Bạn đang đọc Không Nhớ Không Quên: Chương 42: Chương 16.2
Hàn Niệm lắc đầu, anh lại gật đầu, “Nếu em không uống say sẽ không nói những lời này với tôi. Thứ nhất, tôi không biết Phương Lượng gì đó, là em nói cho tôi biết, tôi mới biết, thứ hai, Phương Lượng dùng nó để đổi lấy tiền đồ, mà tôi là người mong Hàn Phục Chu xuống địa ngục hơn ai hết, có lẽ tôi và ông ta sẽ hợp tác để hai bên đều có lợi.”
“Hàn Niệm, em nghĩ sao?” Anh giễu cợt.
“Ông ấy vô tội.” Hàn Niệm cắn môi dưới trắng bệch, “Ba em bị người ta hãm hại.”
“Vậy không phải người hãm hại là tôi sao?” Đường Diệc Thiên cảm thấy hết sức buồn cười, “Em nói những điều này với tôi không phải vô lý hơn sao?”
“Anh sẽ không thực sự muốn ông ấy chết.” Hàn Niệm nhìn anh, đôi mắt màu đen đậm giống như mực không tan ra được, “Ông ấy là ba em, anh sẽ không thực sự muốn ông ấy chết.”
Đường Diệc Thiên tránh né ánh mắt cô, “Không, tôi còn mong ông ta chết hơn bất cứ ai.” Anh đứng dậy, cô không thấy được nét mặt của anh, “Tôi không thể đồng ý với em điều này, cũng không cho được.”
“Nhưng em chỉ cần điều này.” Hàn Niệm ngẩng mặt nhìn anh, gần như nghẹn ngào, “Bởi vì anh biết mất đi ba có cảm giác thế nào…”
Đường Diệc Thiên nở nụ cười cay đắng, “Hoá ra em vẫn nhớ tôi đã mất đi ba.”
* * *
Năm ba Đường Diệc Thiên Đường Khải xảy ra tai nạn, anh mới hai mươi tuổi. Thiếu niên vừa trưởng thành, vẫn còn ở tuổi khờ dại. Đó là vào đầu mùa hạ, anh học năm thứ hai đại học, cô học cấp ba.
Vì ở cùng với cô, Đường Diệc Thiên chọn thi đại học trong thành phố, mỗi cuối tuần, lúc ít lớp có thể về nhà. Học cấp ba vô cùng vất vả, Hàn Niệm học luôn than khổ, từ trước đến nay cô cũng không phải là người trời sinh xuất sắc, mỗi một bước đi đều là anh gian nan kéo cô đi.
Đôi khi Hàn Niệm nghĩ, nếu năm mười lăm tuổi ấy không gặp Đường Diệc Thiên, có lẽ cả đời cô chỉ là nấm hương nhỏ lùn lùn, nhưng gặp anh, cô rất vui vẻ, rất băn khoăn, rất hạnh phúc cũng rất tuyệt vọng, đến cùng cuộc gặp gỡ này đối với cô mà nói là may mắn hay bất hạnh. Cho đến khi cô sinh Diệu Linh cô mới tìm thấy câu trả lời, một cục nho nhỏ mềm mại nằm trong lòng cô, trong giây phút cô đưa tay chạm đến sinh mạng nhỏ đó, Hàn Niệm đã nói với mình, tất cả đều là số phận.
Cuối tuần ôn bài tập, di động của Hàn Niệm vang lên ba lần nhắc nhở có tin nhắn mới, cô đưa tay muốn tắt máy, lại bị anh cầm trước một bước, nhướng mày nhìn cô, “Là ai?”
Cô nhún vai, “Tự anh xem đi.”
Đường Diệc Thiên dựa vào ghế, giương khóe miệng lật xem từng tin nhắn, ngoại trừ hôm nay, còn tồn động không ít trong hộp thư. 80% đều là tên người lạ không có lưu tên, cho nên có rất nhiều người tự giới thiệu ở phần mở đầu, hoặc hỏi cô ôn tập thế nào, có cần học thêm không, hay hỏi thăm cô có báo thi trường nào chưa.
Không hề ngoài ý muốn, tất cả đều gửi đến từ những người khác giới.
Đường Diệc Thiên hơi nheo mắt đặt di động xuống, “Chà chà, nấm hương nhỏ rất được hoan nghênh nha…”
Hàn Niệm xoay xoay cây bút nguyên tử, có chút kiêu ngạo nói, “Anh đang khen anh, hay khen em vậy?” Hiện tại cô đã trổ mã trở nên xinh đẹp và trang nhã hơn, không còn là nấm hương nhỏ vừa đen vừa lùn lúc trước nữa, khó phân cao thấp với em gái của anh Đường Diệc Nhu.
Đường Diệc Thiên rất hài lòng với tác phẩm của mình, tất cả đều đã theo khẩu vị của anh, không có cảm giác nào tốt hơn! Duy nhất chỉ có một điều là tính khí của cô bé này không tốt, gan cũng không nhỏ, có cá tính cũng có hương vị.
“Mình.” Anh khen mình không chút giấu diếm. Đường Diệc Thiên lúc ấy, tự tin và kiêu ngạo, mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay anh, kế hoạch cuộc đời của anh, con đường tương lai của anh, ngay cả nấm hương nhỏ của anh cũng giống trong sự tưởng tượng của anh.
Anh khẽ cười tắt điện thoại của cô, để lại trên bàn, “Về nhà đổi số đi, bình thường nhiều người làm phiền như vậy, sao em ôn tập được.”
Hàn Niệm cười hì hì, đi lại gần anh hỏi, “Nếu nhỡ em thi không đậu, anh có thể làm cho em vào được không?” Mấy năm nay Hàn Phục Chu cũng không có nuông chiều cô, người nuông chiều cô chỉ có Đường Diệc Thiên. Lúc mới bắt đầu thì nhìn không vừa mắt, sau đó đã phát triển thành “Nấm hương nhỏ của tôi chính là mặt mũi của tôi.”
Khi đó cô còn hơi ú, kém xa vẻ đẹp động lòng người của bây giờ, nhưng tính tình hồn nhiên vẫn thắng mọi sự xinh đẹp quyến rũ. Làn da nõn nà trắng trẻo đầy sức sống giống như quả đào mật, lông mày không cắt tỉa có hơi lộn xộn, nhưng thô lại càng dễ thương hơn, cô dùng kiểu lông mày đó nhìn anh đầy mong đợi.
Đường Diệc Thiên cảm thấy cổ họng hơi khô khốc, lấy đại một cuốn sách đưa ra trước mặt cô, “Em đừng mơ tưởng nữa! Làm bài cho tốt đi!”
Hàn Niệm bĩu môi tính toán trên tờ giáy nháp, vừa tính vừa than thở, “Thi không đậu thì thi không đậu, dù sao em cũng không có yêu cầu cao với bản thân, lên đại học nào không phải là lên…Em không hy vọng vào mình…úi!” Lời nói chưa dứt, lỗ tai đã bị anh véo lên.
Nấm hương nhỏ đau đến mức phải hít khí, “Đau quá à!”
“Không học cho tốt thì em sẽ chết chắc!” Đường Diệc Thiên dữ dằn ra lệnh, “Chú Hàn và dì Phạm cho anh toàn quyền chịu trách nhiệm trông coi em đó!”
Hàn Niệm xoa lỗ tai bị véo, lầm bầm, “Chịu trách nhiệm trông coi em, không phải chịu trách nhiệm với em…Hừ…”
Tiếng của cô không cao lắm, nhưng anh vẫn nghe vô cùng rõ ràng, anh ho nhẹ một tiếng, bày ra dáng vẻ anh lớn chín chắn hơn cô, “Em mới bây lớn! Đã muốn tìm người chịu trách nhiệm rồi à?”
Hàn Niệm phồng má hừ một tiếng, sau đó vươn hai tay, đưa ra mười tám con số thoáng qua trước mắt anh, “Nửa năm sau em đã 18 rồi!”
“Vậy thì 18 rồi nói.” Anh thuận thế véo lên mặt cô một cái, “Đừng suy nghĩ vớ vẫn nữa.”
Thanh xuân tươi đẹp của thiếu nữ, rất vất vả mới lột xác được từ con vịt xấu xí thành thiên nga, cô nhớ người ngồi bên cạnh cô nhiều năm, trước giờ cô không dám sánh vai với anh, đến lúc này mới có thể tự tin đứng bên cạnh anh. Anh đã cho cô tất cả mọi thứ mà cô không dám mơ tới, bao gồm cả dũng khí.
“Nếu bây giờ anh không chịu trách nhiệm, em đi tìm người khác chịu trách nhiệm!” Cô lấy hết dũng khí nói xong, sau đó đỏ mặt nghênh đón ánh mắt ngạc nhiên của anh.
Nấm hương nhỏ…Đúng là có cá tính!
Anh chỉ đưa tay vò rối mái tóc dài thẳng và đen nhánh của cô, vò cô thành một cây nấm hương nhỏ xứng với tên thực, “Được, vậy em đi tìm đi. Đợi đến lúc em mười tám tuổi, anh sẽ chịu trách nhiệm bảo bọn họ biến mất.”