Đọc truyện Không Phải Khúc Tình Ca – Chương 21: Somebody that i used to know (phần 3)
Tưởng Dao đứng trước một đám đàn ông mặc âu phục giày da, trên mặt mỗi người đều nghiêm túc. Càng làm việc lâu, cô càng phát hiện thực ra đây là thế giới của một người đàn ông, nếu muốn đặt chân vào trong đó, cô phải vô cùng cố gắng mới được.
Cửa thang máy mở ra, hai người đàn ông mời nhau vào trước, điều này có vẻ hơi dôí trá. Cuối cùng vẫn là Tổng giám đốc đối phương đột nhiên lên tiếng: “Nếu không ưu tiên phụ nữ, luật sư Tưởng vào trước đi.”
Tưởng Dao kinh ngạc, nhưng dưới những ánh nhìn chăm chú vẫn khiêm tốn gật đầu, bước vào thang máy. Đợi cô đã đứng yên, mấy người đàn ông cũng không còn khách sáo đi vào, đều tìm một chỗ đứng đợi thang máy đóng lại.
Cô cụp mắt, lại bắt đầu trốn vào một góc coi như không có người. Cô luôn cảm thấy trong đầu mình có rất nhiều chuyện, có lúc trống rỗng, rồi lại không ngừng nghĩ gì đó.
“Tiến trình lần đàm phán này còn nhanh hơn so với tôi mong đợi.” Vị Tổng giám đốc kia dường như cảm thấy nếu không nói gì sẽ hơi xấu hổ, vì vậy tìm một đề tài.
“Đúng vậy. “Tần Duệ đứng trước Tưởng Dao đáp lời.
Tầm mắt của Tưởng Dao chỉ đến bả vai Tần Duệ, có thể nhìn rõ nốt ruồi phía sau anh ta.
“Chủ yếu là do Tần tổng sảng khoái, nếu không cũng không thể giải quyết được nhiều vấn đề như vậy. Hơn nữa còn có thêm luật sư Tưởng, tích cực phối hợp với công việc đàm phán của chúng tôi.”
Lại nghe thấy có người nhắc đến mình, Tưởng Dao lập tức xốc lại tinh thần, mỉm cười.
“Luật sư Tưởng.” Người đàn ông vẫn đút tay vào túi đột nhiên hỏi, “Cô làm việc trong công ty bao nhiêu năm rồi?”
“Mười năm.” Dù cô cảm thấy đầu mình trống rỗng, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh đáp.
“Vậy cũng không còn trẻ nữa…” Người nọ còn chưa nói hết, đã bị đồng nghiệp bên cạnh đụng tay, ý bảo anh ta câm miệng.
Trên mặt người nọ thoáng hiện lên nụ cười khẩy, ngẩng đầu nhìn màn hình tinh thể lỏng, dường như chưa từng nói gì.
Tưởng Dao cũng giả vờ như không nghe thấy, ngẩng đầu nhìn con số không ngừng giảm xuống: 33, 32, 31…
Cô cảm thấy trên màn hình không phải thể hiện con số mà giống như số nhịp tim đập của cô thì đúng hơn. “Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, mọi người nối đuôi nhau đi ra.
Trên xe quay về công ty, Tưởng Dao ngồi ở hàng cuối cùng với Tần Duệ, những người khác đều đang bàn chuyện công việc, Tần Duệ đột nhiên quay đầu, khẽ nói với cô: “Cô cảm thấy người kia có kì quái không?”
“Người nào?” Cô giả ngu.
Ánh mắt Tần Duệ lợi hại nhìn cô, đáp: “Chúc Gia Dịch.”
“… Có gì à?” Cô giả vờ bình thản nói.
Tần Duệ không nói gì, tiếp tục im lặng quan sát ánh mắt cô. Cuối cùng nói bằng giọng quan tâm của bạn bè: “Hai người biết nhau à?”
Tưởng Dao nhếch khóe miệng, trong chớp mắt cô muốn nói không biết, nhưng trực giác bảo cô không cần nói dối Tần Duệ, nếu không anh ta càng thêm nghi ngờ.
“Không quá thân.” Cô dường như có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập, nhưng vẫn bình thản nói, “Chỉ là… một người quen trước kia thôi.”
Ánh đèn rực rỡ, lại một ngày thứ hai bận rộn trôi qua, Tưởng Dao ngồi trong văn phòng, ngẩn người nhìn chậu dây thường xuân ngoài cửa sổ.
Ba năm… ba năm đã trôi qua. Thỉnh thoảng, chỉ là thỉnh thoảng nghĩ lại, cô luôn cảm thấy mọi thứ liên quan đến người đàn ông tên Chúc Gia Dịch chỉ là một giấc mơ, không hề có thật.
Tình yêu và ấm áp trên thế giới này đều là hư ảo, chỉ có nỗi đau mới là chân thật.
Trợ lý gõ cửa vào hỏi có thể tan làm chưa, lúc này Tưởng Dao mới lấy lại tình thần, hóa ra đã bảy giờ rồi.
Trên đường về nhà, cô nhìn thành phố khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, cảm thấy như thể tất cả đều không thay đổi. Thời gian ba năm thoáng chốc đã qua, cũng có thể nói rằng sống một ngày bằng một năm.
Cô vẫn đi chiếc xe cũ không đổi, nhưng đã đổi nhà, bán đi căn hộ ba phòng ở kia, cô mua một căn hộ nhỏ chỉ có một phòng khách một phòng ngủ, nhưng may mà phòng ngủ và phòng khách cũng đủ rộng. Tiền lương tất nhiên là cũng tăng lên không ít, tuy rằng chức vụ không thay đổi, song việc mà cô phải đối mặt ngày càng nhiều.
Cô gầy hơn so với ba năm trước, không cố ý giảm béo cũng không quá yếu, cô chỉ gầy đi thôi, mặc quần áo nhỏ hơn trước đó một size. Đương nhiên là khuôn mặt cô cũng có thêm nếp nhăn, thỉnh thoảng khi thức dậy vào buổi sáng, cô nhìn mình trong gương, sẽ hơi lo lắng, nhưng suy nghĩ này chỉ xuất hiện trong đầu cô mười giây, rồi bị những ý nghĩ hỗn loạn khác đánh bay không còn tăm hơi. Cô không cho phép chính mình suy nghĩ lung tung, đây là cách thức để cô đối mặt với cuộc sống.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Tưởng Dao bật radio, cả xe lập tức chìm trong tiếng ca u buồn:
But you didn’t have to cut me off
Make out like it never happened
And that we were nothing
And I don’t even need your love
But you treat me like a stranger
And that feels sh
You didn’t have to stoop so low
Have your friends collect your records
And then ge your number
I guess that I don’t hat though
Now you’re just somebody that I used to know
……
Vừa nghe trên mặt cô hiện lên nụ cười nặng nề mà trống rỗng.
Sáng hôm sau thức dậy, Tưởng Dao cảm thấy hơi đau đầu, cô vừa đánh răng vừa cầu khẩn mình đừng mắc bệnh, nhưng tới văn phòng, dạ dày của cô lại càng khó chịu, đầu cũng vô cùng đau đớn.
“Có thuốc cảm không?” Cô gọi điện thoại cho thư kí.
Một lát sau, trợ lý mang một đống thuốc vào, nhắc nhở: “Chị chắc chắn là bị cảm sao?”
Cô không chắc chắn, nhưng dù mắc bệnh gì thì cô cũng phải uống thuốc cảm, coi như đây là một sự quái gở đi.
Sau khi uống thuốc, đầu càng choáng váng hơn. Trong thời tiết đầu đông này, ngoài cửa sổ là mưa dầm liên miên, thật sự khiến người ta không phấn chấn nổi. Cho nên cô đứng dậy đóng cửa lại, quyết định nghỉ ngơi một lát.
Vừa định ngủ thì điện thoại bàn vang lên, là Vương Trí Vĩ gọi tới, thông báo cho cô về việc nộp phí quản lý sáu tháng cuối năm. Cô không có sức để đáp lại, anh ta còn nói rất nhiều bên đầu kia điện thoại, cô không nghe rõ, chỉ cảm thấy anh ta thật lắm lời. Cuối cùng cô vô cùng phiền, hét lên: “Vương Trí Vĩ, anh có thể im lặng giùm tôi một lát không!…”
Quái lạ là khi hét những lời này, cô lập tức tỉnh táo, giống như vừa rời khỏi khoảng không đầy hỗn loạn.
Cô ngẩng đầu, phát hiện Tần Duệ đứng trước mặt. Anh ta ngạc nhiên nhìn cô.
“A…” Lúc này cô mới nhận ra mình vừa nằm mơ.
Một giấc mơ quỷ quái.
Không biết cô có thực sự hét ra những lời này không?
“Trợ lý nói cô không thoải mái.” Tần Duệ nhìn cô, vẻ mặt phức tạp.
“À…” Tưởng Dao bất giác thở phào một hơi, “Vẫn ổn, có thể là do gần đây thời tiết thay đổi đột ngột, nên cảm lạnh.”
Tần Duệ ngập ngừng gật đầu, đặt tài liệu lên bàn làm việc của cô: “Buổi trưa cùng ăn cơm nhé?”
“OK.” Cô không hề suy nghĩ đáp.
“Đây là bản mới nhất của hợp đồng ngày hôm qua.” Anh ta chỉ vào tài liệu trên bàn, “Cô rảnh thì xem, trước khi tan tầm cho tôi câu trả lời thuyết phục.”
“OK.” Lúc này Tưởng Dao có cảm giác xấu hổ y như khi đi học quân sự đào ngũ bị giáo viên bắt được.
Tần Duệ xoay người đi ra ngoài, cô nhìn anh ta đóng cửa lại, lúc này mới tựa vào ghế, nặng nề thở một hơi.
Cô nhìn về cửa sổ đã bị mưa giăng kín, bên ngoài vẫn mờ mịt khiến người ta không xốc nổi tinh thần.
Trời ạ… Cô nghĩ sao mình lại có giấc mơ như vậy chứ?
Có phải cô điên rồi không?
Lúc ăn trưa, Tần Duệ nói với Tưởng Dao mai phải đến công ty kiến trúc họp, nói tới đây, anh ta hơi ngập ngừng: “Nếu cô không muốn… thì có thể không đi.”
Tưởng Dao nghe ra ý trong lời nói của Tần Duệ, vì thế nhìn anh ta, buồn cười nghĩ, anh ta đang thử cô sao?
“Tôi về xem lại lịch trình rồi sẽ trả lời anh, nếu không có việc gì tôi nhất định sẽ đi.”
Tần Duệ gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Cả ngày hôm đó Tưởng Dao thực sự không thể tập trung làm việc, nhưng nhờ sự tự chủ mạnh mẽ vẫn níu giữ cô ở lại văn phòng. Bảy giờ tối, lê bước chân mệt mỏi ra khỏi cửa kính thủy tinh sạch sẽ, khi cửa thang máy đóng lại, cô đột nhiên mất hết ý chí.
Cuộc sống của cô chỉ toàn công việc, công việc, công việc… Hoặc nói chính xác hơn cuộc sống của cô chỉ có công việc mà thôi. Cô không có sức lực để làm chuyện khác, hôm nào sau khi tan tầm về nhà chỉ muốn ngâm mình trong bồn tắm rồi chui vào chăn ngủ. Cô muốn nghỉ ngơi, trốn chạy khỏi nơi này.
Về đến nhà, lấy một hộp mỳ ăn liền từ trong tủ lạnh, sau khi ăn xong, cô ngâm mình trong bồn tắm, sau đó lên giường chuẩn bị đi ngủ. Trước khi ngủ, cô sẽ xem sách một lát, để sách lên đầu giường, đặt bên cạnh ảnh chụp của Vương Trí Vĩ, cho nên mỗi lần lấy sách hay đặt lại không tránh khỏi nhìn thấy anh ta.
Lúc này trong đầu cô thường xuyên xuất hiện ý nghĩ kì quái: Nếu anh ta ở trong này, hiện tại sẽ là tình cảnh như thế nào?
Bình thường cô sẽ không tìm cách chứng thực đáp án, cô cũng không muốn biết đáp án là gì. Đây chỉ đơn giản là suy nghĩ trong đầu chợt lóe lên rồi biến mất.
Lúc tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, cô sẽ mở mắt trong bóng đêm, cố gắng phân biệt hình dáng đồ đạc trong nhà, đợi cho mắt thích ứng với bóng tối, cô mới nhắm mắt lại. Mỗi ngày chỉ có vào thời khác này cô mới cho phép mình miên man suy nghĩ, nhưng cũng chỉ gần mười phút thôi. Nếu cô phát hiện vượt quá, sẽ tự giác đóng cửa đại não, chìm vào giấc ngủ.
Cô tự nói với bản thân: Cô hoàn toàn có thể khống chế cảm xúc và suy nghĩ của mình, không cần dựa vào bất cứ ai, có thể kiên cường tiếp tục sống.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tưởng Dao phát hiện căn bệnh không hề thuyên giảm, ngược lại càng nghiêm trọng hơn. Đầu cô choáng váng, buồn nôn, ho khan, nước mũi chảy ra, dù sao tất cả mọi thứ bệnh tật hành hạ đều xuất hiện trên người cô, cô hoàn toàn đầu hàng.
Khi gọi điện thoại cho Tần Duệ, cô cảm giác được anh ta rõ ràng hoài nghi với việc cô xin nghỉ bệnh. Cô cười khổ, cũng không muốn giải thích thêm.
Sau nửa phút cô ho khan, giọng của Tần Duệ cuối cùng đã lộ ra sự quan tâm: “Cô không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?”
“Không cần… Khụ khụ khụ…” Tưởng Dao làm tổ trong chăn, giống như một con mèo thu hết móng vuốt.
“Vậy cô nhớ uống thuốc.”
“OK…”
Cúp máy, cô đặt di động sang bên cạnh, che kín chăn ho dữ dội.
Khi cô tỉnh lại, phát hiện cả người đổ đầy mồ hôi, đã là năm giờ chiều. Trời bên ngoài đã tối đen, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn. Bụng cô bắt đầu biểu tình nhưng cô không muốn ăn chút nào.
Cô đang do dự có nên gọi đồ ăn bên ngoài không thì nghe thấy tiếng có người mở cửa.
Tưởng Dao kinh ngạc, há hốc miệng, trong nháy mắt cô nghĩ mình sẽ nhìn thấy Vương Trí Vĩ mặc âu phục màu đen, cầm áo khoác gió và túi tài liệu đi vào.
Song người đi vào là mẹ cô.
“Mẹ… mẹ…” Cô hoảng hốt không nói nên lời.
Mẹ cô nhặt lấy bộ quần áo ngủ trên mặt đất, để vào trong giỏ quần áo ở nhà tắm: “Mẹ gọi điện thoại đến văn phòng, đồng nghiệp nói con ốm. Mẹ nghĩ có lẽ con cũng không thể tự mình nấu cơm, cho nên tới đây.”
“Con… con…” Cô chỉ cảm thấy có thứ gì đó chặn ngang cổ họng, làm cho cô không thể nói được.
Mẹ cô quả nhiên vẫn là mẹ, không chỉ mang cháo mà còn cả canh trứng, thực sự khiến cô cảm động.
“Thực ra mẹ không cần…” Cô vừa ăn ngấu nghiến vừa nói, “Con có thể tự chăm sóc bản thân.”
Mẹ mặc kệ cô, nhân lúc cô ăn lại tiện tay dọn dẹp phòng, cô vội vàng gọi mẹ: “Mẹ đừng làm, con gọi người đến dọn là được.”
“Mẹ cũng không muốn dọn giúp con đâu.” Tay mẹ cô cũng không ngừng lại, “Nhưng nhìn phòng con lộn xộn thế này, bảo mẹ phải ngồi không nhìn con dưỡng bệnh trong hoàn cảnh thế này sao?”
Tưởng Dao liếc qua, đáp lại: “Đâu có đến nỗi nào.”
Hai mẹ con lại đấu khẩu một lúc, cuối cùng dưới sự kiên trì của Tưởng Dao, mẹ cô mới không chịu rửa bát mà đi luôn.
Mẹ vừa đi, chỉ còn lại mình cô. Trên tường là gió thổi từ điều hòa, trong TV phát một bộ phim Pháp hay vẫn là cái bộ dựa vào bối cảnh ở Pháp ấy thì phải? Cô chả có tâm trạng mà phân biệt, bởi vì cô đột nhiên phát hiện, mình lại bị bao vây bởi nỗi cô dơn.
Đúng vậy, mỗi lần như vậy chỉ có sự cô đơn làm bạn với cô mà thôi.
Mười hai giờ đêm, Tưởng Dao nằm lăn lộn trên giường không ngủ được. Mũi tắc nghiêm trọng, bụng lại bắt đầu biểu tình, đấu tranh một lúc lâu cô mới bật dậy, mặc vào chiếc áo khoác dày, đi xuống cửa hàng tiện lợi bên dưới.
“Hôm nay bán hết cơm gà rồi.” Nhân viên làm việc ca đêm nhìn thấy cô vừa đi vào đã nói, “Nhưng vẫn còn mấy cái sandwich cá.”
“Có giảm giá không?” Cô ép mình mỉm cười.
Nhân viên cửa hàng suy nghĩ, gật đầu: “Giảm chín phần trăm nhé.”
Tưởng Dao làm một dấu “OK”, sau đó đi quanh giá hàng.
Cửa hàng tiện lợi vào đêm khuya là một nơi rất thú vị, nó có thể vô cùng im lặng giống như bóng ma ngủ say, nhưng cũng có thể náo nhiệt hơn so với bất cứ quán ăn đêm nào.
Cô là khách quen của cửa hàng tiện lợi 24 giờ này, hơn nữa cô phát hiện có rất nhiều người giống như cô, chỉ xuất hiện trong đêm khuya. Nghĩ vậy, Tưởng Dao mỉm cười chua xót, đây không phải chứng minh cô cũng là người nằm ngoài rìa xã hội sao?
Trào lưu văn hóa của xã hội không phải là nửa đêm mỗi ngày đi dạo trong cửa hàng tiện lợi cho đến khi buồn ngủ, hoặc là thức thẳng đến hừng đông. Thỉnh thoảng cô cảm thấy cả đêm ở trong quán bar hay quán ăn đêm còn coi như là thuộc về trào lưu một chút. Cửa hàng tiện lợi? Chỉ có người quái dị mới có thể tìm kiếm sự yên bình cho nội tâm ở nơi này.
Như vậy hiện tại cô cũng là một kẻ quái dị sao?
“Có thứ gì có thể trị ngạt mũi không?” Tưởng Dao cao giọng hỏi nhân viên ca đêm đã quen thuộc.
“Có, có lọ xịt mũi…” Giọng nói của cậu ta hơi ngập ngừng, có lẽ là đang vội vàng tính tiền hoặc làm việc khác, “Ở chỗ tủ thuốc ấy…”
Cô lại đi tới tủ thuốc quen thuộc, bắt đầu như rada quét qua đó.
Nhưng lọ xịt mũi trong truyền thuyết thì mãi mà chẳng thấy đâu.
Đúng lúc cô đang phát hỏa muốn nhờ nhân viên cửa hàng tìm giúp thì một chiếc hộp màu xanh được đưa tới trước mũi cô, cô cụp mắt nhìn, hai mắt quả thực phải cố gắng làm mới nhìn ra được chữ “Thuốc thông mũi”.
“Á.” Cô vẫn cụp mắt, nhận lấy hộp thuốc, lịch sự nói, “Cám ơn.”
Một người đàn ông mặc âu phục màu đen đưa cho cô, giọng người đàn ông dường như phát ra sự khinh miệt và chân biếm: “Không cần khách sáo.”
Trong lối đi nhỏ hẹp này, Tưởng Dao dịch bước, muốn rẽ sang phải đến quầy thực phẩm, nhưng người đàn ông đã chắn mất nửa đường đi của cô. Vì thế cô quyết định rẽ sáng trái, nhưng không biết người đàn ông này lại dịch chân từ lúc nào chắn đường đi của cô.
Đúng lúc cô muốn xoay người đi thì từ quầy thu ngân phát ra giọng nói nũng nịu: “Chúc Gia Dịch, anh đang làm gì ở đó thế.”
Người đàn ông nhếch khóe môi mỉm cười, sau đó xoay người bước đi, dùng giọng nói trầm thấp từ tình: “Mua xong rồi chứ, hương vị gì thế?”
Cô gái trẻ tuổi khẽ cười đánh cậu ta: “Đáng ghét!”
“Nghe nói loại vân lá cũng không tệ.” Cậu ta đi đến trước mặt cô gái, ôm lấy bả vai, thái độ rất mờ ám, nhưng không khiến người khác cảm thấy hạ lưu.
Tưởng Dao đứng ở quầy thực phẩm chọn lâu đến mức đôi nam nữ kia đã rời đi, cầm một hộp trà ô long không đường, chậm chạp đi ra quầy thu ngân tính tiền.
“Không lấy sandwich vị cá sao?” Nhân viên cửa hàng nhắc nhở cô.
Cô mỉm cười, mệt mỏi nói: “Đang ốm, ăn không vào.”
“Không sao.” Nhân viên cửa hàng cũng không để ý, chỉ nhún vai, trả lại tiền thừa cho cô.
Về đến nhà, tựa lưng vào cửa, Tưởng Dao thở gấp. Đúng là con người không thể chống cự lại tuổi tác, ốm đau đúng là đầy đọa người ta hơn trước.
Cô bỏ túi xuống, đi vào nhà tắm mở nước. Dưới ngọn đèn da cam ấm áp, cô nhanh chóng cởi quần áo, sau đó ngồi vào bồn tắm, hoản thành nghi thức cuối ngày.
Trước khi đi ngủ, cô đột nhiên phát hiện, thuốc xịt mũi hoàn toàn chả có tác dụng.