang đàn ông không chịu trách
nhiệm, người phụ nữ đó tiếp tục đứng giữa thang máy hô: “Đàn ông là một
lũ con mẹ nó bại hoại, gieo giống xong rồi bỏ đi, đến kiểm tra thai sản
cũng không đi cùng, thậm chí đến lúc sinh non, lông mày cũng không nhăn
dù chỉ một chút, chưa đẻ xong vài ngày đã nhao nhao bắt làm việc, có đôi khi thật sự tôi muốn tự tay bóp chết hắn. Tức chết đi được!”

Hai người phụ nữ đều là người trung niên, nói chuyện không kiêng kị gì,
mọi người đi cùng trong thang máy đều lườm lườn, một số trong lòng châm
chọc, một số gật đầu đồng ý.

Thế nhưng những lời này lọt vào tai Tần Phong lại như xé toang vết sẹo
của hắn, thật sự nghe không nổi, đến tầng 17 liền đi ra, đi thang bộ ba
tầng nữa.

Người phụ nữ đó nói gieo giống xong rồi bỏ đi, trong đầu hắn không ngừng tua lại, thậm chí thấy cả hình ảnh Triệu Vân lạnh nhạt nhìn hắn. Còn cả lúc ở Ý, Triệu Vân im lặng nói với hắn ba chữ: Tôi hận anh.

Tần Phong dùng sức nhắm hai mắt lại, đẩy cửa thang lầu đi vào, lúc ngước lên trên nghe rõ có tiếng đánh nhau. Hắn không muốn để ý, nhưng lúc tới gần thấy rõ mồn một người vung quyền là Thẩm Gia Nhất, bước chân dừng
ngay tại chỗ.

Tần Phong cảm thấy kinh ngạc, hóa ra hai người vô ý thức đánh nhau mà
hai người phụ nữ trong thang máy nói lại là bọn họ. Xem dáng vẻ giống
như chuyển từ bên ngoài vào trong thang lầu đánh tiếp.

Hai người không phát hiện bỗng nhiên có sự xuất hiện của Tần Phong, vẫn hùng hùng hổ hổ đánh.

Tần Phong dứt khoát dựa vào tường nhìn hai người đánh nhau. Nói đến đánh nhau, Thẩm Gia Nhất rất nghiêm túc, thậm chí thoát khỏi dáng vẻ nho nhã bình thường, nắm đấm không ngừng vung lên mặt đối phương. Đối phương
cũng lão luyện, đánh không mò mẫm mà có công kích cũng có phòng thủ.

Kính đen Thẩm Gia Nhất hay đeo bỗng nhiên bị người đàn ông kia đánh rơi xuống dưới chân Tần Phong.

Tần Phong cúi đầu nhìn nhìn, nhấc chân, đạp xuống, Sau đó tiếng vụn vỡ thanh thúy vang lên, nát hết.

Thẩm Gia Nhất quay đầu nhìn thấy Tần Phong đứng một bên, hơn nữa còn đạp vỡ mắt kính của hắn, phân tâm, bị đối phương đánh một quyền vào mặt.
Tần Phong nhướn mày, khoan thai đứng một bên tiếp tục xem cuộc chiến.

Thẩm Gia Nhất bỗng nhiên lớn tiếng hét lên, không lưu tình chút nào đạp
một cước vào xương bánh chè của đối phương, đối phương bị đá vào đầu
gối, Thẩm Gia Nhất lại dùng khuỷu tay xuống một kích vào thân thể đang
cúi của đối phương khiến hắn ta ngã xuống mặt đất.


Tần Phong thấy tình hình chiến đấu đã xong, mặt không biểu cảm đi vào trong thang lầu.

Thế nhưng Thẩm Gia Nhất rất nhanh đuổi theo Tần Phong, túm vào vai Tần Phong.

Tần Phong trở tay vật ngã Thẩm Gia Nhất xuống, nhưng Thẩm Gia Nhất thành thục đứng lên, đá một cú rất nhanh về phía Tần Phong, Tần Phong thấy
tình thế liền né tránh, lùi về phía sau mấy bước.

Hai người ngang tài ngang sức.

Lúc Thẩm Gia Nhất vỗ vỗ quần áo, giương mắt nhìn Tần Phong, mắt hắn hơi
híp lại, hẳn là không còn kính mắt, ánh mắt không có tiêu điểm, khí thế
có chút yếu đi.

“Anh đạp vỡ kính của tôi.”

Tần Phong gật đầu: “Ừm, là đạp vỡ.”

Thẩm Gia Nhất bật cười, khôi phục lại dáng vẻ nho nhã, Tần Phong cũng cao cao tại thượng như lúc ở Ý.

“Tần Phong, anh thắng lúc bắt đầu, nhưng thua ở điểm giữa, sau này anh sẽ còn thua đến cùng đấy.”

Tần Phong lắc đầu, không đồng ý nói: “Không, bất kể là bắt đầu hay đến cùng, tôi đều thắng, tôi không quan tâm quá trình.”

Thẩm Gia Nhất nhíu mày với câu trả lời của Tần Phong, tự tin nói: “Cho
nên anh thất bại, vì anh không biết có quá nhiều phụ nữ quan tâm đến quá trình, ví dụ như Triệu Vân.”

Tần Phong bỗng nhiên bị chạm vào nỗi đau, lần đầu tiên chịu thua không có câu trả lời.

Giằng co một lúc, có y tá tới gọi Thẩm Gia Nhất: “Anh Thẩm, cô Triệu tỉnh rồi, ông Triệu gọi anh đi vào cùng.”

Tần Phong vừa nghe thấy y tá nói Triệu Vân tỉnh rồi đột nhiên dâng lên
niềm vui sướng, nhưng rất nhanh lại bị gió thổi mất, ngơ ngác nhìn Thẩm
Gia Nhất mang theo nụ cười đi qua hắn, nói cảm ơn với y tá, sau đó đẩy
cửa đến gần phòng bệnh số 2014.

Triệu Vân đã tỉnh, thế nhưng người đầu tiên cô nhìn thấy lại không phải hắn.

Hắn đứng ngoài cửa, xuyên qua cánh cửa khép hờ, tay nắm chặt thành nắm
đấm, nghe thấy Triệu Thiên Thái đau lòng gọi Triệu Vân, gọi xong ông vẫn nói tiếp.

Ông nói: “Tiểu Vân, con không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Giờ con cảm thấy thế nào?”

Triệu Vân gần như không trả lời, hoặc trả lời thanh âm quá nhỏ, hắn nghe không rõ, thậm chí ánh mắt cũng bị Triệu Thiên Thái và Thẩm Gia Nhất
ngăn trở, nhìn không tới mặt Triệu Vân, nhìn không tới ánh mắt cô.

Sau đó hắn nghe Thẩm Gia Nhất ẩn tình nói: “Tiểu Vân, không sao rồi, anh ở đây.”

Tần Phong bỗng nhiên muốn cười, cười chính mình ngu xuẩn, cười chính

mình vì những lời vẫn muốn nói với Triệu Vân bị người kia nói trước. Hắn thật sự thua ở quá trình, có vẻ như đến cùng cũng không thể đến được,
muốn cười đến mức tim đau nhói.

Thật lâu sau, hắn nghe được Triệu Vân khẽ nói: “Con được La Hoắc cứu,
con nhớ trên người con là La Hoắc, là cậu ấy dùng cả người ngăn cản…
nham thạch bỗng nhiên sụp xuống. Giờ cậu ấy chết rồi phải không?”

Tần Phong thấy bóng lưng già nua của Triệu Thiên Thái chậm rãi gật đầu,
sau đó nghe thấy Triệu Vân nói: “Ba, con không sao, ba và Gia Nhất ra
ngoài trước đi, con muốn nghỉ ngơi một chút. Phiền anh Gia Nhất thay em
nói xin lỗi với La Lương, chờ em xuất viện, anh ấy muốn em làm gì cũng
được.”

Triệu Thiên Thái như trách móc Triệu Vân: “Nói gì đó, ai dám làm gì con
thử xem! Còn nữa, sao lại khách khí với Gia Nhất như vậy! Chúng ta đi ra ngoài trước, con nghỉ ngơi cho tốt, ba về nhà nói mẹ Lưu nấu cho con
món cháo gà con thích nhất, lát nữa sẽ đưa đến cho con.”

Tần Phong rất nhanh đi đến góc rẽ ấp núp. Hắn thấy Triệu Thiên Thái và
Thẩm Gia Nhất từ phòng bệnh đi ra, sau đó cẩn thận từng li từng tý đóng
cửa lại, nghe Triệu Thiên Thái giao phó cho Thẩm Gia Nhất: “Điều tra cho rõ lần này ai là người khởi xướng, ba muốn hắn phải trả giá thật đắt!”

Đợi sau khi hai người rời đi, Tần Phong rốt cuộc mới đi vào phòng bệnh của Triệu Vân.

Triệu Vân đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Tần Phong đi thẳng đến trước mặt cô,
chăm chú nhìn khuôn mặt cô, trầm tĩnh, xinh đẹp. Giống như cho tới giờ
khắc này, hắn mới xác định cô thật sự không chết, mà đang rất ổn ở trước mặt hắn.

Tần Phong ngồi lên ghế, nghiêng đầu cứ như vậy nhìn cô.

Hắn nghĩ, cô nhất định biết hắn đang ở bên cạnh, họ vừa ra ngoài, cô
không thể chìm vào giấc ngủ nhanh như vậy, cô hẳn là không muốn nhìn
hắn. Vậy thì hắn đợi, đợi đến khi nào cô nguyện ý liếc nhìn hắn một cái.

Thật là chỉ cần liếc hắn một cái là được rồi.

Thật lâu thật lâu, thời gian vội vàng trôi qua, Triệu Vân rốt cuộc cũng mở mắt.

Tần Phong cười nhìn cô, vươn tay cầm chặt tay cô, tay cô rất ấm, là nóng thì đúng hơn.

Hắn thấp giọng nói: “Tiểu Vân, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”

Triệu Vân đưa mắt nhìn hắn hồi lâu, chậm rãi rút tay từ trong tay hắn trở về. Không nói gì.

Tần Phong có chút run sợ, nhưng vẫn cười, giọng nói nhẹ nhàng như mang
theo nịnh nọt: “Tiểu Vân, anh có thể giải thích, giờ em nghe anh giải
thích được không?”

Triệu Vân không trả lời, chăm chú nhìn môi hắn khẽ mím rồi khẽ mở, thản
nhiên nói: “Anh đi ra ngoài, tôi không muốn gặp lại anh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.