Đọc truyện Không Phải Khúc Tình Ca – Chương 17: Thư tình (phần 2)
Một bức thư màu xanh được đưa tới trước mặt Tưởng Dao, cô kinh ngạc giật mình, nói không nên lời.
Chúc Gia Dịch đóng cửa phòng làm việc của Tưởng Dao lại, vẻ mặt đờ đẫn nhìn cô: “Em nói cho tôi biết đây là cái gì…”
Tưởng Dao ngẩng đầu, cố gắng để cho mình duy trì sự bình tĩnh. Sau tối hôm đó, đã mấy ngày hai người họ không gặp mặt, có lẽ Chúc Gia Dịch thực sự tức giận, không có chút tin tức nào. Cô từng có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc này cậu đứng ở trước mặt cô, vẻ mặt tái nhợt, đôi mắt thâm quầng, cô lại không khỏi cảm thấy khó chịu.
Cậu thấy cô không trả lời, không ầm ĩ cũng không tức giận, hai tay đút túi quần đứng trước bàn làm việc của cô, bướng bỉnh chờ đợi.
Tưởng Dao há hốc miệng, qua một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình: “Chỉ là tôi… nhất thời cảm động…”
Bức thư màu xanh trên bàn dán một con tem màu xanh lá, đó là biểu tượng của Otaru, trên dấu bưu điện dùng tiếng Anh logo “Otaru”. Đây là bưu thiếp cô gửi cho cậu ở Otaru.
“Em nói cho tôi biết trong đó viết gì?” Cậu vẫn đút hai tay vào túi, đứng ở đó.
“…” Cô nói không ra lời, cuối cùng chỉ có thể lẩm bẩm, “Xin lỗi.”
“Tôi không thích nghe em giải thích.” Cậu lạnh lùng nhìn cô, trong mắt tràn ngập sự đau khổ, nhưng cậu vẫn giống như một người đàn ông trưởng thành, không biểu hiện ra ngoài, “Tôi chỉ muốn biết là tại sao.”
“…” Cô không có lời nào để nói.
“Tại sao chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà em thay đổi?” Cậu thấp giọng, như đang cố gắng đè nén bản thân,”Tại sao lúc đó em lại gửi bức thư này, tại sao em không giữ lời với những gì mình viết trên đó?”
“…”
“Em nói cho tôi biết!” Cuối cùng cậu cũng gào lên.
Tưởng Dao cụp mắt, cố gắng để cho mình bình tĩnh đối mặt với cậu: “Không có tại sao hết, chỉ là… tôi thay đổi thôi.”
Cậu nhìn chằm chằm cô, như muốn dùng ánh mắt nhìn thấu trái tim cô, nhìn xem bên trong rốt cuộc là như thế nào. Cuối cùng linh hồn cậu như lìa khỏi xác, sững sờ nhìn cô:
“Tôi chỉ muốn biết… điều gì đã khiến em thay đổi quyết định? Chắc chắn phải là vì thứ gì đó.”
Tưởng Dao mấp máy môi, đột nhiên cảm thấy chuyện đã phát triển đến nước này, có lẽ cô phải giải thích một chút mới có thể thực sự có khởi đầu mới. Nếu không giữa hai người họ sẽ tiếp tục dây dưa với nhau, cô biết sẽ là như vậy. Sau khi nghĩ thông điều này, cô bắt đầu bình tĩnh trở lại. Dần dần đầu cô cũng trở nên tỉnh táo hơn, cô dường như biết mình nên làm gì:
“Bởi vì tôi đột nhiên phát hiện… hoặc là nói đúng hơn là tôi đột nhiên nhận ra, cậu không phải là người đàn ông tôi muốn, cậu không thể mang lại cho tôi cuộc sống mong muốn. Một khi đã như vậy, tôi nghĩ đau dài không bằng đau ngắn. Có lẽ hiện tại cậu sẽ hận tôi, nhưng còn tốt hơn so với việc cậu hận tôi cả đời.”
Cậu không nói gì, cô cũng không dám nhìn cậu, nói tiếp:
“Chúc Gia Dịch, là thời gian đã làm thay đổi. Có lẽ… sự thay đổi hiện tại này không giống như cậu nghĩ…”
Nói tới đây, cô hơi nghẹn ngào, nhưng cô nhanh chóng ép mình bình tĩnh trở lại.
“Nhưng là dù nói thế nào thì đừng có sợ hãi sự thay đổi. Tôi từng vô cùng sợ hãi, cho nên đã đưa ra rất nhiều quyết dịnh sai lầm…” Cô từ từ ngẩng đầu, nhìn đôi mắt ưa nhìn của cậu, dù hiện tại cậu thất thần, nhưng nó vẫn rất ưa nhìn,”Xin lỗi. Nhưng tôi không thể để cho cậu chìm trong… vũng bùn không có đạo lí này. Cậu đi đi, Chúc Gia Dịch, cậu ra nước ngoài du học, rời khỏi nơi này hoặc ít nhất là rời khỏi tôi. Tôi không đáng để cho cậu làm nhiều như vậy…”
Nói xong lời cuối cùng, cô đột nhiên phát hiện ngay cả chính cô cũng muốn tin đây là sự thật.
Chúc Gia Dịch cũng nhìn cô rất lâu, cuối cùng từ từ nhíu mày, nhưng ánh mắt cậu vẫn thất thần, không có tiêu cự.
Tưởng Dao sợ cậu nổi giận, nhưng cậu chỉ nhíu mày, sau đó khẽ nói một câu:
“Em nói thật sao?”
Cô cắn môi, “Ừ”.
Cậu thở dài thật sâu, từ từ vươn tay, trước khi Tưởng Dao kịp có phản ứng đã cầm lấy bức thư màu xanh trên bàn. Cậu cụp mắt, nhìn phong thư trong tay, khẽ nói:
“Em có biết không, em nói như vậy tôi sẽ không đến cầu xin em nữa, tôi thật sự sẽ biến mất trước mặt em đấy?”
Tưởng Dao mấp máy môi, gật đầu.
Cậu dường như vô cùng thất vọng: “Em thật sự…?”
Cô vẫn gật đầu, đáy mắt bình tĩnh.
Chúc Gia Dịch ngớ người một lúc, cuối cùng nói: “Vậy được rồi. Tạm biệt.”
Cho đến tận khi Tần Duệ mở cửa văn phòng, gõ lên bàn, lại gọi một tiếng “Hello?” Tưởng Dao mới lấy lại tinh thần, phát hiện Chúc Gia Dịch đã sớm biến mất trước mặt cô. Thậm chí cậu đi khi nào, đi ra sao, cô hoàn toàn không có ấn tượng.
“Tôi tới hỏi cô là vụ án trên tòa hôm thứ sáu khi nào có thể nhận được phán quyết…” Anh ta nói được một nửa, nhìn cô, trợn trừng mắt, “Vụ án này khiến buổi đêm cô ngủ không ngon sao?”
Tưởng Dao biết nhìn mình rất tệ, cô nhắm mắt lại, úp mặt xuống bàn, hai tay che mặt.
Tần Duệ bị cô dọa hoảng hồn, lập tức đóng cửa lại, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Cô vẫn lấy tay che mặt, lắc đầu.
Tần Duệ chưa từng thấy Tưởng Dao như vậy, chân tay hơi luống cuống, nhưng anh ta phản ứng rất nhanh, lập tức đoán được là chuyện gì:
“Vương Trí Vĩ không chịu ly hôn sao? Hay là muốn đòi tiền của cô? Nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy anh ta không phải là con người như thế, nhưng con người vào thời điểm quyết định sẽ làm ra chuyện gì thì cũng không ai đoán trước được.”
Tần Duệ đặt câu hỏi như bắn súng liên thanh, như nói cho cô nghe, lại giống như lẩm bà lẩm bẩm.
Tưởng Dao lắc đầu, cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi: “Không, anh ta không có…”
“… Vậy đã xảy ra chuyện gì?”
Tưởng Dao hít sâu một hơi, lau nước mắt trên mặt: “Không có gì… Tôi và Vương Trí Vĩ… Chúng tôi sẽ không ly hôn.”
Tần Duệ kinh ngạc nhìn cô, một nửa là bởi vì nước mắt của cô, nửa còn lại là vì câu nói của cô.
“Vậy tại sao cô…”
Lời anh ta vừa thốt ra lại khiến Tưởng Dao bật khóc nức nở như một đứa trẻ. Anh ta sững sờ đứng ở đó, trợn tròn mắt nhìn cô, không biết tại sao cô lại như vậy, cũng không biết nên làm thế nào.
“Cô… cô…” Bình thường Tần Duệ luôn sát phạt quyết đoán trong công việc, lúc này cũng rối loạn, “Nếu cô thật sự muốn ly hôn, cho dù anh ta không chịu thì cũng sẽ có cách… Tôi có thể giúp cô nghĩ cách, thật đấy!”
Nhưng cô vẫn che mặt khóc như đứt từng khúc ruột gan.
“Này…” Cuối cùng anh ta đầu hàng, đi đến bên cạnh cô, tay đặt lên vai cô, “Cô đừng làm tôi sợ mà… Rốt cuộc là làm sao vậy? Cho dù xảy ra chuyện gì, tôi tin đều sẽ có cách giải quyết…”
Nhưng Tưởng Dao nghe thấy mấy từ “Cô đừng làm tôi sợ” lại càng khóc dữ hơn.
“Không có.” Cô nức nở, “Đã không có… Không có cách nào rồi…”
Trong buổi chiều mùa đông này, hệ thống sưởi vẫn chạy, trong căn phòng ấm áp, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào, nhưng không hiểu sao Tần Duệ lại cảm thấy rét lạnh. Anh ta không biết tại sao cô gái mình quen biết đã lâu, luôn kiên cường đối mặt với mọi chuyện, từng khiến anh ta cảm thấy không gì có thể đánh bại… lại òa khóc giống như một đứa trẻ. Tại sao lại khóc như vậy?
Tần Duệ khẽ thở dài, cụp mắt, nhìn bả vai cô run run vì khóc, anh ta đột nhiên rất muốn ôm lấy cô. Suy nghĩ này giống như đóa hoa anh túc, xen lẫn trong bụi cỏ đã lâu, kết quả vẫn không tránh được mà xuất hiện trong đầu.
Cơ thể anh ta giật giật, thậm chí một bàn tay anh ta đã giơ lên, nhưng cuối cùng anh ta vẫn nhịn xuống.
Năm ngày sau, Tưởng Dao nhận được một cuộc gọi ngoài ý muốn, là Tố Trân gọi tới. Cô ấy hẹn gặp cô ở quán bar kia, cô ấy nói dù muộn thế nào cũng chờ cô.
Tưởng Dao cầm di động, khẽ cười khổ, cô vốn cố né tránh, nhưng vẫn không được rồi.
Sau khi tan tầm, Tưởng Dao tới nơi hẹn, thời gian còn rất sớm, trong quán bar chưa có nhiều người, Tố Trân hình như đã sớm tới rồi, ngồi ở ghế sát tường, ngoắc tay với cô.
“Hình như nơi này không có đồ ăn đâu.” Cô vừa đi qua, Tố Trân đã oán hận nói, “Biết thế đã đến nhà hàng.”
Nghe lời dạo đầu như vậy, Tưởng Dao phát hiện mình lại khẽ thở phào, sau đó cô gượng cười, “Vậy đi thôi, ra ngoài tìm nhà hàng.”
Tố Trân kinh ngạc nhìn cô, sau đó thoải mái mỉm cười.
Hai người đi đến nhà hàng BBQ Hàn Quốc ở con phố gần đó, trong cửa hàng ấm áp, ồn ào.
“Hôm qua Chúc Gia Dịch nói với tớ, nó quyết định ra nước ngoài học nghiên cứu sinh.” Thịt ba chỉ vừa chín, Tố Trân đi thẳng vào vấn đề, “Nó nhận được thư thông báo trúng tuyển của một trường đại học, nói là mùa xuân khai giảng.”
“Ừ.” Tưởng Dao lật miếng thịt, “Như vậy rất tốt.”
Tố Trân vẫn không nói gì, cho đến khi Tưởng Dao không nhịn được ngẩng đầu nhìn cô ấy, mới phát hiện cô ấy vẫn yên lặng nhìn cô.
“?”
“Tưởng Dao…” Tố Trần tìm từ mở đầu, như đang không biết nên tiếp tục nói thế nào, “Hai người…”
“Bọn tớ chia tay rồi.” Cô nhìn miếng thịt ba chỉ bị nướng đỏ, vẻ mặt bình tĩnh.
Tố Trân nghe cô nói vậy, đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó khẽ thở dài: “Như vậy cũng tốt. Tớ biết…”
“?” Cô làm như không có việc gi nhìn cô ấy.
Tưởng Dao đoán thực ra là Tố Trân muốn nói “Tớ biết hai người sẽ không kéo dài”, nhưng Tố Trân nói đến đó lại sửa lời:
“Tớ muốn nói, tớ biết một ngày nào đó cậu sẽ biết bản thân rốt cuộc nên làm như thế nào.”
Tưởng Dao nhìn miếng thịt ba chỉ, hơi muốn bật cười, nhưng cô vẫn nhịn lại, bởi vì ngay cả cô cũng không rõ nguyên nhân khiến mình muốn cười là gì.
“Thằng nhóc kia…” Tố Trân hơi do dự, “Hình như rất sa sút, nhưng tớ nghĩ chờ nó ra nước ngoài thích ứng với cuộc sống mới, tất cả sẽ trở nên tốt hơn.”
“Ừ.” Ngoài việc gật đầu thì cô còn có thể làm gì khác đây.
Cậu muốn đi học, cô không khỏi vui mừng, cậu chưa từng giận hờn cô, đây là một quyết định tốt cho cậu. Đây không phải chứng tỏ cậu đang dần trưởng thành sao?
Nếu đúng là như thế thì thật tốt quá.
“Cậu biết không, tớ từng có một lần rất lo lắng.” Lời nói của Tố Trấn kéo suy nghĩ của Tưởng Dao trở lại,”Tớ lo hai người sẽ rơi vào… loại tình cảnh không thể chịu nổi. Nếu thật như vậy, hai người, dù là ai cũng sẽ rất đau khổ. Đây là điều tớ không muốn nhìn thấy nhất.”
“…” Tưởng Dao nhếch miệng, lộ ra nụ cười gượng. Mấy miếng thịt đã chín rồi, Tưởng Dao cẩn thận gắp vào bát cho Tố Trân, giống như kia không phải là thịt ba chỉ, mà là cô thành khẩn nhận lỗi.
“Nhưng vẫn còn may.” Tố Trân nói, “Cuối cùng hai người không khiến tớ thất vọng.”
Nói xong, cô ấy cuốn miếng thịt ba chỉ vào rau xà lách, bỏ vào miệng.
Không làm cho người ta thất vọng ư…
Tưởng Dao kinh ngạc nhìn chiếc vỉ bốc khói trước mặt, bởi vì do nướng thịt nên trên đó dính nhiều mẩu thịt vụn, dù cô cẩn thận thế nào, lúc lật miếng thịt có để ý ra sao vẫn để lại dấu vết. Giống như con người có một số việc, cho dù bạn có cố gắng thế nào, cũng không thể coi như nó chưa từng xảy ra.
Bữa cơm này hơi nặng nề, nhưng bầu không khí vẫn rất tốt, ít nhất là Tưởng Dao cảm thấy thế, cô và Tố Trân vẫn có thể duy trì tình bạn tốt đẹp, dù cô phát hiện thực ra Tố Trân không hiểu cô hoặc là có lẽ cô cũng không hiểu gì về cô ấy.
Chỉ là ai quy định việc bạn bè phải hiểu rõ mọi thứ về nhau chứ? Con người cả đời cũng không thể hiểu rõ về người khác.
Từ nhà hàng BBQ đi ra, hai người chia tay, dường như không có ai muốn nán lại thêm phút nào. Tưởng Dao quay về bãi đỗ xe, lái xe trên con đường đầy gió lạnh.
Cô đột nhiên nhớ ra gần hai năm về trước, lần đầu tiên cô gặp Chúc Gia Dịch cũng là trong thời tiết này. Trời lạnh đến mức cô cảm thấy cơ thể và trái tim mình đều sắp chết lặng, cô đi vào một nhà hàng, bọn Tố Trân đang đợi cô, cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một khuôn mặt trẻ tuổi mỉm cười.
Cho nên mới nói mùa đông quả nhiên là mùa khiến người ta muốn yêu đương, dù đối với cô “mùa đông” này kéo dài đến mức cô cho rằng mình đã quên cảm giác động lòng, lâu dến mức cô sinh ra sự nghi ngờ với con người… Sau đó là cậu mang cô thoát khỏi “mùa đông”.
Ngón tay Tưởng Dao vì nắm chặt vô lăng mà trở nên trắng bệch, cô đột nhiên rất muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cậu, rất muốn nghe thấy tiếng cậu, muốn hôn bờ môi cậu, còn cả làn da luôn ấm áp của cậu cho dù tiết trời đông giá rét… Cô nhớ tất cả mọi thứ liên quan đến cậu, nhớ đến mức trái tim đau đớn.
Cậu sẽ làm nũng với cô, nhưng thực ra người được chiều chuộng là cô mới đúng.
Cô rất muốn gọi điện thoại cho cậu, cho dù để nói một câu xin lỗi với cậu cũng được, chỉ là cuối cùng cô vẫn không làm như vậy.
Cô biết mình đã buông thả quá lâu rồi, có một số chuyện cô cần phải dứt khoát.
Trong radio phát một bài tình ca, cô tắt đi, trong xe chìm vào im lặng. Tưởng Dao nhìn ngọn đèn dày đặc trước mặt rồi đến thành phố vô cùng tịch mịch này, không khỏi cười khổ, nghĩ thầm:
Tất cả cuối cùng đã trở về điểm ban đầu.
Ngọn đèn ấm áp trên đỉnh đầu, sô pha trong phòng khách vẫn còn mới y nguyên, như thể thời gian đã dừng lại. Thực ra là không chỉ có sô pha, mà tất cả mọi thứ trong ngôi nhà này đều như bị hạ ma chú, từ rất sớm trước đó đã không có gì thay đổi nữa.
Vương Trí Vĩ ngồi bên bàn ăn, hơi áy náy bất an nói:
“Tưởng Dao, em thật sự không cần làm như vậy đâu. Anh hoàn toàn không có lý do gì, cũng không có tư cách…”
Nói tới đây, anh ta ngừng lại, dường như rất khó chịu, hoặc là như nghĩ ra chuyện gì đó, lập tức không nói được nữa.
“Chúng ta ở bên nhau bao lâu rồi?” Tưởng Dao đứng sau bệ bếp, rót một cốc nước ấm. Sau đó cô cầm cốc, lặng lẽ đứng ở đó.
Có lẽ Vương Trí Vĩ không rõ tại sao cô đột nhiên hỏi như vậy, kinh ngạc một lúc, suy nghĩ, đáp lại: “Bảy, tám năm rồi…”
Cô khẽ thở dài: “Dù nói thế nào, anh vẫn hiểu tôi đôi chút nhỉ?”
Anh ta im lặng nhìn cô.
“Đây là lựa chọn của tôi.” Cô cũng nhìn anh ta, gằn từng tiếng nói, “Anh đừng tự trách, cũng đừng khuyên tôi nữa.”
“…”
“Tôi…” Cô ngập ngừng, như đang nghĩ gì đó, cuối cùng hạ quyết tâm, “Tôi không thể rời khỏi anh vào lúc này được.”
Vương Trí Vĩ nhìn cô, khẽ nhíu mày. Anh ta nhớ tới rất nhiều chuyện, tốt đẹp, tồi tệ, vui vẻ, đau khổ… nhưng tất cả những điều nặng nề đều đã biến mất, trong đầu anh ta chỉ còn lại câu này của Tưởng Dao. Anh ta nhìn cô, ánh mắt phức tạp, trong đó có áy náy, lại có thoải mái, anh ta cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không thể thốt ra được, anh ta chỉ nói được một câu:
“Cám ơn…”
Tưởng Dao nhấp ngụm nước ấm, lắc đầu.
“Tưởng Dao.” Anh ta hỏi, “Em thật sự… sẽ làm như vậy sao?”
Cô bỏ cốc nước xuống, đứng ở đó nhìn anh ta, ngọn đèn mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của cô. Cô đã không còn là cô gái trẻ bảy tám năm về trước, khóe mắt cô đã có nếp nhăn, mỗi lần khi cô cười, không thể che giấu được. Cô chưa có quá nhiều nếp nhăn, nhưng làn da trên mặt không còn đàn hồi, bóng loáng như trước. Ánh mắt cô cũng đã thay đổi, hoặc nói chính xác hơn là nó đã sớm thay đổi rồi.
Vương Trí Vĩ nhìn cô, phát hiện mặc dù cô không còn trẻ nữa, nhưng cô đã sáng suốt hơn, biết được mình nên làm như thế nào. Cô không còn giống như trước kia, nhưng còn hấp dẫn hơn so với trước kia.
“Đúng vậy.” Cô gật đầu, khóe miệng chứa sự mỉm cười thản nhiên, “Tôi quyết định rồi.”
Tết âm lịch năm nay đến sớm hơn, rơi vào trung tuần tháng một. Ngày đầu năm trong nhà đầy họ hàng, Tưởng Dao nhìn thấy bóng người qua lại trước mặt, cảm thấy mình sắp hôn mê.
“Tưởng Dao, con mau mang một ly trà cho chú đi.” Mẹ cô ngồi trên sô pha nói.
“Vâng.” Cô vội vàng đi vào bếp.
“Dì.” Cháu ngoại trai năm tuổi không biết đi theo vào từ khi nào, ngẩng đầu nhìn cô, “Cháu muốn uống sữa.”
Cô mỉm cười với cậu bé, mở tủ lạnh ra, phát hiện còn nửa hộp sữa, vì thế lấy cốc ra đổ vào: “Dì hâm nóng giúp cháu nhé, cháu vào phòng khách chờ được không?”
“Vâng.”
Cậu cháu vừa đi thì di động vang lên. Tưởng Dao nhanh chóng bỏ cốc sữa vào lò vi sóng, chọn nhiệt độ và thời gian, ấn nút đun nóng, mới nhận điện thoại.
“Năm mới vui vẻ.” Tố Trân nói.
Cô như đang quay mòng trong ly trà khẽ thở dài, “Thực ra tớ chả hề thích lễ mừng năm mới.”
“Cậu hết chịu nổi rồi à?” Tố Trân bình tĩnh nói,”Ít nhất thì cậu còn không phải dắt theo đứa con bám lấy cậu suốt hai tư giờ.”
“…”
“Trong nhà cậu có khách à?”
“Ừ.” Tưởng Dao kẹp di động vào vai, “Thật sự mệt chết đi được, từ chín giờ sáng đến giờ còn chưa được nghỉ.”
Tố Trân bật cười bên đầu kia điện thoại: “Vậy tớ không quấy rầy cậu nữa, tớ chỉ muốn gọi điện thoại chúc Tết cậu thôi.”
“Cám ơn.” Cô bất đắc dĩ nói, “Cũng chúc cậu năm mới vui vẻ.”
“Ừ, chờ cậu có thời gian chúng ta ra ngoài chơi nhé.”
“Ừ.”
Tưởng Dao nghĩ Tố Trân sẽ cúp máy, nhưng cô ấy lại hơi chần chừ.
“?”
“Chuyện kia…” Cuối cùng Tố Trân nói, “Hôm qua Chúc Gia Dịch đã bay đi Boston rồi.”
Bên đầu này điện thoại im lặng, tiếng người ồn ào trong phòng khách cùng với tiếng pháo hoa vang lên ngoài cửa sổ, tất cả dần biến mất.
Ngay khi lúc Tố Trân cho rằng có phải đường truyền tín hiệu xảy ra vấn đề, Tưởng Dao lại đột nhiên cười, lên tiếng:
“À, hi vọng cậu ta sẽ có… một khởi đầu mới.”