Không Nhớ Không Quên

Chương 64: Chương 29


Bạn đang đọc Không Nhớ Không Quên: Chương 64: Chương 29


Đầu tháng ba, hoa anh đào lặng lẽ nở rộ.
Đi từ hẻm nhỏ phía sau ra, có một con đường dốc, hai bên đường đều là cây anh đào, mỗi dịp đầu xuân, trên đường có đủ loại hoa. Anh đào nở rộ, rất rực rỡ cũng rất vội vã, chỉ bất cẩn không để ý, sẽ bỏ lỡ một mùa ngắm hoa.
Đã lâu Hàn Niệm không đi qua con đường có hoa anh đào này, ngày xưa mỗi mùa hoa anh đào nở rộ, Đường Diệc Nhu sẽ hẹn mình đi ngắm hoa dạo phố. Cô quay đầu hỏi anh, “Diệc Nhu…ở nghĩa trang nào?”
Người đi sau lưng cô hơi dừng chân lại, sau đó thấp giọng nói, “Ở thành phố T. Chồng và con của con bé thường đến thăm nó.” Lúc Hàn Niệm bỏ trốn, cũng là lúc em gái Đường Diệc Nhu của anh vừa kết hôn. Đường Diệc Nhu là bác sĩ khoa chỉnh hình của bệnh viện An Nhân ở thành phố T, gả cho bác sĩ ngoại khoa Lộ Phi, sau khi kết hôn chưa đến một năm, bị một người bệnh có thần kinh thất thường sát hại.
Hàn Niệm về nước nghe thấy tin này vô cùng ngạc nhiên, bất luận trong lòng cô hận Đường Diệc Thiên đến cỡ nào, cũng không hy vọng người nhà anh có chuyện ngoài ý muốn.
“Em muốn đi thăm con bé sao?” Đường Diệc Thiên hỏi.
Hàn Niệm lấy điện thoại ra xem giờ, đã ba giờ chiều, “Bây giờ đi…kịp không?”
Anh dắt tay cô, “Có gì không kịp chứ.”
Hàn Niệm chưa từng đến thành phố T, không biết đi cụ thể bao xa, nhưng nghe giọng điệu của anh hình như không xa lắm, cũng không phản bác hành vi kích động của anh. Đường Diệc Thiên kéo cô về nhà, lái xe xuất phát, đến tám giờ tối, lúc đi ngang qua ghé vào một khu phục vụ nghỉ ngơi, anh bưng hai ly mì ăn liền quay lại xe nói với cô, “Em ăn trước một chút đi, còn ba tiếng nữa.”
Lúc đó Hàn Niệm mới hiểu được, Đường Diệc Thiên bắt đầu quay lại kiểu mẫu của quá khứ.
Ăn mì ăn liền, trong xe cũng ấm, Hàn Niệm hơi mệt, liên tục ngáp mấy cái. Nghe thấy cô ngáp mấy lần, Đường Diệc Thiên nói, “Em ngủ một lát đi.”
“Em ngủ không ảnh hưởng đến việc anh lái xe à?” Hàn Niệm nháy mắt, đôi mắt như nước. Đường cao tốc ban đêm, người ngồi bên ghế phụ chắc chắn ngủ không được.
Anh lục tìm một bao thuốc trong xe ra, lấy ra một điếu ngậm lên môi, “Có thể sao?”
Trước kia anh không hút thuốc lá, Hàn Niệm cũng chưa từng thấy anh hút thuốc, càng ngạc nhiên hơn là mình đã về lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh hút thuốc.
Nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt cô, anh khẽ cong khóe miệng giải thích, “Thỉnh thoảng mệt mỏi quá, mới lấy ra hút.”
Ngọn đèn màu ấm chiếu xuống mui xe, đường nét bên gò má của anh càng sâu hơn, Hàn Niệm hơi nheo mắt, nhìn điếu thuốc biến anh từ một chàng trai đầy liều lĩnh trở nên trưởng thành và kín đáo, nhưng cô lại không có ác cảm với việc hút thuốc.
Thấy cô vẫn im lặng, anh hạ điếu thuốc xuống dập tắt, bỏ lại vào trong hộp, “Thôi, không hút nữa.”
Hàn Niệm muốn mở miệng nói với anh là không sao, lời đến miệng nhưng không nói ra. Nhìn người bên cạnh vì chiều theo ý mình mà kìm nén, còn cảm giác nào tốt hơn, cô ngồi thẳng người nhưng không ngủ, thức trọn đêm với anh.
Thời gian quả thật đúng như anh nói, mười một giờ rưỡi khuya, bọn họ mới tới thành phố T. Lấy một phòng trong khách sạn của Cố thị, sáng mai sẽ ra nghĩa trang.

Vì là khách hàng VIP nên trong phòng chuẩn bị đầy đủ các thứ, Hàn Niệm quét một vòng, kéo quần áo trên mình oán trách với anh, “Nếu anh nói sớm là xa, em đã tắm rửa thay quần áo.”
“Mai đi mua cũng được.” Đường Diệc Thiên bó tay, đàn ông mãi mãi không hiểu tại sao lúc phụ nữ ra ngoài du lịch muốn mang theo nhiều đồ này kia, theo ý của anh, nhiều nhất thì lần này cũng chỉ không mang theo quần lót thôi, với lại trong nhà vệ sinh có cung cấp quần lót, cho nên hẳn là không thiếu thứ gì mới phải!
Hàn Niệm tức giận đi vào phòng tắm, đóng của một cách nặng nề rồi khoá trái.
* * *
Ngồi xe hơn bảy tiếng, tuy Hàn Niệm không làm gì, nhưng vẫn mệt đến eo và lưng cũng mỏi, gặp giường thì ngủ mất. Đến nửa đêm khát nước, mới phát hiện Đường Diệc Thiên đang ngồi dựa lưng vào giường không ngủ. Ánh sáng yếu ớt của di động phát ra, chiếu vào trên mặt anh, đôi mắt vô cùng nặng nề.
Cô nghiêng đầu thì thấy, trên màn hình di động của anh là hình cưới của Đường Diệc Nhu, trong ảnh đầu cô đang che lụa trắng mỏng, nụ cười tươi rói, tất cả đều dừng ở giây phút hạnh phúc đó.
Hàn Niệm đưa tay ôm anh, khẽ dựa vào người anh, anh nói với giọng khàn khàn, “Lúc con bé sắp sinh, đã gọi điện thoại nói với anh, đã đặt xong tên của đứa bé…”
Cô nhẹ nhàng gật đầu, nghe anh kể.
“Đứa bé tên là Chính Tắc, là con trai.” Giọng của anh càng ngày càng thấp, Hàn Niệm nâng tay lên xoa mặt anh một cách vô thức, đầu ngón tay cô gặp phải chất lỏng lạnh lẽo, Hàn Niệm biết, anh khóc.
Lúc trời tối đen, cũng là lúc yếu đuối nhất của Đường Diệc Thiên.
“Em biết.” Cô trả lời lại anh một tiếng, vừa ngẩng đầu nhìn anh đã bị anh dùng sức ôm vào trong ngực, giống như muốn hoà cô vào cơ thể mình, không để cô nhìn thấy mình khóc.
“Đừng rời khỏi anh…” Anh nói.
Hàn Niệm không biết nên trả lời anh thế nào, chỉ có thể dựa vào lòng anh.
* * *
Lúc từ nghĩa trang đi ra, em rễ Lộ Phi của Đường Diệc Thiên dẫn theo cháu trai Chính Tắc đến đón bọn họ. Chính Tắc nhỏ hơn Diệu Linh nửa năm, ngọt ngào gọi bọn họ, “Cậu, mợ.”
Hàn Niệm không biết mình có được tính là mợ không, nên không biết đáp lại thằng bé thế nào, đành phải mỉm cười ôm nó vào lòng.
“Sáng nay em mới nhìn thấy tin nhắn của anh, thì vội vã xin phép nghỉ. Trong nhà biết hai người đến đây, đã chuẩn bị cơm trưa.” Lộ Phi nói.
Lần đầu tiên Hàn Niệm gặp anh ta, nhìn thấy anh ta thì trong đầu hiện lên một câu nói, quân tử như ngọc, tao nhã lịch sự.
Nhà họ Lộ là gia đình có danh tiếng lừng lẫy ở thành phố T, có bốn thế hệ gia đình, rất nhộn nhịp. Không giống với người khác, nhìn lại mình, Hàn Niệm và Đường Diệc Thiên không trách khỏi có chút hâm mộ. Bề trên và con cháu nhà họ Lộ đều làm việc ở bệnh viện An Nhân, hôm nay không phải là chủ nhật, cho nên trong nhà chỉ có Lộ Phi và Lộ Hàn Phi xin nghỉ.

Lộ Hàn Phi có tính tình ngay thẳng, thấy Hàn Niệm thì lập tức khen ngợi một cách phô trương, thậm chí còn biểu đạt sự hâm mộ với Đường Diệc Thiên, “Thiên! Hàn tiểu thư có dáng dấp thật xinh! Chao ôi, không đúng, em phải đổi từ lại, chao ôi chao ôi, không nghĩ ra, bây giờ cả đầu đều là từ xinh đẹp! Hèn chi nghe Nhã Nam nhà em và Lâm Trăn đều nói về chị, Đường ca, chị dâu thật xinh! Anh thật có phúc!”
Hàn Niệm hơi lúng túng, muốn giải thích lại bị Đường Diệc Thiên kéo vào trong ngực, ra vẻ ân ái ngọt ngài, đành chịu thôi.
Lộ Phi nhịn không được nhắc nhở em trai, “Anh thấy hôm nay Nhã Nam đi làm không có ở nhà, em mới nói nhiều như vậy phải không.”
“Nhã Nam ở nhà! Em cũng nói thế! Làm người phải thành thật! Uy vũ không khuất phục!” Lộ Hàn Phi làm ra vẻ kiên cường chính trực, nói xong vỗ vào Chính Tắc ở bên cạnh, “Một lát nữa thím con về không được nói nghe chưa!”
Lộ lão phu nhân vì quá đau buồn cho sự qua đời của cháu dâu Đường Diệc Nhu, xương cốt cũng không còn khỏe như trước, nhưng cuối năm ngoái trong nhà có thêm một đôi Long Phụng, tinh thần của bà mới tốt lên một chút.
“Nhà họ Lộ bọn ta có lỗi với nhà họ Đường các người, con gái gả vào nhà bọn ta, là bọn ta không chăm sóc tốt cho nó, mới xảy ra chuyện như vậy.” Đã qua hơn hai năm, vừa nhắc tới, bà vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.
“Chuyện ngoài ý muốn này, không thể trách ai được ạ.” Đường Diệc Thiên đã khóc ở ban đêm, ban ngày mới có đủ kiên cường.
“Vị này chính là Hàn tiểu thư mà Diệc Nhu nói lúc trước phải không.” Bà đưa tay kéo Hàn Niệm qua, kéo vào nhà, “Hai đứa đã có con chưa?”
Hàn Niệm vừa úp úp mở mở, Đường Diệc Thiên đã trả lời thay cô, “Bà nội, có một đứa, năm nay thằng bé ba tuổi rồi ạ!”
“Ai yêu, tốt quá tốt quá…” Bà cười vui vẻ, “Có hình cho bà xem thử không?”
Hàn Niệm lại sững sờ, Đường Diệc Thiên lấy điện thoại của anh từ trong ngực ra, mở album photo ra cho bà xem. Hàn Niệm thò đầu xem thì thấy, là hình anh chụp lúc trước đến nhà trẻ tìm Diệu Linh, cô nghĩ chắc lúc đó anh vẫn chưa biết là con của anh…
“Dáng dấp thằng bé rất được.” Bà lão liên tục khen ngợi, Đường tiên sinh vô cùng tự hào, “Đúng, còn rất thông minh! Lớn lên giống mẹ!”
“Con trai đều giống mẹ.” Bà nói, “Con nhìn Chính Tắc xem, rất giống Diệc Nhu, đẹp như nhau!”
Hàn Niệm đứng bên cạnh, nhìn anh khom người nói chuyện với lão phu nhân, lật từng tấm hình cho người khác nhìn con của anh, nụ cười tự hào chợt làm cô cảm thấy xót xa.
Đến tối, các bác sĩ nhà họ Lộ đều đã về, một đại gia đình vô cùng vui vẻ, cả bàn dài cũng không đủ ngồi. Đường Diệc Thiên luôn duy trì nụ cười, giống như bù lại những nụ cười và hạnh phúc anh đã mất mấy năm nay.
Hàn Niệm thấy mặt mày anh giãn ra, cũng kiềm không được cười theo. Đã lâu bọn họ không cươi như vậy, anh không cười, còn cô thì giả vờ cười.
Buổi tối ngủ lại nhà họ Lộ, phòng giành cho khách gọn gàng và sạch sẽ, Lộ Phi cũng đưa vật dụng hàng ngày đến cho bọn họ, chăm sóc chu đáo và ân cần. Chỉ có một điều không hoàn mỹ đó là giường hai người trong phòng chỉ rộng khoảng 1m5.
Lẽ ra kích cỡ cũng không chật lắm, nhưng đối với Hàn Niệm, 1m5 cơ bản đều là lãnh thổ của một mình cô. Đường Diệc Thiên tự biết tình hình, anh dứt khoát cuốn một tắm chăn trên giường qua sô pha dài, nhường giường lại ột mình Hàn Niệm.

Hàn Niệm nhớ lúc cô còn học đại học, anh trở về từ Châu Phi, cô kéo anh leo núi cắm trại dã ngoại xem mặt trời mọc.
Lều hai người cũng rộng khoảng 1m5, cô ôm anh cam đoan mình sẽ cũng thật ngoan. Chờ nửa đêm cô tỉnh dậy đi toilet, mới phát hiện trong lều chỉ còn mình cô, đi ra thì thấy, anh dựa vào dưới tàng cây lớn ngủ, không biết rốt cuộc mình đã làm gì anh, dữ dằn tới mức đuổi anh ra ngoài.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Đường Diệc Thiên nói thế này, “Phổi đều bị em đá muốn vỡ.”
Bây giờ trong lòng anh vẫn còn sợ, nên tự động đi ngủ sofa. Tắt đèn, một mảng đen thui, Hàn Niệm nằm trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng không nhịn được gọi anh, “Nè, hay là anh lên đây ngủ đi.”
Đường Diệc Thiên trở mình, hình như hơi do dự, cuối cùng vẫn đứng dậy ôm chăn leo lên. Cơ thể anh vừa ấm vừa thoải mái, Hàn Niệm nhẹ nhàng ôm anh nói, “Thực ra, quay về trước kia, cũng không tệ…”
Anh ừ khẽ, tay lại ôm chặt cô hơn.
Sáng hôm sau, quả thực Đường Diệc Thiên đã bị nội thương, xanh mặt đánh răng trong toilet. Cô nín cười cố tình đi qua hỏi, “Tối qua anh ngủ ngon không?”
Đường Diệc Thiên nhìn cô, “Rất ngon.”
Hàn Niệm bóp kem đánh răng đứng đánh bên cạnh anh, trong gương hai người một ột thấp đang đứng kề vai, đột nhiên Đường Diệc Thiên nâng tay xoa tóc cô, miệng đầy bọt gọi cô một tiếng không rõ lắm, “Nấm hương nhỏ.”
* * *
Vì bệnh viện An Nhân có quan hệ hợp tác với Cố thị, sáng sớm Đường Diệc Thiên và Hàn Niệm đã đến bệnh viện tham quan một vòng. Tới giữa trưa thì quay lại nhà họ Lộ ăn cơm.
Hôm nay bệnh viện tương đối bận bịu, trong nhà chỉ còn lại Lộ lão phu nhân và hai cô cháu dâu. Để Đường Diệc Thiên và Hàn Niệm không ngồi buồn chán, lão phu nhân niềm nở kêu bọn họ đi xem kho tàng của nhà họ Lộ.
Nói là kho tàng, thực ra là ghi chép lại những việc đã qua nhiều năm của nhà họ Lộ, dụng cụ dùng chữa bệnh trong thời kỳ kháng chiến, những bộ quần áo của quân y của tổ tiên nhà họ Lộ, còn có bản hiệu đầu tiên “Tiệm thuốc tây Y An Nhân”.
Trên mấy kệ trong kho còn cất giữ những món đồ cổ lúc ông cụ Lộ còn sống đã sưu tập, có bát đĩa vô giá của thời Minh và Thanh, cũng có những đồ vật cao cấp cũng thời Tống, còn có một con dấu Kê Huyết Thạch của thời Minh.
Lão phu nhân cầm con dấu lên cho bọn họ xem, “Lúc ông tụi nó còn sống thích nhất là con dấu hình vuông này, lúc ông ấy theo quân đội đi Triều Tiên thì tình cờ có được!”
Kê Huyết Thạch rộng bằng hai ngón tay, tảng đá nhỏ nhưng có trọng lượng, Hàn Niệm đưa tay đón lấy, nặng giống như nghìn cân. Đường Diệc Thiên thấy sắc mặt cô không bình thường, vội vàng trả con dấu trở về, nhanh chóng ra khỏi kho.
Anh nắm tay cô, cảm thấy từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay đều lạnh ngắt, anh nắm thật chặt, cho đến khi nó dần nóng lên, lòng của Đường Diệc Thiên mới thoáng thả lỏng.
Ăn cơm trưa xong, lão phu nhân lôi kéo bọn họ ở lại mấy ngày, nhưng Đường Diệc Thiên lấy lý do là công ty có việc nhẹ nhàng từ chối. Trên đường lái xe trở về, lộ trình mấy tiếng đồng hồ, Hàn Niệm không nói câu nào, Đường Diệc Thiên cũng không hỏi nhiều.
* * *
Lúc trở lại tiểu viện thì đêm đã khuya. Khi Đường Diệc Thiên tắm xong đi ra, Hàn Niệm đang ngồi trên giường suy nghĩ chuyện gì đó đến mất hồn. Anh đi qua, khẽ cúi người hôn cô, Hàn Niệm chớp mắt, quay mặt tránh né nụ hôn dịu dàng của anh.
Đường Diệc Thiên đưa tay nắm lấy cằm cô, tiếp tục hôn xuống, môi của anh nóng hổi, đầu lưỡi cậy răng của cô ra tham lam đi vào, giống như một con rắn linh hoạt gợi lên dây thần kinh nhạy cảm của toàn thân cô. Anh vừa hôn vừa tham lam đưa tay dò vào trong áo ngủ rộng rãi của cô, vuốt ve làn da trắng như bông bưởi của cô. Lòng bàn tay có vết chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mẩn cảm, anh xoa nhẹ lên khối mềm mại, nụ hôn cũng trượt qua vành tai cô, vừa không ngừng mút cắn, vừa cúi đầu khẽ nói, “Tiểu Niệm, chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi…”
“Ư…” Hàn Niệm rên nhẹ một tiếng, không biết là nghe không hiểu, hay đang trả lời anh.

Cởi áo ngủ của cô ra, đè cơ thể trơn bóng của cô dưới thân, giọng của Đường Diệc Thiên khàn khàn nói, “Sinh thêm một đứa con gái nữa, lớn lên giống anh, được không…Con gái luôn thân thiết với ba.”
“Em xem chơi đùa với cặp song sinh của nhà họ Lộ thật sự rất vui.” Anh cảm khái tự đáy lòng nói, “Cho Diệu Linh thêm một đứa em gái đi.”
Hàn Niệm ở dưới thân anh đột nhiên giật thót mình, cả người đều run rẩy, hai mắt mơ màng trợn to. Đẩy người đang nằm trên người mình xuống.
Đường Diệc Thiên bị cô đẩy nghiêng người qua, khó hiểu nhìn cô, “Sao vậy?”
Hàn Niệm kéo loạn xạ áo ngủ của mình lại, co lại bên giường, “Đừng…”
“Tiểu Niệm?” Anh gọi cô, “Em sao vậy?”
Cô nhìn anh, máu trên mặt lập tức rút đi, trắng đến doạ người, “Đường Diệc Thiên, em không thể.”
“Hả?”
“Em không thể chìm đắm trong hạnh phúc thế này.” Cô cười đau khổ, “Em biết những điều đó rất hạnh phúc, cũng rất tốt đẹp. Em và anh cùng rời giường, cùng ăn điểm tâm, chúng ta đi dạo trong trường đại học, cùng vui vẻ nói với người khác về con của mình. Nhưng quá hạnh phúc, anh có biết không? Hạnh phúc như vậy, em không xứng có được.”
“Tiểu Niệm…” Anh đưa tay muốn ôm lấy cô, lại bị cô né đi, nhảy xuống giường, cách anh một cái giường, giọng của cô hơi run rẩy, “Đường Diệc Thiên, đừng tới gần em. Em đã thử, em thực sự đã thử quên đi, nhưng em không làm được. Bởi vì em hoàn toàn không quên được. Có lẽ em có thể quên việc em hận anh, có thể quên những chuyện anh đã làm với em, nhưng em không quên được việc ba em còn đang ở trong lao tù.”
Đường Diệc Thiên không hiểu, đang tốt đẹp như thế sao lại tan biến trong phút chốc, giống như là một giấc mơ, không có điềm báo, nói tỉnh là tỉnh, bất luận người ta làm gì, đều khó có thể quay lại trong giấc mộng đó.
“Anh đừng gạt bản thân nữa. Em khó có thể quên, cũng không thể gạt bản thân mình.” Hàn Niệm nói tiếp, “Trên thế giới này có rất nhiều chuyện, chúng ta trốn không thoát, cũng quên không được. Chúng ta có thể quay lại như quá khứ sao? Diệu Linh phải làm sao đây? Em phải nói với nó là nó có một người ba thế nào, hay vẫn không cho nó biết? Ba em làm sao đây? Em phải trơ mắt nhìn ông ấy gặp nguy hiểm, sau đó hạnh phúc một mình sao?”
Đường Diệc Thiên không trả lời được, Hàn Niệm khổ sở đứng đó nhìn anh, “Xem đi, anh cũng không có cách nào cả. Đường Diệc Thiên, anh và em đều không xứng có được hạnh phúc ấy, lúc trước khi anh chọn đẩy ba em vào vực sâu, anh nên biết, mình sẽ không có được hạnh phúc ở nơi em nữa. Cách duy nhất anh có thể có được hạnh phúc, chính là quên em.”
Từ ngày cô trở về, Đường Diệc Thiên luôn chờ cô bỏ xuống sự lạnh lùng và kiên cường đáng chết kia, quay lại làm Hàn Niệm yếu đuối đã từng ỷ lại vào anh. Giờ khắc này, cô thực sự đã mềm yếu và bất lực như thế, nhưng lại đang từ biệt anh.
“Tiểu Niệm, em đã nói sẽ không rời khỏi anh.” Đường Diệc Thiên vươn tay đến gần cô, Hàn Niệm lùi về sau hai bước, lắc đầu, “Đừng ngây thơ nữa, chúng ta hoàn toàn không thể giống như năm đó, chỉ cần yêu sâu sắc lẫn nhau là có thể thiên trường địa cửu.”
Cô từ chối một cách dứt khoát, một dao chặt đứt tất cả lưu luyến giữa bọn họ, giống như anh hùng, không nói đến chuyện tình yêu trai gái. Cô là kiếm khách vô tình, nhưng anh vẫn dây dưa không rời?
“Cuộc sống hoàn toàn không cho phép em quên, nó luôn nhắc nhở em chuyện gì đã xảy ra.” Cô nhìn anh, Đường Diệc Thiên trong mắt cô vẫn giống như năm đó, yêu cô sâu đậm, vì để ở cùng cô anh bằng lòng làm tất cả, khờ khạo và đơn giản.
Đã nhiều năm qua đi, cô đã không còn đơn giản và thuần khiết nữa, nhưng anh vẫn vậy, liếc mắt là người ta có thể nhìn thấu tim của anh.
Giấc mộng đã vỡ, giống như thuỷ tinh, giống như ngọc lưu ly, giống như tất cả những thứ tốt đẹp bọn họ từng có với nhau, vỡ thì không có cách nào trở về như ban đầu. Đường Diệc không thể không tỉnh lại, “Hàn Niệm, cho nên em không lưu luyến chút nào phải không?”
Cô gật đầu thừa nhận khiến lòng anh đau nhói, giống như con dao sắt đâm vào thêm ba phần, còn để anh tận mắt nhìn thấy mình đau thế nào, tổn thương thế nào, chảy máu ra sao, “Đúng. Em sẽ không lưu luyến, cũng không thể lưu luyến.”
Đường Diệc Thiên rút dao sắt cô cắm vào tim anh ra, nhưng không có giọt máu nào, “Được, vậy em đi đi, đi ngay đi, rời khỏi tầm mắt của tôi! Dẫn theo con của em, đi trông nom ba em! Tôi sẽ không làm giúp em chuyện gì nữa, em cũng đừng trông cậy tôi sẽ giúp em làm gì khác, thế giới này, không phải chỉ có mình em có ý chí sắt đá.”
Cô đã không đau, anh cũng không quan tâm nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.