Không Phải Lỗi Của Em

Chương 8


Đọc truyện Không Phải Lỗi Của Em – Chương 8

Giang Nam Tình tỉnh lại vẫn là khung cảnh tầng hầm quen thuộc.

Hóa ra… vẫn chưa chết…

Giang Nam Tình tự nói với bản thân rồi nở ra nụ cười trên bờ khô khốc. Trông cậu rất buồn nhưng pha vào đó là niềm vui. Một nụ cười nhẹ nhõm.

Ranh giới giữa sự sống và cái chết thật mong manh, dễ vỡ!

Thế nên khi một phút đau đớn và tuyệt vọng cậu đã nói với Lăng Kiệt là muốn được chết. Thật mừng vì hắn chưa ra tay. Bây giờ lý trí lại lấn át được cảm xúc của cậu.

Mình thật điên rồ… chỉ có nhiêu đó thôi mà đã muốn chết… mình có thể chịu đựng được, nhất định phải sống… Tiểu Ly vẫn đang đợi mà…

Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng khi cậu khẽ nhắm đôi mắt lại thì hai giọt lệ trong suốt từ từ trào ra khỏi khóe mắt. Cậu đưa tay lên che đi đôi mắt cũng là che giấu đi sự yếu đuối của bản thân…

Khóc đủ rồi… làm ơn dừng lại đi… đừng tuôn ra nữa, xin chúng mày đấy!!!

Thế nhưng những giọt nước mắt lại cứ tự chảy dài trên gò má, Giang Nam Tình mím chặt môi, cố không để phát ra tiếng kêu khóc thút thít từ trong cổ họng. Chỉ được một lúc…

“Khụ…”

Từ khóc lại chuyển thành ho khan dữ dội, Giang Nam Tình phải dùng hai tay che kín miệng. Ho tới mức mặt cậu đỏ bừng lên. Cậu nhìn vào lòng bàn tay, lại là máu… Bệnh của cậu ngày càng nặng hơn… Cậu nhiều lần nôn mửa khiến dạ dày co thắt vô cùng khó chịu.

Một lúc sau cánh cửa sắt được mở ra, ánh sáng đột ngột chiếu tới khiến cậu nhức mắt. Mãi mới thích nghi được với ánh sáng, cậu đã thấy Lăng Kiệt đứng trước mặt.

Hắn nhấc gót giày giẫm lên đầu cậu. Cậu mệt mỏi không nhúc nhích nổi, chỉ có thể phát ra âm thanh yếu ớt…

“Mày còn nhớ đã nói gì với tao không?”

Hắn từ trên cao nhìn xuống một cái nhìn coi thường với cậu. Cậu sợ hãi run lên từng cơn.

“Cầu xin anh… đừng…”

Chưa hết câu, hắn thêm lực gì mạnh chân xuống quát:”Trả lời đúng câu hỏi của tao!”


Trước mặt cậu là một mảng màu đen, cậu cảm nhận được não của mình sẽ bị hắn giẫm nát ngay lập tức.

“Tôi nói… giết tôi đi…”

“Được, tao cho mày toại nguyện!” Hắn không một chút thương cảm.

Giang Nam Tình lập tức khóc lên. Cậu bình sinh dùng hai tay gỡ bằng được chân của hắn ra. Luận về sức lực chắc chắn cậu không thể bằng hắn. Nhưng hắn nhếch miệng cười rồi bỏ chân ra để xem cậu sẽ làm gì.

Giang Nam Tình sau đó quỳ gối, hai tay nắm chặt lấy ống quần hắn lắc đầu van xin:”Đừng giết tôi… anh muốn làm gì tôi cũng được… tôi sai rồi… tôi không muốn chết…”

Đang nói giữa chừng, cơn đau từ ngực truyền lên, ngay sau đó cậu hộc ra một lượng lớn toàn là máu tươi.

Hắn biết cậu đã rất yếu ớt rồi. Cơ thể bị hắn hành hạ tới mức gầy gò, suy nhược lắm rồi. Vậy mà hắn còn không muốn buông tha cho cậu…

Trong đầu hắn chợt loé lên một suy nghĩ. Dĩ nhiên là không có tốt đẹp gì.

Hắn chợt hỏi:”Đã mấy ngày mày không được ăn uống rồi nhỉ?”

Giang Nam Tình ngơ ngác trước nụ cười xảo trá của hắn.

Hắn sai người đem đến một bát cháo đặt trước mặt cậu.

Hắn lại lấy ra một gói bột màu trắng đổ lên bát cháo. Rất nhanh thứ bột đó đã hoà tan hết.

“Thứ tao vừa đổ vào là thuốc tao vừa mới cho người chế ra, tao muốn mày thử giúp thôi. Nói luôn thì đây vốn là chất độc dùng để giết người một cách nhẹ nhàng nhất. Nhưng nếu mày may mắn thì vẫn có thể sống sót.”

Giang Nam Tình cúi mặt không nói gì…

“Một là bây giờ mày ăn sạch bát cháo này, hai là tao sẽ dùng súng bắn chết mày!”

Một lúc sau cơ thể cậu mới nhúc nhích. Giang Nam Tình hai tay run rẩy chạm vào bát cháo kia. Cậu sợ chứ? Nhưng biết làm thế nào được. Muốn sống thì chỉ còn cách nghe lời hắn, với lại bụng cậu đang kêu đói cồn cào thúc giục cậu ăn bát cháo đó.


Hai tay cậu run run đặt bát cháo kề đến miệng. Vừa định ngửa cổ lên để ăn thì…

Xoảng!

Bùi Minh tới kịp, anh vung tay quật bỏ bát cháo đó. Anh tức giận:”Cậu nói sẽ không giết nó mà!”

Hắn thản nhiên bật cười:”Thì thứ tôi bỏ vào đâu phải thuốc độc.”

Bùi Minh ngạc nhiên.

Hắn nói:”Sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng đâu.”

Giang Nam Tình vừa bị một phen hết hồn hết vía. Cả người cậu ướt mồ hôi lạnh như mới vớt từ dưới nước lên.

Nhưng vừa nghe hắn nói không có độc, Giang Nam Tình không do dự gì nữa, cậu cúi mặt xuống muốn liếm hết chỗ cháo đó.

Lăng Kiệt thì vui vẻ cười khi thấy cảnh đó. Bùi Minh lập tức ngăn cậu lại.

“Đừng, bẩn như vậy rồi, cậu đừng ăn nữa.”

Anh nắm cánh tay kéo cậu lên. Anh thấy cậu vẫn đăm đăm nhìn bát cháo đã bị đổ vương vãi trên sàn một cách nuối tiếc.

Anh nhận ra ngay:”Cậu đói bụng lắm phải không?”

Giang Nam Tình ngậm ngùi chua xót gật đầu.

Bùi Minh không nói lời nào, một tay anh đặt lên lưng cậu, tay kia vòng qua phía sau đầu gối, anh đứng thẳng lên, cả người Giang Nam Tình được anh ôm gọn vào lòng.

Giang Nam Tình không kịp phản ứng. Bùi Minh bước hai bước, lập tức Lăng Kiệt đứng chắn trước mặt.

“Làm gì vậy?” Hắn nói.


Hỏi Bùi Minh nhưng ánh mắt đầy sát khí của hắn vẫn luôn nhìn Giang Nam Tình.

Giang Nam Tình run rẩy hoảng sợ đến mức xiết chặt vạt áo của Bùi Minh và áp mặt vào lồng ngực anh. Chứng kiến hành động đó của cậu, Lăng Kiệt cau mày dữ dằn ra lệnh:”Mày, liếm sạch chỗ cháo kia! Ngay lập tức!”

Đôi lông mi dài rũ xuống, cậu buồn tủi nói:”Thả tôi xuống…”

Nhưng hai tay anh lại ôm chặt lấy cậu thay cho câu trả lời. Anh nói với hắn:”Tìm được rồi. Tôi biết kẻ nào đang giữ viên ngọc của cậu.”

Lăng Kiệt không khỏi ngạc nhiên:”Ở đâu?”

Bùi Minh chỉ liếc cho hắn một cái nhìn không nói lời nào đưa cậu rời khỏi tầng hầm.

Lăng Kiệt đứng nhìn rồi tự hiểu lời của Bùi Minh là:”Nói sau!”

Bùi Minh rất ngang nhiên đưa cậu vào biệt thự của hắn, tự tay nấu cho cậu một bát mỳ.

Giang Nam Tình ngồi trầm lặng nhìn bát mỳ tỏa khói nghi ngút trước mặt mãi đến khi anh gọi thì cậu mới có phản ứng:”Giang Nam Tình.”

Đôi mắt cậu chuyển lên nhìn anh. Anh khẽ cười:”Cậu đói bụng lắm mà, sao không ăn đi. Không lẽ… cậu nghĩ tôi nấu không được ngon?”

“Không phải…” Mãi một lúc sau, cậu mới nói. Nghe giọng nói khàn của cậu thôi anh cũng đủ biết cậu đã chịu bao nhiêu giày vò từ Lăng Kiệt.

Bùi Minh: “Đáng lẽ ra…”

Giang Nam Tình:”Xin lỗi…”

Bùi Minh bất ngờ, sau ngẫm nghĩ lại thì hiểu ra ý của cậu:”Nếu là về việc cậu phá xe với trộm tiền của tôi thì không cần lo đâu. Mặc dù thì… đúng là lúc đầu tôi cũng xót lắm, nhưng đã qua nhiều ngày như vậy tôi không để bụng nữa đâu.”

“Và… cảm ơn anh. Anh đã cứu tôi… hai lần…”

Giang Nam Tình nói xong cúi thấp đầu xuống vì lời cảm tạ. Bùi Minh vội vàng nói:”Được rồi, được rồi. Cậu mau ăn đi, để nguội không ngon đâu.”

Cậu cầm đũa gắp từng sợi mỳ lên ăn với nụ cười trên môi:”Mỳ ngon lắm.”

Thấy nụ cười của cậu, trong lòng anh cũng vui tươi hẳn lên.


Khoảng hai mươi phút sau, Lăng Kiệt bước vào phá vỡ không gian yên ổn của hai người.

Hắn nói:”Xong chưa?”

Không cần nhìn mặt, nghe giọng hắn thôi cũng đủ khiến cậu sợ hãi rồi.

Bùi Minh liền đứng dậy:”Ra chỗ khác nói chuyện.”

Phòng khách.

Bùi Minh cho hắn xem một tin tức trên một trang mạng xã hội. Hắn lúc này mới biết buổi chiều ngày mai, tại hội trường X sẽ diễn ra cuộc đấu giá, trong đó có viên ngọc của hắn.

“Thậm chí tôi cho người đi dò tìm khắp cả nước mà không tìm được chút manh mối gì, cậu giỏi thật đấy!”

Anh trả lời:”Dĩ nhiên là cậu không tìm được, nói đúng hơn là những người như cậu sẽ không tìm được.”

“Ý cậu là sao?”

“Thông tin đó được kiểm soát, nó sẽ không đến tai những người có quyền lực như cậu đâu.”

“Chắc không phải trùng hợp rồi!”

“Bốn giờ chiều ngày mai, cậu dẫn người tới đó đi, còn bây giờ thì thả Giang Nam Tình ra.”

“Chưa thể được!”

“Này…” Bùi Minh giận dữ.

“Thông tin đó bị chặn với những người như tôi vậy đồng nghĩa với việc tôi sẽ không thể vào đó được! Mà không, có thể vào nhưng chắc rằng sẽ có người phải đổ máu!”

“Đừng nói là cậu muốn lấy lại bằng vũ lực đấy!”

“Thế nên mới phải cần đến, xong việc tôi sẽ để nó đi ngay.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.