Đọc truyện Không Phải Đóa Hồng Trắng – Chương 56: Nếu ta chết
Edit: Quanh
Beta:Quanh
Đây là một tòa lâu đài hoa lệ nhưng trống rỗng.
Diện tích tương đối lớn, nhưng không nhiều cung điện lắm. Trước cửa là một hoa viên, chiếm hơn nửa tòa lâu đài, nhưng chỉ có một phần ba hoa viên được sử dụng, hai phần ba còn lại cỏ dại mọc đầy đất, nhìn qua cũng thấy không được chăm sóc tốt.
Nơi này không có người hầu, không có gia linh, Christa có thể nghe thấy rõ tiếng thở của mình, hai sinh vật sống ở đây chỉ có cô và người đang nằm trên giường.
Christa chậm rãi bưng khay thuốc đi qua hành lang trống trải, bên tai văng vẳng tiếng bước chân, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Cô đi tới trước cửa, nhẹ nhàng mở ra.
Cánh cửa cũ kĩ kêu “két” một tiếng, Christa đi vào.
Giống hệt như mọi ngày, người đàn ông ấy quay lưng về phía cô.
Christa không nói gì, đặt bữa tối và thuốc lên trên bàn, lại bưng khay bít tết đã lạnh từ hôm qua lên, xoay người đi ra ngoài.
Mà giây phút Christa sắp đóng cửa, người đàn ông trầm giọng nói.
“Lần sau đừng tới nữa.”
Giọng anh ta khản đặc, giống như đang kiềm chế gì đó.
Christa cúi đầu không nói.
“Ta không cần sự cảm thông của em.”
Đột nhiên anh ta ho sù sụ, có vẻ như những lời này như đã lấy hết hơi sức của anh ta.
“Tôi không cảm thông ngài.” Christa bình tĩnh nhìn hoa văn chén đĩa, “Nơi này có kết giới, tôi không thể ra ngoài, chỉ có thể lấy lòng ngài, chờ ngài tốt lên rồi sẽ thả tôi ra.”
Xung quanh lại yên tĩnh, chỉ có tiếng ho khan trống rỗng của đối phương.
“Ha ha ha…” Người đàn ông cúi đầu cười, “Thật đáng tiếc, em không thể ra được, nơi này có kết giới của Vua Vampire, đến chết ta cũng không thể phá vỡ nó.”
“…Hóa ra đây là Pandemonium.” Christa hít sâu, tiếp lời.
Không phải mấy ngày qua không suy đoán, nơi đây có kết giới, lâu đài trống trải, hoa viên hoang vu, ở phía sau hoa viên là vô số bia mộ.
Ban đầu cô chỉ nghĩ đây là một tòa lâu đài bỏ hoang, nhưng nhìn đống bia mộ này, đột nhiên cô lại nghĩ tới nơi khác. Rốt cuộc hôm nay cũng biết được đáp án.
“Đúng vậy, đây là Pandemonium, chỉ khi KarlHeinz chết, nếu không không ai có thể phá vỡ được kết giới.” Đối phương cười nói.
“Phải chết như thế này, thật không có thể diện.” Christa im lặng một lúc, đột nhiên mở miệng, sau đó đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Tòa lâu đài lại chìm trong yên lặng.
Kỳ nguyệt thực sắp kết thúc.
Cô vừa đi vừa nghĩ.
Bởi vì kỳ nguyệt thực mà cơ thể luôn trong trạng thái xao động, hiện tại sắp hết, trong cái buồn cũng có cái vui.
Vampire khôi phục sức mạnh, tương đương Thủy Tổ trở nên suy yếu. Hiển nhiên cuộc chiến ngàn năm giữa Vampire và Thủy Tổ đã sắp đến hồi kết, ai thắng ai thua… quá rõ ràng.
Dọn chén đĩa xong, Christa mở cửa ban công, ngẩng đầu nhìn phương xa.
Đây là nơi bị thế giới lãng quên, hơi thở chết chóc bao phủ cả tòa lâu đài, đứng ở đây, cảm giác như bản thân không còn sự sống.
Christa chống má, thở dài.
Cô không biết người đàn ông kia và em trai anh ta đã phải chịu đựng bầu không khí này trong bao lâu, chỉ biết cô mới ở đây vài ngày, đã bị tra tấn tới phát điên.
Christa thừa nhận mình mềm lòng.
Trước kia cô không được tự do, không thể tiếp xúc với người khác phái, không thể vượt qua kết giới, nhưng hiện tại khi đứng ở đây, cô mới biết tình cảnh của mình không là gì. Thế giới của cô còn có Subaru, có đám hầu gái đáng yêu thích hóng hớt, có kẻ thù không biết xấu hổ, còn cả mấy cậu “con trai” ngỗ nghịch…
Mà nơi này, ngay cả một con quạ đen cũng không thấy…
Chỉ có bầu không khí mục ruỗng tới tận xương tủy.
Cũng chỉ có người từng sống ở đây mới có thể cảm nhận được sự tàn nhẫn này.
“Chờ ta chết, em hãy chôn ta ở đây.” Sau lưng có giọng đàn ông, Christa quay đầu, nhìn anh ta đang bưng khay đồ ăn.
“Khi nào Shin trở về, đưa cái này cho nó, nó sẽ thả em đi.” Người đàn ông vươn tay.
Đó là một chiếc nhẫn ngọc lục bảo cổ xưa, từng chi tiết được điêu khắc tinh xảo, nhìn đã biết giá trị xa xỉ.
Christa không nhận lấy.
“Khụ khụ, cầm đi, lâu đài này không thiếu vàng bạc trang sức… Khụ khụ, chẳng phải em muốn quay trở về gặp con trai sao.” Người đàn ông ho nhẹ, nhét chiếc nhẫn vào tay Christa.
“Tôi sẽ không bao giờ nghe lời giải thích của ngài.” Christa nắm chặt chiếc nhẫn, thấp giọng nói.
“Hah, ta cũng không cần sự tha thứ của em.” Đối phương lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.
Tiếng bước chân dần vang xa, Christa chăm chú nhìn chiếc nhẫn, không nỡ buông ra.