Không Phải Là Cổ Tích

Chương 60


Đọc truyện Không Phải Là Cổ Tích – Chương 60

Những giấc mơ dài…
Á…á…á…
Linh Như giật mình bừng tỉnh sau giấc mơ dài. Người cô ướt đẫm mồ hôi. Đôi mắt căng ra, sáng rực lên như vừa phải đối diện với điều gì đó vô cùng đáng sợ. Phải ! Cô vừa mới mơ một giấc mơ thật lạ. Một giấc mơ tưởng chừng dài như cả một đời người, một giấc mơ lấy đi của cô tất cả sức lực, một giấc mơ y hệt đời thật. Cô lặng người hồi tưởng lại những gì nhớ được sau cơn mơ. Cô nhớ những cái tên thật kỳ lạ, Thục Nguyên, Phước Nguyên, chú Bảy. Cô nhớ một đám cưới khác trong mơ, cô cùng nắm tay một người đàn ông lạ trong sự chúc tụng của những con người lạ, cô nhớ hình ảnh con dao, cô nhớ một người đàn ông đã nhìn cô và khóc, cô nhớ một con ma với đôi môi cam quyến rũ…Mọi thứ cứ đan xen vào nhau, rời rạc nhưng cứ bám víu nhau làm cô hoảng loạn. Mồ hôi cứ thế chảy ròng ròng…
Nhưng nỗi sợ hãi sau cơn mơ bỗng dưng tan biến đi trước nỗi sợ lớn lao mà cả nửa năm nay luôn thường trực trong đầu cô khi cô nhìn xuống gương mặt chồng mình. Người đàn ông đẹp trai, phong độ và tuyệt vời với cái tên Huỳnh Tăng Tiến…
Anh vẫn nhắm mắt, vẫn ngủ thật ngon trong bộ quần áo bệnh viện suốt gần 6 tháng nay. Hằng ngày Linh Như vẫn bế con tới nói chuyện với ba nó. Để con gái cô biết rằng ba con vẫn đang tồn tại, vẫn đang chờ đợi được ôm con vào lòng và nghe con gọi một tiếng Ba đầy thương yêu.
Vụ tai nạn kinh hoàng 6 tháng trước bây giờ đã nguội dần đi trong tâm thức của dư luận. Người ta đã thôi việc ngày ngày bàn tán về sự khủng khiếp cũng như những điều kỳ lạ xảy ra trong vụ tan nạn đầy bí ẩn đó. Cho đến thời điểm này, không ai lý giải được vì sao những chiếc xe đâm vào nhau với lực mạnh như thế, những tiếng nổ vang lên kinh hoàng như thế mà 5 người ngồi trong chiếc xe du lịch bảy chỗ vẫn cùng với Linh Như, Mỹ Hân và đứa bé chưa đầy 8 tháng tuổi vẫn tai qua nạn khỏi, chỉ bị thương nhẹ. Điều khiến cảnh sát và cánh báo đau đầu nhất chính là việc tìm tung tích của người đàn ông ngồi trong chiếc Audi màu trắng. Vì ngay sau khi tai nạn xảy ra, trong xe chỉ còn cô bé Mỹ Hân đang rên rĩ với những vết bỏng trên mặt, còn người cầm lái thì không hề thấy dấu vết. Theo nhận định của nhiều người, với sự va đập và bốc cháy cùng góc đâm như vậy thì thương tích của người cầm lái chiếc Audi là không hề nhẹ. 6 tháng, tất cả sự kiếm tìm đã dần trở nên vô vọng. Không ai biết người đàn ông đó còn sống hay đã chết. Cả con đường được xới tung nhưng kết quả trả về chỉ là sự lắc đầu của đội ngũ tìm kiếm.
Tăng Tiến được đưa vào bệnh viện trong tình trạng hấp hối, những vết thương quá trầm trọng khiến cho tất cả đều nghĩ tới viễn cảnh tồi tệ nhất có thể xảy ra. Bác sĩ đã cố gắng hết sức để níu kéo sự sống cho anh. Nhưng việc anh tỉnh lại hay không thì đến bây giờ vẫn chỉ còn là niềm hy vọng mong manh. Và suốt nửa năm nay Linh Như đã sống với niềm hy vọng mong manh đó…
-Anh à ! Khi nào anh thấy khỏe rồi thì đừng ngủ nữa nhé…Hãy tỉnh dậy và mỉm cười với mẹ con em nhé…Em luôn tin rằng anh không bao giờ bỏ mặc mẹ con em…Em luôn tin anh…Mãi mãi là như thế…
Linh Như vuốt nhẹ trán chồng mình nói thì thầm. Đã từ lâu cô không còn khóc nữa. Thay vào đó cô cười nhiều hơn. Cô tự nhủ nếu cười thật tươi thì lúc chồng cô tỉnh lại anh sẽ thấy vui hơn và hạnh phúc hơn. Cô đã tự cứu sống mình bằng niềm tin và nghị lực như thế…
Cho dù…
Linh Như không biết được khi nào anh mới nhìn được nụ cười của cô…

Có thể là rất lâu…
Hoặc có thể là không bao giờ…
……..
Thêm một mùa xuân nữa trôi qua, Linh Như vẫn ngày ngày túc trực tại bệnh viện. Đứa con gái bé nhỏ ngày nào bây giờ đã được hai tuổi và đã bi bô tập nói. Thật kỳ lạ là bé con biết gọi ba trước khi gọi mẹ cho dù nó chưa bao giờ thấy ba mình mở mắt. Có lẽ đó là sự thiêng liêng của tình phụ tử, cho dù Tăng Tiến không ngồi dậy được và ôm con gái vào lòng nhưng tình yêu thương anh dành cho con gái vẫn mãi là sợi dây gắn kết trái tim anh gần trái tim con…
-Con à ! Gọi ba đi con ! – Linh Như bế con trên tay và nói khẽ.
-À…ba… – đứa trẻ cười toe toét bập bẹ gọi tiếng ba làm Linh Như chạnh lòng.
-Anh…Con lại vừa mới gọi anh đó…Sao anh nhẫn tâm không mở mắt nhìn con một lần…Anh đừng ngủ nữa…Hãy tỉnh dậy và ôm mẹ con em vào lòng…Em nhớ anh…Em nhớ anh lắm…
Lần thứ hai Linh Như bật khóc từ khi Tăng Tiến nhập viện. Lần thứ nhất là khi cô nghe bác sĩ trình bày về tình trạng của chồng mình, là rằng cô có khả năng phải chấp nhận Tăng Tiến sống nửa đời còn lại trong tình trạng sống thực vật. Lần đó cô không tin, cô luôn trấn an rằng rồi anh sẽ mở mắt và sẽ khỏe lại như ngày xưa. Và gần 2 năm cô sống với niềm hy vọng đó.
Nhưng ngày hôm nay, sự yếu đuối của một người phụ nữ đã phải chịu quá nhiều đau khổ không thể nào giấu đi được nữa. Cô phải khóc thêm một lần cho lòng nhẹ đi. Để rồi phải sống tiếp những ngày tháng nhìn anh nhắm nghiền mắt và bất động…
Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của hai người…
-Anh à ! Ngày này ba năm trước anh đã cầm tay em đi tới thánh đường tình yêu. Anh đã hứa sẽ luôn bên cạnh em và làm cho em hạnh phúc. Anh chưa thực hiện được điều đó anh biết không ? Vì thế làm ơn hãy tỉnh dậy và ôm em đi. Em chỉ cần thế thôi. Em chỉ cần thế thôi anh ơi…

Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má bà mẹ trẻ rồi nhẹ nhàng chạm vào đôi tay cứng cáp đã ngưng vận động từ hai năm nay của Tăng Tiến…Giọt nước mắt chứa đựng ngàn yêu thương và ngàn trách móc…Giọt nước mắt của niềm hy vọng và cả nỗi sợ hãi khôn nguôi…
Và giọt nước mắt đã xóa hết mọi lỗi lầm thời son trẻ, để thêm một lần nữa những người yêu nhau tìm về lại với nhau để viết tiếp câu chuyện tình yêu còn dang dở…
Những ngón tay Tăng Tiến đã bắt đầu cử động !!! Một sự sống đã thực sự trở về…
Hãy học cách hy sinh trước khi học cách yêu một người nào đó…
Và khi tình yêu trở nên bất tử, không có hy sinh nào có thể khiến chúng ta rời xa nhau…
Đời không phải là cổ tích…
Nhưng cuộc sống này vẫn luôn ẩn chứa những sự diệu kỳ…
Sự diệu kỳ được tạo nên từ chính niềm tin và nghị lực của con người…
Chính con người đã làm nên kỳ tích…
……………………………………………………

Một buổi chiều đẹp trời, Linh Như dịu dàng tựa đầu vào bờ vai Tăng Tiến trên chiếc ghế đá kỷ niệm. Chiếc ghế đá nơi hai người trao nhau sợi dây đeo tay để làm kỷ vật tình yêu. Bây giờ, chúng vẫn được đeo trên tay mỗi người, vẫn sáng bóng như tình yêu giữa họ, bền bỉ và tươi đẹp dù bao cuộc giông tố đã đi qua…
-Em à…
-Dạ ?
-Anh yêu em.
-Em biết…
-Cám ơn vì em đã yêu anh nhiều như thế…
-Đừng nói bằng lời. Hãy cám ơn em bằng cả cuộc đời này…
-Uh…
Bất chợt một trái bóng nhựa không biết từ đâu lăn về phía hai người. Vài giây sau, một cậu nhóc mặt đầy mồ hôi chạy đến nhặt trái bóng.
-Bóng của cháu à ? – Linh Như cầm quả bóng lên và dịu dàng hỏi.
-Dạ ! – cậu nhóc ngẩng mặt lên và trả lời khẳng khái.
Phút chốc cả Linh Như lẫn Tăng Tiến rùng mình. Thằng bé có nét mặt giống y hệt Phước Khánh…
-Cô chú cho cháu xin lại quả bóng với !

-À uh…Bóng của cháu đây…
-Cháu cám ơn !
-Khoan đi đã cháu. Cháu tên gì thế ?
-Khánh Phước ạ !
Cậu nhóc trả lời rồi chạy vù đi hòa vào đám bạn đang chơi bóng giữa sân công viên. Để lại Tăng Tiến và Linh Như với khuôn mặt thất thần và ngạc nhiên tột độ…
Cũng phải…
Phước Khánh cần được sống lại cuộc sống của một đứa trẻ để học cách yêu thương và tha thứ…
Và nếu mọi thứ được lật ngược lại như cái tên của Phước Khánh, sự xấu xa bị lật xuống dành chỗ cho lòng tốt thì có lẽ câu chuyện này đã không có quá nhiều bi kịch như thế…
Nhưng dù sao mọi thứ cũng đã ổn.
Ký Ức đã tha thứ cho họ. Và họ đang cố gắng để nuôi dưỡng và chăm sóc cho Tương Lai thật tuyệt vời…
Bạn cũng thế nhé !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.