Đọc truyện Không Phải Tình Hờ – Chương 7
Sáng thứ Hai, Adele lên kế hoạch cho tập mới nhất của loạt truyện khoa học viễn tưởng. Cô đã có cốt truyện chặt chẽ cho ba cuốn đầu, tuy nhiên mạch văn của cuốn ba và bốn vẫn chưa rõ ràng. Nhưng Adele không lo nhiều. Hy vọng khi bắt tay vào viết sách, cô sẽ định hướng tốt hơn.
Ăn trưa xong, cô email cho bạn bè ở Boise . Giam mình trong phòng cặm cụi viết khiến cô thấy cô đơn nên Adele cần sự liên hệ với thế giới bên ngoài.. Chưa đầy một tiếng sau, bạn bè cô đã hồi âm đầy đủ. Qua thư điện tử, cô biết Lucy vừa chịu khó viết lách vừa cùng Quinn, chồng mình bận rộn cố sinh con quý tử. Clare cùng Sebastian, anh chồng nhà báo tự do sang Nga du lịch. Maddie vừa ký hợp đồng với hãng phim ở Hollywood nhằm chuyển thể tác phẩm mới nhất của cô thành kịch bản phim. Đồng thời, Maddie bận rộn chuẩn bị cho đám cưới.
Adele thở dài nhìn quanh căn phòng ngủ nhỏ mà cô biến thành phòng làm việc tạm thời lúc ở chung với Sherilyn. Bạn bè sống hạnh phúc, nào mong có con, nào đi du lịch, nào ráo riết chuẩn bị cho đám cưới… riêng cô kẹt ở Cedar Creek. Vây chặt Adele là tình huống trăm mối tơ vò nào bị nguyền rủa để toàn đi chơi với mấy anh trái tính, nào bực mình vì người tình cũ cứ làm cô xốn xang trong lúc cô chỉ muốn yên thân, nào vất vả chăm sóc chị gái đau ốm…
Trên bàn nhỏ, cạnh máy tính xách tay của cô có cuốn tập ghi chép những thứ Sherilyn dặn làm. Adele mòn mỏi mong ngày Sherilyn ra viện, đủ sức chăm sóc hai con. Tuy nhiên, sau mỗi lúc như thế, cô lại hối hận. Trên đời có ai muốn bị ốm thập tử nhất sinh, phải nằm viện đâu. Sự thật là Adele ghét phải làm việc nhà bao nhiêu, Sherilyn ghét không được tự tay làm bấy nhiêu. Biết thế, nhưng mỗi lần Sherilyn viết thêm một mục vào danh sách, Adele chỉ muốn chộp cây bút chì bẻ đôi như bẻ cành cây khô. Chính vì thế, cô mới hối hận vì tính ích kỷ của mình.
Đậy máy tính, kết thúc việc viết lách trong ngày, cô ngán ngẩm nhìn đống hộp giấy vương vãi khắp phòng. Đó toàn đồ dùng, quần áo, tã giấy và trăm thứ linh tinh khác của em bé. Việc thứ năm trong danh sách của Sherilyn: Sơn lại và kê dọn phòng em bé.
Mải đáp ứng yêu cầu của cô cháu lớn tuổi dậy thì, chắc mấy tháng nữa cô vẫn chưa thực hiện xong việc thứ năm. Thêm vào đó, Adele không biết chắc chắn nhu cầu của Kendra gồm những gì vì hình như chúng thay đổi theo ngày, thậm chí mỗi phút mỗi khác.
Chẳng hạn, mới sáng hôm qua Adele bày bánh ngọt Eggo lên bàn điểm tâm. Kendra nhìn đĩa bánh như thể nó sắp phải ăn rác rưởi và nhắc đi nhắc lại rằng nó ghét bánh Eggo, chỉ thích bánh mỳ nướng giòn tẩm hương quế. Sáng nay nó lại vùng vằng vì dậy muộn nên không còn bánh Eggo ăn sáng. Adele nhắc:
– Dì tưởng con không thích bánh Eggo.
– Đâu có, con thích mà.
Nhìn cô cháu gái, đầu Adele nhức buốt. Cô những tưởng Kendra không phải là người thường mà là người ngoài hành tinh đội lốt cháu cô đến để làm cô phát điên.
Adele vuốt mặt thở hắt ra. Cô thấy lạc lõng. So với ngày đầu nhìn thấy nhau lạ lẫm ở sân bay, hai dì cháu chẳng thân thiết gì hơn. Adele không biết phải xử trí sao trong tình huống này. Nếu cô chịu hỏi Sherilyn thì dễ. Đằng này, Adele không muốn Sherilyn căng thẳng thêm vì chuyện hai dì cháu. Giờ cô và Kendra giống hai người cùng sống chung một nhà nhưng mọi chuyện quan trọng đều không muốn đả động tới. Trước ngày ai về nhà nấy, Adele muốn hiểu cháu gái hơn. Chỉ còn một cách để làm chuyện ấy.
Một tháng trước lúc xếp quần áo vào va li, Adele đoán cô chỉ vắng nhà hai tuần. Vì vậy, cô chỉ mang vài bộ quần áo. Giờ mặc đi mặc lại thấy quá nhàm, Adele cần sắm đồ. Hai dì cháu sẽ có dịp tiêu xài thoải mái. Chẳng phải con gái mới lớn thích mua sắm đó sao? Biết đâu khu mua sắm ở thị trấn sẽ giúp hai dì cháu gần nhau hơn.
Adele vào phòng ngủ của Sherilyn. Cô cất quần áo, đồ đạc trong đó. Chị cô nằm viện đến tận ngày sinh nên không có cớ gì Adele phải ngủ ngoài đi văng. Giường ngủ cỡ lớn chỉ có tấm chăn giản dị bằng vải bông màu đỏ. Ở nhà cô, Adele dùng vỏ chăn lụa may kim tuyến, đẹp và êm hơn. Dù không phải người ham vật chất, nhưng cô thích chăn mềm loại thượng hạng.
Adele tìm quần áo bẩn mang đi giặt. Cô không ngờ trong một tuần Kendra thay nhiều quần áo đến thế. Ba giờ, Adele phải đến trường đón cháu. Adele vừa đỗ chiếc Toyota ở điểm dừng quen thuộc đã thấy Kendra dắt tay Tiffany đi tới. Cháu gái cô mở cửa xe, ngó đầu vào và hỏi:
– Dì cho Tiffany đi nhờ xe nhé. Ba bạn ấy bận. Đội bóng chưa tập xong.
– Ừ.
Hai cô bé leo lên xe. Khi xe chuyển bánh, Tiffany phấn khởi từ ghế sau hỏi vọng lên:
– Cô cho cháu quá giang nguyên tuần được không? Ba cháu bận kinh khủng. Cháu rất ghét phải quanh quẩn ngoài sân đợi ba.
Adele nhìn kính chiếu hậu. Nếu Zach bận tập luyện như vậy, chắc họ khó lòng giáp mặt nhau.
– Được chứ.
– Nếu cháu muốn đi nhờ cả tuần sau, cô có phiền không ạ? Tất cả tuỳ thuộc vào đội Báo Sư Tử thắng hay thua tối thứ sáu này – cô bé kéo khoá áo khoác và chỉnh lại ba lô – Cháu không thích nhờ mấy cô kỳ kỳ, mẹ các bạn khác.
Adele đoán chuyện nghiêm trọng hơn thế. Khi Tiffany xuống xe, Kendra mới bảo:
– Tiffany không thích mẹ các bạn trong lớp.
– Dì biết. Nhưng phải có lý do chứ?
– Tiffany nghĩ chỉ vì ba nó, họ mới ngon ngọt với nó thôi. Con đoán sau tiệc vui tối qua, vài cô đến đón con nấn ná ở lại và cư xử chướng quá.
Lúc lái xe qua cổng khu phố nhà Zach, Adele nghĩ Tiffany phải quen với chuyện đấy thôi. Zach vừa đẹp trai, vừa giàu sụ, với lại… Zach là cầu thủ nổi tiếng sống giữa bang Texas mà.
– Tiffany không thích phụ nữ làm thân với ba nó ư?
Adele liếc cô cháu gái lắc đầu quầy quậy.
– Không đời nào. Nó ghét cay ghét đắng cô nào đến gần bố nó. Nó bảo họ muốn lấy ba nó. Còn nó không thích dì ghẻ.
Nghĩ đến Gienevieve, Adele đoán cô ta chắc không định lấy Zach làm chồng.
– Đâu phải ai cũng muốn làm vợ chú Zach đâu. Có người chỉ muốn làm bạn cho vui. Chú ấy độc thân lại… đẹp trai nữa.
Một câu uyển ngữ nghe muốn phì cười. Khen Zach đẹp trai chẳng khác nào bảo bão cấp 10 là cơn gió thoảng.
– Dạ phải, già như chú Zach mà còn vầy là phong độ lắm đó.
Adele chặc lưỡi “Già như chú Zach…” Zach mà già ư? Trên đường qua thị trấn đến bệnh viện cô nhớ cái hôn, nhớ đôi bàn tay của anh chạm vào da thịt khiến cô mê mẩn. Trong mười bốn năm, Zach có thêm nhiều kinh nghiệm trên tình trường, biết cơ thể phụ nữ muốn gì. Adele thấy anh hấp dẫn thêm nhiều chứ.
Hai dì cháu vào phòng bệnh thấy Sherilyn ngồi ngay ghế bên cửa sổ đợi họ. Nụ cười làm giãn nếp nhăn mệt mỏi ở đuôi mắt chị.
– Hôm nay em bé đạp nhiều lắm.
Kendra thả ba lô xuống giường, đoạn đến bên mẹ. Cô bé áp bàn tay lên bụng Sherilyn mong ngóng.
– Con có thấy không?
Kendra gật đầu, mái tóc đen xoã xuống vai:
– Em vừa đạp mạnh xong.
Sherilyn vẫy Adele lại gần:
– Lại đây sờ thử xem.
– Hễ em đụng vào, thằng bé lại im.
Adele vừa đến bên, Sherilyn đã nắm tay cô đặt lên bụng mình. Cả hai cùng nín thở chờ. Đúng lúc định bỏ cuộc, cô thấy bụng Sherilyn đụng đậy dưới tay mình. Cô khựng lại, đứa bé đạp mạnh, bù đắp bao mong chờ của dì nó.
Adele nhìn chị gái cười hớn hở:
– Trời đất! Có đúng bé đạp không đấy?
Sherilyn gật đầu:
– Nó làm gì mà mạnh thế? Tập Taekwondo chắc?
– Chắc em đòi ra đấy.
Sáu cặp mắt cùng dồn vào bụng Sherilyn khi nghe Kendra nhận xét. Qua làn vải mỏng của chiếc váy ngủ, làn da căng của Sherilyn ấm nóng dưới tay Adele. Cô vừa gián tiếp chạm tay vào một mầm sống. Lần đầu tiên, Adele nhận thức đầy đủ về sự có mặt của một sinh linh thực sự trong cơ thể chị mình. Khi xem hình ảnh siêu âm của em, Adele chỉ thấy nó giống người ngoài hành tinh. Adele nghe tim thai nhiều lần nhưng tiếng ấy nghe lạ lùng, yếu ớt, không giống tim người bình thường.
– Chị định đặt tên cháu là gì?
Hai chị em tâm sự nhiều về việc chọn tên em bé. Nhưng với Adele ngay lúc này, sự hiện diện của thành viên tương lai của dòng họ là rất thật nên nó nhất định phải có tên.
– Harris. Con chị theo họ bố nhưng tên của nó là họ của chị lúc chưa lấy chồng.
Adele cười rạng rỡ.
– Harris Morgan ư? Tên hay quá.
Kendra lắc đầu:
– Con thích tên Nick hơn.
Sherilyn nhắc:
– Tại con thích Nick Jonas quá đó thôi.
Adele không biết Kendra đã có bạn trai:
– Cậu ấy học cùng lớp với Kendra à?
Kendra tỏ vẻ chán nản:
– Dì ơi, Nick là thành viên ban nhạc Jonas Brothers hay hát bài “Hold on”.
Con bé không nói “tẽn tò chưa?” nhưng Adele ngượng chín mặt.
Dưới tay Adele, đứa bé lại đạp mạnh. Hình như nó muốn đạp “cục chì” nặng trĩu ra khỏi lồng ngực cô. Đúng là hồi này Adele ít nhớ đến nỗi lo canh cánh ấy vì sau nhiều năm, cô chưa tìm được ý trung nhân.
Lúc nãy Kendra bảo: “Chú Zach già nhưng phong độ”, Zach bằng tuổi Adele. Cô buông tay đến bên giường ngắm hai mẹ con trò chuyện và tìm cách làm cho em bé đạp.
Kendra cười toe toét:
– Lại đạp nữa kìa.
Sherilyn mang thai và Kendra háo hức sờ bụng mẹ làm nên bức tranh gia đình hoàn hảo. Dù William đểu cáng không có mặt, ba mẹ con họ vẫn vui vẻ đầm ấm như thường.
Adele thèm được như Sherilyn. Cô khao khát có gia đình riêng. Lúc các bạn còn độc thân, Adele luôn tự nhủ “không việc gì phải vội”. Nhưng dần dà họ theo nhau lấy chồng, sinh con đẻ cái hết. Giờ Adele cũng muốn có gia đình, muống sống chung với người đàn ông yêu thương mình và nuôi dạy con cái, cho dù chúng trái tính đến độ: hôm nay nằng nặc đòi bánh Eggos, hôm sau đã bảo bánh ấy làm nó buồn nôn.
Sherilyn cười khanh khách:
– Lần vừa rồi mạnh nhất đấy.
Nhìn Sherilyn, Adele thốt nhiên sợ cảnh hiếm muộn. Cô muốn hình ảnh gia đình chị gái quây quần là hình ảnh tương lai của mình.
Giọng nói của lý trí vang lên nhắc nhở cô: “Vẫn còn kịp mà” “Thật không?”. Dù muốn dối lòng, Adele cũng không thể phủ nhận là cô đã ba mươi lăm và ba năm nay chưa tìm được người yêu. Hoặc cô không bình thường, hoặc bị nguyền rủa. Liệu trên đời này có ai muốn lấy vợ bị nguyền rủa hoặc khác thường không?
“Chẳng sao cả. Người khác thường có cách riêng tìm đến nhau, chẳng hạn Bonnie và Clyde, Ozzy với Sharon, Whitney với Bobby”, vậy có khi nào đàn ông bình thường muốn lấy người khác thường hoặc bị nguyền rủa không?
Hiếm lắm. Còn nữa, Adele không định nuôi con một mình, dù đó là lựa chọn của nhiều phụ nữ và họ sống rất vui vẻ. Tuy nhiên, cảnh ấy không hợp với cô. Có thể sau này cô đổi ý, nhưng giờ cô vẫn muốn một gia đình hoàn thiện.
Kendra thông báo đưa Adele về thực tại:
– Thứ Năm tuần này đội cháu biểu diễn khiêu vũ thể thao ở trường trung học phổ thông.
Adele thắc mắc:
– Sao đội trường trung học cơ sở lại biểu diễn ở đó?
– Đại hội bóng bầu dục trung học phổ thông mà. Dì ghi hình đội cháu nhé?
– Tất nhiên rồi.
Kendra thôi không sờ bụng mẹ. Cô bé thích chí nhảy lò cò:
– Đội trường trung học phổ thông đi thi ở tỉnh khác thế nên các thầy nhờ tụi con đến góp vui. Biểu diễn ngay trước đêm chung kết thì còn gì bằng.
Phải nói, được xem Kendra nhảy vui không gì bằng. Nhưng phải giáp mặt Zach thì không gì chán bằng.
Biểu ngữ lớn nhỏ bay phấp phới quấn trên xà nhà phòng tập của trường Cedar Creek. Khác với lần gần nhất Adele đến nơi này, ghế trên khán đài sơn màu xanh lá cây và vàng. Nền nhà lát gỗ mới vẽ logo hình Báo Sư Tử nhe nanh trông rất dũng mãnh. Trên tường cũng sơn nhiều biểu tượng của các giải vô địch mới.
Đeo máy Handycam của Sherilyn trên vai, Adele đứng ngay gần cửa ra vào. Ban nhạc của trường đứng giữa phòng lớn chơi bài hát truyền thống của trường. Đội cổ vũ sôi động nhảy theo tiếng kèn, điệu trống. Dù không thuộc tuýp phụ nữ giàu cảm xúc, nhưng nghe âm thanh rộn ràng Adele bỗng nhớ hồi còn đi học. Cảm giác giống hệt lúc giở album gia đình bắt gặp cảnh con chó cưng quấn quít bên cô hồi Adele lẫm chẫm biết đi.
Nốt nhạc cuối cùng vừa dứt, ban nhạc rời khỏi phòng qua hai cửa đối diện nhau. Adele nhìn quanh tìm Kendra. Trong góc phòng, cháu gái cô ngồi ngay hàng đầu trước đội bóng. Kendra mặc áo tập thể dục bó sát, áo khoác thêu kim tuyến lấp lánh và đi giày nhảy bằng da mềm. Kendra cột gọn mái tóc đen sau gáy và tô son môi đỏ chót.
Từ lúc biết là sẽ biểu diễn ở trường của các anh chị lớn, Kendra đứng ngồi không yên. Nó lo ngộ nhỡ đến ngày mà áo khoác kim tuyến chưa may xong thì sao? Ngộ nhỡ nó nhầm các động tác nhảy na ná giống nhau? Ngộ nhỡ khán giả không thích bài tập của nó? Có vẻ sự mến mộ là điều rất quan trọng đối với các cô gái của đội bởi Kendra lo điều ấy nhất.
Adele quan sát đội bóng bầu dục mặc quần áo chẽn và huấn luyện viên ngồi dưới hàng. Zach mặc áo thun dài tay, đội mũ lưỡi trai màu xanh lục sụp xuống mắt. Chống tay lên đùi, anh chăm chú nhìn ông đội nón cao bồi trắng, đi giày cao cổ đứng trước micro ở giữa phòng.
– Chào mừng đội Báo Sư Tử. Xin tự giới thiệu tôi là hiệu trưởng Tommy Jackson – tiếng vỗ tay rần rần nổi lên – Chúng ta có mặt ở đây hôm nay cổ vũ cho đội bóng giành chiến thắng trong cuộc tỉ thí tối mai.
Lúc ông hiệu trưởng cảm ơn đông đảo người ủng hộ, cảm ơn các thầy cô giáo và học trò góp công treo biểu ngữ và áp phích, Adele vào giữa phòng. Cô chọn ghế giữa hàng thứ ba.
– Ngay sau đại hội, các vị mạnh thường quân sẽ đãi kem ở căng tin. Vậy nên mọi người nhớ ghé trước khi ra về. – ông dừng lời gỡ nón để lộ đỉnh đầu hói bóng – Cách đây một năm rưỡi, khi nghe tin huấn luyện viên Wilder đột tử, ban giám hiệu nhà trường không biết phải tiếp tục chương trình bóng bầu dục thế nào. Trường có nhiều huấn luyện viên phó nhưng chưa ai sẵn sàng chuẩn bị nhận vị trí huấn luyện viên trưởng. May sao anh Joe – ông nhìn về phía đội bóng – gợi ý trường nên mời một người am hiểu về bộ môn này về giúp.
Đám đông vừa hò reo, vừa giậm chân ầm ầm. Cả khán đài rung chuyển. Zach cúi xuống. Lưỡi trai của mũ che nửa mặt. Bóng hình lưỡi liềm của nó gần chạm môi trên của anh.
– Mời huấn luyện viên Z, người sắp đưa đội nhà đến giải toàn bang, lên phát biểu.
Đám đông la hét to hơn. Trong không khí phấn khởi chung, họ í ới gọi tên anh. Zach gỡ mũ bỏ lại ghế và đứng lên. Vừa sải bước đến trước micro, Zach vừa vuốt tóc chỉnh tề.
Với thói quen bình tĩnh trong mọi tình huống, anh chỉnh micro lên cao:
– Chào các bạn. Trước hết, tôi xin trân trọng cảm ơn quý vị đã đến cổ vũ cho đội bóng hôm nay. Điều đó động viên toàn đội rất nhiều. Chúng ta đều thấy trò Don mặc đồng phục của đội và có mặt ở đây tối nay.
Mọi người vỗ tay vang dội, Zach ghé sát micro hơn:
– Chiều nay tôi vừa hỏi thăm bác sĩ. Họ nói năm sau, Don chắc chắn sẽ tham gia mùa giải. Khi trò Don nhập viện, nhiều người cho rằng từ nay đến cuối mùa giải, đội ta sẽ từ thua tới thua. Tôi không tin. Tất nhiên trò Don rất xuất sắc nhưng đội còn nhiều cầu thủ mạnh. Họ chăm chỉ luyện tập, cố gắng hết sức mình khiến tôi hoàn toàn tin tưởng. Tôi tự hào về mọi thành viên của đội và cảm ơn các bậc phụ huynh đã đóng góp cho trường, cho đời những người con ưu tú.
Đám đông hò reo tán thưởng, Zach đứng thẳng hơn:
– Tôi không hề giấu diếm sự thật rằng đối thủ của chúng ta chơi rất rắn. Họ quyết tâm giành phần thắng trong trận chiến đấu ngày mai. Đội trường ta cũng rắn rỏi không kém. Như vậy, chiến thắng sẽ thuộc về đội nào muốn có nó nhất. Tôi tin chắc đó là đội ta. Tôi tin chắc ta có nhiệt huyết, tinh thần quả cảm và nhiềm tự hào. Ta quyết tâm cho đội bạn Amarillo biết người Cedar Creek chơi bóng tài tình ra sao.
Mọi người la hét ồn ào, giơ nắm tay lên trời như đang xem nhạc rock.
Quay đầu nhìn về hướng có Adele. Từ xa, ánh mắt anh lướt qua cô rồi đột ngột quay lại như thể mẩu nam châm, còn cô là cục sắt vừa chà bóng. Chờ vài phút cho tiếng ồn lắng xuống, Zach nói tiếp:
– Đội bóng sẽ rất cảm kích nếu ngày mai quý vị lái xe đến Lubbock cổ vũ – nhìn bao quát đám đông, anh giơ tay lên chào – Một lần nữa, xin cảm ơn sự góp mặt của quý vị tối nay.
Tự tin rảo bước về chỗ ngồi, Zach đội mũ lên đầu. Anh ghé tai lắng nghe trợ lý nói. Đội khiêu vũ thể thao ùa vào sân. Adele rút máy quay ra khỏi bao. Cô ghi hình Kendra cuồng nhiệt xoay tròn theo nhịp điệu Bye Bye Bye của nhóm NSync và là người hét to nhất khi điệu nhảy kết thúc.
Tiếp theo đó, đội cổ vũ riêng của Báo Sư Tử chiếm lĩnh sàn diễn. Họ nhảy nhót, hô to khích lệ đội nhà. Họ nhảy lộn nhào và làm kim tự tháp người rất đẹp. Sự chú ý của Adele dồn cả vào Zach. Tuy không nhìn thấy mắt anh, nhưng cô biết anh đang nhìn mình. Hai hàm răng anh nghiến chặt, cằm bạnh hẳn ra. Nếu biết anh rõ hơn, Adele sẽ hiểu là anh đang giận dữ. Khổ nỗi, cô không biết điều ấy.
Biểu diễn thêm mười lăm phút nữa, đội cầm bóng tua rua rời phòng tập. Vừa đi họ vừa đánh tay vui vẻ. Đám đông trên khán đài rục rịch ra về. Adele tìm Kendra đang đứng lẫn trong đám đông bạn bè và phụ huynh đến đón. Trong số đó có Cindy Ann Baker, khách trong tiệc thịt nướng ngoài trời ở nhà Zach hôm trước.
Adele hỏi cháu:
– Mình về được chưa?
– Mình ăn kem rồi hẵng về.
Ngoái đầu ra sân, Adele thấy nón của Zach nhấp nhô ngoài đó. Mọi người vây quanh như thể anh là siêu sao. Với Adele, anh quả là ngôi sao sáng.
– Tối nay dì phải làm việc.
Cô không nói dối. Sáng nay cô không làm được mấy nên tối phải làm bù.
Kendra nài nỉ:
– Đi mà, dì. Bạn con ở lại hết kia kìa.
Cindy Ann nhiệt tình:
– Để tôi đưa cháu về cho. Chị cứ đi làm kẻo trễ.
– Cảm ơn chị.
Kendra cúi xuống lấy ba lô:
– Dì làm ở nhà, sao trễ được chứ?
Ann khẽ nhíu mày:
– Chị làm nghề gì vậy?
– Tôi là nhà văn.
Ann sững sờ. Cặp lông mày của chị “chạy tuốt” lên trán:
– Trời đất, chẳng lẽ chị là Adele Harris?
Tuy hiếm khi bị nhận diện, nhưng Adele có số lượng độc giả khá đông đảo.
– Dạ phải.
– Hôm ở nhà anh Zach, tôi đã ngờ ngợ. Nhưng khi nghe nói chị ở Cedar Creek, tôi tưởng mình lầm. Thực ra, tôi mới ở Alabama chuyển đến cách nay hai năm – Chị áp tay lên ngực – Tôi đọc sách của chị không sót cuốn nào. Tôi thích nhất là loạt truyện chị viết về các tiên nữ Brannigran. Tôi cũng thích mê cả chùm truyện Star Ship Avalon.
– Cảm ơn chị. Được chị yêu thích tác phẩm của mình, tôi rất mừng.
Bình thường, Adele không muốn ai nhận ra mình. Hồi còn ở nhà, nhân viên cửa hàng tạp hoá ở gần nhà không biết cô là ai. Adele thích thế, vì cô sẽ ăn mặc thoải mái đến đó mua kẹo hoặc băng vệ sinh như bao phụ nữ khác.
Cindy Ann tò mò:
– Chị đang viết truyện gì thế?
Adele chưa kịp đáp, Joe Brunner từ đâu chạy tới xen vào:
– Chào mọi người.
Thấy anh, Cindy Ann cười tươi như hoa:
– Chào anh. Joe này, anh có biết chị Adele là nhà văn nổi tiếng chưa?
– Trời đất, thật vậy sao? Chị viết thể loại nào thế?
Zach xin phép nhóm phụ huynh vây quanh anh và đến bên Don:
– Em phải hết sức giữ gìn đấy. Thầy muốn thấy em nguyên vẹn trong mùa giải sau.
Don cặp nạng dưới nách, ỉu xìu đi tập tễnh:
– Em ghét phải ngồi một chỗ, không được ra sân với các bạn.
– Ráng nốt mùa này đi – cả hai thầy trò đều biết một mùa bóng có nghĩa thế nào – Nếu tính chi li, em chỉ mất vài trận thôi mà.
Lúc đi ngang Joe đang huyên thuyên với Cindy và Adele, Zach liếc trộm người tình hồi đại học. Hôm nay, Adele mặc quần jean với áo len trắng. Đúng như hôm đầu cô xuất hiện bên thềm nhà anh. Chỉ có điều khác là tóc cô chải gọn ra sau. Adele cực kỳ xuất sắc trong việc coi anh không có mặt trên đời.
Thế lại hoá hay. Anh không cần cô người yêu cũ hay câu nệ vừa làm anh nóng như hòn than đã vội bảo anh đừng hòng mơ vì giữa họ sẽ chẳng có chút tình cảm nào.
Thấy Don đi lảo đảo, anh vội nhắc:
– Ấy, cẩn thận chứ.
Khổ nỗi, hôm đó anh nào có ý định khơi lại tro tàn của đống lửa tình năm cũ. Ít nhất, Zach không làm chuyện ấy trong lúc ngoài sân có hơn chục cô bé mới lớn, đặc biệt một trong số họ là con gái của anh. Lúc vào phòng làm việc, anh còn không nghĩ đến việc hôn cô. Nhưng ngay khi chạm vào má Adele, anh trượt hoài, không đừng được. Kỷ niệm ở khách sạn La Quinta ùa về vây kín tâm trí anh. Zach nhớ tấm thân nõn nà của Adele áp sát cơ thể trần trụi của anh. Chỉ có ai điên mới không muốn sống lại đêm ấy; họ yêu nhau năm lần trong đêm, và hai lần lúc trời sáng.
Anh và Don chậm rãi rời phòng tập. Người hâm mộ gọi họ từ xa. Vừa gật đầu cười đáp lễ, Zach vừa cay đắng than thầm: sao đời anh ra nông nỗi này. Tự nhiên anh thèm khát người con gái chẳng muốn dính dáng đến anh. Trước nay chưa bao giờ Zach bị như vậy. Sao bây giờ anh phải khổ sở đến thế? Chắc tại suốt ngày lo chăm sóc con gái nên tâm tính anh trở nên khác thường. Tuy nhiên, Zach chẳng biết làm gì để chấm dứt tình cảnh ngang trái này.
Nghe tiếng người gọi và vẫy tay rối rít. Zach mỉm cười đáp lễ:
– Chào anh. Khoẻ không vậy?
Chắc có lẽ lâu rồi chưa làm “chuyện ấy” nên Zach mới trái tính như vậy. Anh tự nhủ: “Mình điên thật rồi”.
– Chào thầy Z.
– Chào chị Owens.
Zach lớn tiếng chào mẹ trò Owens.
Chắc Giáng sinh này, anh sẽ mang Tiffany gửi nhà mẹ đẻ ở Austin, lái xe đến Denver đàn đúm cùng bạn bè, uống vài chai bia rồi để mặc “em út” chiều từ A đến Z vài ngày. Phải lên kế hoạch chi tiết từ giờ mới được. Ít nhất anh cũng vui thú cho đến khi nào quên hẳn cô người yêu cũ từng nói thẳng vào mặt anh rằng: cô không quan tâm đến loại người như anh.
Don đứng ở cửa tiếp chuyện bạn gái. Zach theo hành lang đến căng tin có bốn bức tường trang trí bằng áo cầu thủ cắt may bằng giấy màu. Nhóm fan hâm mộ kê bàn bày bán cờ hiệu và những ngón tay bằng bọt biển giành cho khán giả. Zach chọn kem vị dâu ăn ngon lành. Hãng kem Baskin – Robbins có đủ ba mươi mốt mùi nhưng từ nhỏ đến lớn, Zach chỉ thích mỗi vị dâu tây.
Lúc Zach lấy khăn giấy lau miệng, người ngồi sau bàn hỏi:
– Anh có xem trận hôm thứ Hai tuần rồi không?
Zach không bao giờ bỏ lỡ trận nào, nhất là khi sống giữa lòng Texas :
– Có chứ. Năm nay cầu thủ Romo chơi hay quá chừng.
Dựa hông cạnh máy bán đồ uống, Zach đứng thêm vài phút tiếp chuyện người hâm mộ. Lát sau, Joe tới căng tin, dẫn theo Tiffany, Kendra và một cô bé cùng đội. Không thấy Adele đi với họ. Chẳng phải anh quan tâm gì, chỉ thấy vậy thì nhớ vậy thôi.
Zach bất mãn ăn miếng kem rõ to. Cứ đà này, nếu không cẩn thận chắc anh phát điên. Anh bảo Joe đang đi tới:
– Tối thứ Bảy, đội Denver đến Pittsburgh thi đấu, cậu biết chưa?
Tối thứ Bảy, Tiffany ngủ lại nhà bạn cùng đội khiêu vũ. Nghĩ đến một đêm uống bia, ăn pizza và cùng bạn bè xem bóng bầu dục, Zach như mở cờ trong bụng.
Joe cười tự mãn:
– Thứ Bảy tôi có hẹn rồi.
– Mừng cho cậu.
Joe chắc chắn cần “giải toả”. Có khi còn cần hơn cả Zach. Anh mải miết ăn kem:
– Cậu đi với Cindy Ann à?
Joe lắc đầu, khoanh tay trước ngực.
– Không, với cô nhà văn cơ. Cái cô tóc xoăn, mông đẹp, gặp ở nhà cậu hôm ăn thịt nướng ấy.
– Adele ấy à?
Zach nuốt vội. Đầu anh nhức buốt nhưng không phải tại kem. Adele không được đi với Joe. Cô là của anh. Zach đứng thẳng người như thể có búi dây vô hình giật mạnh anh ra máy bán nước ngọt. Anh ném luôn cây kem vào thùng rác.
– Ừ, tớ định đưa nàng đến nhà hàng nào đẹp đẹp. Thử xem nàng có để ý tớ không – Joe cười ngoác mang tai nói đùa – Tớ còn định chuốc rượu nàng say mềm rồi rủ nàng về nhà nữa cơ.
Bình thường Zach đã phá lên cười, nhưng hôm nay anh không còn lòng dạ nào mà cười với cợt. Anh ngạc nhiên vì thấy mình chỉ chực co chân lên đá đít Joe văng ra cửa. Trước nay, anh có ghen bao giờ đâu. Adele chẳng phải người yêu hay vợ anh. Vậy tại sao anh chỉ muốn “dần” Joe một trận nhừ tử? Cô ấy muốn làm gì tuỳ ý. Joe và Adele có thân mật với nhau cũng không phải chuyện của anh.
– Chúc hai người vui vẻ.
Vỗ vai Joe xong, anh bỏ đi.