Đọc truyện Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!! – Chương 1: Bài văn thì phải có mở bài
Màn hình máy tính vừa tắt, tôi lê cái thân tàn đi ngủ, làm một gái lười thức khuya dậy trễ suốt ngày ngoài ăn, ngủ, vệ sinh ra thời gian còn lại là Facebook, Truy kích, xem “bạn muốn hẹn hò” và tám chuyện trên mạng….
Như mọi ngày bình thường, tôi lên giường nằm đã là mười hai giờ đêm. Trằn trọc lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được, lò mò lại bật máy tính lên coi phim ma. Máy vừa khởi động chập chờn một lúc thì nhòe đi, thật là cái máy tính lại phát bệnh rồi…gõ gõ vài cái, cuối cùng màn hình cũng sáng lên logo.
Trong thời gian chờ đợi tôi đi kiếm chút gì uống, vừa mới quay lại thì thấy màn hình tối đen như mực…
Thở dài…
Tôi định lôi dây nguồn thì trên màn hình lại hiện dòng chữ:
“Chúc mừng bạn là người may mắn!”
Ting!
“Hệ thống xin tặng bạn một món quà xin hãy chọn lựa:
1. Anh hùng ngăn chặn mọi biến thái + tặng kèm chảo Captain America.
2. Võ công cao cường + bí tịch quỳnh hoa bảo điển.
3. Biết sự việc trước một ngày + bảo hiểm nhân thọ hai năm”.
Nhìn nhìn màn hình, tôi nghĩ chắc là virut hoặc quảng cáo ba xàm rồi, ấn nút shut down vài lần cũng ko được nên dứt khoát nhấn số một luôn, thà hiển thị một chút còn hơn, lại nghĩ ngày xưa mình cũng thích làm siêu nhân lắm…
Ting…
“Hệ thống xác nhận, vì bạn là người đầu tiên chọn số một nên hệ thống khuyến mãi hai cái còn lại”
“Hệ thống tự động chọn địa điểm sử dụng, quà tặng sẽ gửi sau đi khách hàng đến địa điểm, địa điểm được chọn sẽ liên quan đến vấn đề gần nhất với…”
Bộp!
Tôi dứt khoát đóng máy tính và đi ngủ.
“Thôi thì để mai cài lại Windows vậy…”
Cơn buồn ngủ nhanh chóng này khiến tôi khó hơi chịu, cảm giác giống như bị cho thuốc mê, ý thức thì mập mờ. Sau đó tôi thiếp đi…
Trong cơn mơ tôi thấy mình đứng ở một nơi trắng xóa dường như vô tận, hàng chữ hệ thống bỗng nhiên hiện ra…
“Đã thiết lập, xin gửi khách hàng”.
Sau đó mọi thứ xung quanh biến đổi, không gian trở nên vặn vẹo xuất hiện nhiều hố đen, tôi cảm giác mình đứng không vững càng lúc càng di chuyển về phía hố đen ấy, dường như phải chịu áp lực vô hình tôi cảm thấy khó thở, muốn kêu lên nhưng lại chỉ nghe tiếng nấc rồi tiếng ú ớ mơ hồ, vừa khát vừa lạnh, bước chân lùi về sau muốn dừng nhưng không có điểm tựa, cái đầu lắc mạnh hai ta quơ quàng muốn tìm nơi bám nhưng không thể nắm được thứ gì. Cảm giác xa lạ, cực khó chịu nhưng không dứt ra được làm tôi hoảng loạn và đau đớn…
…
Sau đó, tôi tỉnh giấc.
Lấy tay lau hết mồ hôi trên trán, điều chỉnh lại nhịp thở lại phát hiện người mình rất nóng, có lẽ là bị sốt. Tôi lần mò tìm bật công tắc điện nhưng lại cảm giác có gì đó không đúng. Mùi hương này không phải của tôi, ngay cả bộ áo ngủ rộng đang mặc trên người cũng không phải, đưa tay lên tìm lần nữa may thay cũng bật được đèn.
Nhìn căn phòng màu trắng phối hồng trước mặt tôi đã bị đơ vài giây, tôi nghĩ cuộc đời này mọi chuyện không tưởng đều có thể xảy ra. Đầu lại lên cơn nhức tôi nhìn khắp căn phòng mong tìm được hộp y tế, chắc trong đó có thuốc hạ sốt. Nhìn quanh không thấy tôi với tay kéo hộc tủ ở đầu giường, cũng may trong đó có vỉ thuốc hạ sốt đang xài dở, tìm cốc nước uống thuốc. Sau đó, tôi nằm xuống giường xem xét hoàn cảnh hiện tại.
Căn phòng màu hồng phấn: chắc hẳn chủ nhân còn trẻ, sờ sờ da mặt, ừm căng mịn láng… không tệ.
Cha mẹ : Không biết… để mai tính sau, cũng ko thấy tấm hình kỷ niệm nào cả.
Ngoại hình: Vừa nãy đi tìm nước có nhìn sơ qua, đẹp thì có đẹp nhưng mà nhìn sao không thấy thương nỗi mà chỉ muốn đánh.
Tuổi: Chắc tầm mười sáu, mười bảy… thân hình đẫy đà quá, đúng chuẩn mà bọn con trai đều mê… coi bờ mông chắc thịt chưa kìa, tiện thể tôi bóp bóp vài cái.
Thuốc đã ngấm và tôi chìm vào giấc ngủ…
“Còn lại thôi thì… mai tính”
——