Đọc truyện Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!! – Chương 4: Là nữ chính cái gì cũng cần phải chuẩn bị
Dù có nói cách mấy đi chăng nữa, tôi đây cũng đã trở thành nữ chính não phẳng này. Không thể xác định được khi nào xảy ra nhưng ít nhất cũng phải chuẩn bị vài thứ.
“Bây giờ tranh thủ tìm hiểu căn phòng để biết chủ nhân này như thế nào đã”.
Mở tủ quần áo.
” Đúng chuẩn mấy đứa tiểu thư thích giả nai, hồng hừơng, bèo, tua rua… đăng mạng bán hết”.
Giá sách trên tủ. Ngoài sách vở học ra còn lại là truyện và tiểu thuyết ngôn tình.
“Chả trách sao nữ chính hay mơ tưởng “.
Nhìn sơ qua phát hiện trong góc có một cuốn album. Lật lật ta xem thì là hình gia đình, lướt qua gần mấy trang cuối thì thấy có một tấm hình, trong đó có một chàng trai đang cười rất tươi. Xem mặt phía sau thì có dòng chữ viết “Phạm Tuấn Kiệt”.
” Đây chính là mối tình đầu của nữ chính mà.”
Thử tìm kiếm thì lại có tấm hình của một đứa con trai khác.
“Đúng là rất đẹp trai, không biết có photoshop không nữa”.
Nhìn mặt sau nhưng lại không thấy đề tên.
“Ai đây, họ Dương gì đó sao, nếu đúng là vậy thật quá uổng phí cho gương mặt trai bao này…”
Tìm quanh căn phòng một lúc, tôi thấy mình thu thập cũng được kha khá: Một cái bóp tiền, điện thoại, một cuốn nhật ký nhưng bị khóa, một chiếc hộp cũng khóa nốt, mấy cuốn tập, một bì hồ sơ đặt các giấy tờ tùy thân và một cái laptop.
Mở bóp tiền ra cũng còn được hơn hai triệu, hai cái thẻ ATM, bảo hiểm và giấy tờ khác. Tôi nghĩ đây hẳn là một gia đình khá giả, không đến mức tập đoàn này nọ nhưng tiền tiêu vặt này đủ cho tôi sống một tháng rồi.
Có tiền thì mọi chuyện đều dễ giải quyết. Tôi mang áo khoác ra khỏi nhà. Bắt được một chiếc xe taxi nhờ chở tới tiệm làm tóc.
Đây là một tiệm salon tuy nhỏ nhưng có vẻ sang trọng. Bước vào bên trong có rất nhiều khách hàng, tường xung quanh được ốp gương nên nhìn salon rộng rãi hơn hẳn.
Đang đứng nhìn một lúc thì có một cậu trai bước tới.
– Quý khách muốn làm gì? Gội đầu hay làm móng?
– À, tôi muốn cắt tóc.
Người nói chuyện với tôi là một cậu trai không cao cho lắm, bù lại gương mặt rất dễ nhìn đang mang tạp dề màu đen, có lẽ là nhân viên gội đầu.
Chỉ một chút thoáng qua tôi thấy ánh mắt cậu trai có vẻ chán nản.
– Mời quý khách qua bên này ngồi ạ… tôi sẽ gọi thợ cắt tóc đến.
– À, cảm ơn.
Ngồi kế bên tôi là một bà cô đang quấn khăn ủ tóc. Bà ấy lên tiếng hỏi han:
– Cháu gái, cháu cắt tóc à?
– Dạ.
– Thế cháu tính cắt kiểu gì?
– Cháu đang suy nghĩ ạ!
Phụ nữ mà ngồi lại với nhau kiểu nào cũng tám chuyện, bà cô này cũng không ngoại lệ.
– Cháu biết không, thanh niên hồi nãy đưa cháu vào đây ngồi tội lắm, nghe nói làm ở đây cũng lâu rồi nhưng vẫn chưa được làm thợ chính.
– Hình như còn là người dưới quê, nói chuyện thật thà lắm.
– Thế cậu ta có cắt tóc được không hả cô?
– Được chứ, mấy hôm trước tiệm vắng cô thấy cậu ta một mình trong tiệm cắt một mái tóc giả trông đẹp lắm!
– Cô nghĩ chắc do cậu ta hiền lại thật thà nên bị chèn ép, lời ra tiếng vào nên không được ông chủ tin tưởng.
– Vậy hả cô.
– Ừ, để cô kể cho nghe…
Chưa kịp nghe nói hết bỗng nhiên tôi giật mình. Một bàn tay bóp bóp trên vai tôi. Nhìn vào trong gương thì thấy có người đứng đằng sau.
– Người đẹp, anh tên là Nhân, để anh cắt tóc cho em nhé!
Trên đời này có hai dạng đàn ông tôi ghét nhất. Một là dạng đàn ông như nam chính trong truyện này. Hai là dạng mặc đồ lòe loẹt như con công, đầu thì nhuộm đủ màu, còn cái tay thì gãi gãi râu dưới cằm.
Nam chính thì chưa gặp nhưng dạng thứ hai đã gặp rồi.
– Vẫn đang còn suy nghĩ nên tí nữa anh quay lại cũng được!
– Có cần anh tư vấn cho không?
– Dạ thôi ạ, để em nhìn hình mẫu rồi quyết định cũng được.
Người thanh niên hơi tỏ vẻ khó chịu, lúc sau có một người đến gọi vì có khách hàng gặp thì đi mất.
“Hú hồn hú vía, sởn cả gai ốc”.
Đang than trong lòng thì bà cô bên cạnh lại nói tiếp:
– Hồi nãy là cậu Nhân, thợ cắt tóc chính, cậu ta làm cái gì cũng bình thường nhưng được cái dẻo miệng, lúc đầu cô còn thích cậu ta sau này cảm thấy cậu ấy diễn kịch nhiều quá nên cảm thấy ngán.
Đang nghe nói chuyện thì thấy bóng lưng của cậu thanh niên mang tạp dề hồi nãy.
– Cậu gì đó ơi!
Cậu ta dừng lại nhìn nhìn xung quanh, sau đó thấy tôi vẫy tay liền bước lại gần.
– Xin hỏi quý khách cần gì?
– Cậu cắt tóc được không?
Cậu thanh niên ngạc nhiên.
– Được… được ạ… nhưng mà…
Đang nói thì một người đi tới.
– Xin lỗi, tôi là ông chủ ở đây, nếu quý khách muốn cắt tóc thì để tôi gọi thợ cắt đến, cậu ta chỉ là thợ gội đầu thôi.
– Không sao cả, tôi không thích mấy mẫu trong hình nên cứ để cậu ấy làm, biết đâu lạ mà hợp.
Khách hàng đã chỉ đích danh thì ông chủ cũng không thể nói gì đành phải để cậu thanh niên làm và đứng một bên quan sát.
Mặc dù khuôn mặt cậu ta rất lo sợ nhưng bàn tay rất điệu nghệ, thoăn thoắt, nhẹ nhàng mà gọn gàng nhìn cảnh này giống như tôi đang được chiêm ngưỡng một môn nghệ thuật.
Mười lăm phút trôi qua, mái tóc tôi đã được hoàn thành. Tôi nói với họ rất thích mái tóc này và hy vọng cậu ta có thể được đề cử lên thợ chính. Trong sự khen ngợi của ông chủ, cậu thanh niên vui như muốn bật khóc và nói cảm ơn tôi.
Sau đó tôi thanh toán tiền và đi ra khỏi tiệm, bên kia dãy đường có một tiệm tóc nam nhỏ, tôi bước vào. Ngồi xuống ghế bên cạnh có thanh niên trùm báo lên mặt ngủ gật.
– Ông chủ, tôi muốn cắt tóc.
– Rồi, rồi… muốn cắt kiểu gì?
– Tôi muốn cạo trọc đầu…
Tờ báo bên cạnh rớt xuống.
Thật ra ai mục đích chính của tôi là điều này mới đúng, kiểu tóc vừa rồi thật sự rất đẹp… nhưng mà không thể sử dụng được,
“Nữ chính tôi đây đã đủ nổi bật rồi nên không cần thêm đâu!”
Vừa tốn tiền vừa mất kiểu tóc mơ ước ấy tôi đúng là quá xui xẻo mà.
______
———