Không Phải Là Cổ Tích

Chương 56


Đọc truyện Không Phải Là Cổ Tích – Chương 56

Một tiếng hét vang lên từ phía ba của Mỹ Hân và kèm theo đó là cái tát như trời giáng khiến Tăng Tiến ngỡ ngàng. Anh không đau. Nhưng anh không hiểu. Anh không hiểu vì lý do gì mà mình lại phải chịu sự xúc phạm này.
-Bác…bác đang nói gì thế ạ ? Cháu…cháu…không hiểu. – anh dường như không thể nói trọn câu.
-Định phủi tay cho qua chuyện hả thằng đốn mạt ? Mang tiếng là kẻ có học thức à lại đi làm cái trò đó hả ??? Mày…mày…
Có lẽ một cái tát nữa sẽ tiếp tục được ném vào mặt Tăng Tiến nếu như không sự ngăn cản của những người còn lại…
Và sau một hồi ngồi im lặng để cố gắng nghe thử xem bản thân đã làm gì nên tội đến mức bị người ta xỉ vả không thương tiếc thì Tăng Tiến gần như muốn ngất đi khi biết rằng…
Anh đã phá hỏng đời con gái của một cô bé chỉ mới tròn 18 tuổi…
Tự nhiên được lên chức cha mà không hiểu vì sao lại thế…
Tự nhiên bị cả thiên hạ ném đá vào mặt vì đã làm chuyện đáng xấu hổ mà không hiểu mình đã làm việc đó như thế nào…
Và tự nhiên bị bắt chịu trách nhiệm với một người con gái mà mình không hề có cảm tình và cũng chưa hề nắm tay dù chỉ một lần…
Anh ngồi thừ ra…

Một vài giây…
Và rồi bật cười trong đau khổ…
Từ trước tới giờ anh luôn nghĩ rằng mình là một người rất thông minh, có thể không phải là kẻ thông minh nhất nhưng cũng đủ để điều khiển và làm chủ được cuộc sống của mình. Tuy nhiên giờ đây Tăng Tiến mới ngậm ngùi nhận ra rằng, anh còn quá khờ dại, anh đã bị một kẻ tiểu nhân dắt mũi hết lần này đến lần khác mà không hề hay biết.
Tăng Tiến đã từng đau khổ rất nhiều, tự trách bản thân rất nhiều khi biết rằng những bức ảnh tố cáo vợ anh ngoại tình với người yêu cũ là trò phá hoại vô sỉ của Phước Khánh. Anh đã phải quỳ xuống trước mặt vợ mình để cầu xin sự tha thứ, phải thức cả đêm đứng trước cửa nhà Linh Như những mong cô chấp nhận lời hối lỗi của anh và trở về với anh.
Mọi sự cứ ngỡ đã êm xuôi, Linh Như dù đã từng rất hận anh nhưng vì tình nghĩa vợ chồng đã chịu quay về hàn gắn cuộc hôn nhân vốn vẫn chất chứa một tình yêu nồng cháy, vậy mà…
…………………………………………………………….
Quay trở lại với hiện tại…
-Cô gái này là ai ??? – Thục Nguyên hỏi trong vô thức.
Đáp trả câu hỏi đó là sự im lặng…
-Em không biết cô bé đáng yêu này sao ? Đó là người cùng chung cảnh ngộ với anh. Bị những kẻ như em và tên nhãi đó cướp đi tình yêu. Cướp đi tất cả hạnh phúc. – Phước Khánh – chú Bảy lại mỉm cười đểu cáng thay Ryo trả lời.
-Rồi anh sẽ nói cho em sau. Bây giờ chuyện của Phước Nghi mới quan trọng.
Phước Nguyên vội vàng cắt ngang sự tò mò của vợ mình. Vì thực sự anh rất sợ. Anh sợ Thục Nguyên biết được sự thật đau lòng đó. Anh sợ cô sẽ không còn coi anh ra gì nữa. Chừng ấy khổ đau anh gây ra cho cô đã quá nhiều và quá bi thương rồi…
-Còn cô, tại sao cô lại có mặt ở đây? Tại sao cô cũng nhúng tay vào việc này? – Ryo hất đôi tay trong suốt của Mỹ Hân – con ma có đôi môi màu cam đã năm lần bảy lượt gây nguy hiểm của Thục Nguyên và gằn giọng hỏi.
-Vì sao em lại có mặt ở đây à? Anh hỏi nghe hay quá. Haha… – một tiếng cười lớn vang lên, gương mặt Mỹ Hân vẫn còn vương lại những nét trẻ con ngây ngô của một teengirl chưa trưởng thành nhưng đã quá mụ mị vì tình yêu mù quáng.
-Tất cả im đi! Con tôi đâu??? Con tôi đâu??? – dường như đã mất hết bình tĩnh, Thục Nguyên túm cổ áo chú Bảy hét lên. Có lẽ cô sẽ phát điên nếu như những tiếng cười điên loạn đó lại vang lên lần nữa.
-Bây giờ nó đang rất an toàn. Nhưng chỉ cần em làm tôi đau thêm một lần nữa thì sự an toàn đó sẽ không còn đâu. – Chú Bảy đã gỡ bỏ gương mặt nửa đùa nửa thật của mình để trở về với hình hài của một con quỷ dữ, suốt đời chỉ đi tìm kiếm sự trả thù.
( Kawi – hết phần 55)Đối với Kawi, tất cả chỉ là băng giá…Tôi đủ lạnh để cả thế giới này phải đóng băng… Trích Dẫn 12-07-2012, 23:57 #1643 kiwa9999Tìm Hiểu Zing Tham gia: 08-03-2010Đến từ: Cố đô thân yêuBài gởi: 546Phần 56:

-Ý anh là sao? – Thục Nguyên ngờ ngờ.
-Đây là cái gì em biết không? – Phước Khánh chìa ra một thứ.
-Con…dao…
-Cầm lấy.
-…
-Và đâm thằng đó!
-…
-Sao em lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Không hay chút nào đâu! – Phước Khánh lại cười, nụ cười đã từng gây ra một bi kịch phũ phàng của ngày trước.
-Anh điên rồi Phước Khánh! Anh hứa với tôi là chỉ cần tôi dẫn dụ nhóc Nghi ra ngoài và giao cho anh thì anh sẽ giúp tôi được ở bên cạnh Tăng Tiến. Tại sao bây giờ anh lại như vậy hả??? – bóng ma Mỹ Nhân hốt hoảng hét lên, đôi mắt sáng rực vì kinh hãi.
-Nhóc! 5 năm trước cũng chính vì sự dại khờ này của mày mà mày mới phải trở thành một con ma như hôm nay. Vậy thì hà cớ gì tao phải giữ lời với một đứa không bao giờ biết lý trí là gì như mày chứ??? Mày ngu thì ráng chịu. Đừng trách tao! Muốn có hạnh phúc thì phải dùng mọi thủ đoạn để giành lấy. Không nên tin và cũng không được tin bất kỳ ai. Thế giới này gian xảo lắm…gian xảo lắm…Haha…
Một lần nữa nụ cười của Phước Khánh làm tất cả phải rùng mình…
-Là sao? Sao cô lại có thể dụ được nhóc Nghi? Nó là đứa không bao giờ đi theo người lạ mà. Hay là…
Ryo bật ra câu hỏi và để lửng giữa chừng. Vì anh đã kịp nhớ ra một chi tiết quan trọng…

Thỏi son màu cam nằm trên ghế của Tuấn Tú…
Một sự đổ vỡ xen lẫn kinh ngạc như dòng điện xuyên qua người Phước Nguyên. Anh bàng hoàng nhìn vào gương mặt đã tái ngắt đi của Mỹ Hân:
-Chẳng lẽ người quản lý Tuấn Tú bấy lâu nay đi theo tôi chính là cô hóa thân vào ??? Không…không thể…
-Em…chưa bao giờ em thôi được ý nghĩ là được bên cạnh và chăm sóc anh…Dù kiếp trước và kiếp này không được làm vợ anh…Nhưng em vẫn muốn yêu anh bằng tất cả những gì em có…Cho dù là phải hoán đổi giới tính và bên cạnh anh trong hình hài của một người đàn ông…Cho dù phải chịu đau đớn khi mỗi lúc đêm xuống phải trở lại làm một con ma không nơi nương tựa…Anh! Một lần thôi! Anh hãy hiểu cho tình yêu này của em…
Mỹ Hân nói trong nghẹn ngào rồi bật khóc. Những giọt nước mắt vô hình lăn trên gương mặt trong suốt, thấm ướt đôi môi màu cam đã nhạt dần vì gió biển và vị đời chua chát. Thục Nguyên không nói gì. Cô chỉ lặng im và tự chiêm nghiệm ra rằng. Hóa ra, cô không phải là người duy nhất có thể hy sinh mọi thứ vì Tăng Tiến. Và nhiều khi, tình yêu của cô còn không mãnh liệt bằng tình yêu của một trái tim chỉ mới tròn 18 tuổi.
Một thoáng nào đó trong suy nghĩ, Thục Nguyên mới nhận ra sự logic và liên kết của những chi tiết vốn rất nhỏ nhưng quy lại thì sẽ thấy việc ông anh tiền xu và bóng ma mỹ nhân chỉ là một. Khi nào bóng ma mỹ nhân biến mất thì Tuấn Tú sẽ xuất hiện và ngược lại. Không bao giờ thấy họ xuất hiện đồng thời với nhau. Và cô chợt nhớ có lần Phước Nguyên nhập viện vì bị fan hành hung, Tuấn Tú đã khóc nức nở vì lo lắng. Hồi đó, Thục Nguyên đã từng thắc mắc tại sao con trai mà có thể mau nước mắt đến như thế…
Hóa ra là vì dù thân xác là một tên con trai, nhưng lại mang trái tim của một người con gái…
-Nào Như! Em còn chần chờ gì nữa? Em đã bắt tôi chờ đợi hết cả một kiếp người rồi. Bây giờ thì tôi không đủ kiên nhẫn để đợi em nữa đâu…Em biết đấy…Tôi đã mỏi mệt lắm rồi… – Phước Khánh thở những hơi dài, nói ra những lời đầy trách móc nhưng lại đầy vẻ ra lạnh và hăm dọa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.