Bạn đang đọc Không Phải Một Giấc Mơ: Chương 2: Là Duyên Hay Là Nợ
Chương 2: Là duyên hay là nợ
Reng… Reng… Reng…
Việt với tay tắt chiếc đồng hồ báo thức khi nó vừa điểm 5h sáng. Đã hơn một tuần từ ngày về nước, anh đã bắt đầu thực hiện công việc theo giờ giấc nghiêm chỉnh mình đặt ra. Điều này anh học được từ những người bạn Nhật Bản mà anh quen trong một năm sinh sống bên đó.Ngày trước anh có thói quen chạy bộ vào mỗi buổi sang nhưng từ khi sang Nhật, anh đã bỏ quên thói quen đó lúc nào không hay. Và bây giờ khi đã trở về, Việt bắt đầu tập lại thói quen ình.
Mới bắt đầu vào thu nhưng buổi sáng trời lạnh thật, thấp thoáng chỉ có vài người tập thể dục vào giờ này. Việt chạy lững thững chạy trên vỉa hè, vươn vai hít thở bầu không khí trong lành của thành phố vào buổi sớm mai. Cuộc sống luôn ẩn chứa những yếu tố ngẫu nhiên nhưng đôi khi trong số đó có những điều được gọi là định mệnh. Và lần này cũng thế, Việt đang tản bộ thì từ phía trước cô- người con gái mà bị vấp ngã hôm trước chạy lại. Cũng như anh, cô có thói quen thể dục vào mỗi buổi sáng. Cô cũng bất ngờ không kém khi nhìn thấy anh. Không ngờ lời thách thức tối hôm đó của cô lại thành sự thật, không biết liệu cô định “ tính sổ” với anh thế nào đây. Vẫn với ánh mắt lạnh lùng ấy, cô chạy về hướng anh. Bỗng…
“ Rầm…” Chậc cô lại ngã rồi.Lần này là cô tự ngã chứ không liên quan gì đến anh đâu nhá.
Từ xa Việt không thể nhịn được cười vì cái tính hậu đậu của cô. Việt chợt nghĩ thật tội cho anh chàng nào sau này lấy phải cô, cái tính hậu đậu này chắc sẽ phá tan mọi thứ trong nhà mất. Nghĩ là vậy, anh nhanh chóng chạy lại xem cô có sao không…
“ Này có phải cô buồn ngủ không mà sao đang chạy lại lăn ra nằm vậy? Muốn ngủ thì về nhà chứ.”- Việt cười lớn chọc tức cô.
“ Anh… Híc, ui da.. Hức hức”- Cô rớm rớm nước mắt vì đau.
“ Cô vẫn muốn ngủ à, dậy đi chứ.”
“…” Im lặng.
“ Nè. Cô nín đi không mọi người nhìn lại tưởng tôi làm gì cô thì chết”
Cô không đáp, chỉ liếc nhìn anh một cái nhìn nảy lửa. Ánh mắt tưởng chừng có thể giết chết bất cứ thằng đàn ông nào… trừ anh.
“ Ừ, thôi thôi tôi biết rồi. Đau lắm hả?”- Việt hạ giọng nhìn cô đầy vẻ trìu mến.
“ Lại còn không, anh nhìn mà xem.”- Cô dư dứ cánh tay trước mặt anh tỏ bộ mặt thảm thương.
“Đưa tay tôi xem nào”- Anh cầm cánh tay cô lên nhìn chăm chú. Rồi Việt quay sang nhìn cô, lần đầu tiên kể từ những lần gặp mặt cô mới nhìn anh bằng một vẻ mặt dễ thương như vậy, dường như mọi nét đẹp trên khuôn mặt đều tập trung ở con người cô. Nhưng vẻ mặt ấy chưa giữ được bao lâu thì đã vội thay đổi…
“ Mà lần này tôi ngã lại là tại anh đấy, sao …sao anh cứ ám quẻ tôi vậy?”- Bất chợt cô đổi giọng với anh.
“ Hả. Cô nói cái gì? Sao lại tại tôi?”- Việt tí thì ngã ngửa khi nghe cô nói vậy.
“ Tại… Tại…”- Cô ấp úng đỏ mặt không nói thành lời.”
“ Rốt cuộc là tại sao?. Theo tôi thấy thì do cô quá hậu đậu nên mới thế đấy chứ”- Ánh mắt anh lộ rõ vẻ thắc mắc. Đến là bó tay với cô, chạy không chú ý thế nào để ngã xong rồi làm một câu xanh rờn ” tại anh đấy”. Việt gãi gãi đầu, khuôn mặt lộ rõ sự chờ đợi câu trả lời từ cô.
“ Tại.. Tại tôi mải nhìn anh nên mới vấp đấy”- Cô nói mà cứ cúi mặt, không dám ngẩng mặt lên nhìn Việt.
“ Hả???… Cô nói thật à?”- Bộ mặt anh lộ rõ vẻ thích thú. Việt cười cười:
“ Tôi biết là mình đẹp trai nhưng cô cũng đừng chú ý quá mức đến để ngã như vậy chứ. Cái này không phải là lỗi của tôi nha”
“ Anh… Thôi quên đi”- Cô nói đoạn đứng dậy toan bỏ đi.
“ Nè, cô có tự về được không hay để tôi đưa về?”- Việt chân thành ngỏ ý giúp cô nhưng có vẻ không cần, cô vội vàng từ chối:
“ Thôi cảm ơn, tôi vẫn ổn. Nhà tôi cũng ngay đây thôi.”
Cô bỏ đi để lại trong Việt sự hiếu kì. Anh chợt mỉm cười. Kể ra hai người cũng có duyên đấy nhỉ. Haizz, nhưng anh còn chưa biết tên cô. Mải nghĩ ngẩn ngơ mà Việt quên mất là anh cũng phải về để chuẩn bị cho buổi học đầu tiên của mình- buổi học sau một năm dài sang Nhật du học.
Buổi học sau ngày trở lại của Việt cũng không có gì đặc biệt lắm. Do bảo lưu một năm để sang Nhật du học nên anh được phân học cùng với một lớp khóa dưới. Tuy là lớp mới, bạn mới nhưng Việt thích ứng rất nhanh, cộng thêm vẻ ngoài đẹp trai đầy nam tính mà khi vừa bước vào lớp anh được không ít bạn nữ chú ý.
Việt nhanh chóng làm quen được với hai bạn cán sự khá thân thiện của lớp đó là Tùng- lớp trưởng và Thủy- bí thư. Lớp học cũng không đông lắm, do học kinh tế nên lớp nhiều con gái hơn. Trong đám con trai ít ỏi nhưng không hề kém cỏi của lớp, Việt cũng làm thân được vài người. Sơn và Dũng là hai đứa nói chuyện khá tếu…
Sơn lau chau: “ Chào anh, em là Sơn, còn đây là Dũng. Rất vui được biết anh”
“ À, ừ, rất vui được biết 2 người. mà hơn nhau có 1 tuổi nên không cần xưng hô anh em gì đâu, cứ xưng hô giống như mọi người trong lớp là được”
“ Hơn một tuổi thì vẫn là hơn mà” – Dũng nhanh nhảu tiếp lời.
“ Ừm, thôi vậy cũng được”- Việt đáp.
“ Mà anh Việt này, gái Nhật bên đấy chắc xinh lắm nhỉ? Em xem phim xong mà cứ ấn tượng ,mãi”- Dũng đặt tay lên vai Việt cười gian gian bí hiểm.
Chỉ chờ có thế, Sơn vỗ cái bốp lên đầu thằng Dũng: “ Cái thằng lại bậy rồi, tối ngày chỉ biết xem phim Nhật, thử hỏi bao giờ mới có gấu mà ôm”
“ Thôi đi mày, F.A mà còn bày đặt”- Được thể Dũng uýnh một phát lên đầu Sơn để trả đũa.
“ Hai thằng thôi tranh cãi đi, con gái ở đâu chả thế, có người này người khác mà”- Việt chen ngang để tránh hai thằng tranh cãi gay gắt.
Lúc tan học về, Việt tỏ ý muốn mời Sơn với Dũng về nhà anh chơi cho biết nhà nhưng hai thằng từ chối và hẹn khi khác. Vậy là kết thúc buổi học đầu tiên. Mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ. Chẳng mấy mà cuộc sống của Việt sẽ trở lại bình thường sau những tháng ngày khó khăn sóng gió.
Và giấc ngủ đến với anh từ từ…
Alo. Em đang ở đâu đấy?
Em đang trên đường về nhà rồi. Anh qua chỗ em đi, hôm nay em sẽ làm bánh cho anh thưởng thức tay nghề nấu nướng của em.Hì.
Có chắc là ngon không đấy. Anh còn lạ gì cái kiểu nấu nướng của em nữa. hihi.
Nè, đây là lệnh, dù ngon hay không anh cũng phải ăn biết chưa.
Ừ, rồi nhớ mua thêm cho anh vài viên thuốc đau bụng là được.
Á, anh này, dám trêu em à.
Mà em này
Gì vậy… aaaaaaaaaa…..
Két… két… aaaaaaaa…
Hương…Hương… Có chuyện gì vậy, sao vậy em. Có nghe anh nói không???
Hương… Hương… Trả lời anh đi em
Hương…Hương… Hương ơi…
“Anh Việt, anh Việt. Anh sao vậy?”
Chợt tỉnh giấc, Việt nhìn quanh, chỉ có Linh đang ngồi bên cạnh. Anh nhận ra vừa rồi anh vừa ngủ mơ. Nhưng sự việc trong mơ lại hoàn toàn là sự thật. Nó đã từng là cái quá khứ đau khổ của anh, khiến anh phải chạy trốn, lấy cớ sang Nhật để trốn tránh. Hương ra đi là sự mất mát vô cùng to lớn đối với Việt. Chính vì anh mà Hương bị tai nạn, vì thế dù chỉ là suy nghĩ thôi nhưng chưa bao giờ Việt dám tha thứ cho bản thân mình. Có lẽ với anh, không sự trừng phạt nào lại khủng khiếp bằng việc cướp Hương ra khỏi cuộc đời anh, khiến Hương giờ chỉ còn là kí ức…
“ Anh. Anh mơ phải ác mộng hả?”- Linh nhìn Việt đầy vẻ lo lắng.
“ Không, anh không sao đâu”- Việt đưa tay lên vuốt mặt mình rồi quay sang nhìn Hương.
“ Anh… Anh lại mơ thấy chị Hương có phải không?- Ánh mắt Linh đầy cảm thông như nhìn thấu suy nghĩ của Việt.
“ Ừ”- Việt chỉ đáp lại một tiếng duy nhất. Rồi anh đưa ánh mắt xa xăm nhìn ra phía cửa sổ.
“ Chuyện đã qua rồi hãy cố gắng quên đi anh ạ. Giữ trong lòng cũng chỉ làm đau bản thân anh mà thôi.”- Linh đặt tay lên vai Việt nhìn thẳng vào mắt anh.
“ Ừ. Anh biết rồi. Mà nhóc hôm nay người lớn ghê ha, còn lên mặt dạy anh cơ đấy.”- Việt cười cười, đưa tay xoa đầu Linh.
“ Chuyện, em của anh mà lại”- Linh nói với vẻ mặt nghênh nghênh.
“ Mà nè, nhóc có tin không, mấy hôm nay anh bắt gặp một người nhìn có nét rất giống chị Hương. Anh không biết cô gái ấy là ai nữa”- Đôi mắt Việt chợt lóe lên điều gì đấy.
“ Có nhiều người giống nhau mà anh . Hoặc do anh nghĩ quá nhiều về chị Hương nên mới bị ám ảnh vậy đó. Có thể lắm chứ.”- Linh đặt tay lên cằm suy nghĩ tỏ vẻ rất đăm chiêu.
“ Ừ. Mà thôi không nói chuyện nữa. Nhóc về ngủ đi, sao thức muộn vậy?”- Đưa tay đẩy Linh đứng dậy, Việt bảo con bé về phòng.
“ Dạ. Em lát nữa mới ngủ, tại năm nay thi đại học rồi nên phải chăm chỉ anh ạ. Hì”
“ Ừm. Học bài xong thì ngủ luôn đi nhé. Anh cũng ngủ tiếp đây.”
“ Vâng. Chúc anh ngủ ngon nha”- Linh đi ra không quên tắt điện cho Việt.
Giờ ra chơi ở vườn trường Đại học…
Việt và Sơn đang ngồi nói chuyện vu vơ thì bỗng nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao của mọi người xung quanh. Cả hai đều rất tò mò quay ra nhìn. Thì ra là một đôi đang khoác vai nhau đi tới rất là tình cảm chắc lại hot boy hay hot girl gì gì đấy, đại loại như thế ấy mà. Nghĩ vậy Việt cũng chẳng quan tâm làm gì, nhưng liếc thấy có gì đó không ổn, anh quay lại nhìn một lần nữa.Rồi anh thở dài:
“ Hây. Không phải chứ, lại là cô tà à. Gặp cô ta nhiều như vậy không biết là duyên hay là nợ nữa đây.”- Việt lẩm bẩm.
Lúc hai người họ đi qua Việt để ý hình như cô nhìn thấy anh nhưng làm ngơ thì phải. Mặc kệ cô có thấy anh hay không anh cũng không quan tâm. Nhưng rồi không biết trời xui đất khiến thế nào, Việt không thể giấu nổi sự tò mò nên liền hỏi Sơn:
Này Sơn, hai người họ là ai mà có vẻ hot vậy, hình như mọi người ở đây ai cũng biết hai người ấy thì phải.”
“ Chắc tại anh sang Nhật một năm nên không biết chứ, chị kia là Mai- hoa khôi khoa Kinh tế đấy anh ạ. Còn lão đi cùng là bạn trai chị ta, nhà lão này quyền lực ghê gớm lắm.”
“ À ra vậy”- Việt lẩm bẩm.
Trong những tiết học sau đó, Việt cứ ngẩn ngơ nghĩ về lờ mà Sơn nói. “Cô ta là hoa khôi của khoa cơ à. Ừ mà công nhận cô ta xinh thật đấy… Mai à, thì ra cô ta tên là Mai”- Mai suy nghĩ mà Việt không biết ông thầy trên bục giảng đang gọi đến tên anh. May có thằng Sơn bên cạnh véo vào tay anh nên anh mới biết.
“ Dạ… Dạ thầy có thể hỏi lại không ạ?”- Việt bối rối đưa tay gãi đầu.
“ Anh cho tôi biết thế nào là nền kinh tế hàng hóa định hướng xã hội chủ nghĩa”- Ông thầy nhìn chăm chăm đợi câu trả lời từ Việt.
May có thằng Sơn bên cạnh nhắc anh nên cuối cùng Việt cũng được ông thầy cho ngồi xuống.
Một năm sinh sống và học tập bên Nhật giúp Việt có cơ hội được trải nghiệm nhiều thứ từ đồ ăn, phong tục tập quán đến các phong cảnh đẹp. Nhưng cũng trong khoảng thời gian đó Việt mới thấm thía thế nào là sự cô đơn. Không người thân bên cạnh, không còn còn nụ cười của Hương nữa. Thấp thoáng đâu đó là sự chia xa. Anh vùi đầu vào học tập, vào công việc để mong phần nào có thể giảm bớt đi nỗi đau đó.
Trở về Việt Nam lần này, có lẽ trái tim anh đã bớt đau đi nhiều rồi. Có lẽ những vết thương ấy đã trở nên chai sạn theo thời gian. Và bây giờ anh đã có thể một mình bước trên những con đường quen thuộc ấy…
Như bao buổi sáng, Việt vẫn tiếp tục duy trì thói quen chạy bộ. Mấy sáng gần đây anh không còn bắt gặp Mai chạy bộ nữa vậy mà hôm nay Việt vừa chạy đến đầu đoạn đường thì đã thấy Mai đang ngồi ghế đá bên đường. Anh mon men lại gần bắt chuyện
“ Chào cô, lâu rồi không gặp.”- Việt cười cười tỏ vẻ thân thiện.
Mai ngước mắt lên nhìn Việt không nói gì rồi lại cúi xuống.
“Nè, cô có biết phép lịch sự tối thiểu không vậy?”- Việt nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
Một lần nữa Mai lại ngước lên nhìn anh với một bộ mặt không cảm xúc, nhưng lần này thì khác, cô toan đứng dậy bỏ đi. Không kịp để Mai bỏ đi, Việt kéo tay cô lại. Chợt nhận ra là bàn tay cô đang bị băng,anh đưa ánh mắt đầy sự cảm thông về phía cô:
“ Tay cô bị thương mấy hôm trước chưa khỏi à?”
“…”- Mai vẫn không chịu mở lời.
“ Thôi cho tôi xin lỗi. Mà cô cũng tiểu thư thật đấy. Chỉ một vết thương nhỏ vậy thôi mà…”
Chưa kịp nói hết câu thì Mai đã quắc mắt nhìn anh:
“ Mà anh làm ơn tránh xa tôi ra chút, cứ dính đến anh là tôi lại thấy xui xẻo à.”
“ Ơ. Có cô mới đem lại xui xẻo cho tôi đấy”- Việt nghênh mặt đáp trả.
“ Anh…”
“ Mà thôi quên đi, chắc tại kiếp trước tôi nợ cô nên mới thế.”- Việt cười cười.
Cuối cùng thì Mai cũng chịu ngồi xuống. Chỉ chờ có vậy, Việt chuyển ngay chủ đề:
“Hình như cô ở gần đây đúng không?”
“Ừ. Tôi ở cuối dãy phố. Còn anh?”- Mai trả lời mà không nhìn Việt, cô cúi xuống thắt lại dây giày.
“ Cái gì sao cô toàn ám quẻ tôi vậy, đến nhà cũng ở gần đây à?”- Việt lẩm bẩm.
“ Anh nói gì?”- Mai quay ngoắt sang nhìn Việt.
“ À không ý tôi là nhà tôi cũng ở gần đây ấy mà. Chúng ta có duyên ghê ha”- Việt vội vàng chữa cháy.
“ Mà hôm trước tôi mới biết là chúng ta học chung trường đấy.”- Mai nhìn anh đầy ẩn ý.
“ À. Ừ, thế tôi mới bảo là tôi với cô có duyên. Haha”- Việt cười cười.
“ Anh cười cái gì vậy. Mà anh tên gì học lớp nào khoa nào thế?”- Mai chợt nhớ là mình chưa biết gì về anh nên hơi tò mò.
“ Tôi là Việt học kiểm toán. Còn lớp nào á? Cái đó thì quan trọng gì chứ.”- Việt bối rối trước câu hỏi của Mai. “ Cô ta mà biết mình kém tuổi thì thảo nào cũng bắt đổi xưng hô cho xem, không đời nào”- Việt nghĩ bụng.
“ Trời, không nói thì thôi,tôi cũng chả quan tâm”. Không kịp chờ Việt trả lời, Mai nói tiếp:
“ Xin lỗi nhưng đến giờ tôi phải về rồi, chào anh nhé”- Mai nhìn đồng hồ, nghiêng đầu chào Việt và vội bước đi.
“ Chậc… Cô ta đúng là…”- Việt chợt mỉm cười.