Bạn đang đọc Không Nhớ Không Quên: Chương 12: Chương 5.2
Bữa tối trên bàn ăn, phổi miếng phu thê, gà xào cay, đậu hủ Ma Bà hoa bầu dục (món ăn làm bằng thận của dê, lợn) chấm tương ớt, ngay cả canh cũng có vị chua cay.
Hàn Niệm không phải người của thành phố J, từ nhỏ lớn lên ở Vân Nam, thích căn cay. Bà Trần xem như là nhìn bọn họ lớn lên, hiển nhiên biết khẩu vị của cô.
Đường Diệc Thiên là người thành phố J, khẩu vị nhẹ, ít ăn cay, nhất là tiêu, ăn vào sẽ ho. Từ trong phòng sách đi ra đã nghe thấy mùi cay nồng đầy nhà, lập tức nhíu mày.
Bà Trần mở miệng trước anh, “Tôi nghe thời tiết trên truyền hình, nói đêm nay nhiệt độ xuống, thích hợp ăn cay để ấm người.”
Vì vậy một bữa cơm ước chừng Hàn Niệm ăn thêm ba bát cơm trắng, ăn đến mặt mày đỏ bừng, đôi môi đầy đặn xinh xắn bị cay vừa đỏ vừa swung, còn uống liên tiếp hai chến canh lớn.
Ngược lại khẩu vị của Đường Diệc Thiên không tốt như vậy, chỉ ăn mấy miếng măng tây lót dưới nước của hoa bầu dục, trúng phải tiêu trong đó, ho đến mức phải uống hai ly nước lọc rồi rời khỏi bàn.
Bà Trần nhìn cô ăn ngấu nghiến, cũng vui vẻ theo, “Đã lâu không thấy người khác ăn cơm ngon như vậy, cả tôi nhìn cũng đói bụng.” Hàn Niệm vội vàng kéo ghế dựa bên cạnh ra, lôi bà Trần vào ăn chung.
Một già một trẻ, quét sạch thức ăn cay tê tái trên bàn, từ đầu đến cuối bà Trần đều không hỏi tới chuyện cô trở về. Trên thế giới này, có rất nhiều chuyện không thể hiểu được, chỉ nhìn qua, người từng trải không hiểu cũng sẽ không hỏi.
Dù ăn nhiều đồ cay, nóng đến cả người đổ đầy mồ hôi, nhưng vào nửa đêm mùa đông nhiệt xuống vẫn khiến Hàn Niệm lạnh đến khó có thể đi vào giấc ngủ.
Trong trí nhớ của Hàn Niệm là phòng dành cho khách chưa từng có khách đến ở. Đương nhiên, cô cũng không đảm bảo lúc mình không có đây có hay không, nhưng có thể khẳng định, cho dù có, cũng không thường xuyên. Bởi vì ở phòng này dù có máy điều hòa không khí cũng khó mà giữ ấm, phòng lâu ngày không có người ở, luôn có cảm giác lạnh lẽo.
Hàn Niệm lạnh cuộn mình trong chăn, cô đã sớm đoán trước được thái độ của Đường Diệc Thiên, nhưng từ lúc trở về đến giờ, lần đầu tiên cô lạnh đến muốn khóc giống như hôm nay.
Cô nhớ Diệu Linh.
******
Bạo phá cầu Tinh Giang kết thúc, nhưng sau đó thu dọn công trình vẫn rất nặng nề. Giám đốc công trình gọi điện thoại cho Đường Diệc Thiên, thời gian cuối năm sắp tới, gần một nửa công nhân đã bắt đầu nghỉ phép.
“Tôi biết rồi, ừ…” Đường Diệc Thiên một tay cầm điện thoại từ trong phòng ngủ đi ra phòng ngoài, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa. Anh đưa tay mở cửa, thì nhìn thấy Hàn Niệm.
Cô mặc một bộ đồ ngủ san hô nhưng dài màu hồng, tôn lên làn da trắng nõn của cô. Cổ tròn rộng rãi giắt trên vai của cô, xương đòn mảnh mai liền với bả vai, khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ không nhuốm chút bụi trần.
Đường Diệc Thiên có thể tưởng tượng được sờ lên cảm giác sẽ rất trơn truột và mịn màng. Anh ho nhẹ một tiếng, cũng như trả lời người bên kia điện thoại, cũng như trả người gõ cửa nửa đêm trước mắt.
Nhưng người bên kia điện thoại dễ qua loa lấy lệ, người trước mắt lại không dễ đuổi đi. Cô sụt sịt mũi, có thể nhìn thấy đầu hai vai run lẩy bẩy, xem chừng dáng vẻ này là đang lạnh?
Cô cầm cái bóp kẹp trong ngực ra, rút một xấp tiền thật dày từ bên trong ra, lúc ánh mắt anh còn lưu luyến trên bả vai thì cô đã nhét vào tay anh, Hàn Niệm hất tóc dài, đi thẳng về phía phòng ngủ, “Tiền phòng… phòng ngủ, một đêm.”
Đường Diệc Thiên vội vàng cúp điện thoại, đi vào phòng ngủ thì nhìn thấy, người phụ nữ nhỏ bé tự tin kia đã ngủ ở trên giường anh với hình chữ đại.. tư thế ngủ đúng chất Hàn Niệm.