Đọc truyện Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!! – Chương 24: Kẻ thù luôn xuất hiện ở nơi chúng ta không biết
Khi chúng tôi bước đến chỗ hai ngừơi kia thì đã thấy cậu nam sinh ngồi dựa vào gốc cây.
Cô bé ngồi kế bên hí hoáy tìm gì đó trong cặp, vì ngồi xoay lưng nên chúng tôi không thấy mặt, vẫn là đồng phục của trường nhưng màu áo khoác nhạt hơn.
Cậu nam sinh thở nặng nhọc, lông mày nhíu lại hình như bị thương ở đâu đó.
– Mấy bạn không sao chứ?
Người vừa lên tiếng là Nguyệt .
– Cảm ơn… chúng tôi không sao!
– Này cái thái độ gì thế !
Nguyệt khó chịu hỏi .
– Không có gì cả, chỉ muốn cám ơn thôi.
Lời nói của cậu nam sinh hờ hững.
– Cậu cám ơn bằng cái giọng này sao!
– Thì tôi nói cảm ơn rồi còn quan tâm giọng điệu làm gì.
Nguyệt bực bội.
– Cậu làm như vậy chính là đang khinh thường chúng tôi vì sao cứu cậu đó…
– …
– Hừ… biết người ta tỏ vẻ như vậy thì vừa nãy chúng ta đừng cứu cho rồi…
Tôi kéo tay Nguyệt.
– Thôi được rồi, cậu ta cũng muốn cám ơn nhưng mà chắc tại đang bị thương nên nói giọng hơi hằn học vậy thôi…
– Nhưng mà…
– Được rồi.
Tôi nhéo nhẹ hông Nguyệt ý nói dừng ở đây đi. Nguyệt nhìn lại tôi thở dài nói:
– Cậu tốt bụng quá…
– Tốt gì đâu…
Nói ra thì tôi cũng chẳng quan tâm việc cậu ta có nói cảm ơn hay không, con trai có tính sĩ diện cao, cậu ta vừa không bảo vệ được cô bé kia vừa không bảo vệ được chính mình, lần này lại được hai người con gái cứu, cậu ta cũng không vui vẻ gì.
“Nhìn thái độ của cậu ta có chút bất cần đời tốt nhất im lặng thì hơn…”. Tôi thầm nghĩ.
– Em gì ơi, không sao chứ!
Nguyệt chuyển mục tiêu sang cô bé, con gái thì dễ nói chuyện hơn.
Kỳ lạ là cô bé kia cũng không nói gì cả, sau khi lục lọi xong liền dùng băng cá nhân dán vết thương cho cậu nam sinh.
Cô bé dường như không chú ý đến hai ngừơi chúng tôi ở phía sau vẫn đang mải mê “băng bó”.
“Cậu nam sinh cũng không ý kiến gì sao, vết thương trầy nhiều như vậy cần phải sát trùng trước mà… còn nữa vết bầm tím kia thì dán băng cá nhân làm gì…”
Mang chút thắc mắc trong lòng tôi gọi cô bé.
– Em ơi, em ơi…
…
Chợt nghĩ đến một khả năng tôi liền lấy một tờ giấy viết viết ra một dòng, đi đến bên cạnh cô bé chọt chọt vai rồi đưa tờ giấy ấy.
Cô bé ngạc nhiên nhìn tờ giấy rồi xoay lại nhìn tôi.
Đây là một cô bé rất trẻ, khuôn mặt tròn, đôi mắt đen, không phải dạng xinh như búp bê nhưng lại rất đáng yêu, có một chút gì đó ngây thơ, hồn nhiên, ánh mắt nhìn người đối diện có một sự tin tưởng nhất định.
– A… là chị hồi nãy nè… mấy người xấu kia sợ chị quá nên chạy… chị giỏi quá… hihi… hồi nãy chị đi đâu vậy ạ…
” Cô bé nói được, vậy tại sao không nói gì…”
Tôi ngạc nhiên rồi nói.
– Chị đi gọi bạn ấy mà.
– Còn em… có bị thương chỗ nào không?
Cô bé ngơ ngác nhìn tôi, mày nhíu chặt lại rụt rè hỏi.
– Chị…chị ơi…nói chậm lại được không, em…em không thấy kịp khẩu hình môi của chị…
– Em… em không nghe được nên…
” Thì ra cô bé bị khiếm thính…đoán ý người khác qua môi…”
Nguyệt bước lại gần tôi hỏi nhỏ.
– Con bé bị… bị điếc phải… phải không.
– Ừm.
– Hèn gì nãy giờ không nghe thấy tụi mình… tội nghiệp con bé…
Nguyệt đi tới ngồi trước mặt cô bé dịu dàng hỏi:
– Em tên gì? Học lớp nào?
Nói chậm từng từ để cô bé đọc được khẩu hình.
– Em tên Nhi, học lớp đặc biệt, ở bên kia.
Tay chỉ về một hướng.
– Lớp đặc biệt? Tôi thắc mắc.
– Là lớp dành cho học sinh bị khiếm khuyết…
Nguyệt nói cho tôi biết.
” Nhớ ra rồi…trường này có lớp chuyên dành cho người khuyết tật…”
– Vậy mấy người kia là ai em biết không?
– Người kia?
– Người xấu đó.
Tôi chen vào bằng cách viết lên tờ giấy khác đưa cho Nhi. Có lẽ cách này nhanh hơn nên Nguyệt cũng lấy một cuốn sổ ra.
Cô bé suy nghĩ một lúc rồi nói.
– Em không biết… Em chỉ đi sau anh Quân… rồi mấy người kia xuất hiện… đánh… đánh anh ấy…
– Anh… anh ấy đau lắm nhưng lại không kêu lên… nếu kêu lên sẽ không bị đánh nữa…
– Tại sao?
– Mẹ em nói khi bị đau chỉ cần kêu lên là sẽ hết bị đau. Mẹ em con nói…
– Nói gì?
– Nói… khi bị thương chỉ cần dán băng cá nhân sẽ hết…
Tôi và Nguyệt nhìn nhau nghi hoặc.
” Cô bé này có hơi…”
– Đừng nói nữa!
Cậu nam sinh đang ngồi im lặng bổng nhiên la lên. Kéo áo cô bé.
– Cô đừng nói nữa…
– Em…em nói sai gì sao?
– Cô không nói gì sai cả, tôi mệt… muốn đi về.
– Dạ, em biết rồi.
Hình như hai người này rất thân với nhau thì phải, trò chuyện lại cực kỳ bình thường, không trúc trắc như khi nói chuyện với bọn tôi.
Cậu nam sinh nhìn chúng tôi rồi nói:
– Mấy người đừng hỏi cô ta nữa, cô ta không biết gì đâu, chuyện này là chuyện của riêng tôi… dù sao thì hôm nay cũng cảm ơn các cô.
Nói xong liền vịn gốc cây đứng lên. Cậu ta đi từng bước khập khiễng. Cô bé Nhi nhìn chúng tôi nói tạm biệt rồi đi theo sau, cũng không định đỡ cậu trai đó chỉ lẳng lặng đứng cách một khoảng.
– Này, hai người này… kỳ lạ quá.
Hai chúng tôi đều cảm thán.
————-
Vì trải qua sự việc lần này nên tôi hẹn Nguyệt sẽ đi ăn uống vào lần sau, Nguyệt cười nói đồng ý vì trời cũng sắp tối rồi. Nguyệt chở tôi ra trạm xe buýt để đón xe về.
Khi về tới thì bố mẹ đã có mặt ở nhà. Vừa hay tôi cũng có chuyện nói với họ.
Tôi trao đổi với họ về người bạn mới quen, kể về hoạt động ngày hôm nay, trừ những lúc tôi bị tai nạn, sự cố ngoài ý muốn ra thì không kể. Tôi không muốn họ lo lắng quá nhiều nhưng cũng muốn họ biết thêm về cuộc sống của tôi.
Mẹ vuốt vuốt lưng tôi cười hiền hòa, nhân lúc đó năn nỉ mua cho chiếc xe đạp điện luôn. Bố mẹ đều đồng ý và dặn tôi phải đi sao cho an toàn.
Mọi chuyện coi như đã thành công. Ăn cơm xong tôi liền tới chơi với con Bò.
Từ lúc chuyển vào nhà mới tới giờ tôi đều thấy chú ta không vui, lúc nào cũng ủ rũ… không hoạt bát như xưa.
“Có khi nào là nhớ nhà cũ không”.
Tôi hỏi mẹ:
– Con Bò nhà mình hôm nay có bỏ bữa không mẹ?
– Không, chị Tâm trước khi về có nói cho ăn đủ bữa mà.
– Sao con thấy nó ỉu xìu không có sức sống thế này?
Mẹ thở dài.
– Mẹ cũng không biết, có khi nhốt ở nhà lâu quá nên đâm ra chán, lười… Hay con dắt nó đi dạo đi, gần đây có công viên đó…
“Ai da, chủ là tôi đây con lười mà… dắt đi dạo sao… ai… xời”.
Tôi gãi gãi má.
Nhìn con Bò nằm ở trên đệm xoay mặt đi không buồn động đậy cái đuôi… càng ngày càng thấy giống tôi rồi.
Vì không để cả chủ và thú cưng chìm đắm, sa đọa trong “trụy lạc” này tôi đành hy sinh tấm thân nhấc cái mông đi dạo cùng nó.
…
Bước ra khỏi nhà nhìn đồng hồ là 7 giờ 15, mẹ nói đi bộ khoảng 10 phút sẽ đến công viên. Con Bò có vẻ rất sung sướng khi được ra ngoài vẫy đuôi liên tục.
“Bò à, hình tượng con chó hung hăng của mày đâu rồi… cái xác to vậy mà không có khí thế là sao…”
Mặc áo khoác trùm đầu, cầm trên tay bọc bánh snack, chai nước khoáng còn bị kéo bởi một con chó, trông tôi chẳng khác nào mấy bà già rảnh rỗi đi tập thể dục buổi tối cả. Khu này thuộc dạng an ninh cũng cao nên trên đường vắng vẻ một chút cũng không lo cướp.
Vốn định chọn đi ngoài đường quốc lộ đông người hơn nhưng con Bò của tôi cứ “tăng động” thế này tôi cũng không đảm bảo an toàn được cho nó.
Đi qua một khúc quẹo đập vào trước mắt tôi là một chiếc Lamborghini…
“Bà nó… tôi không phải đang mơ… là Lamborghini… là siêu xe đấy!”
Cuộc đời tôi dù chưa được ngồi siêu xe nhưng nhìn thì vẫn biết, càng là siêu xe thì càng thấp. Nhớ còn ngồi xe buýt đi học thấy một chiếc siêu xe đi song song tôi đã ngộ ra một chân lý.
” Người càng nghèo thì luôn phấn đấu để được cao, người càng giàu thì xu hướng càng xuống thấp… nhìn chiếc xe gần như chìm vào con đường mưa mà tôi xót biết bao nhiêu…”
Đang mải mê chiêm ngưỡng thì nghe một tiếng thét.
Một cô gái từ trong hẻm chạy ra.
” Chậc… đi giày cao gót mà chạy không khác gì chạy đua việt dã… nền thể thao nước nhà là không thể thiếu cô rồi”.
Biết sắp có chuyện không hay xảy ra, tôi kéo con Bò đi hướng khác. Nhưng con Bò lại đứng yên bất động kéo mãi không đi, ánh mắt nó nhìn về con hẻm kia…
” Má… đừng nói mày nổi máu anh hùng nhá”
Làm nhanh hơn nghĩ, con Bò kéo tôi chạy thật nhanh về phía đó, vì bất ngờ nên không theo kịp tốc độ mà tôi đã bị té dập mặt. Sợi dây buông ra và con Bò vẫn tiếp tục chạy…
…
” Tại sao chứ… ông trời cứ muốn thử thách sức chịu đựng của con vậy hả?”
___________