Bạn đang đọc Không Nhớ Không Quên: Chương 35: Chương 13.2
Editor: Lost In Love
diễn-đàn-lê-quý-đôn
Hàn Niệm lập tức mở mắt ra, nước ấm chảy vào mũi, đầu đau như muốn nứt ra, Hàn Niệm phát hiện mình và mẹ từ trước đến nay đều không giống nhau, từ nhỏ cô đã không tao nhã và xinh đẹp bằng mẹ, sau khi lớn lên không quyết đoán và tàn nhẫn bằng mẹ.
Cô bắt lấy tay vịn bên bồn tắm rồi ngồi thẳng người, trở về thế giới hiện thực lạnh như tiền.
Gội đầu, xoa bóp người, sấy tóc, thay quần áo sạch sẽ, hành lý cô mang theo lúc đến, chỉ nhiều hơn một đôi giày đỏ. Lúc cô đẩy cửa lớn ra, cả trời và đất đều đang ở giữa đêm, tiếng pháo hoa vô cùng rền rang, hình như cô nghe thấy Đường Diệc Thiên nói gì đó với cô, nhưng quay người lại chỉ thấy khuôn mặt lạnh như băng của anh.
diễn-đàn-lê-quý-đôn
Cô mỉm cười, nhấc bước chân đi ra ngoài.
Đêm 30, thành phố giống như bị chia ra thành hai thế giới, ồn ào nhộn nhịp và cô đơn. Hàn Niệm đi bộ buồn tẻ một mình, nhìn sự nhộn nhịp kia lướt qua mình.
Thậm chí cô còn không để ý, một chiếc xe màu đen quỷ dị đi theo phía sau mình với tốc độ hết sức chậm, cô chỉ lo ngẩng đầu nhìn pháo hoa thắp sáng cả trời đêm.
Di động trong túi vang lên, cô lấy ra nhìn, là nhạc chuông với giọng nói của Hạ Đông Ngôn, cô bắt máy, lại nghe thấy giọng của Diệu Linh, “Mẹ, năm mới vui vẻ! Moah Moah.”
diễn-đàn-lê-quý-đôn
Giọng nói của con nít vừa mềm mại vừa nũng nịu, Hàn Niệm có thể tưởng tượng được dáng vẻ đáng yêu lúc thằng bé chu cái miệng nhỏ nhắn, lúc khuôn mặt hồng hồng mềm mại cọ lên mặt cô, vừa mềm vừa thơm. Tất cả sự kiên cường của cô sụp đổ trong nháy mắt, cuối cùng cũng gập người từ từ ngồi xổm xuống, khóc nấc lên ở ven đường với giọng khàn khàn.
Đã nhiều năm rồi cô không khóc khó coi như vậy…
Từ đường Bình Hải đến đường Trung Sơn, khoảng cách không tính là quá xa, nhưng cũng không coi là quá gần, không bắt taxi, Hàn Niệm đi đứt quãng gần một tiếng đồng hồ. diễn-đàn-lê-quý-đôn
Gần như tất cả các căn hộ trong toà nhà đều sáng đèn, không ai nghỉ ngơi vào giờ này, nhưng Hàn Niệm lại buồn ngủ chỉ muốn ngủ. Sau khi rời khỏi nhà họ Đường thì cô trở lại lầu 17, đó chỉ nguỵ trang, cô luôn sống cùng con ở lầu 16. Nhưng cô giấu Diệu Linh cẩn thận đến mức nào thì vẫn bị anh phát hiện.
Hàn Niệm không biết nên trách ông trời, hay trách Hạ Đông Ngôn, hay nói đó chính là số phận.
Tuổi thằng bé còn quá nhỏ, không thể rời khỏi cô và Hạ Đông Ngôn, không thể để ở nước ngoài. Nhưng cô không muốn kéo Diệu Linh vào chuyện giữa cô và Đường Diệc Thiên. Giữa bọn họ, sự u ám và dơ bẩn đó, không nên để thằng bé nhìn thấy.
diễn-đàn-lê-quý-đôn
Lấy chìa khoá ra mở cửa, bỏ bừa giày cao gót trên chân ở phía sau, đẩy cửa phòng Diệu Linh ra, lập tức ngã xuống chiếc giường nhỏ ấm áp, trên đệm còn có mùi sữa, thơm mát, Hàn Niệm vừa ngửi vừa cười, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
* * *
Nhà giam Bắc Giao và thành phố J cách nhau khoảng 37km. Lúc Hàn Niệm bắt xe đi, cảnh vật trên đường vô cùng xa lạ, cô chưa từng đến đây. diễn-đàn-lê-quý-đôn
Hàn Niệm ngồi trên chiếc ghế cứng để gặp mặt trong phòng, không bao lâu, Hàn Phục Chu được dẫn ra. Ông mặc áo tù màu xám xanh đã hơi ngả sang trắng, cuộc sống hơn ba năm lao tù không khiến ông chán nản nhụt chí, ông vẫn gọn gàng rắn rỏi và phong độ như trước. Nhưng tóc mai đã hơi bạc, dù sao năm nay ông cũng đã qua sáu mươi.
Thời gian ba năm đối với Hàn Niệm mà nói thật rất dài, cô vẫn không có cơ hội đến thăm ba, phần lớn đều là Hàn Phục Chu kêu luật sư nói hộ với Hàn Niệm là đừng tới. Nhưng đối với Hàn Phục Chu, hơn ba năm chỉ là một khoảng thời gian ngắn giữa án tù chung thân dài dằng dặc của ông. Ông phải giữ vững tâm trạng của mình, nếu không ông còn chưa thua bởi số phận, đã thua bởi thời gian.
diễn-đàn-lê-quý-đôn
Ông cầm ống nghe, Hàn Niệm cũng cầm lên theo, ống nghe lạnh lẽo dán lên lỗ tai, nhưng lại vô cùng ấm áp.
Ông gọi cô, “Tư Tư…”