Đọc truyện Không Phải Là Cổ Tích – Chương 20
-Mày sao thế ??? – cái đập vai của chú Bảy làm tôi tỉnh hẳn.
-Không ! Không sao ! Chú đừng đụng vào cháu ! – Tôi làm mặt giận vùng vằn bỏ đi. Trong đầu vẫn đang đầy thắc mắc về những gì mình vừa thấy.
-Này ! Đứng lại chờ chú với ! Mà nói như lúc nãy có nghĩa là mày không thích thằng ca sĩ đó phải không ??? – chú Bảy vừa đuổi theo vừa nói í ới.
-Đó không phải việc của chú !!!
Tôi ngoái đầu quát ầm lên rồi chạy thật nhanh. Sao trên đời này lại có một tên con trai kì cục như chú Bảy của tôi được nhỉ ???
…………………………………….
Vừa vào đến nhà cũng là lúc trời đổ mưa to. May thật ! Suýt tí nữa là ướt như chuột lột rồi. Nhưng hình như nhà tôi có khách thì phải ?
-Con chào mấy ba, con chào các bác !
Không ai đáp lại lời chào vừa rồi của tôi. Hix…Có chuyện gì mà hôm nay cả nhà lại tề tựu đông đủ vào giờ này nhỉ ??? Không khí xem ra cũng không ổn chút nào. Tôi biết ý nên nhẹ nhàng kiếm ình một chỗ ngồi. Người có khuôn mặt căng thẳng nhất là bác Hai. Tôi nhìn sang phía bác Tư. Bên cạnh bác ấy là một người phụ nữ trung niên khá hiền hậu, nhìn người này quen quen, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi.
-Hôm nay có việc gì mà mấy anh về nhà sớm thế ? – bây giờ mới thấy chú Bảy lết xác về, người ổng ướt nhẹp. Đáng đời !
-Mày làm cái gì mà để dầm mưa như thế hả ??? Càng ngày mày càng hư đó Bảy ! Lên phòng thay quần áo nhanh rồi xuống đây họp gia đình ! – tiếng quát của bác Hai khiến cả tôi và chú Bảy giật bắn mình. Xem ra đúng là có chuyện không hay rồi ! Xưa nay bác Hai thương ông Huy nhất, chưa bao giờ quát mắng ổng mà hôm nay lại mắng té tát như thế trước mặt bao nhiêu người thì quả là không bình thường. Báo hại chú Bảy hoảng quá chạy tọt lên trên lầu. Mà cũng đáng lắm ! Hừ…
Không khí gia đình được thổi căng lên mức báo động. Không ai nói với ai một câu. Tôi cảm giác dường như mọi ánh mắt của các bác và của ba đều đổ dồn vào người phụ nữ lạ mặt kia. Bà ta rốt cuộc là ai nhỉ ???
Trong tình cảnh như thế thì cái điện thoại chết tiệt lại reo lên inh ỏi mới khổ chứ ! Tôi luống cuống moi con Wave to oạch của mình ra rồi chạy ào về phía nhà vệ sinh. Là số lạ !
-A lô !
-Tình yêu ! Anh nhớ em quá !
Tôi suýt nữa cắn nhầm phải lưỡi khi nghe thấy giọng nói phát ra trong điện thoại. Là tên tóc vàng !Cái quái gì đây chứ ???
-Anh bị gì thế hả ??? Gọi cho tôi làm gì ??? – tôi cố gắng nói khẽ khàng.
-Thì anh mới nói rồi đấy thôi ! Anh nhớ tình yêu nhiều !
-Thôi nhé ! Dừng lại ở đây thôi nhé ! Trò đùa của anh quá lố rồi đó ! Cắt máy đây ! – tôi gầm gừ trong điện thoại. Cứ ngỡ là hắn ta sẽ bình thường trở lại, ai dè càng lúc càng nặng thêm. Đúng là khổ không chịu nỗi !
-Khoan !
-Gì nữa ???
-Gửi cho anh ảnh của em đi !
-Làm gì ???
-Để ngắm !
-Điên !
Tôi bực mình tắt cuộc gọi. Ở nhà một ông chú khùng là đủ rồi. Tôi không muốn dính thêm một tên khùng nữa đâu.
-Lại là tên tóc vàng phải không ???
Chú Bảy đưa đôi mắt ma quái nhìn tôi sau khi khiến đứa cháu mình rơi cả tim ra ngoài vì giật thót.
-Không phải ! Mệt với chú quá !
Tôi đáp nhanh gọn lẹ rồi phóng cái áo ra phòng khách. Ngày mai có khi cũng phải đem chú Bảy tôi đi khám để coi ổng đứt mấy dây trong đầu rồi mới được.
Trở lại với phòng khách cùng không khí nặng nề của những người lớn. Thực sự tôi không hiểu chuyện gì nghiêm trọng đã xảy ra mà khiến cho ba cùng mấy bác căng thẳng như vậy.
-Tại sao chú lại đem cô ta về đây ? – bác Hai gằn giọng hỏi bác Tư.
-Em…em…muốn quay lại… – bác Tư giọng run rẩy.
-Cái gì cơ ??? – bác Hai, bác Ba, bác Năm và ba đồng thanh hét lên.
-Em xin anh, tôi xin mấy chú ! Dù cho cô ấy đã làm nhiều việc có lỗi với em nhưng thực sự em không thể sống thiếu cố ấy được ! Chúng em sẽ làm lại từ đầu ! Chúng em sẽ cố gắng ! Hãy cho cô ấy thêm một cơ hội nữa. – bác Tư cùng người phụ nữ quỳ xuống khóc lóc thảm thiết khiến cả nhà ai cũng ngỡ ngàng.
-Chú…chú thật là… – bác Hai tỏ thái độ bất lực nhìn bác Tư.
Những chuyện sau đó thì tôi không được biết vì ba bắt tôi lên phòng. Cái nhà này có một cái cần phải sửa là thói gia trưởng. Bất cứ chuyện lớn trong nhà đều không bao giờ cho tôi tham gia đóng góp ý kiến. Dù tôi là đứa con gái duy nhất trong nhà nhưng luôn phải sống dưới sự gia trưởng nặng nề của mấy bác. Đôi khi tôi cũng bực mình muốn lên tiếng nhưng không đủ can đảm. Với lại ngoài tính gia trưởng ra thì mọi người ai cũng thương tôi hết mực nên đành phải chấp nhận mà bỏ qua…
Trong thời gian đó thì tên tóc vàng lại tiếp tục công cuộc quậy phá tôi bằng cách nhắn tin liên tục đòi tôi send ảnh cho hắn. Đúng là tên này bị điên thật rồi. Tôi càng không reply thì hắn càng gửi. Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ mà hộp thư của tôi đã nhận được …200 tin nhắn ! Quá sức bực mình, tôi tắt luôn nguồn và quăng con dế cưng vào góc giường. Muốn đọ sức với Thục Nguyên này không dễ đâu ! Hừ !
Một lúc sau thì chú Bảy lên phòng bảo tôi xuống nhà dưới. Cái mặt ổng cứ tủm tỉm cười làm cho tim tôi được dịp…tập thể dục ! Không biết lại có chuyện gì nữa đây…
Bác Hai nhìn tôi, sau vài giây chăm chú thì « ban lệnh ». Và cái lệnh này thực sự khiến tôi không thể đứng vững được nữa…
-Từ ngày hôm nay, thằng Bảy sẽ qua ở cùng với Thục Nguyên. Phòng của thằng Bảy sẽ giao cho cho cô Diệp ở !