Đọc truyện Không Phải Tình Hờ – Chương 2
Người Texas , tôn thờ Thượng đế, gia đình và bóng bầu dục. Nhưng tùy thuộc vào từng mùa trong năm và chiều theo các bà các chị khó tính, mỗi người sắp xếp ba thứ ấy theo trình tự riêng. Chủ nhật là ngày của Chúa nên anh có mặt tại nhà thờ Bible Belt. Anh lắng nghe linh mục nhiệt thành rao giảng về tội lỗi và sự chuộc lỗi, đồng thời đem nhiệt huyết của mình truyền cho các đạo hữu.
“Bao giờ mới xong lễ?”
Mọi Chủ nhật đều của Thượng đế.Tuy nhiên, mọi tối thứ sáu lại thuộc về bộ môn bóng bầu dục của các trường trung học phổ thông. Khắp vùng Longhorn State , bóng bầu dục thống trị mọi sân vận động. Khoảng hai mươi lăm nghìn người hâm mộ làm không gian náo nức khi theo dõi các cuộc thi tài dưới sân.
Khi mặt trời khuất sau bình nguyên Cedal Creek rộng lớn, sân vận động Warren R Brhaw chìm trong ánh sáng chói lòa của vô số bóng đèn một ngàn năm trăm oát. Mang theo cờ đuôi nheo hằng nỉ và chùm tua rua màu sáng, một nửa dân số Cedar Creek đến xem đội Báo Sư Tử Cedar Creek đấu với đội Báo Đen Lincoln. Ngay từ những phút đầu, trận tranh tài đã vô cùng căng thẳng.
Bóng vừa tung lên, khán giá đứng cả dậy. Giây lát sau, huấn luyện viên đội Báo Đen cự nự trọng tài và ném bìa hồ sơ xuống đất. Ngược lại, huấn luyện viên đội Báo Sư Tử bình thản đứng ngoài biên. Chỉ chăm chú theo dõi trận đấu mới khiến Zach Zemaitis không rối trí, bình tĩnh điều chỉnh hàng phòng ngự, ra hiệu cho học trò và điều khiển trận đấu. Anh thích môn thể thao này. Zach chơi bóng bầu dục từ bé nhưng hồi ấy anh không căng thẳng hay náo nức như bây giờ. Nhà anh trường Austin nên Zach biết đội bóng của rường phổ thông rất nghiêm túc. Dù tương lai nhiều nam sinh phụ thuộc vào tỉ số các trận đẩu nhưng xét về thực chất họ vui khi được chơi bóng, có lẽ đó là cơ hội cuối cùng cho họ được chơi bóng đơn thuần. Còn khi đã vào đại học rồi, đầu óc cầu thủ chỉ hướng đến danh tiếng, tiền bạc và học bổng của học viện NCAA.
Gần cuối trận, hai đội vẫn hăng hái tìm bàn thắng.Sau khi ghi bàn, đội Báo Sư Tử chỉ kém đội bạn một điểm. Ba giây trước khi hết giờ, họ dồn lên tấn công. Trung phong phá bóng cho tiền vệ.Anh này truyền cho đồng đội chạy ngược ra sau, qua mặt vài đối thủ và ghi điểm cho đội nhà. Cả sân vận động hò reo khi hai điểm quyết định thắng thua hiện trên bảng điện tử. Tiếc thay, sau khi bị cản quyết liệt, người hùng vừa ghi bản được toàn thể đội Báo Sư Tử đưa vào bệnh viên West Central Baptist. Ở đó, mẩy phòng cấp cứu trắng toét và vô trùng tắm trong ánh đèn neon sáng choang. Màn riđô in hình ngộ nghĩnh ngăn giữa các giường bệnh được phân loại theo tiêu chí: bệnh tật, tai nạn và sử dụng ma túy quá liều.
Zach Zemaitis chống nạnh nhìn cậu học trò da đen trẻ măng nằm trên băng ca. Don Trate nhăn nhó vì đau.
Zach quay sang hỏi bác sĩ:
– Mất bao lâu hả anh?
Anh chỉ hỏi lấy lệ. Kinh nghiệm thi đấu đã cho câu trả lời.
– Sau phẩu thuật bệnh nhân phải nghỉ ít nhất hai tháng.
Đúng như anh đoán! Thế này có chết người ta không.
Don là cầu thủ xuất sắc nhất của trường Trung học phổ thông Cedar Creek, nếu không nói là của bang Texas .
Thành tích mới nhất của cậu là chạy năm trăm mét trong vòng mười giây các chuyên gia ở Nebraska, Ohio State và Texas A&M từng xem băng thi đấu của Don đều trầm trồ khen ngợi cậu học trò mười bảy tuổi này. Bóng bầu dục sẽ là tấm vé đưa Don vượt ra ngoài ranh giới miền Tây Texas , nếu không có sự cố này. Chấn thương đầu gối chặn đứng sự nghiệp của Don ngay khi nó còn chưa bắt đầu. Không có gì tệ hơn thế.
Liếm đôi môi khô nẻ, Don nhíu mày sợ hãi, Zach hiểu học trò mình sợ cái gì.
– Thầy ơi, em không thể nghỉ hai tháng được.
– Ðừng lo, em không hề hấn gì đâu.
Zach hứa nhưng bụng không dám chắc. Hai sợi gân trên đầu gối trái của Don bị rách. Nhiều người bị tương tự không bao giờ hồi phục hoàn toàn.
Buông thõng hai tay. Zach hứa một câu chắc thành hiện thực nhưng anh sẽ cố hết sức để giữ lời:
– Đội sẽ chờ em, không nhận ai thay đâu.
– Em sẽ dự giải toàn bang phải không thầy?
– Chắc chắn thế. Chỉ còn một năm nữa thôi. Còn nhớ Gerry Palteer không? Cậu ta bị rách đầu gối năm 1989 khi đấu với đội Chuột Túi. Ngay năm sau, cậu ấy dự giải toàn bang. Mà Gerry Palteer sao nhanh bằng em được.
Zach ngước lên nhìn mẹ Don dứng bên kia giường bệnh. Quai túi xách giả da màu xanh lá cây pha vàng may hình bóng bầu dục có thêu chữ “Báo Sư Tử” treo trên vai bà Rose Tate. Nhóm ủng hộ đã may túi ấy bán lấy tiền gây quỹ sắm mũ mới cho cầu thủ.
– Phẫu thuật tốn kém không chị?
Bà Rose đăm đăm nhìn tập bệnh án. Nếp lo âu hằn sâu trên trán bà:
– Không thành vấn đề đâu anh. Nếu cháu cần, chúng tôi sẽ cố. Chỉ có điều tôi mất việc nên không có bảo hiểm y tế.
Gorman, công ty phần mềm đóng cửa năm ngoái khiến nhiều người mất việc làm cho thu nhập khá.
Zach chìa tay về phía tập bệnh án:
– Chị đừng Io, để tôi làm giấy tờ cho. Trường có bảo hiểm nên sẽ lo cho em Don.
Zach kẹp tập hồ sơ vừa nhận từ bà Rose dưới cánh tay. Anh bảo học trò.
– Em đừng lo. Thầy sẽ giải quyết việc này.
Vài giờ nữa, người ta sẽ đưa Don đến trung tâm phẫu thuật ở Lubbock . Khi sắp ra về, Zach dặn:
– Khi nào em về nhà, thầy sẽ đến thăm. Thầy biết em nóng lòng trở về đội. Nhưng chớ gắng gượng. Phải chờ vết thương lành hẳn đã.
Trở ra hành lang, Zach tìm phòng y tá trực điền nốt các biểu mẫu.Thấy anh đến bên quầy, một nữ y tá tấm tắc:
– Anh có phải là huấn luyện viên đội Báo Sư Tử? Trận hôm nay hay lắm.
Zach thoáng nhìn cặp mắt xanh lơ. Vết chân chim quanh mắt bà nối nhau tới tận chân tóc.
– Cảm ơn. Chúng tôi rất trân trọng sự cổ vũ của mọi người.
Họ thi đấu không hẳn đẹp mắt, nhưng ít nhất cũng dành chiến thắng
– Năm 2002, cháu ngoại tôi chơi cho đội Báo Sư Tử, hậu vệ biên đấy nhé.
Năm 2002, Zach không ở Cedar Creek. Lúc ấy anh ở Denver và có cuộc sống khác hẳn bây giờ. Cuộc sống hiện nay nằm ngoài dự tính của anh cách đây sáu năm.
– Theo tôi hiểu thì Don Tate sẽ được đưa đến khoa chỉnh hình ở Lubbock .
– Đúng vậy.
Zach nhìn xuống mẫu đơn bảo hiểm. Với số dân hơn năm mươi ngàn nguồn tài chính của Cedar Creek không bằng các thành phố lớn.
– Bảo hiểm có vai trò gì trong ca bệnh này?
Zach mỉm cười. Anh không ngạc nhiên khi nghe câu hỏi ấy:
– Cậu ấy sẽ tiếp tục chơi bóng bầu dục ở trường đại học.
Anh ký tên trao bệnh án cho bác sĩ vừa tới. Ông ta xem lướt đoạn báo:
– Chắc bảo hiểm y tế của trường không kham nổi.
– Vâng. Trường không co loại hình bảo hiểm nào đủ chi trả cho ca này. Nhưng mẹ của Tate không cần biết điều đó. Thôi tôi xin phép anh và nhân tiện cảm ơn bệnh viện đã chăm sóc trò Don.
Zach bắt tay từ biệt bác sĩ. Lúc đi từ phòng cấp cứu ra cửa, đế giày thể thao hiệu Puma của anh để lại vài vết đen trên nền gạch trắng. Hai cánh cửa tự động mở rồi đóng sau lưng anh. Từ trong phòng sáng chói gắt, anh bước ra không gian mở dưới bầu trời muôn vạn vì sao. Anh kéo phéc mơ tuya áo khoác màu xanh lục, lưng áo in dòng chữ đội Báo Sư Tử Cedar Creek màu vàng. Bãi xe vắng hơn lúc anh đến mấy tiếng trước. Trên đường đến chiếc xế hộp hiệu Escalade màu bạc, anh lấy chiếc điện thoại di động trong bao da gắn ở dây lưng và mở máy. Zach chọn xe SUV không phải chuộng nhãn hiệu Cadillac. Anh chỉ thích lòng xe rộng rãi. Với chiều cao hai mét mốt, nặng một trăm cân, Zach luôn thích đồ đạc rộng và thoải mái.
Có lần, Zach mua xe hơi hiệu Porsche. Ði chưa được ba tuần,anh đã mang xe trả lại hãng. Đi xe ấy, anh cảm giác mình bị nhồi vào hộp cá mòi nhỏ xíu.
Nghe điện thoại kêu bíp bíp, Zach nhìn xuống màn hình vừa bật sáng. Ngón tay cái anh rà xuống danh sách cuộc gọi nhỡ và dừng lại ở số điện thoại cuối cùng. Zach chạm nhẹ nút Call. Sau vài hồi chuông, giọng cô con gái mười ba tuổi rổn rảng vang lên:
– Ba đang ở đâu thế?
Mỗi khi anh về trễ, Tiffany lại đứng ngồi không yên.
– Chiều ba nói sẽ đi đâu thì giờ ba ở đó.
Zach hiểu và thương con gái. Chỉ có điều mẹ mất đã ba năm mà Tiffany vẫn hốt hoảng mỗi khi không biết bố ở đâu, làm gì.
– Con cần gì nào?
– Nhà hết Coca cola rồi. Ba nhớ mua nhé.
Zach nhìn mặt đồng hồ Rolex bằng bạc, quà bạn bè tặng anh nhân dịp Zach chia tay đội NFL.
– Trời, nửa đêm rồi con.
– Nhưng tụi con khát lắm.
Chẳng là con gái anh rủ bạn gái cùng lớp đến nhà chơi và ngủ lại. Bình thường, Zach đã về nhà từ lâu.Nhưng hôm nay, sau trận đấu anh còn đến bệnh viện.
– Với lại con muốn ăn bim bim.
Anh lục túi áo lấy chùm chìa khóa:
– Được rồi. Trên đường về, ba sẽ ghé qua siêu thị E-Z mart.
Zach tự biết mình chiều con quá mức. Khi biết mình có lỗi, con người ta hay thế. Mười năm đầu đời của cô con gái rượu, anh đi biền biệt. Giờ lãnh trách nhiệm của cả bố lẫn mẹ. Zach hiểu anh không giỏi giang gì trong việc dạy con gái.
– Con thích bim bim loại nào?
– Bim bim hương thịt nướng của hãng Lay.
Zach nhìn chiếc xe hơi Celica phía trước. Đầu xe quay về hướng chiếc SUV của anh. Ánh mắt anh dừng ở cặp chân dài và cặp mông tròn trịa của người phụ nữ đứng cạnh cửa xe phía sau. Một tay vịn cánh cửa mở rộng, cô cúi đầu nói chuyện với người còn trong xe. Cô gái mặc quần Jeans, áo len trắng. Đèn pha xe anh rọi thẳng vào mái tóc uốn lọn dài ngang lưng của người nọ.
– Ba ơi!
Mái tóc vàng nhạt uốn lọn mơ màng kia nhắc nhở cô gái anh quen đã lâu. Cặp mắt xanh lục bảo và đôi môi hồng dịu ngọt hiện về trong tâm trí anh. Mỗi khi anh hôn làn da mềm mại ngay dưới tai cô, vòng tay cô lại xiết anh thật chặt khiến Zach phát điên.
– Ba còn giữ máy không đấy?
Phải cố gắng lắm Zach mới điều khiển ánh mắt rời xa cô gái nọ. Anh nhìn xuống chùm chìa khóa.
– Ba đây. Con muốn mua gì nữa không?
Mở cửa chiếc xe hơi Escalade, anh chui vào ngồi sau vô lăng:
– Không ạ. Nhưng ba nhớ nhanh lên nhé.
– Ba đi ngay đây.
Khởi động chiếc SUV, Zach lưu luyến nhìn cô gái nọ lần cuối. Người lạ vừa cúi xuống, đỡ người trong xe đi ra. Chiếc áo len ngắn co lên trên cạp quần, tóc dài rủ xuống che một bên mặt. Xe Zach trườn khỏi bãi đậu.Trên đường xe chạy đến E-Z Mart, anh nhớ lại trận bóng hồi tối. Vắng Don từ nay đến hết mùa giải, đội của anh gặp khó khăn không ít. Tiền vệ Sean McGuire, cầu thủ cao to nhất đội sẽ phải gấp rút học cách ghi bàn. Thấp hơn các tiền vệ khác, Sean McGuire1ại hay giữ bóng hơi lâu trước khi tìm đường lách qua các cầu thủ đội bạn. Cậu ta sẽ yếu điểm bằng cách trần Iưng luyện tập. Zach biết sắp tới Sean McGuire sẽ rất vất vả. Nhược điểm của tiền vệ thiếu chiều cao sẽ được bù đắp bằng tính tự giác, sự nhanh nhẹn và tài lãnh đạo bẩm sinh. Là huấn luyện viên, Zach từng thấy nhiều vận động viên tài năng nhưng vô kỷ luật phải nếm mùi thất bại. Tài nãng thường đưa cầu thủ đến với NFL, nhưng hầu hết trong số họ đều bỏ dở sự nghiệp nửa chừng trước khi nổi tiếng và được tận hưởng vinh quang.
Dừng xe trước đèn đỏ, Zach nhấn nút hạ thấp cửa kính. Kính vừa lặng lẽ hạ xuống, khí lạnh trời khuya mang hỗn hợp hương thơm của mùa thu vào trong chiếc SUV, mùi của đất khi khí hậu mát mẻ và mùi lá khô hòa quyện với mùi sông Concho. Ba năm trước, nếu có ai bảo anh sẽ có ngày về sống ở Cedar Creek, Texas làm huấn luyện viên bóng bầu dục cho trường phổ thông và yêu thương, gắn bó với cuộc sống ấy, chắc anh sẽ cười đến bể bụng và nghĩ họ mất trí.
Đèn chuyển xanh, anh lái xe qua ngã tư và quẹo vào bãi đậu xe của E-Z Mart. Vừa vào trong quầy thực phẩm, anh lấy ngay ba lố nước ngọt Coke lon, một bịch bim bim hương thịt nướng và một bánh bột ngô nướng vì Zach biết ở nhà đã hết ngũ cốc. Khi vợ anh còn sống, Devon cho Tiffany ãn linh tinh suốt tuần.Tất nhiên bây giờ Zach cũng chấp nhận một ít thực phẩm chế biến nghèo dinh dưỡng: anh chưa bao giờ chối mình thích bim bim hiệu Ding Dong. Tuy nhiên anh hạn chế bớt: hai cha con chỉ ăn loại thực phẩm ấy vào cuối tuần. Phần vì bởi Tiffany đang tuổi lớn cần thức ăn giàu dinh dưỡng trong tuần, còn anh được thoải mái ăn vặt vào cuối tuần.
Nhân viên thu ngân vừa bỏ nước ngọt và đồ ăn vào túi vừa bảo:
– Thầy Zach này, trận hôm nay hay quá.
– Cảm ơn cậu.
Anh đưa tờ hai mươi đô la cho cậu thanh niên kẻ mắt nhẹ và để tóc đuôi rùa, trông hình như không phải người Texas :
–
– Còn cậu, hồi đó có trong đội tuyển không?
– Không.Tôi học mỹ thuật tại đại học Portland ở Oregon .
Zach tấm tắc. Ðiều đó phần nào giải thích kiểu tóc của cậu ta.
– Hè sang năm. Tôi lại về quê chơi.
– Mong là thế. Ráng cố gắng học hành nhé.
Nhét vội tiền lẻ vào túi áo khoác, Zach cầm túi thực phẩm ra cửa. Khi đã yên vị trong xe Esxalade, Zach nhớ chuyện xảy đến với anh năm 2004.
Bốn năm trước, anh ở Denver , còn vợ con ở Ceder Creek. Họ thường xuyên đến thăm nhau nhưng phần lớn thời gian, hai vợ chồng mỗi người một nơi. Lấy nhau mười năm nhưng trong bảy năm cuối, Zach và Devon mỗi người ở một bang. Điều đáng nói là cả hai đều thích thế.
Nhờ thành tích thi đấu ở năm cuối Đại học Texas , Zach có tên trong danh sách kiểm tra khả năng cho đội ngũ vận động viên chuyên nghiệp. Ngay vòng đấu, bang Miami đã chọn anh. Mùa hè năm nhận tấm bằng đại học, Zach lên đường đến trại huấn luyện ở Dolphins, còn Devon ở lại Austin chờ sinh Tiffany. Con gái vừa chào đời, họ thu xếp hành trang đến Florida .
Suốt ba năm sau đó, gia đình họ sống hạnh phúc ở Florida . Devon thích Florida , còn Zach tưởng cô ta cũng yêu mình. Sau ba năm thi đấu cho đội Dolphins, Zach được chuyển giao cho đội Broncos. Anh vô cùng sung sướng nhưng tiếc thay Devon ghét Denver . Mới ở được sáu tháng, vợ anh đã dọn đồ đạc dắt Tiffany về quê cũ là thị trấn nhỏ Cedar Creek. Devon muốn làm con cá to sống trong ao nhỏ và chính lúc ấy anh mới hiểu nàng yêu vai trò làm vợ Zach Zemaitis nổi tiếng chứ không yêu anh.
Mỗi người sống theo ý thích riêng suốt bảy năm sau đó. Vợ ở Texas , chồng ở Denver . Zach thích chơi cho đội Broncos. Vừa đúng lúc anh tưởng sẽ được yên ổn trong năm năm trước khi giải nghệ thì cuộc đời anh bị đảo lộn. Ngày mười tám tháng Mười năm ấy, sau trận quyết đấu với đội tuyển thành phố Kansas, Zach tỉnh dậy trong bệnh viện và nghe tin sự nghiệp của anh chấm dứt từ đây.
Trong mười năm ở NPL, anh có tám lần chấn thương nặng đủ gây sự chú ý của giới truyền thông. Sau hàng loạt lần chụp chiếu và xét nghiệm, giới y khoa tuyên bố: thêm một lần chấn thương nữa, Zach sẽ mất mạng. Đúng lúc sự nghiệp đang ở đỉnh cao vinh quang, anh bị buộc ngừng thi đấu. Năm ấy, Zach ba mươi hai tuổi.
Nếu không được kênh truyền hình thể thao ESPN mời một công việc thú vị, có lẽ Zach đã bị trầm cảm nặng. Hồi đại học, anh đã cố lấy chứng chỉ khóa Kỹ năng giao tiếp. Sau khi ngừng thi đấu, anh làm công việc đàm phán cho ESPN cho đến khi Devon tử nạn. Cuộc đời Zach sang trang mới.
Giảm tốc độ, Zach đưa chiếc Escalade rẽ sang hướng bờ sông, Anh định thu xếp đưa Tiffany về ở với mình. Tuy nhiên, khi lo ma chay cho vợ, Zach biết anh không thể dứt con gái khỏi bạn bè và ngôi nhà nó sống từ nhỏ. Ngồi trong nhà ngây mặt nhìn linh cửu vợ, Zach hiểu anh không thể sống như trước được nữa. Nước mắt đứa con gái bé bỏng ướt đẫm ve áo làm cuộc sống của anh quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Hồi còn Devon , Zach có thể yên tâm vì Tiffany sống với mẹ là thượng sách. Nếu Devon không hạnh phúc thì coi như chẳng ai được hạnh phúc từ cuộc hôn nhân của họ. Tuy nhiên, hôm ngồi trong nhà thờ, Zach không còn tự huyễn hoặc nữa, Lần đầu tiên sau bao năm dài, anh đặt ước muốn, nhu cầu và hy vọng của con gái lên hàng đầu.
Đến cổng chung của khu phố, Zach nhấn ba số trên bàn phím nhỏ gắn trên tấm che nắng của xe anh. Ban ngày, cửa rộng mở đón người làm công và khách khứa nhưng đến tám giờ tối, cửa khóa chặt. Cửa mở cho xe Zach tiến vào rồi sập xuống sau lưng anh. Zach lái xe qua câu lạc bộ và bãi tập xe. Bên trái xe anh, một dinh thự kiểu Địa Trung Hải sơn trắng nổi lên giữa bầu trời Texas tối đen. Đến trụ sở câu lạc bộ, Zach rẽ phải đi ngang qua căn nhà ba tầng xây theo lối kiến trúc Pháp hiện đại trông giống ba căn nhà chồng lên nhau, qua dinh thự có vài tháp nhỏ kiểu Victoria để đến nhà anh, dinh thự bắt chước kiểu đồn điền Tuscan trên mảnh đất rộng ba ngàn mét vuông. Cửa nhà xe mở, anh đưa xe qua cửa mái vòm.
Về đến Cedar Creek được ít lâu, Devon đã cho xây căn nhà này. Căn nhà đẹp, phản ánh phần nào tính cách của Zach. Tuy nhiên, dù thích đồ đạc rộng rãi, Zach vẫn thấy ba ngàn mét vuông đất gồm khu nhà phụ dành riêng cho khách và khu ăn ở cho người làm bên kia bể bơi ngoài sân sau là quá thừa thãi. Ba người ở thế này quá rộng, chưa kể một người thường xuyên đi vắng.
Khi xây nhà, Zach hỏi tại sao Devon muốn xây cả một dinh thự đồ sộ kiểu đồn điền miền Nam nước Ý ngay cả trong lòng Texas , nàng nghiêm trang nhìn anh đáp:
– Vậy theo anh tại sao em đi xe Mercedes đời mới và đeo nhẫn hạt xoàn năm cara? Bởi vì em muốn chứng tỏ khả năng của mình.
Đó là câu tóm tắt tính cách người vợ quá cố của Zach, đồng thời là một trong nhiều nguyên nhân khiến họ ngày càng xa nhau. Càng lớn tuổi, Zach càng thấm thía rằng rõ ràng, người ta lờ đi cho mình làm sai không có nghĩa mình đúng. Nhưng Devon không lĩnh hội bài học ấy.
Zach cầm túi thực phẩm ở ghế bên, đi qua sân trước và vào nhà. Mới đến phòng giặt và nhà kho bên hông nhà chính, anh đã nghe tiếng nhạc hip-hop xập xình vọng từ giàn âm thanh lớn trong nhà. Zach vào căn phòng nhỏ có gắn hệ thống điều chỉnh toàn bộ mọi thiết bị trong nhà và tắt nhạc đi. Sau ba năm ở hẳn nhà này, anh đã rành rẽ mọi công tắc, mọi thiết bị điện và đồ dùng trong nhà.
– Tiffany!
Anh gọi to trên đường vào bếp. Zach đặt túi thực phẩm lên mặt bàn lát đá hoa cương màu vàng mật ong. Có tiếng chân chạy gấp trên cầu thang. Vài giây sau, con gái anh hiện ra. Mái tóc dài vàng nhạt của Tiffany cột đuôi gà. Cô bé mặc áo thun xanh dương và quần bằng vải lanh. Với tay chân dài và thon, Tiffany sớm sở hữu cặp mắt xanh lá cây to tròn và cái miệng rộng. Rõ ràng, con bé được thừa hưởng sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của mẹ.
Cô bạn gái tóc nâu sẫm, mắt xanh lơ theo sát gót Tiffany. Vừa xé túi giấy bố mang về, con gái anh vừa hỏi:
– Ba có mua nước ngọt không ba?
Zach xét thấy không cần trả lời vì cô bé đã mang nửa lố nước ngọt lon ra tủ lạnh bằng thép không rỉ.
– Khoan. Con phải giới thiệu bạn đã chứ.
– À vâng. – Lấy vội hai lon, Tiffany đóng cửa tủ. – Kendra này, ba tớ đấy. – Tiffany đến bên đưa nước cho bạn. – Thưa ba, đây là Kendra. Bạn ấy mới chuyển đến trường con.
– Cháu đến chơi với Tiffany, chú rất vui. – Anh mở cửa tủ thức ăn cất hộp ngũ cốc. – Lúc trước cháu ở đâu?
– Ở Fort Worth ạ.
– Vậy ra cháu là fan hâm mộ của đội Cao bồi?
– Thưa chú không ạ. Cháu ít khi xem bóng bầu dục lắm. – Cô bé mở lon, nhắp một ngụm. – Hồi trước, bố hay đưa cháu đến thăm bà nội ở Nam Carolina. Khi đó, thi thoảng bố con cháu có đến sân Darlington .
– Té ra cháu là fan của đội NASCAR.
Cô bé nhún vai, nhìn lảng đi:
– Bóng bầu dục tẻ lắm ạ.
Tiffany cầm túi bim bim:
– Ba tin nổi không? Kendra không thích bóng bầu dục. Con chưa thấy ai như vậy bao giờ.
Kendra quay lại nhìn Zach:
– Hồi ở trường cũ, cháu có tập bóng đá. Nó cũng giông giống bóng bầu dục.
Tiffany ngạc nhiên còn Zach phá lên cười:
– Ở đây, muốn phát biểu thế chớ nói quá to kẻo người ta nghe thấy.
Giúp cô bé không nói hớ thêm câu nào tương tự, anh nói sang chuyện khác:
– Gia đình cháu ưu ái Cedar Creek ở điểm gì mà chuyển đến định cư ở đây thế?
– Đây là quê mẹ cháu mà. Bố mẹ cháu đang làm thủ tục li dị nên mẹ cháu đưa cháu về quê ngoại.
Kendra chỉ nói có thế. Về phần mình, Zach không muốn tò mò.
Tiffany mở túi đồ ăn vặt và kéo bạn đi cùng:
– Thôi mình lên lầu xem phim đi.
– Ba đi ngủ đây. Các con đừng làm ồn nhé. Mà này, chớ thức khuya quá đấy.
Zach nói với theo lúc con gái anh kéo bạn lên chỗ ngày xưa Devon thường gọi là ‘phòng chiếu phim’. Thực ra, đó là phòng sinh hoạt chung khá lớn có tivi độ phân giải cao màn hình bảy mươi hai inch.
Để nguyên đèn bếp, anh tắt hết đèn trong nhà và sang phòng khác. Mấy chiếc ghế sofa, ghế bành và bàn gỗ trong phòng khách đã dẹp gọn vào góc phòng chứng tỏ con gái anh vừa tập nhảy ở đây. Chả trách lúc vừa về, anh nghe tiếng nhạc to quá. Tiffany không giống mẹ ở chỗ cô bé không vào đội cổ vũ. Ngược lại, con bé rất gắn bó với đội khiêu vũ của trường. Tiffany được thừa hưởng khả năng phối hợp nhịp nhàng của cả bố và mẹ, nhưng chắc chắn tính cạnh tranh quyết liệt con gái học từ anh. Người ta không ưa Devon , bảo nàng hay ganh đua, nhưng thực ra, vợ anh chỉ ganh đua quyết liệt khi dính dáng đến quyền lợi cá nhân.
Zach theo hành lang ngắn vào phòng ngủ. Trong nhà có hai tủ treo quần áo cực lớn nhưng Zach ít khi để ý đến trang phục. Dù cũng sắm mấy bộ vét đẹp, Zach thích quần áo một trăm phần trăm sợi cotton hơn. Thế nên, tủ treo của anh gần như trống trơn. Mãi đến năm vừa rồi, anh mới thuyết phục được Tiffany mang quần áo của mẹ tặng cho bạn bè Devon ở Hiệp đoàn. Nếu không, trang phục của nàng chất đầy tủ riêng và phân nửa tủ của anh.
Lúc đến bên dãy ngăn kéo, đế giày thể thao của Zach lún sâu trên mặt thảm dày màu hồng nhạt. Đầu chiếc giường rộng mênh mông của anh kê giữa hai cửa sổ cỡ lớn treo màn cửa xanh lá cây sọc xanh dương. Quyết định ở hẳn Texas , Zach đưa toàn bộ đồ trang trí nội thất từ căn hộ ở Denver về phòng này. Anh còn thay đồ đạc, vải vóc có màu nhẹ của Devon bằng thứ khác có màu nam tính hơn. Trong toàn bộ ngôi nhà, chỉ có phòng ngủ này phản ánh thị hiếu riêng của anh và là một trong số ít phòng không treo ảnh Devon .
Đã cởi hết quần áo, Zach chợt nhớ có bạn con gái trong nhà. Anh xỏ chân vào chiếc quần thể thao màu xám. Tiffany chưa muốn cất ảnh mẹ. Trong nhà, Zach đi đến đâu cũng bị cặp mắt xanh lá cây to tròn của người vợ đã chết dõi theo khiến anh thấy sợ. Tuy nhiên, vì Tiffany thích thế nên anh cũng chiều.
Zach tháo đồng hồ cất trên mặt tủ có ngăn kéo bằng gỗ thích. Là cầu thủ chuyên nghiệp suốt mười năm, Zach ghi vô số bàn thắng. Nếu cộng dồn quãng đường anh chạy trên sân có thể lên đến hàng ngàn bộ. Suốt ba năm chơi bóng trong trường đại học, Zach giành cúp vàng và được bầu là cầu thủ sáng giá nhất. Anh có mặt trong danh sách cầu thủ suất sắc nhất Hoa Kỳ hai năm liền. Với tài sản khổng lồ đủ cho anh hưởng an nhàn cả hai kiếp và ngày càng lớn dần thêm nhờ đầu tư khôn ngoan. Zach sở hữu vài doanh nghiệp làm ăn khấm khá cộng thêm khoản lương huấn luyện viên hai mươi lăm ngàn đô la một năm.
Đến bên cửa sổ, Zach ngó xuống sân sau sáng đèn có hồ bơi. Phía trên là mái che bằng nhựa có thể cuốn lại được. Thực lòng, Zach không thấy có gì đáng phàn nàn. Cuộc sống của anh hoàn hảo, ngoại trừ chuyện phòng the. Nuôi dạy con gái đang tuổi dậy thì quá khó khăn. Chính vì thương con, anh không có cơ hội gần gũi ai dưới bất kỳ hình thức nào. Zach nhớ cuộc sống trước đây và nhớ nhất đời sống tình dục thoải mái và dễ dãi.
Áp bàn tay lên mặt kính cửa sổ mát lạnh, Zach nhớ cô gái anh nhìn thấy ngoài bãi xe bệnh viện. Cặp mông tròn trịa và mái tóc vàng nhạt mơ màng hiện về trong tâm trí anh. Năm cuối đại học, anh từng mê như điếu đổ cô gái có cặp mắt to tròn màu xanh lục bảo.
Lâu lắm rồi, Zach không nhớ đến Adele Harris. Nhưng giờ đây, hình ảnh cô hiện rõ mồn một trong tâm trí anh. Sau mười mấy năm chơi bóng bầu dục, Zach không nhớ hết mọi chấn thương đầu lớn nhỏ nhưng anh nhớ nhất mái tóc dày dặn tràn đầy sinh lực và cặp mắt đẹp lạ thường. Zach nhớ bàn tay mềm mại của cô trong tay anh, nhớ những lần bàn tay ấy vuốt ve anh. Zach nhớ như in cái hôn đầu tiên trước cửa ký túc xá và lần đầu tay anh luồn dưới áo cô. Dù thời gian yêu nhau không dài, nhưng hình ảnh cô mãi không phai nhòa trong anh. Sở dĩ như vậy là vì cho đến đêm anh được phép ngắm nhìn cơ thể không còn quần áo của cô, cô gái vẫn còn trinh tiết.
Zach quan sát bậc thềm trước khu nhà dành cho khách. Adele không giống như những cô gái anh quen. Chính vì thế anh rất yêu cô.
Giờ đây, khi tuổi đời đã chín và đáng lẽ phải khôn ngoan hơn, anh vẫn chưa hiểu hết tình yêu anh dành cho cô là gì.