Không Thành Ký

Chương 3


Đọc truyện Không Thành Ký – Chương 3

Hơn tám giờ tối, Liên Sinh trở về. Bảo Sinh nói, “Anh đổi việc rồi.”

“Việc gì? Đáng lẽ anh nên đổi sớm, công việc hiện tại quá vất vả.” Liên Sinh cởi giày, “Em không cần anh kiếm nhiều tiền. Em không chi tiêu thừa thãi, anh không cần quá cố sức.”

“Anh biết.” Bảo Sinh gật đầu, “Công việc này rất nhẹ nhàng, là chụp ảnh quảng cáo.”

“Chụp ảnh quảng cáo?” Liên Sinh nói, “Anh đừng để bị lừa. Bây giờ lừa đảo rất nhiều.” Cậu lo lắng là có lý do. Tận sâu trong đáy lòng cậu biết, Bảo Sinh là người đàn ông rất quyến rũ và hấp dẫn, vất vả cực nhọc và bùn đất cũng không thể che dấu được.

“Không phải lừa đảo.” Bảo Sinh do dự một chút, “Em có thể giúp anh lên mạng thăm dò kiểm tra được không?” Anh đưa danh thiếp cho cậu. Liên Sinh nhận lấy, bỏ vào túi áo, “Bao giờ đi làm?”

“Ngày mai ký hợp đồng.”

Liên Sinh nói, “Ngày mai em xin nghỉ, đi cùng anh.”

“Không cần.” Chỗ làm thêm của Liên Sinh rất nghiêm khắc, nghỉ một ngày sẽ không có tiền thưởng.

“Ừm. Vậy anh cẩn thận.” Liên Sinh cúi người cởi giày. Cậu bị Bảo Sinh ôm ngang từ phía sau. Cậu đứng thẳng người dậy, nắm lấy tay anh.

Bảo Sinh nói, “Em gầy quá. Cần ăn nhiều vào.”

“Em ăn nhiều mà, cơ thể rất khỏe mạnh! Nhưng mà không tăng thêm thịt.” Cậu quay đầu hôn cằm anh, rồi quay về phía trước, cắn môi. Bảo Sinh đưa tay xuống dưới, chạm vào cái mông mềm mại được bao bọc trong quần jean của cậu. Anh nhéo mông cậu, cười nói, “Chỉ có ở đây là tăng thêm.”

Liên Sinh cũng không thua kém, cũng túm lấy mông anh, bị Bảo Sinh nắm lấy cổ tay, đặt ở trên tường hôn môi. Anh cởi quần jean của Liên Sinh ra, cố sức kéo xuống, xếp đống dưới chân. Đôi chân thon dài trắng nõn của Liên Sinh hiện ra trước mắt. Anh vuốt ve bắp đùi cậu, khẽ khàng nói bên tai cậu, “Chân em còn đẹp hơn chân con gái.”

Liên Sinh nổi giận, đánh anh, “Anh sờ chân con gái rồi sao?”

Bảo Sinh cười đưa tay hướng về phía trước, cách một lớp quần lót nắm lấy vật mềm mại của Liên Sinh, chậm rãi xoa nắn. Đôi chân thon dài của Liên Sinh khẽ run rẩy, cậu kiềm nén nhỏ giọng rên rỉ. Bảo Sinh rốt cuộc kéo quần lót của cậu xuống, làm cho cậu bắn ra. Sau đó anh đưa dịch thể dính ở ngón tay nhét vào phía sau. Tư thế dựa sát vào tường, Bảo Sinh gian nan mà hưng phấn đem phân thân của mình cắm vào, đôi môi gắt gao ngăn chặn tiếng rên rỉ của Liên Sinh.


Hôm sau trời quang mưa tạnh. Liên Sinh làm xong bữa sáng thì phải đi làm. Mới tám giờ sáng, Tần Triệt đến đón Bảo Sinh, mặt trời sưởi ấm mặt đường làm hơi nước bốc lên cuồn cuộn. Bảo Sinh ngồi trong xe, đi qua công trường. Các đồng nghiệp của anh đổ mồ hôi hột, tiêu tốn sức lực dưới ánh nắng gay gắt. Anh quay đầu, nghiêm chỉnh nhìn thẳng về phía trước.

Tần Triệt lái xe, nói, “Tôi biết cậu đang nghĩ gì. Thế giới này vốn là như thế, mỗi người đều có chỗ của họ, giống như một cái máy lớn, có ổ trục, có đinh ốc. Người người đều muốn làm ổ trục, nhưng phải có người làm đinh ốc. Người có tuổi thường hiểu được, không phải muốn làm gì là sẽ thành công. Giấc mơ thời thơ ấu cứ tưởng như trong tầm tay, nhưng thực tế còn rất xa vời.”

Bảo Sinh im lặng không nói gì.

Tần Triệt hỏi, “Cậu có mong muốn gì không? Các thể loại mơ ước ấy.”

Bảo Sinh nghĩ về Liên Sinh, cơ thể trắng trẻo gầy gò, tiếp theo là tiền học phí, điện thoại di động, máy vi tính. Anh nói, “Không có gì.”

“Không giống.” Đèn đỏ, Tần Triệt dừng xe, “Cậu biết không? Tôi thấy vài thứ trong mắt cậu. Nguy hiểm, hoang dã và không thỏa mãn. Cậu làm tôi nhớ đến một loài động vật, con báo. Nó cũng hoang dã và nguy hiểm.” Hắn ấn còi xe, “Cậu không phải là người không có khát vọng. Trái lại, đó chắc chắn là một giấc mơ to lớn vĩ đại.”

Bảo Sinh tựa vào ghế, “Tôi chỉ là một công nhân bình thường.”

“Không, tôi không nghĩ vậy.” Tần Triệt nhìn anh, “Cậu nhất định là người làm ổ trục. Cho dù không phải tôi, chắc chắn sẽ có người tìm ra cậu.”

Bảo Sinh chỉ cười, từ chối cho ý kiến. Thế giới đối với anh mà nói vốn chẳng quan trọng. Ngoại trừ Liên Sinh, anh vĩnh viễn không thể rời khỏi cậu.

Khi Tần Triệt mang theo Bảo Sinh đến công ty, mọi người trong công ty đều kinh ngạc. Họ ngạc nhiên vì có thể nhận thấy phong độ không giống người thường của Bảo Sinh, dù anh chỉ mặc quần đùi, áo thun và đi dép lê. Họ đã hiểu tại sao người cao ngạo như Tần Triệt lại tự mình khai quật người như thế.

Quả thật Bảo Sinh không biết gì hết. Tần Triệt tìm nghệ sĩ trang điểm và nhiếp ảnh gia đến, muốn anh thử tạo dáng trước ống kính. Anh hỏi thử tạo dáng trước ống kính là gì, Tần Triệt nói, “Cậu chỉ cần mặc quần áo chúng tôi đưa cho cậu, cậu đứng theo các tư thế khác nhau là được.

Bảo Sinh nói, “Tôi không biết bày ra các tư thế khác nhau.”

Tần Triệt nói, “Vậy cậu hãy lắng nghe lời của nhiếp ảnh gia, bảo cậu đứng như thế nào thì cậu đứng như thế ấy.”


Nhiếp ảnh gia không hề nói Bảo Sinh tạo tư thế gì đặc biệt. Anh ta chỉ để Bảo Sinh đứng chính diện, mặt nghiêng, vòng vo vài vòng rồi chụp mấy tấm ảnh. Sau khi chụp xong, anh ta vừa chỉnh sửa camera vừa nói với Tần Triệt, “Gần đây, một thương hiệu nước hoa nam quốc tế nổi tiếng muốn làm quảng cáo ở khu vực châu Á, cần thực hiện chiến dịch quảng cáo trên báo in, tôi nghĩ rằng cậu ấy rất phù hợp, tôi sẽ giới thiệu cậu ấy với công ty.”

Tần Triệt kinh ngạc không nói nên lời. Nhiếp ảnh gia đeo kính đen, cùng trợ lý rời đi. Anh ta là nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất trong giới nhiếp ảnh, đã từng chụp ảnh cho rất nhiều ngôi sao quốc tế, có tiếng hà khắc với người mẫu. Tần Triệt không ngờ, anh ta lại đánh giá cao tạo hình chưa qua chau chuốt của Bảo Sinh.

“Cậu mới vào đã được nhiếp ảnh gia nổi tiếng khen ngợi, đây là một cơ hội phi thường tốt.” Tần Triệt rất muốn làm Bảo Sinh vui vẻ, “Đó không phải là quảng cáo nhỏ, có rất nhiều ngôi sao lớn cũng muốn được chụp. Không ngờ anh ta lại thích cậu…”

Bảo Sinh chỉ hỏi, “Có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

Tần Triệt hoàn toàn bị nghẹn họng. Một lúc lâu sau hắn mới từ tốn nói, “Đối phương là công ty quốc tế lớn, ước chừng sẽ thu được năm đến mười vạn. Bởi vì cậu là người mới, chưa có danh tiếng, phải trích phí đại lý và tiền thuế. Nếu là ngôi sao, thu nhập sẽ tăng gấp bội…”

Bảo Sinh cau mày, “Chỉ là chụp ảnh thôi?”

“Chỉ chụp ảnh quảng cáo.” Tần Triệt nghĩ có thể Bảo Sinh muốn nói sao chỉ chụp ảnh lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng Bảo Sinh chỉ nhíu mày, im lặng không nói gì.

Tần Triệt mơ hồ cảm giác được, Bảo Sinh không hề vui mừng như mong muốn của hắn.

Bảo Sinh muốn về nhà, vẫn còn mặc quần áo lúc chụp ảnh. Áo sơ mi ngắn tay sạch sẽ màu vàng nhạt, quần jean thanh lịch màu xanh đen.

Tần Triệt nói, “Bộ quần áo này công ty tặng cho cậu, công việc đòi hỏi.”

Bảo Sinh ừm một tiếng, đi vào trong phòng tắm để thay đồ. Lúc anh bước ra, Tần Triệt thấy Bảo Sinh mặc quần đùi, áo thun và đi dép lê như cũ chờ xe bus. Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, hút thuốc.

Trời nhá nhem tối, gió chợt nổi lên, Tần Triệt nhìn xuyên qua tán cây lay động, bầu trời vàng rực một mảnh tựa như một lớp lông vũ mềm mại. Gió đập vào đất bị hất lên, xoay chuyển trong lòng bàn chân của Bảo Sinh. Bảo Sinh dựa vào biển quảng cáo, đầu ngón chân chống xuống mặt đất, hai chân đứng bắt chéo.


Tần Triệt lấy điếu thuốc lá hút hết ra khỏi miệng, dập tắt, nâng kính cửa sổ lên, rời đi.

Hôm sau Bảo Sinh vẫn đi dép lê, mặc quần đùi và áo thun. Tần Triệt có chút không vui, “Quần áo hôm qua đâu?”

Bảo Sinh nói, “Lúc sáng tôi ăn mì lỡ làm đổ nước mì vào, vừa giặt còn chưa khô.”

Tần Triệt không nói gì nữa, chỉ gọi người đại diện đến, nói với Bảo Sinh, “Anh ấy là người đại diện của cậu, sau này có vấn đề gì cứ hỏi anh ấy.”

Người đại diện đưa Bảo Sinh đi đến phòng chụp ảnh, dọc đường đi nói, “Đưa số điện thoại của cậu cho tôi, sau này có chuyện gì dễ liên lạc. Những thứ khác, dần dần tôi sẽ chỉ cho cậu.”

Bảo Sinh nói, “Tôi không có điện thoại di động.”

Người đại diện dừng chân, quan sát anh, “Vậy điện thoại bàn thì sao?”

“Cũng không có.”

“Vậy à.” Người đại diện không biết nên nói gì, suy nghĩ một lúc rồi mới nói, “Tôi lập tức đề nghị công ty cấp cho cậu một chiếc điện thoại, thuận tiện để liên lạc khi làm việc.”

Họ đến gần phòng chụp. Cửa không đóng, Bảo Sinh nhìn vào khe hở cánh cửa thấy nhiếp ảnh gia ngày hôm qua thân thiết ôm vai nói chuyện cùng Tần Triệt. Bảo Sinh lờ mờ nghe anh ta nói, “Đối phương muốn phô trương, không tiếc tiền quảng cáo, mong tìm được một ngôi sao nổi tiếng làm đại diện. Tôi cực lực đề cử cậu ấy với họ, vì tôi nghĩ rằng cậu ấy hợp. Tôi phải cam đoan hết lần này đến lần khác, họ mới miễn cưỡng đồng ý.”

Lúc này người đại diện mở cửa. Bảo Sinh ngẩn ra, theo anh ta đi vào. Nhiếp ảnh gia Sầm Nhạc Vinh quan sát từ đầu đến chân anh, “Sao cậu lại ăn mặc thế này?”

Bảo Sinh nhìn mình, không hề cảm thấy có gì không thích hợp. Anh nói, “Từ trước đến nay tôi đều mặc như thế.”

Tần Triệt cười ha ha, Bảo Sinh liếc mắt nhìn hắn một cái, vẻ mặt của hắn rất ấm áp. Sầm Nhạc Vinh sửng sốt một chút, im lặng không nói gì nữa, chỉ bảo trợ lý đưa quần áo thiết kế cho Bảo Sinh.

Chủ đề chụp ảnh lần này là vẻ đẹp nam tính và cởi mở của nam giới. Bảo Sinh chỉ mặc một chiếc quần jean, để ngực trần. Anh có một làn da khỏe mạnh tự nhiên và cơ thể rắn chắc, không phải là vẻ gợi cảm do tắm nắng và tập gym. Tóc chỉ đơn giản đánh phồng lên một chút, phun một ít thuốc bôi tóc màu hạt dẻ, lộn xộn xõa xuống trán. Tần Triệt đứng ở một bên, không chuyển mắt nhìn anh. Người đại diện nghi hoặc liếc nhìn hắn một cái, không biết tại sao hắn đột ngột giám sát công tác chụp ảnh.

Bảo Sinh đứng trên bàn đánh bóng bàn. Sầm Nhạc Vinh chỉ đạo động tác của Bảo Sinh, chụp vài tấm nhưng cảm thấy không đúng. Anh ta bước lên phía trước, cởi cúc quần jean của Bảo Sinh, rồi kéo khóa quần anh xuống một chút. Thay đổi bối cảnh, chụp vào tấm nhưng anh ta vẫn không hài lòng. Trợ lý đưa ra ý kiến, “Có phải do áo sơ mi không cài cúc, thử biểu hiện như ẩn như hiện xem sao?”

Sầm Nhạc Vinh xua tay, “Không, không phải vấn đề về quần áo.” Anh ta không chụp nữa, nói với Bảo Sinh, “Bảo Sinh, chúng ta bây giờ muốn chụp hình ảnh gợi cảm và cởi mở. Dáng người và phong thái của cậu rất hợp với yêu cầu nhưng cảm giác không phù hợp. Cậu cần phải tỏ ra gợi cảm, thông qua biểu cảm khuôn mặt, ánh mắt, và ngôn ngữ cơ thể. Cậu không được có cảm giác áp lực trước ống kính, tùy theo ý mình, muốn thế nào thì biểu hiện thế đó.”


Bảo Sinh khó hiểu nhíu mày, “Tôi không hiểu.” Khái niệm dùng ánh mắt và biểu cảm khuôn mặt quá trừu tượng.

Sầm Nhạc Vinh thẳng thắn nói, “Như thế này đi. Bảo Sinh, cậu đã làm tình với phụ nữ chưa?”

Tất cả mọi người đều rất xấu hổ. Sầm Nhạc Vinh có đầu óc rất cởi mở, không tuân theo lẽ thường, trong công việc thường xuyên xuất hiện những tình huống không tưởng tượng được. Bảo Sinh không cảm thấy lúng túng, chỉ nói, “Chưa từng.”

Tất cả mọi người vô cùng ngạc nhiên. Họ cho rằng Bảo Sinh sẽ nói, “Đã từng.”

Chẳng lẽ chuyện đó chưa từng xảy ra sao? Bảo Sinh là chàng trai vô cùng hấp dẫn, hơn hai mươi tuổi, đang trong độ tuổi đẹp nhất.

Tần Triệt cũng vô cùng kinh ngạc. Hắn không tin chính mình sẽ nhìn nhầm. Hắn nhìn thấy vẻ gợi cảm đầy cởi mở tận trong xương cốt của Bảo Sinh. Chưa từng trải thì không thể tỏa ra hơi thở mê hoặc quyến rũ đến thế.

Sầm Nhạc Vinh nheo lại đôi mắt phượng đẹp đẽ, khiến anh ta thoạt nhìn có chút tà mị. Anh ta ngồi xuống, “Như vậy thì, Bảo Sinh, cậu có thể tưởng tượng một chút, cậu muốn quan hệ *** với người cậu yêu. Dù nhìn ở đâu thì trong lòng cậu cũng tràn ngập hình ảnh đối phương, muốn dùng sự quyến rũ và sức mạnh của bản thân chinh phục đối phương. Cậu muốn khiến cô ấy phải hoàn toàn chìm đắm vào trong sự khiêu khích của cậu, không muốn phản kháng, cũng không thể phản kháng. Cậu có thể nhận thức được cảm giác này không?”

Mặt rất nhiều người đã nóng lên, chỉ có những đồng nghiệp biết rõ phong cách làm việc của Sầm Nhạc Vinh là tỉnh bơ.

Trong đầu Bảo Sinh hiện lên khuôn mặt của Liên Sinh. Khuôn mặt say mê, rên rỉ, khóc lóc ở dưới thân anh. Liên Sinh thỉnh thoảng sẽ vùng vẫy, nhưng không phải thật tâm muốn vậy, còn khiến hai bên đều hưng phấn. Anh sẽ ôm cậu vào lòng, thô lỗ ác độc khiêu khích cậu. Họ ở trên giường hoặc tựa vào tường, bất kể góc tối không người nào… Bảo Sinh chậm rãi buông hạ cằm, đôi mắt toát ra một ngọn lửa.

Sầm Nhạc Vinh sửng sốt một chút, lập tức bật máy ảnh, “Chính là cảm giác này, phi thường tốt.”

Chụp ảnh kết thúc thuận lợi. Sầm Nhạc Vinh nói, “Buổi chiều sẽ chụp shot hình khác, sẽ có người mẫu nữ phối hợp, chuẩn bị sẵn sàng.” Anh đi qua bên người Tần Triệt, nói khẽ với hắn, “Cậu đã đào được báu vật. Cậu ấy là người ăn ảnh trời sinh.”

Tần Triệt mỉm cười, cảm thấy tự tin và tự hào.

Sầm Nhạc Vinh nói nhỏ hơn, “Nếu như cậu có hi vọng với phương diện nào đó của cậu ấy, cậu đang gặp may.”

Tần Triệt vẫn mỉm cười như trước. Hắn quả thật rất may mắn. Hắn có thể khẳng định có một số thứ sẽ giúp con đường về đích của hắn bằng phẳng hơn.

Hết chương 3


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.