Bạn đang đọc Không Nhớ Không Quên: Chương 74: Chương 38
Sáng hôm sau Đường Diệc Thiên tỉnh, giường đã trống không. Anh đứng dậy đi ra khỏi phòng nhìn, Hàn Niệm đang đút Diệu Linh ăn dưới lầu. Trên mặt đều là nụ cười tự nhiên, giống như cuộc sống của cô thật sự rất vui vẻ và hạnh phúc.
Kỹ xảo biểu diễn của cô thật tốt!
Một quyền của Đường Diệc Thiên nặng nề dừng tay vịn bằng gỗ, một tiếng nặng nề. Cô không cười, anh tức giận, cô cười, anh càng tức hơn.
Diệu Linh thấy ba đứng trên lầu, vui vẻ gọi anh, “Ba cũng rời giường rồi à! Diệu Linh là người đầu tiên!”
Đường Diệc Thiên mỉm cười đi xuống lầu, ba hiền từ, mẹ dịu dàng, con hồn nhiên đáng yêu, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, Hàn Niệm nhìn tất cả, cười động lòng người hơn.
Bà Trần cũng múc thêm cho Đường Diệc Thiên một chén cháo nữa, đưa một đôi đũa ra, “Hàn Niệm hầm cháo không tệ, tay nghề còn tốt hơn bà già này nữa.”
Trong tiểu viện dưới chân núi, Đường Diệc Thiên từng nếm thử cháo của Hàn Niệm, mấy ngày ngắn ngủi giống như một trận pháo hoa rực rỡ, chợt sáng chợt tắt. Anh cười yếu ớt hỏi Diệu Linh, “Ba đưa con đi nhà trẻ chịu không?”
“Dạ!” Diệu Linh lập tức gật đầu, “Ba có thể dắt con vào lớp không? Sau đó nói với tất cả các bạn, ba là ba con!”
“Vậy ba và mẹ cùng dắt con đi được không?” Đường Diệc Thiên nói xong đưa mắt nhìn về phía Hàn Niệm, anh muốn bắt được một chút bất an trên khuôn mặt tự nhiên của cô, dùng để chứng minh kỹ xảo biểu diễn của cô quá kém, cô cũng từng dao động. Nhưng mặt Hàn Niệm cong cong, cười vô cùng tươi, còn mê người hơn hoa hồng mùa xuân.
Cô nhẹ nhàng nhìn anh, Đường Diệc Thiên đáp lại bằng ánh mắt lạnh lẽo, cúi đầu ăn cháo.
* * *
Đưa Diệu Linh xong, Hàn Niệm quay lại xe, nhẹ nhàng hỏi anh, “Anh phải đi công ty sao?”
“Ừ.” Đường Diệc Thiên lên tiếng, hỏi cô ngắn gọn một câu, “Còn em?
“Tôi gọi điện thoại hiẹn Cam Nguyện và Lâm Trăn đi chơi, anh để tôi ở “Bách Liên” được rồi. Cô cười nhạt nói. Hôm nay cô mặc đồ mùa xuân màu ngó sen, làm tăng thêm khí chất của cô rất nhiều. Trên tai đeo một đôi bông tai ngọc bích, là cô mua không lâu sau khi kết hôn. Anh còn nhớ ngày chủ nhật đổ mưa hôm đó, cô nằm sấp ở cửa sổ trong phòng làm việc của anh ngắm mưa, bĩu môi nói không thích mưa.
Hết cách với cô, anh dẫn cô đi mua bông tai hình giọt mưa, lúc đeo cho cô, anh cười nói, “Giờ thích mưa chưa?”
Cô đưa tay sờ lỗ tai, chậc chậc miệng nói, “Nếu có thể ăn thêm một nồi thịt kho măng, thì càng thích mưa hơn.”
Đường Diệc Thiên nhìn món đồ này và nói, “Cái này có liên quan gì đến thịt kho măng chứ?”
“Măng mọc sau mưa!” Hàn Niệm bĩu môi cười anh không có óc tưởng tượng.
Về chuyện cũ, luôn nhớ rất rõ ràng, cho nên cô đi rồi Đường Diệc Thiên thu dọn đồ bỏ vào trong rương đặt ở tận cùng bên trong tủ quần áo, có lẽ là sáng nay cô đã thu dọn và lấy ra.
Buổi sáng làm cơm sáng cho chồng và con ăn, sau đó đưa con đi nhà trẻ, tiếp theo hẹn mấy người Khuê Mật đi ăn cơm dạo phố, buổi chiều đón con tan học, đây là những điều tưởng tượng sau khi kết hôn trước kia của Hàn Niệm, cuối cùng bây giờ cũng thực hiện được.
Nhìn một bên mặt với đường nét tao nhã của cô, vẫn sáng sủa như trước kia, nhưng thành thục hơn một chút, cô trong trí nhớ của anh cũng là như vậy, kiêu căng, ngồi tít trên cao, đảo lộn chúng sinh, cũng là công chúa thuộc về anh.
Rõ ràng là anh ép cô quay về, ép cô diễn xuất, nhưng cô diễn quá tốt, lục phủ ngũ tạng của anh đều giống như bị dao cắt. Mỗi cái nhăn mày và mỗi nụ cười giống như lấy ra từ trong lòng, đưa đến trước mặt anh để anh nhìn cho thật rõ…Cô có thể làm tất cả cho Hàn Phục Chu, đây là quyết tâm của cô.
Sau ba giờ chiều, xe của Đường Diệc Thiên đậu trước cửa nhà trẻ Cây Bao. Diệu Linh đã nhớ được xe của ba, lon ton chạy tới, xe của ba thật là đẹp!
Hàn Niệm mang cặp nhỏ của thằng bé đi theo sau lưng nó, Diệu Linh trèo lên ghế trẻ em ở phía sau, Hàn Niệm bỏ cặp ra thắt dây an toàn cho thằng bé, sau đó mình mới ngồi vào ghế bên cạnh tài xế.
“Ba, ba muốn dẫn con đi mua đồ chơi phải không ạ?”
Đường Diệc Thiên nhìn thấy cặp mắt mong đợi của Diệu Linh qua kính chiếu hậu, anh hơi liếc mắt, Hàn Niệm im lặng không lên tiếng. Anh ho nhẹ, “Diệu Linh, quy định trước kia của mẹ con thế nào? Ngày nào cũng có thể mua đồ chơi sao?”
“Không thể…” Diệu Linh cúi đầu ngoan ngoãn nói, trước kia mẹ quy định Diệu Linh phải nghe lời mới mua đồ chơi khen thưởng. Với lại trong phòng mới của mình đã có rất nhiều đồ chơi, quả thực nó không nên cứng đầu.
“Quy định của mẹ, cả ba cũng phải tuân thủ…” Đường Diệc Thiên có chút nghiêm khắc, “Cho nên hôm nay chỉ có thể dẫn cho đi ăn đồ ăn ngon thôi.”
Vừa nghe có đồ ăn ngon, Diệu Linh lập tức có tinh thần lại, “Ba, con muốn ăn tôm hùm và cua! Đã lâu rồi chưa ăn ạ!”
Đường Diệc Thiên biết, đã lâu Diệu Linh chưa ăn tôm hùm và cua, có lẽ là tôm hùm và cua Úc, chỗ làm ngon nhất ở thành phố J, đương nhiên là Paradise.
Anh đạp ga, xe chạy nhanh hơn ngựa, Hàn Niệm vẫn cười nhẹ nhàng như trước, giống như mèo con ngoan ngoãn, lười nhát nghỉ ngơi dưới ánh mặt trời, giống như mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến mình.
Từng cây ngô đồng ở ven đường hiện ra, thành phố J đẹp nhất là khi mùa xuân đến, cùng lúc với ngày kỷ niệm kết hôn của bọn họ, thoáng cái đã qua năm năm.
Dĩ nhiên Hàn Niệm vẫn còn nhớ ngày đó, nhưng nghĩ tới mình lại sắp già thêm một tuổi, lập tức không muốn nhớ đến ngày ý nghĩa này nữa.
* * *
Nhà hàng Tây trên tầng cao nhất của Paradise, là số một của cả thành phố, từ trước đến nay khách đều đông như nước. Không phải những ngày nghỉ, hẹn trước một tuần cũng chưa chắc sẽ có chỗ, chỉ có bàn gần cửa sổ là luôn trống.
Quản lý nhận điện thoại, lập tức kêu phục vụ trải bàn, trải khăn trải bàn mới toanh, đặt nến mạ vàng lên, ly thuỷ tinh cũng cùng màu, bày đồ ăn tráng miệng ra ngay ngắn, cuối cùng mang bình hoa ngọc lưu ly lên, cắm hoa vào.
Đường Diệc Thiên đến sớm, cho Diệu Linh ăn điểm tâm ngọt trước, lấy cuốn truyện cổ tích trong cặp thằng bé ra, kiên nhẫn đọc cho nó nghe. Hàn Niệm ngồi bên cạnh, vị trí này không khác vị trí cô hay ngồi ở quán cà phê dưới lầu mấy, nhìn ra cửa sổ có thể thấy toà cao ốc Thịnh Thế và văn phòng chính phủ. Mặt trời đã ngã về tây, ánh sáng màu vàng mờ ảo chiếu lên hai toà nhà đó, có chút mơ hồ.
Từ từ vào đêm, khách đến nhà hàng liên tục, mọi người không khỏi ngạc nhiên vì chiếc bàn từ trước đến giờ không tiếp khách lại có người, còn thấy, một nhà ba người của đổng sự trưởng của Thịnh Thế Đường Diệc Thiên.
Trong buổi tiệc mừng năm mới, Hàn Niệm kéo Hạ Đông Ngôn ra sàn một cách công khai, gần như là thành trung tâm của tin đồn, hiện tại ngọn gió vừa qua khỏi…không, mấy ngày trước đó chuyện mới của ba cô Hàn Phục Chu lại bị truyền thông chú ý, Hàn tiểu thư vẫn là nhân vật đứng mũi chịu sào…cô lại ghép đôi với Đường Diệc Thiên, mà còn dẫn theo một đứa bé!
Hàn Niệm và Đường Diệc Thiên đã quen ăn trước cái nhìn chằm chằm của người khác, nhưng Diệu Linh vẫn chưa luyện được kỹ năng đó, tò mò hỏi mẹ, “Mẹ, sao con cảm thấy dì kia cứ đang nhìn con vậy ạ, còn có chú kia, còn có…”
“Bởi vì Diệu Linh của chúng ta dễ thương.” Hàn Niệm xắt thịt cua ra từng miếng nhỏ, để vào trong đĩa của Diệu Linh, hối thúc thằng bé mau nuốt đồ ăn đang ngậm xuống.
Đúng lúc đêm nay Hạ Quan Đào và Tô Hải Mai cũng đến ăn cơm, đi tới chào hỏi với Đường Diệc Thiên, Hàn Niệm cũng đứng lên bắt tay một cách tự nhiên.
“Bà Đường thực sự vẫn xinh đẹp và trẻ như trước kia.” Tô Hải Mai cười nói, không có chữ nào liên quan đến chuyện đã từng nói chuyện với Hàn Niệm ở tiệc mừng năm mới, giống như Hàn Niệm mà gả vào nhà họ Hạ thì đúng là trò cười. Một tiếng bà Đường, càng biểu đạt thái độ kiên định không đổi của nhà họ Hạ.
“Cảm ơn đã khen ngợi.” Dưới ánh đèn sáng rực, bông tai sáng lấp lánh của Hàn Niệm khẽ đu đưa, phản chiếu ra một quầng sáng nhẹ nhàng, Đường Diệc Thiên nhìn thấy quầng sáng đó, đôi mắt tối lại, giống như hồ sâu và đen không thấy đáy.
Diệu Linh không cảm nhận được sự giả tạo trong không khí bình yên và ấm áp này, hơn nữa thằng bé từng ở nhà họ Hạ mấy ngày, biết Hạ Quan Đào và Tô Hải Mai, dĩ nhiên không sợ người lạ, còn nhiệt tình giới thiệu với bọn họ, “Đây là ba và mẹ của Diệu Linh đấy ạ!”
“Nghe nói năm nay Hạ tiên sinh và phu nhân đã kết hôn được hai mươi năm, không biết có muốn kỷ niệm ngày này không?” Đường Diệc Thiên cười tán gẫu mấy câu, “Năm nay cũng tròn năm năm kết hôn của tôi và Hàn Niệm, thật hâm mộ tình cảm vợ chồng của hai người, nhiều năm không thay đổi.”
“Vợ chồng già sao có thể so với vợ chồng trẻ các người.” Tô Hải Mai cười nói, “Làm ngày kỷ niệm làm gì để người ta chê cười, tôi à, đã hẹn với lão Hạ nhà tôi, kêu ông ấy dẫn tôi đi du lịch một chuyến là được.”
“Sao? Đi Hy Lạp hay La Mã?” Đường Diệc Thiên hỏi.
Hạ Quan Đào xua tay, “Đó là bọn trẻ các người thích, bà ấy kêu tôi dẫn bà ấy đi Vân Nam, đây là chỗ quen nhau của chúng tôi! Quay lại chốn cũ, cũng xem như có ý nghĩa kỹ niệm!”
“Vân Nam là một chỗ tốt.” Hàn Niệm cười nhạt, “Quê nhà tôi cũng ở Vân Nam.”
Nói tới quê nhà của Hàn Niệm, tự nhiên làm người ta nghĩ đến trước kia Hàn Phục Chu được điều từ Vân Nam đến thành phố J công tác. Mắt của Tô Hải Mai hơi chuyển động, cười nói, “Đúng, Vân Nam có rất nhiều người đẹp, giống như Hàn tiểu thư cũng là người Vân Nam.”
Sợ tiếp tục câu chuyện sẽ nói tới Hàn Phục Chu, Hạ Quan Đào và Tô Hải Mai nói mấy câu qua loa khách sáo rồi rời đi.
Sau cuộc nói chuyện, thức ăn trên bàn đã nguội hơn phân nửa, Đường Diệc Thiên dùng nĩa nhẹ nhàng đẩy nĩa của Hàn Niệm ra, “Lạnh rồi đừng ăn, lát nữa bao tử lại khó chịu.” Giơ tay vỗ một cái, gọi người mang đồ đã lạnh đi, thay canh nóng vào.
Cuộc sống đẹp như mơ, không tranh chấp, không cãi lộn ầm ĩ, thậm chí cười không ngừng, hạnh phúc khiến người ta phải hâm mộ, nhưng ngoại trừ Diệu Linh, không có ai vui vẻ.
* * *
Màn đêm buông xuống, Hàn Niệm tắm rửa xong, mặc áo ngủ rồi lên giường, vải tơ tằm rủ xuống và phẳng phiu, phát hoạ đường cong lung linh của cô.
Đường Diệc Thiên ở bên kia nhìn cô tao nhã nằm nghiêng giống như một con mèo, chăn mỏng phủ lấy cơ thể cô, phập phồng theo từng hơi thở của cô.
Cô vừa gội đầu, tóc dài sấy hơi khô, toả ra mùi chanh. Gió đêm thổi từ ngoài cửa sổ vào, đưa hơi thở của cô tới trước mặt anh, giống như không ngừng nhắc nhở anh, cô đang ngủ bên cạnh anh.
Anh đưa tay kéo cô vào ngực, Hàn Niệm có kỹ xảo biểu diễn trong phút chốc cũng bối rối, cơ thể cứng đờ. Tay của Đường Diệc Thiên xoa nhẹ cơ thể cứng ngắc của cô, tham lam dò vào từ dưới áo ngủ, men theo lưng đi lên, vuốt ve xương sống của cô. Lỗ chân lông mở ra vì căng thẳng, Đường Diệc Thiên cảm nhận được ngón tay đi đến đâu chỗ đó đều run rẫy.
Cho đến nách, rồi dò lên phía trước, phủ lên ngực cô, cảm giác được mềm mại đang cứng dần, đâm vào lòng bàn tay anh, anh vuốt ve một vòng, ôm cô thật chặt, để lưng cô kề sát vào ngực anh.
Cứng rắn dưới thân anh chống ở eo cô, vừa nóng vừa cứng, hơi thở của Hàn Niệm trở nên đứt quãng và dồn dập. Lưỡi của anh đi từ gáy của cô di chuyển lên phía trước, nhẹ nhàng mút lấy vành tai của cô, ngậm viền tai cô.
Lỗ tai là chỗ nhạy cảm của Hàn Niệm, anh vừa chạm vào, cô nhịn không được hít một hơi khí lạnh. Tay của Đường Diệc Thiên vẫn tiếp tục nhẹ nhàng thưởng thức tròn trịa của cô, một tay lát lướt qua bụng bằng phẳng, trướt đến giữa hai chân đang kẹp chặt của cô.
“Tiếp tục diễn cho tốt đi.” Anh thì thầm bên tai cô, Hàn Niệm cắn răng, thả lỏng hai chân, anh cong khóe môi cười lạnh, ngón tay đâm vào không chút thương tiếc, khô khốc co rút.
“A…” Hàn Niệm bị đau, khẽ kêu một tiếng, anh cũng không dừng lại, ngược lại còn tăng thêm một ngón tay. Đau đớn và khô khốc nhiều hơn nữa, cô cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Đường Diệc Thiên hung ác véo nụ đỏ tươi trước ngực cô, “Đừng có không phản ứng gì biết không? Đau cũng phải kêu lên cho tôi.”
Cô siết chặt nắm tay, nhẹ nhàng nói, “Vậy phải xem kỹ thuật của anh, không muốn kêu, làm sao đây?”
Ngón tay của Đừng Diệc Thiên ngừng lại, sau đó thô bạo rút ra cắm vào, thế nhưng cũng làm cho cô ẩm ướt, ẩm ướt lan ra ngón tay, anh rút ngón tay óng ánh ra đưa tới trước mặt cô, “Xem ra kỹ thuận không tốt, em cũng có phản ứng?” Hàn Niệm nghiêng mặt đi, cau mày lại, cắn răng gằn từng chữ rồi nói, “Anh kêu tôi diễn, đương nhiên tôi phải diễn cho tốt.”
Đường Diệc Thiên nắm chặt eo cô, không hề báo trước mà ưỡn eo đi vào từng phía sau, cảm giác căng đầy và xé rách đan xe vào nhau, Hàn Niệm kêu lên rất nhỏ, “A…”
Không cho cô có thời gian thích ứng, cái nào anh cũng xuyên đến tận cùng, dường như không quan tâm đến cảm giác của cô nữa, chỉ cần mình thoả mãn là được. Hàn Niệm đau đến mức gần như muốn khóc, anh lại bóp cằm ra lệnh cho cô, “Kêu lên cho tôi, tiếp tục cười, diễn giống một chút.”
Dưới thân chỉ có đau, chỉ có xé rách, cô muốn xoay người lại để mình không đau như vậy nữa, nhưng lại bị anh dùng sức nắm chặt không di chuyển được, bị anh đâm vào từng phía sau.
Đường Diệc Thiên chỉ muốn chiếm giữ cô từng phía sau, anh không muốn nhìn thấy mặt cô, thấy cô bày ra khuôn mặt không chút tình cảm chỉ có giả dối, biết rõ tất cả đều là giả, nhưng anh vẫn không buông cô ra được, tình nguyện giữ cô lại tra tấn lẫn nhau.
“A…A…” Trong tiếng kêu của Hàn Niệm không có sung sướng, chỉ có đau rát, đau giống như bị dao cắt, nỗi đau đó tràn vào tim, ngay cả tim cũng thắt lại, đau đớn và tuyệt vọng hoà vào nhau, giống như một ly hoàng liên, uống vào cả tim cũng đắng.
Cô run rẫy chịu đựng sự hành hạ, nói chuyện cũng không rõ, “Đường Diệc Thiên…Cho dù tôi yêu anh, thì sao chứ?”
Anh hơi ngạc nhiên, dừng lại động tác, cuối cùng cô cũng có thể tạm nghỉ, cả người đã sớm ướt đẫm…bị đau đớn dẫn ra mồ hôi, lành lạnh dính bên ngoài da, cả người đều dính hình cụ tra tấn lạnh như băng, vừa lạnh đến tận xương tuỷ, vừa khổ sở.
Giọng nói của cô yếu ớt và trầm thấp, nhưng giống như cây đinh đóng vào lòng bọn họ, “Tôi yêu anh, thì sao chứ? Yêu anh, chúng ta có thể ở chung với nhau sao?”
Lời cuối cùng của cô, gần như dùng hết sức lực toàn thân, khàn cả giọng, “Đúng! Tôi yêu anh! Từ năm mười lăm tuổi tôi đã yêu anh! Đến bây giờ tôi vẫn còn yêu anh, không có lúc nào tôi không yêu anh! Nhưng xin anh hãy nói cho tôi biết! Tôi…có..thể…yêu…anh sao?”