Đọc truyện Không Thấy Phiền, Anh Xin Lỗi! Anh Yêu Em Mất Rồi – Chương 17: Lành lặn sao?
Sáng hôm sau, trong lớp học, ra chơi:
-Tử linh, chân cậu cũng bị thương hả?-Nó ” hớn hở” hỏi han.
-Ừ.
-Vui ghê ý.
Tử linh đang ổn định tinh thần bỗng bị câu nói nhăn nhở này của nó làm điên tiết lên:
-GÌ HẢ?!BẠN HAY THÙ ĐẤY?
Nó biết đã chọc đến ổ kiến lửa lâu năm nên của biết cười xòa:
-Đâu, bạn…bạn tốt luôn!Hai tụi mình cùng cảnh ngộ nên tự dưng vui vui thôi! Nhỉ!
Tử Linh chống tay lên cằm nhìn sang ô cửa sổ phía Thế Anh đang cùng Hương Diễm nói chuyện vui vẻ. Với cô, nhìn mặt Hương Diễm là thấy khó ưa rồi, từ nhỏ gặp nhiều tai họa do cô ta gây ra khiến cô nhớ như in, may mà còn có anh trai cô ta bảo vệ chứ nếu không…cô còn thảm nữa. Nhắc mới nhớ, Hương Diễm sáng nay tự dưng đòi chuyển vào lớp cô làm chi không biết….bực mình. Trình độ học vấn của cô ta đã qua rồi sao còn muốn học lại. Còn cái tên Thế Anh kia nữa, đáng ghét! Ước gì, Hàn Quân anh ấy ở đây! Cô bỗng giật mình khi tự dưng nhắc tới người anh trai của Hương Diễm.
-Ê, sao thế!
Nhìn mặt cứ đơ ra của Tử linh khiến nó hơi lo lắng.
-Không, không sao!
Nó chợt nhìn theo ánh mắt của Tử Linh, hóa ra là Thế Anh và Hương Diễm, nó khẽ cười gian rồi nói:
-Biết nhá.
-Biết gì!
-Ghen rồi hả?
-Hả?? Ghen..ghen gì!Ghen với hai người họ ý hả!? Không thèm.
Nó giả ngây nói:
-ể, chưa có nói là ghen với hai người họ mà.
-Xí, không nói nữa. Về chỗ đây, còn bà ý. Lo chuyện bà đi!
-Hề hề.
Nó lè lưỡi rồi ánh mắt chợt dừng lại phía cửa chính. Nụ cười của nó lập tức bị dập tắt khi nhìn thấy Phong và Tố Vi bước vào, họ tay trong tay dưới bao ánh mắt vừa ghen tị vừa thích thú và cả căm hận:
*được lắm Tố Vi, mày cứ tận hưởng đi, tháng ngày này không còn dài đâu. Rồi sẽ cũng đến ngày mày phải chịu đau đớn da thịt thôi. Và con nhỏ kia cũng vậy(Ý nói nó). Và tao cũng thấy rằng, trước hết hôm nay phải cho chúng mày một bài học thôi. Vờn nhau thế là quá đủ rồi. Thiên Ân ,hình như mày bị thương ở chân rồi nhỉ? Hahaha. Phong, chỉ tại anh không nghe lời cảnh cáo của bức thư năm đó thôi!*
Lan Hồ vừa nắm chặt tay vừa nghĩ rồi dùng ánh mắt gian xảo nhìn Tố Vi và nó.
Trở lại với nó:
Nó buồn bã cúi gằm mặt xuống nói nhỏ:
-Vẫn là Tố Vi hợp với cậu ấy nhất.
Trì An không biết đã về chỗ từ lúc nào liền hẩy tay nó nói:
-Trông họ đẹp đôi nhỉ, hay là mình với cậu……
Chưa kịp để Trì An nói tiếp thì nó đã “Ừ” , cậu không hiểu:
-Hả?
-Tôi với cậu hẹn hò một hôm xem sao?
Nghe từ chính miệng nó nói muốn hẹn hò với mình làm tim Trì An như nhảy tưng lên vậy. Trong lòng cậu vui không tả xiết, chẳng mấy khi được như vậy. Cậu sẽ nắm bắt cơ hội này:
– vậy chiều nay 2 h nhé, lớp mình được nghỉ mà.Mình sẽ đến đón cậu.
Nó gục mặt xuống bàn rồi không cần suy nghĩ liền trả lời luôn :
-Cứ vậy đi.
2h chiều:
Nó mặc chiếc váy xòe màu xanh nước biển nhạt bước xuống nhà, mái tóc hơi vàng buộc bổng với chiếc nơ nhỏ màu đỏ. Nhìn nó như vậy khiến anh hơi cau mày:
-Định đi đâu?
-đi với Trì An, cậu hỏi có vấn đề gì sao?
-Với cậu ta? Làm gì?
Nó vẫn bình thản trả lời:
-Hẹn hò. Nhìn người ta có đôi có cặp, tại sao tôi không thể?
Nói rồi nói bước tới cửa , cúi xuống đi giầy thì ….
-không được!-Giọng anh thẳng thắn quyết đoán bước tới kéo nó lại.
Nó gạt tay anh ra nói:
-Nhìn ai đó đi bên người con gái khác tôi cũng sẽ không vui.Vậy, tôi đi đây!
Nhìn nó bước đi mà sao anh muốn kéo lại quá, anh không muốn nó hẹn hò với ai khác ngoài anh, nhưng làm sao có thể chứ?Anh còn không biết mình phải làm gì để trọn vẹn cả đôi đường nữa.
Trong lúc đang băn khoăn, anh chợt kiếm đại lí do:
-chân chưa khỏi thì còn muốn đi đâu nữa.
Nó chợt khựng lại:
-Cậu nên lo cho ai đó thì hơn, tôi không sao.
Trì An cuối cùng cũng tới , nó liền bước tới xe cậu ta:
-Đi trước đã.
Dù hơi khó hiểu nhưng Trì An cũng chỉ biết ậm ừ rồi mở cửa cho nó .
Phong nhìn cảnh trước mắt chỉ muốn chạy tới cướp nó từ tay Trì An rồi quát:” Tôi yêu cô gái này, vì vậy cậu hãy tránh xa cô ấy đi!”. Nhưng phải làm sao trong khi anh không đủ can đảm để nói ra trước mặt bọn họ.
Vừa vào trong nhà , tử linh đã hỏi dồn:
-Anh, Thiên Ân đi đâu đấy, chân nó chưa khỏi hẳn nhỉ?sao anh không đi cùng, chiều nay anh bận việc gì hả?
-cậu hỏi lắm thế thì ai trả lời được cho kịp.
Thế Anh từ trên nhà đi xuống thấy cô nói nhiều quá không ngừng nghỉ liền xen vào.
-Đó là chuyện của anh tôi, liên quan gì đến cậu?!-Cô nhăn mày liếc đểu Thế Anh 1 cái rồi quay sang chỗ anh họ cô, chẳng thèm đoái hoài tới cậu nữa.
-Hẹn hò.
Hai từ thôi, hai từ được thốt ra từ miệng anh khiến cô và Thế Anh trợn tròn mắt đồng thanh:
-GÌ CƠ?
Anh buồn bã nói lại:
-Thiên Ân và Trì An hẹn hò.
Tử linh liền bực mình nói:
-Vậy, sao anh không khuyên nó đừng đi chứ?
-Anh… Không muốn và cũng….sẽ không làm điều đó đâu.
Phong nói rồi bỏ đi đọc sách.
Tử linh đã tức lại còn cảm thấy tủi thân cho mình(là sao?Chả là cô nhớ lại chuyện tối qua thôi)
-Con trai các anh đều là những người đáng ghét,đáng trách. Sao anh lại nói vậy chứ hả? Nó yêu anh chứ không yêu cái tên kia đâu! Anh phải là người biết trước điều này, anh không thấy kì lạ khi tự dưng nó muốn hẹn hò sao hả????!!-Cô hét lên làm người nào đó nghĩ rằng mình cũng có mặt trong câu nói đó sao?
Thế Anh chột dạ:
– sao…sao tự dưng vơ đũa cả nắm thế? Tôi đâu như vậy?
Cô nhếch môi nói:
-Ừ , cậu không thế đâu chỉ quá thôi! Đồ….đồ trọng sắc khinh bạn.
-Ai trọng sắc khinh bạn?
-Chuyện tối qua thì sao?
-Hương Diễm bị thương nên tôi mới….. Với cả, cậu nói có việc còn gì?!
Cô giận càng thêm giận:
-Chẳng phải tôi nói là muốn về hả, cậu không những không làm theo mà còn lờ tôi nữa cơ mà?!
-Cậu là gì mà tôi phải làm theo. Tôi nói rồi em ấy bị thương ở chân không đi được!!
Nghe Thế Anh bỗng dưng gọi Hương diễm là em khiến cô giận quá hóa đau:
– Tôi là người y……Đúng, tôi chả là gì?Hai người cũng Thân mật quá đấy? Ừ, cô ta bị thương, cậu phải lo cho cô ta. Còn tôi, tôi có bị làm sao đâu mà cậu phải bận tâm!
Xén chút là cô đã nói chữ yêu nốt ra luôn ý. Thực sự là cô đã quên mất rằng bản thân chỉ là cậu ta nhờ giả làm người yêu trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi hôm qua rồi. Và cô lắm lúc còn tự ảo tưởng mình là người yêu của Thế Anh nữa chứ. Chuyện này với cô thật buồn cười.. Nếu nói ra thì chắc cô bị chế nhạo quá. Và nhất là Thế Anh , cậu ta sẽ nghĩ cô là loại con gái dễ dãi hay ảo tưởng cho coi.
Thế Anh khó hiểu quát lên:
-Con gái các cậu đúng là ngang ngược. Ừ, cậu đâu có bị sao đâu chứ? Chân tay lành lặn, khỏe tới nỗi giờ còn dư sức cãi nhau với tôi nữa mà!
Nói rồi cậu bỏ về phòng để lại Tử Linh đang ngớ người trước những câu nói vừa nãy của Thế Anh.
*Chân tay lành lặn? Khỏe mạnh, dư sức cãi nhau sao?Chân mình thế này mà cậu ta còn dám nói vậy nữa? Chẳng lẽ cậu ta còn muốn mình gãy chân luôn thì mới coi như mình bị thương thật hả? Được, vậy từ giờ tôi sẽ câm luôn, đừng hòng tôi nói chuyện với cậu để tránh lại cãi nhau nữa *chẳng biết vì lí do gì mà tự dưng mắt cô lại có màng sương xuất hiện. Rồi chúng ngày càng dày thành nước và bắt đầu chảy xuống từ khóe mắt.
Thật ra từ tối qua tới giờ Thế Anh chưa nhìn thấy Tử Linh đi đứng lần nào thì sao mà biết cô bị thương. Sáng nay tại anh có việc nên mới tới trường sớm. Lúc về thì Hương Diễm kéo đi chơi . Về tới nhà liền leo lên phòng, chỉ có khi nãy mới nhìn thấy Tử Linh nhưng cô đâu có nhích một chút nào gọi là đi lại để cậu biết chân cô cũng bị thương chứ?
Vậy là….hiểu lầm lớn rồi?!
———–end chap17———