Đọc truyện Không Thể Buông Tha (Hiệp Lộ Tương Phùng) – Chương 13: Trước khi sóng gió nổi lên
Buổi tối, Tần Phong một mình nằm trằn trọc trên giường, không thể ngủ
nổi trong khi Lưu Tiểu Ngạo đang nói chuyện phiếm với Triệu Vân ở quảng
trường đấu thú La Mã cổ đại.
Vết thương trên người Triệu Vân mới được năm ngày, vậy mà còn leo lên
đỉnh núi lửa Mount Etna, sau đó lại bị Tần Phong hù dọa, vốn đã đủ mệt
rồi còn bị Lưu Tiểu Ngạo lôi ra ngoài không cho nghỉ ngơi, vẻ mặt vô
cùng không kiên nhẫn.
Mà Lưu Tiểu Ngạo như đấu sĩ tài ba, như tiểu quái thú, trong cơ thể ẩn
chứa năng lượng lúc bộc phát có thể so sánh với núi lửa, tràn trề sức
sống, tràn đầy dũng mãnh. Vì vậy, lúc Triệu Vân lạnh lùng ngồi một bên
không nói câu nào lạnh nhạt liếc nhìn cậu ta, cậu ta vẫn cố gắng ngoan
cường, không ngừng bô lô ba la.
Lưu Tiểu Ngạo nói: “Chị Vân, chúng ta đến Ý mới mười ngày phải không?
Vậy sao chị biến mất tận tám ngày? Chị đã gọi điện cho chú Triệu chưa?
Chị chắc chắn cũng chưa gọi điện cho anh Gia Nhất phải không?”
Triệu Vân dùng mũi hừ lạnh một tiếng: “Có cậu rồi tôi còn liên lạc với họ làm gì.”
Hay nói theo cách khác, Lưu Tiểu Ngạo chính là cái loa phường, chỉ cần
cậu ta biết hành tung của Triệu Vân là có thể khiến tất cả mọi người đều biết Triệu Vân đang ở đâu rõ như lòng bàn tay, kể cả ba cô, kể cả Boss
của cô luôn.
Không hiểu Lưu Tiểu Ngạo ngốc thật hay giả ngốc, cậu ta như không nghe thấy Triệu Vân mỉa mai, tiếp tục lảm nhảm.
“Haizzz, chị Vân, em biết chị có quá khứ của mình, dù sao từ trước đến
nay không có ai là không có quá khứ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chị cứ như vậy mà vứt bỏ anh Gia Nhất thế à? Chị cùng cái anh ngoại quốc
kia phát triển có phải nhanh quá không?”
Triệu Vân nhíu mày: “Tôi và Thẩm Gia Nhất không có nửa chút quan hệ nào hết.”
Lưu Tiểu Ngạo “À” một tiếng rồi nhẹ gật đầu, lại hỏi: “Nhưng chị vẫn từ
bỏ anh Gia Nhất mà, chị xem tướng mạo, phong độ của anh Gia Nhất, toàn
bộ đều là mơ ước của chị em phụ nữ, chị nói đi, sao chị lại quyết tâm từ bỏ anh ấy dã man như vậy? Còn nữa, chị nhìn cái anh ngoại quốc kia đi,
lúc đối diện với chị có thể lộ ra dáng vẻ dịu dàng chân thành tán tỉnh
thật đấy, nhưng đảo mắt một cái có thể lạnh như băng, ngoại trừ bề ngoài là con lai, còn lại có gì tốt hơn anh Gia Nhất? Anh Gia Nhất đẹp trai,
lại nói chuyện rất ăn ý với ba chị, vừa là chủ nhà hàng, vừa là nghệ
thuật gia, là người chồng hoàn mỹ đáng lựa chọn, chị nói xem chị đã gặp
được người như anh ấy rồi còn có thể tìm được ai tốt hơn sao?”
… Triệu Vân thấy nói chuyện với Lưu Tiểu Ngạo là chuyện phí sức nhất
cô từng làm, vì cậu ta nghe không hiểu tiếng người, đã nói là không có
bất cứ quan hệ gì với Thẩm Gia Nhất rồi vẫn không ngừng nói ba lăng
nhăng.
Triệu Vân hít sâu một hơi kiềm chế chính mình không ra tay đánh người, đôi mắt hình viên đạn bay thẳng vào Lưu Tiểu Ngạo.
Nhưng có thể vì trời tối, Lưu Tiểu Ngạo không thấy rõ viên đạn đang bay
tới, ngược lại nhàn nhã gối tay sau đầu, tùy tiện nằm trên mặt đất nhìn
bầu trời đầy sao, nhẹ nhõm cảm thán: “Haizzz, quả nhiên bầu trời ở đây
thật đẹp.”
Sau nửa ngày không nghe thấy Triệu Vân trả lời, cậu ta mới nhận ra nãy
giờ chỉ có mình không ngừng lảm nhảm, cuối cùng quay đầu, y hệt con chó
xù đang nịnh chủ nhân, cười nói: “Chị Vân, tâm sự với em đi.”
Nhiệt độ ban đêm với ban ngày ở đây chênh lệch rất lớn, trên người Triệu Vân tuy vẫn khoác chiếc áo ban ngày Tần Phong đưa cho cô, nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh, thầm nghĩ sớm đuổi cậu ta về còn nghỉ ngơi. Nhưng khi
nhìn thấy Lưu Tiểu Ngạo hưng phấn như vậy ở Sicilian, nhất định không
nghe được cô nói gì đó sẽ không chịu bỏ qua.
Tự nhiên cô lại nghĩ hôm qua Arthur mới đi, giờ lại thêm một tên điên Lưu Tiểu Ngạo tới.
Triệu Vân kéo áo lại, cuối cùng chậm rãi mở miệng: “Thẩm Gia Nhất không phải là người.”
Lưu Tiểu Ngạo nhất thời há hốc mồm, giọng nói run rẩy hỏi Triệu Vân: “Anh ấy, anh ấy là quỷ à?”
Triệu Vân cười nhạo một tiếng: “Thẩm Gia Nhất, anh ta là thần thánh,
không phải người trần, khiến anh ta động lòng là chuyện không thể, hiểu
chưa?”
Lưu Tiểu Ngạo chỗ hiểu chỗ không gật đầu, anh Gia Nhất không phải người
trần, cậu ta như vừa được nghe một chuyện cười nhạt nhẽo khiến bản thân
bật cười. Trong ánh sáng mơ hồ, Lưu Tiểu Ngạo nhìn sắc mặt biến hóa của
Triệu Vân, thu lại nụ cười tiếp tục dỏng tai nghe.
“Không phải tốc độ giữa tôi và Tần Phong nhanh, mà là nhiều năm trôi qua vẫn luôn như vậy, chưa từng đứt đoạn. Cậu có biết yêu xa khổ như thế
nào không? Khổ ở chỗ khi hai người ở hai nơi có thể tàn nhẫn hạ quyết
tâm nói lời chia tay, nhưng chỉ cần vừa thấy nhau, lời chia tay đó không thể nói ra nổi. Hơn nữa, cậu thực sự nghĩ Tần Phong cam tâm tình nguyện làm thế à? Không có đâu.
Lúc ở Rome, anh ta có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm nói cần một cánh tay của tôi, cũng có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm để thuộc hạ của anh ta đánh tôi. Nhưng bây giờ từ tàn nhẫn, anh ta lại dịu dàng như vậy, cậu cảm thấy có thể tin những gì anh ta làm sao? Cậu thật sự nghĩ anh ta yêu tôi sâu
đậm như vậy sao?”
Lưu Tiểu Ngạo hỏi theo phản xạ: “Không phải sao? Anh ta che chở chị như vậy chẳng nhẽ còn không phải là yêu chị sâu đậm à?”
Triệu Vân khẽ thở dài, lắc đầu: “Nhưng tất cả đều là diễn thôi, đâu có
sâu như vậy. Tâm cơ thâm trầm của anh ta, cậu vĩnh viễn không thể hiểu
được đâu. Tôi biết rõ rất nhiều thứ là giả dối, nhưng tôi vẫn cam tâm
tình nguyện như vậy.”
Lưu Tiểu Ngạo như bị Triệu Vân kích thích, dáng vẻ của Tần Phong rõ ràng sợ Triệu Vân bị ai cướp mất khi đó lại là diễn? Cậu ta còn có thể tin
vào tình yêu được nữa không, Lưu Tiểu Ngạo hơi thất thần hỏi: “Chẳng lẽ
tình yêu là như thế à?”
Có lẽ ánh trăng đêm nay quá êm dịu, khiến Triệu Vân không thể giữ bộ mặt lạnh lùng, nghiêm túc gật đầu với Lưu Tiểu Ngạo: “Ừm. Tình cảm của tôi
đối với anh ta… Tôi chỉ cần nhìn thấy sự dịu dàng của anh ta sẽ thấy
luống cuống, sau khi nghĩ lại, tuy có thể phân biệt được câu nào là
thật, câu nào là giả, nhưng vẫn sẽ để bản thân bị đắm chìm trong lời
ngon tiếng ngọt ấy, có phải rất ngu không?”
Lưu Tiểu Ngạo sực tỉnh, bật ngón tay cái hướng về Triệu Vân quả quyết lắc đầu: “Không, chị Vân, chị rất trâu!”
Bắt đầu lạc đề rồi…
Triệu Vân đứng dậy, đi về phía Lưu Tiểu Ngạo vẫn đang nằm, dùng chân đá
thẳng vào bên sườn trái cậu ta mấy cái khiến Lưu Tiểu Ngạo đau quá rên
“Au” một tiếng.
Triệu Vân nói: “Được rồi, cuộc trò chuyện đêm nay đến đây là kết thúc, cậu nên về ngủ đi.”
Có cơn gió thổi qua, Triệu Vân xoay người trong tích tắc, giống như cảm
thấy chính mình thật sự không còn thuốc chữa nữa, sao lại có thể yêu con người đó, thậm chí yêu đến mức này?
Tay Lưu Tiểu Ngạo đè lên sườn vừa kêu đau vừa nghe thấy Triệu Vân nói
nhỏ như tự lẩm bẩm: “Lưu Tiểu Ngạo, nếu cậu thực sự thích một cô gái,
nhớ đối xử nhẹ nhàng với cô ấy một chút, đối với phụ nữ mà nói, “dịu
dàng” là thứ độc dược trí mạng, e là không có cô gái nào có thể chống cự được hai chữ “dịu dàng” ấy.”
Tiếng rên của Lưu Tiểu Ngạo biến mất, ngoan ngoãn chăm chú gật đầu.
Lúc Triệu Vân trở lại phòng, nhìn đồng hồ đã là rạng sáng, gió thổi
khiến cả người cô lạnh toát, thực ra gió trên đỉnh núi lửa Mount Etna
còn lớn hơn, cô thầm nghĩ đi thẳng vào giường không muốn chui ra nữa.
Nhưng lúc Triệu Vân vừa cởi áo ngoài chui vào trong chăn, đột nhiên cô hét toáng lên.
Tần Phong nằm trong chăn, lười biếng vươn tay mở đèn đầu giường, ngọn
đèn vàng chiếu lên hai người, cả hai đối mặt với nhau, đôi mắt to nhìn
chằm chằm đôi mắt nhỏ, mặt áp sát quá gần. Tần Phong nhìn Triệu Vân đang kinh ngạc, đưa đâu tới khuôn mặt có chút trắng bệch của cô, hôn nhẹ lên môi cô một cái, sau đó lại lùi đầu về, tiếp tục mắt to nhìn chằm chằm
mắt nhỏ.
Triệu Vân trợn mắt nhìn Tần Phong, Tần Phong nhíu mày vô tội nhìn cô.
Giữa hai người vô thức bắt đầu dùng mắt đối thoại.
Triệu Vân trừng mắt: “Sao lại hôn em? Sao anh lại ở đây?”
Tần Phong nhướn mày: “Trước tiên em nói xem sao giờ này mới về?”
Triệu Vân im lặng, đưa tay đẩy hắn, Tần Phong đưa tay ra cố định hai tay cô, cuối cùng lười biếng mở miệng: “Sức của em có thể khỏe hơn đàn ông
sao?”
Triệu Vân lạnh nhạt trừng mắt nhìn hắn không nói gì, khí thế của Tần
Phong giảm xuống, một tay dùng sức ôm lấy eo cô kéo về phía mình gần hơn một chút: “Sao không thay quần áo?”
Thật ra Triệu Vân vừa rồi quá lạnh nên không muốn thay quần áo mà thôi,
nhưng bị Tần Phong hỏi như vậy, thẳng thừng nói ra hai chữ: “Phòng Sói.”
Tần Phong cười, duỗi cánh tay ra với một chiếc áo ngủ trên tủ đầu giường đưa cho Triệu Vân: “Ngoan, thay quần áo đi còn ngủ tiếp, nếu không ngủ
sáng dậy sẽ mệt đấy, sáng mai thay thuốc cũng tiện hơn, yên tâm đi, em
bị thương trên người, anh sẽ không động vào em đâu.”
Triệu Vân sống chết bất động, nhắm mắt lại giả vờ ngủ, thay quần áo
trước mặt hắn chẳng phải sau nửa đêm cũng không được ngủ hay sao? Dù to
gan đến mấy cô cũng không dám lấy thân thể của mình ra để đặt cược.
Tần Phong như nhìn ra sự chống cự im lặng của Triệu Vân, bất đắc dĩ cười một tiếng, cuối cùng chui ra khỏi chăn, “Em thay đồ ngủ đi nhé”, sau đó tắt đèn đi ra khỏi phòng.
Tim Triệu Vân cuối cùng cũng ngừng đập thình thịch, trong phòng ánh sáng lờ mờ, đôi má vừa mới bị gió thổi lạnh buốt, giờ mới cảm thấy nhiệt độ
dần dần tăng lên.
Những lời cô nói với Lưu Tiểu Ngạo thật sự không có một câu nào là giả,
Tần Phong nếu nói thêm một câu, cô lập tức sẽ tước vũ khí đầu hàng.
Triệu Vân thay quần áo, cuối cùng cũng yên tâm ngủ, chỉ là trong đêm
mông lung đó, cảm thấy giữa hai chân có cái gì đó không ngừng vuốt ve,
thậm chí sau lưng có cái gì đó nhẹ nhàng chạm vào. Nhưng cả ngày quá mệt mỏi, đến sức mở mắt ra cũng không có, cô liền ngủ bất tỉnh.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Tiểu Ngạo tinh thần sảng khoái, viền mắt Tần Phong có chút xanh.
Còn Triệu Vân, ngủ luôn đến trưa.
Giữa trưa Triệu Vân tỉnh lại nhìn đầu giường quả thật có một cái nút ấn
chuông, ấn xong chưa được một phút đồng hồ đã có một người phụ nữ đi từ
bên ngoài vào, thành thục thay thuốc cho vết thương của Triệu Vân.
Miệng vết thương về cơ bản đã khép lại, vài chỗ nhỏ đã bắt đầu kết thành sẹo, nhanh chóng hồi phục như vậy, Tần Phong hẳn đã dùng cho cô không
ít thuốc tốt. Arthur cũng đã nói, thuốc ở đây có tác dụng rất tốt, chỉ
sau mười bữa nửa tháng là khỏe, Triệu Vân có sẽ sắp đánh nhau lại được
rồi.
Lúc Triệu Vân từ trong phòng đi ra, Miceli tiên sinh – chủ trang viên
rượu đang ở trong vườn nói gì đó với Tần Phong còn Lưu Tiểu Ngạo vẫn
đứng như ngày hôm qua dùng sức giẫm nho thật mạnh.
Triệu Vân đứng ở cửa ra vào, nhìn một trong ba người đàn ông, hắn đã
thay một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo nạm vàng như kim tuyến được
xắn lên, cổ áo bẻ ra tự nhiên, có cảm giác rất thoải mái. Màu da màu lúa mì lộ ra, lúc quay đầu có thể nhìn thấy hai gò má, hoàn mỹ như điêu
khắc, góc cạnh rõ ràng.
Quả thật đúng như lời Lưu Tiểu Ngạo, hắn có bề ngoài không chê vào đâu được.
Triệu Vân đi qua hỏi thăm tiên sinh Miceli trước rồi quay mặt về phía
Tần Phong, nhìn trên trán hắn có chút mồ hôi chảy xuống liền đưa tay ra
lau cho hắn, dưới ánh mặt trời, hai mắt hắn sáng rực.
Triệu Vân nghiêng đầu hỏi Tần Phong: “Các anh đang làm gì thế?”
Tần Phong cười: “Đêm nay ở đây sẽ có cặp đôi kết hôn, cẩn chuẩn bị vài cái khung.”
“Hôn lễ?”
“Ừm, Monica rời nhà ra ngoài, Arthur chưa kịp trở lại Rome, vừa vặn coi như bỏ trốn tới đây cử hành hôn lễ.”