Bạn đang đọc Không Nhớ Không Quên: Chương 71: Chương 36.1
Trên đường từ nhà tù Bắc Giao về nhà, đường xá xa xôi và dài đằng đẵng, Diệu Linh dựa vào lòng Hàn Niệm. Dọc đường cảnh xuân tươi đẹp, Hàn Niệm tựa vào cửa sổ ngắm phong cảnh, không có chút khó chịu. Cô rất thích khí hậu của mùa xuân, mùa thoải mái nhất trong năm của thành phố J đã đến. Tuy ngắn ngủi vội vàng, nhưng lại khiến người ta say mê.
Thành phố nhỏ trong trí nhớ của Hàn Niệm, bốn mùa đều giống như mùa xuân, giống như tặng một món quà dễ chịu mà không tiếc bất cứ thứ gì. Hàn Niệm còn nhớ lúc mình bị bệnh nặng tỉnh lại cũng là mùa xuân, mùa xuân tháng năm. Khí hậu ở thành phố nhỏ rất ôn hoà, nhiệt độ không khí tháng năm thoải mái giống như tháng ba ở thành phố J.
Sau mấy ngày sốt cao, người đầu tiên cô nhìn thấy khi tỉnh lại là Hàn Phục Chu, là một chú nhìn rất dịu dàng, ngoài ba mươi tuổi, văn vẻ lịch sự, nhưng sắc mặt vô cùng mệt mỏi, xem ra rất mệt. Chú ấy nói với cô, “Cuối cùng con cũng tỉnh rồi!”
Lúc đó trong đầu óc trống rỗng của cô, chợt hiện lên một đoạn phim ngắn, nhưng rời rạc lộn xộn, có chút ấn tượng, lại hơi mơ hồ. Người trước mắt này, hình như cô đã gặp qua ở đâu rồi, nhưng không nhận ra.
“Tư Tư, ba là ba của con!” Chú ấy nói vậy, Hàn Niệm nhìn chú ấy rồi bừng hiểu ra, thì ra là ba, cô tên Tư Tư.
Bởi vì tên Tư Tư này, cô có chút ấn tượng! Có lẽ ở chỗ sâu nhất trong đầu bắt được những ký ức rời rạc, cô nở nụ cười mừng rỡ, giống như đứa trẻ lạc đường, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng gia đình.
“Ba.” Hàn Niệm khẽ gọi, Hàn Phục Chu xúc động đến rơi nước mắt.
Sau đó từ trong miệng ông mà Hàn Niệm biết được, cô tên Hàn Niệm, nhũ danh là Tư Tư. Chỗ cô đang ở là thành phố nhỏ cả nhà bọn họ mới chuyển đến không lâu. Ba vừa chuyển công tác đến đây, cô cũng chuyển trường đến đây, nhưng chưa đến trường đã bị bệnh nặng, hôn mê nửa tháng, tỉnh lại đã quên rất nhiều người, nhiều việc.
Hơn hết cô chỉ mới tám tuổi, cũng không có nhiều hồi ức của cuộc đời, chuyện và người có thể nhớ được không nhiều, quên hết những điều vụn vặt, cũng không còn thừa bao nhiêu.
Cho nên thầy cô và bạn học mới ngược lại khiến Hàn Niệm cảm thấy thoải mái hơn, cô không bắt buộc mình nhớ lại điều gì cả.
Lúc nhỏ cô thích ba hơn mẹ, không phải mẹ Phạm Tâm Trúc không tốt với cô, mà là mẹ quá thuỳ mị tao nhã, không hiểu sao lại cảm thấy có khoảng cách. Ba Hàn Phục Chu không giống vậy, ông luôn dẫn Hàn Niệm ra ngoài dã ngoại, leo núi bắt sâu, câu cá bơi lội.
Năm lớp bốn, dù Phạm Tâm Trúc không cho, Hàn Phục Chu vẫn lén mua một con chó nhỏ cô muốn cho Hàn Niệm nuôi. Hôm ấy hai cha con ôm chó nhỏ đi xin mẹ, một già một trẻ, chó nhỏ ở trong ngực kêu ô ô, Phạm Tâm Trúc hết cách, đành phải đồng ý.
Hàn Phục Chu không cho Hàn Niệm cuộc sống có đãi ngộ về vật chất, ông cho cô niềm vui nhiều hơn. Cho đến khi Hàn Niệm lớn, cô không thấy ai bên cạnh mình có ba tốt hơn ba của cô.
Ông văn minh lại thấu tình đạt lý, bất luận ông làm việc bận rộn cỡ nào, vị trí trong xã hội ông cao bao nhiêu, chỉ cần về nhà, ông chỉ là người cha muốn ở bên con của mình.
Nghĩ lại thực ra, bảy năm ở thành phố nhỏ, Hàn Niệm thực sự rất tự do, vô tư. Mà năm mười lăm tuổi đến thành phố J, tuy cô rất rạng rỡ, rất hạnh phúc, nhưng lại không còn hồn nhiên thoải mái như hồi nhỏ. Thời gian từ từ trôi qua, chuyện cũ như hôm qua, nhưng không ai còn bộ dạng ban đầu.
Hàn Niệm ôm chặt Diệu Linh hơn, hy vọng tất cả sẽ như lời thằng bé nói, cuối cùng ba cũng sẽ thích thằng bé. Dù sao thì, ông cũng là người ba rất tốt, cho dù muốn cô đối đầu với cả thế giới, cũng không tiếc.
* * *
Tuy bản thân ăn nhờ ở đậu, nhưng Hạ Đông Ngôn cảm thấy so với kẻ lang thang là Đường Diệc Thiên, mình hạnh phúc hơn nhiều! Anh thức dậy trễ hơn Hàn Niệm, vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy cảnh như thế, cười đến đau bụng sốc hông. Hành động này, đúng tiêu chuẩn người chạy năm mươi bước cười người chạy một trăm bước!
(Người chạy năm mươi bước cười người chạy một trăm bước: hai người lính khi giáp trận đều sợ hãi bỏ chạy. Sau đó, người chạy năm mươi bước chê người chạy một trăm bước là hèn nhát. Kỳ thực cả hai cùng là hèn nhát, ví với cùng là hèn kém mà lại chê cười nhau)
Chị Dương không hiểu tình hình tiếp tục nghiêm túc hối thúc Đường Diệc Thiên, “Tiên sinh, ngài có uống cháo không?”
“Ôi, đau bụng quá! Không được rồi không được rồi…” Hạ Đông Ngôn vây xem gần như cười tê liệt, một tay vịn khung cửa, một tay liên tục vẫy ra hiệu mình không chịu nổi nữa.
Mặt của Đường Diệc Thiên đen đến cùng cực, Hạ Đông Ngôn vẫn không biết tốt xấu mà tiếp tục cười to, “Anh tức giận làm gì chứ! Ít nhất Hàn Niệm vẫn chưa gọi phóng viên đến! Trả chăn lại cho em ha ha ha ha ha ha…Nếu là tôi, tôi đã cho anh lên báo ha ha ha ha ha…Tiện thể kêu phóng viên đến luôn!”
Có lúc, Hạ Đông Ngôn quên mất bản thân mình từng “Tiện tay thoải mái nhất thời” mà trả giá thật lớn, nếu anh nhớ được, anh sẽ không tiếp tục tái phạm sai lầm, “Tiện miệng sảng khoái nhất thời.” Hơn nữa còn phạm vào con đường chết.
Ba ngày sau, Hạ Đông Ngôn nhận được điện thoại của ba mình, bị mắng ầm một trận, “Mày ngoại trừ chọc người ta gây phiền toái cho NSJ thì có thể làm gì hả! Tao thấy mày rảnh lắm rồi đó! Lập tức cút về đây cho tao! Đến công ty làm công đi! Cái gì? Không! Vậy thì bắt đầu đi làm nhân viên đánh máy! Nếu không thì phải đi làm việc vặt! Bưng trà rót nước chắc không cần người dạy chứ!” Sau đó, anh mới hiểu mình lại bị huỷ cuộc đời vì đùa giỡn tuỳ tiện.
Nhưng lúc ấy, anh không biết, còn ngẩng đầu bước đi vào tìm chỗ chết, “Đường Diệc Thiên, tới đây, cười một cái, tôi chụp một tấm hình cho anh làm kỷ niệm!”
* * *
Đường Diệc Thiên với khuôn mặt tối sầm đợi đến hai giờ chiều, Hàn Niệm mới dẫn Diệu Linh về.
Diệu Linh thấy ba thì vô cùng vui vẻ, nhưng vướng mẹ ở đó, thằng bé không dám thân mật quá, chỉ tò mò hỏi, “Mẹ nói ba ngủ ở ngoài để ngắm trăng, trăng có đẹp không ạ?” Sáng nay mẹ nắm tay thằng bé ra cửa, Diệu Linh thấy ba ngủ ở cửa, lúc đó ba ngủ rất ngon, Diệu Linh làm gì ba cũng không tỉnh dậy!
Đường Diệc Thiên nhìn thấy Diệu Linh, đôi mắt lập tức trở nên dịu dàng, “Ừ, trăng rất đẹp, tối Diệu Linh có muốn ngắm với ba không?”
Hiển nhiên Diệu Linh cũng có chút dao động với đề nghị này, nhưng quay đầu nhìn mẹ, vẫn sợ hãi co người lại, “Bên ngoài lạnh lắm, sẽ bị bệnh, chích rất đau…”
Đường Diệc Thiên nhìn Hàn Niệm một cái, sâu xa nói, “Đừng sợ, mẹ sẽ chăm sóc cho con, sẽ đắp chăn cho chúng ta.”
Hàn Niệm phớt lờ anh rồi lấy chìa khoá ra mở cửa, liếc xéo, cuối cùng cũng mở miệng, “Đúng, con người tôi từ trước đến nay luôn tốt bụng, có con chó hay mèo nhỏ lạc đến đây, tôi cũng sẽ cho chúng ăn.”
Diệu Linh nghe được giọng điệu nói chuyện của ba mẹ không tốt, ba chân bốn cẳng chạy vào nhà lánh nạn trước. Đường Diệc Thiên thấy con đi rồi, không kiêng dè nữa. Nắm lấy của cổ tay mảnh mai của cô, anh đã dùng hết sức nhưng dáng vẻ của cô dường như không có cảm giác gì, cặp mắt vẫn lạnh lùng như trước, thần thái nhã nhặn, “Hôm qua Đường tiên sinh thất lễ chưa đủ, ban ngày hôm nay còn muốn náo loạn sao?”