Đọc truyện Không Phải Tình Hờ – Chương 16
Vào lễ Noel, nhiệt độ bên ngoài cửa sổ phòng bệnh của Sherilyn chỉ còn chừng mười độ. Giấy màu sặc sỡ và nơ các loại rải khắp phòng. Hộp quà đã mở vun thành đống dưới gốc cây thông họ cùng trang hoàng tuần trước. Sau khi uống ca cao và ăn bánh ngọt, Sherilyn, Adele và Kendra cùng xem phim câu chuyện giáng sinh trên ti vi. Họ thay phiên nhau sờ tay em bé đạp trong cái bụng ngày một phình to của Sherilyn.
Adele chụp hình hai mẹ con Kendra đội mũ ông già Noel. Trong lúc mọi người vui vẻ ăn sô cô la và kẹo cứng, Adele kêu ca với Sherilyn những khó khăn khi ghép bàn và xích đu em bé. Tuy nhiên, cô không đả động đến Zach. Bây giờ chưa phải lúc. Tình cảm cô giành cho anh quá mới mẻ và khó tả. Hơn nữa, tất cả đều là nhất thời. Khi nào Sherilyn mẹ tròn con vuông, cô sẽ ra đi. Adele mong mỏi được về nhà riêng, dùng đồ đạc thân quen và trở lại nếp sống cũ. Dù tin chắc quẻ ám đã bị phá nguyền hoặc hết tác dụng theo thời gian, dù muốn quay về với cuộc sống cũ, nhưng nghĩ đến chuyện gặp gỡ bất kì người đàn ông nào ngoài Zach, Adele không thấy vui. Ý nghĩ nép trong vòng tay ai khác khiến tâm hồn cô khép lại.
Zach đã đi Austin được hai ngày nhưng chưa thấy anh gọi điện về. Chắc anh bận chuẩn bị lễ hội cùng gia đình. Với Adele, anh đi như thế lại hơn. Cô cần thời gian một mình suy nghĩ mọi chuyện. Vừa trông chừng chị nằm viện, vừa chăm sóc cháu gái đang tuổi lớn, vừa dành thời gian cho Zach khiến Adele mệt mỏi. Cô cần được nghỉ ngơi ít bữa trong thời gian tất bật ở Cedar Creek này.
Hai dì cháu rời bệnh viện lúc bốn giờ chiều. Sau khi ăn tối nhẹ với cháu gái, Adele đi ngủ. Cô ngủ lịm đến bảy giờ sáng mới tỉnh, người vẫn còn mệt mỏi, nôn nao. Chắc tại hôm qua mải vui và ăn nhiều kẹo sô cô la quá. Vừa trở mình định ngủ tiếp, Adele nghe chuông điện thoại. Trong vài giây ngái ngủ ban đầu, cô tưởng Zach gọi về.
Nhưng không. Bệnh viện gọi tới. Người ta vừa cấp tốc đưa Sherilyn vào phòng sinh. Huyết áp của chị đột ngột tăng vọt buộc bác sĩ phải mổ lấy em bé.
Adele chạy vào phòng Kendra:
– Ta phải đến bệnh viện ngay. Mẹ cháu sinh rồi.
Họ vơ vội quần áp và mặc thật nhanh vào người.
Kendra sợ quá, khóc ròng:
– Hôm qua mẹ vẫn khỏe mà.
Trên đường đến bệnh viện, Adele vượt cả đèn đỏ. Nhưng khi họ đến nơi, bé Harris Morgan đã chào đời. Người ta cấp tốc đưa bé vào lồng ấp trong phòng chăm sóc đặc biệt. Trong phòng chờ đợi chật hẹp, Kendra không tự chủ được nữa. Cô bé khóc òa lúc chờ bác sĩ đưa mẹ sang phòng hồi sức. Adele cố trấn tĩnh và ôm cháu an ủi cho đến khi nhìn thấy Sherilyn nằm trên băng ca đắp tấm drap trắng đến tận cằm. Trông Sherilyn gần như kiệt sức, mắt đỏ hoe vì khóc nhiều. Gối đầu lên ngực mẹ, trông Kendra nhỏ bé và sợ hãi lạ thường.
Cô bé vừa khóc vừa hỏi:
– Mẹ có sao không mẹ?
– Mẹ mệt, nhưng cơn nguy kịch qua rồi.
Adele rơm rớm nước mắt:
– Em xin lỗi, lúc chị cần em lại không có mặt.
Sherilyn xoa xoa tay Kendra, đoạn bảo em gái:
– Em đã đến lúc chị cần em nhất. Mấy tháng qua, nếu không có em, mẹ con chị không biết phải xoay sở ra sao. Chị cảm ơn em.
Adele cười vui:
– Em cũng thích ở đây với chị.
Adele vừa nói thật lòng mình. Kendra hỏi:
– Mẹ đã nhìn thấy em chưa?
Sherilyn quay sang con gái:
– Em tóc đen, giống hệt con vậy. Lúc bác sĩ đưa em ra, em đã khóc rồi. Thế là tốt lắm đấy. Tiếng thằng bé nghe giống mèo con. – Chị quay sang Adele gạt nước mắt. Thôi đừng khóc nữa. Rồi mẹ sẽ khỏe dần. Em bé đang được chăm sóc tốt. Cả nhà rồi sẽ bình yên thôi.
Chiều hôm ấy, Adele và Kendra đẩy xe lăn đưa Sherilyn xuống phòng chăm sóc đặc biệt có lồng ấp nuôi trẻ sinh non. Thằng bé đội mũ len và có ống nhựa cắm vào mũi. Bụng em bé có giắt cặp nhiệt độ. Ống truyền dịch dán trên mu bàn tay nhỏ xíu của nó. Thấy cả nhà thay phiên nhau chạm vào chân mình, bé Harris mở to mắt nhìn họ. Lát sau bé ngáp dài, làm như cả ngày phải làm việc nặng nhọc ghê lắm rồi ngủ thiếp đi.
Ba ngày sau đó trôi qua trong cảm giác lờ đờ, thiếu ngủ và lo lắng. Huyết áp của Sherilyn giảm chậm, còn bé Harris lên được sáu mươi gram. Chiều thứ bảy, thể trạng Sherilyn đủ tiêu chuẩn được ra viện nhưng em bé phải nằm lại trước khi có chỉ số cân nặng đạt yêu cầu. Đáng lo ngại nhất là phổi của bé. Tuy nhiên, cho đến lúc ấy phổi vẫn hoạt động tốt và cải thiện từng ngày.
Lúc Adele thu xếp đồ đạc cho Sherilyn và chờ xe lăn đến để đưa chị cô ra cổng, William Morgan bước vào phòng bệnh. Trông anh ta già đi nhiều và hình như lùn hơn. Mảng hói trên đầu to hơn. Adele mừng vì anh ta không dắt bạn gái đi cùng.
– Đi cho anh chị nói chuyện riêng một chút.
Anh ta hất hàm như muốn đuổi Adele ra cửa. Cô ghét nhất thái độ ấy.
Adele nhìn chị gái:
– Chị muốn em đi hay ở lại:
Sherilyn lắc đầu
– Trừ khi em muốn đi thì chị không giữ.
Adele cười khẩy nhìn người chẳng bao lâu nữa sẽ không còn là anh rể cô. Cô khoanh tay ngồi xuống mép giường:
– Vậy em ở lại.
William nhíu mày. Sherilyn cười mệt mỏi. Vừa cất lược vào túi quần áo, chị vừa hỏi:
– Anh thấy thằng bé chưa? Nó giống hệt Kendra hồi đó.
William thôi không nhìn Adele chằm chằm:
-Rồi. Anh định lấy tên bố anh đặt cho nó để tỏ lòng yêu kính bố.
Sherilyn lắc đầu:
-Là Alvin ư? Dùng làm tên đệm thôi.
Nhưng dòng họ nhà anh…
Sherilyn kéo khóa túi và cắt ngang lời anh ta:
– Tên nó là Harris. Em đã làm xong giấy tờ khai sinh rồi.
– Sao em không hỏi anh trước đã?
– Anh có ở đây đâu mà hỏi.
– Nhưng thằng bé là con anh.
– Anh sẽ chỉ gặp con vào ngày lễ và ở với nó một tháng hè mỗi năm. Tất nhiên, khi nó lớn sẽ lại khác. – Thấy cô y ta mang xe đẩy vào, Sherilyn cười tươi. – A, xe đây rồi. Chị ngồi vào xe và bảo Adele – Em lấy cho chị cái túi.
Vâng.
Chị quay sang người sắp tới không sẽ không còn là chồng mình:
– Kendra đang chuẩn bị đón em. Anh gọi cho nó đi. Chắc con bé mong gặp anh lắm đấy.
Cô y ta đẩy xe đưa Sherilyn ra ngoài rồi, Adele xách túi và quay sang bảo William:
– Khi nào định gặp con gái, anh làm ơn để cô trợ lý phòng răng ở khách sạn cho. Con bé khổ sở lắm rồi. Đừng bắt nó gặp nhân tình của anh nữa.
William nheo mắt, nhăn mặt như ngửi phải mùi khó chịu:
Đừng dạy tôi cách nuôi con. Tôi là cha nó nên biết phải chăm sóc con như thế nào.
-Phải, nhất là gần đây anh thực hiện bổn phận làm cha cực kì suất sắc.
– Cô không có quyền lên lớp tôi.
Adele đang mệt vì mấy ngày chịu đựng căng thẳng. Tối qua cô bị nhỡ cuộc gọi duy nhất của Zach nên giờ không có tâm trạng nói lý với William:
– Anh lòng dạ sắt đá mới bỏ vợ con như thế.
– Còn cô sáu bảy năm không về thăm chị gái.
Đòn ấy suýt làm cô choáng váng:
– Phải, đáng lẽ tôi nên thăm chị thường hơn. Nhưng khi cần người giúp, Sherilyn vẫn gọi tôi. Mấy tháng qua, chính tôi ở bên động viên Sherilyn lúc chị ấy phải vật lộn cố cứu lấy con. Chính tôi chăm sóc con gái anh mấy tháng ròng. Còn anh ở đâu? Anh bỏ gia đình đi theo bồ nhí. Vậy nên chớ vào đây nói nhăng nói cuội với tôi.
– Cô ăn nói như hàng tôm hàng cá.
Vì không có Kendra ở gần, Adele được dịp cho William biết họ không còn dính dáng:
– Còn anh chỉ biết luật rừng. Anh tưởng anh là ai chứ? Anh là nha sĩ, không phải chuyên gia phẫu thuật tim. Nghề của anh là nhổ răng hàm, không phải thông van tim. Vì chúa đi William, đừng có vênh váo mãi thế.
Hậm hực ra khỏi phòng, suýt nữa Adele vấp phải chân chị mình:
– Em tưởng chị đi rồi.
Sherilyn mỉm cười:
– Chị tưởng nên nán lại, ngộ nhỡ em bị William bắt nạt, em sẽ kêu cứu chị. Nhưng giờ chắc chị phải cứu William rồi.
Cô y tá đẩy xe đi cùng dọc hành lang. Sherilyn cầm tay bảo em:
– Bác sĩ nha khoa cũng là trí thức, em ạ.
– Vâng, em biết.
Trên đường về nhà, họ qua tiệm thuốc gửi trước toa bác sĩ kê cho Sherilyn. Sau đó, Adele lái xe về nhà, giục chị đi ngủ và đắp chân cẩn thận. Vừa quàng áo khoác vào vai, cô vừa dặn:
– Em đi lấy thuốc cho chị. Kendra trong phòng khách. Nếu chị cần gì cứ gọi. Con bé sẽ đến ngay – Thình lình bụng cô đau quặn khiến cô phải hít sâu và thở ra thật chậm. – Em không đi lâu đâu.
Nói xong, cô vơ vội túi xách trên giường.
– Em sao vậy? Mặt em tái nhợt kìa.
– Em không sao.
Adele buông túi xách, chạy vội vào nhà vệ sinh. Mấy ngày gần đây, cô hay mệt vô cớ nhưng chưa bị nôn như bây giờ. Sau khi nôn hết cả mật xanh mật vàng, Adele súc miệng và chải răng. Ra khỏi phòng tắm, cô dặn:
– Đừng ai uống li của em nhé. Hình như em bị cúm.
– Em bị mấy ngày rồi?
– Khoảng vài ngày. Nói chung bệnh cũng thất thường. Adele lại cầm túi lên.- Thường thì sáng mới ngủ dậy là khó chịu nhất.
– Hay em có bầu?
Adele lục túi tìm chìa khóa:
– Trời đất! Làm gì có. Giờ chị nhìn đâu cũng thấy em bé với bà bầu. Em không có chuyện ấy đâu.
Sherilyn cau mày:
-Nhưng sáng nào em cũng buồn nôn. Chị biết chứng ấy. Chị bị hai lần rồi.
– Thôi đi Sherilyn. Em không có. Em đặt vòng rồi cơ mà.
– Hay hớm thật. Hóa ra em có quan hệ với người yêu mà dấu, không cho chị hay.
– Em đâu có giấu.
– Vậy anh chàng đó là ai?
Adele nhún vai, không đáp.
– Adele, là ai thế?
Sherilyn biết thì đã sao nào? Mấy ngày nữa Zach về, thể nào Sherilyn chẳng thấy họ chạy bộ với nhau. Tất nhiên là nếu có chuyện đó.
– Là Zach Zemaitis.
Sherilyn ngạc nhiên quá đỗi:
– Té ra là huấn luyện viên trong trường. Có phải mấy tuần trước, báo nào cũng viết về anh ta không?
– Vâng.
– Bố của bạn Kendra nữa thì phài?
– Vâng. Anh ấy giúp em lắp đồ đạc trong phòng trẻ.
Sherilyn nhíu mày:
– Có vẻ như cậu ta không chỉ làm mỗi chuyện ấy. Giờ đây em định thế nào?
– Chẳng thế nào cả. Em không dính bầu đâu chị ơi.
– Nhưng để biết chắc, khi nào tới tiệm thuốc, nhớ mua luôn que thử.
Adele tỏ vẻ chán nản. Vừa rời phòng ngủ, cô vừa nhẩm kỳ kinh nguyệt cuối cùng. Cô chỉ chậm hai tuần… không, ba tuần mới đúng. Nhưng trước đây cô từng bị chậm kinh nên không có gì phải lo.
– Em có chưa?
Từ phòng ngủ, Sherilyn hỏi vọng ra. Adele đặt túi lên quầy:
– Thuốc của chị phải không? Có rồi đây.
– Không.
Sherilyn cúi lom khom, tay ôm bụng lệt xệt vào bếp:
– Que thử thai cơ.
– Xuỵt. Nói khẽ chứ. Kẻo Kendra nghe thấy.
Sherilyn chậm rãi ngồi xuống ghế đẩu:
-William đến đón con bé đi rồi. Em có mua không thế?
Adele vẫn vô tư:
– Rồi, nếu không chị sẽ nhắc suốt. Chị đừng lo. Em có đặt vòng, còn anh ấy dùng bao mà.
Bao có bị bục một lần nhưng sát suất vỡ kế hoạch là rất thấp. Sherilyn với tay lấy túi, lục tìm que thử. Chị mở nắp và đọc hướng dẫn sử dụng:
– Nhúng que năm giây trong nước tiểu.- Chị đưa Adele thanh nhựa. – Trong này nói không được đưa que thử vào âm đ*o
– Eo ôi. Thôi đưa cho em nào.
Adele cầm que và nhà vệ sinh và trở ra sau vài phút. Đặt que lên khăn ăn trên quầy bếp, cô lấy cho Sherilyn ly nước.
– Em rửa tay chưa đấy?
Vừa săm soi que thử, Sherilyn vừa hỏi, Adele đang mải nướng bánh mì:
-Rồi, chị sao giống mẹ quá đi.
Mang bánh mì và thuốc cho Sherilyn, Adele dặn:
– Chị ăn bánh rồi uống thuốc đi.
Cô đưa que thử ra sau lưng chờ đúng hai phút rồi giơ lên trước mặt. Dấu cộng trên que khiến cô không tin vào mắt mình. Vừa nhai bánh, Sherilyn vừa hỏi:
– Sao rồi em?
Adele chộp lấy tờ hướng dẫn:
– Rõ ràng que này bị hỏng mà. Anh ấy có đeo bao cao su chớ bộ.
– Thế có lần nào quên không?
– Có một lần bao thủng
– Một lần là quá đủ rồi.
Máu nóng dồn lên đầu Adele. Cô cầm áo khoác và túi xách.
– Em đi đâu thế?
– Mua que khác.
Bốn mươi lăm phút sau, thêm năm que thử nằm xếp hàng trên bàn. Tất cả đều có dấu cộng dương tính. Adele lạnh hết cả chân tay. Cảm giác buồn nôn khó chịu hơn mấy ngày trước. Mặt nóng bừng, cô phải ngồi xuống ghế cạnh Sherilyn vì sợ nếu bị xỉu, cô sẽ ngã vật xuống sàn. Cô vẫn chưa muốn tin kết quả thử nghiệm. Nhất định cách thử này không đúng.
Sherilyn hua hua tay trước mặt Adele:
– Em còn tỉnh táo không thế?
– Gì cơ?
Tiếng cô như vọng ra từ cuối đường hầm sâu và tối.
– Sao em không kể chuyện em có bạn tình?
– Vì em không nghiêm túc.
– Giờ thì thành nghiêm trọng rồi đấy.
Adele ôm mặt
– Chị chẳng an ủi gì em cả. Em đang gặp ác mộng rồi đây. Em không thể có bầu được
– Thế em có kế hoạch gì chưa?
– Em không biết. Em mới phát hiện đây mà.
– Em phải báo cho cậu ta hay.
– Nhỡ em không có bầu thì sao?
Sherilyn chỉ hàng loạt que thử:
-Em thử sáu lần, cả sáu đều dương tính.
Adele tuyệt vọng:
– Nhỡ toàn bộ dây chuyền sản xuất que thử bị lỗi thì sao? Vẫn có khả năng ấy mà.
– Không có đâu.
Đầu óc Adele quay cuồng. Mọi suy tính đều rối như tơ vò:
– Chắc Zach không phát hiện ra đâu
Nhớ đêm bao cao su bục, Adele biết rõ Zach sẽ phản ứng như thế nào.
Sherilyn nhìn Adele bằng ánh mắt thi thoảng Kendra nhìn cô, như thể chỉ số IQ của cô vừa tụt xuống mức thê thảm:
– Trước sau gì Zach cũng biết, em nên báo ngay thì hơn
– Thứ tư anh ấy mới về. Từ giờ đến lúc đó, em sẽ suy tính kĩ
Sherilyn bóp nhẹ bàn tay lạnh cóng của em gái:
-Tình cảm giữa em và cậu ấy thế nào?
Adele lắc đầu nhưng cô biết rõ câu trả lời:
– Em yêu anh ấy.- Lần đầu tiên có nói lên tình cảm thật của mình.- Lúc đầu em không nghĩ sẽ yêu Zach. Khi yêu rồi, em lại nghĩ sẽ chủ động cắt đứt được. Nhưng hóa ra em không đủ sức làm thế.
– Biết đâu hai đứa sẽ thành đôi.
Khóe mắt Adele cay cay:
– Không đâu chị ạ. Anh ấy không yêu em
Và chắc chắn không muốn có con với cô. Adele lại lắc đầu. Nước mắt lăn dài trên má. Chuyện của họ sẽ không đi đến đâu cả. Anh sẽ không bao giờ thay đổi.
Adele lau nước mắt và sực nhớ. Chết rồi, có phải quẻ ám lại linh nghiệm không? Có bầu với người không yêu mình chẳng phải bẽ bàng lắm sao?
Sherilyn đứng lên vỗ vai em:
– Chị sẽ chăm sóc em như vừa qua em chăm sóc chị. Chà thuốc giảm đau này mạnh thật, chị thấy khỏe quá chừng.