Không Nhớ Không Quên

Chương 114: Chương 63.2


Bạn đang đọc Không Nhớ Không Quên: Chương 114: Chương 63.2

Rửa tay xong xếp hàng đến nhà ăn, Diệu Linh ngồi chỗ bên cạnh Tiểu Bàn, cô giáo lấy cơm cho các bạn nhỏ trước, sau đó đơm đồ ăn, ăn cơm xong sau đó mới ăn canh.
Khẩu vị của Tiểu Bàn rất tốt, dùng muỗng nhỏ bỏ đủ thứ đồ ăn vào trong cơm, trộn lên rồi ăn. Còn Diệu Linh, ăn cơm một cách thong thả, trước tiên chia cà chua và trứng gà ra, sau đó cũng chia cà rốt và thịt ra. Sau khi phân ra xong, thằng bé bắt đầu ăn cà rốt, sau đó là cà chua, tiếp theo là ăn trứng và thịt.
Nhưng kế hoạch của Diệu Linh hoàn hảo đến cỡ nào cũng quên mất tiết tấu chậm rì của mình hoàn toàn không đuổi kịp Tiểu Bàn! Lúc Diệu Linh còn đang ăn cơm, Tiểu Bàn đã ăn xong một chén cơm, nâng tay xin cô giáo thêm một muỗng nữa.
Mà lúc Diệu Linh bắt đầu ăn trứng gà, Tiểu Bàn đã ăn no, đưa tay muốn canh. Lúc này Diệu Linh mới sốt ruột! Nếu Tiểu Bàn ăn canh xong, mình chưa ăn cơm xong phải làm sao bây giờ!
Thằng bé nhanh chóng nhét hai miệng lớn trứng gà và cơm, vẫn chưa kịp nhai đã nuốt xuống, ăn quá nhanh, lập tức bị nghẹn,” Khụ khụ khụ khụ…”
Cô giáo nghe thấy tiếng, chạy nhanh đến xem tình hình. Đầu tiên là vỗ lưng giúp Diệu Linh thuận khí, sau đó ân cần múc thêm một chén canh đưa đến miệng thằng bé, “Nè con, uống một miếng sẽ đỡ hơn.”
Cải bó xôi màu xanh lay động trên mặt, phía dưới ẩn giấu sự nguy hiểm, khó ăn, không khoa học…gan heo! Diệu Linh cau mày né về sau, cố gắng nuốt hết cơm trong miệng xuống, “Cô…giáo, con không sao rồi.”

“Có thật không?” Tuy Diệu Linh đã nuốt cơm xuống, nhưng cô giáo vẫn không tin hết lời nói của con nít, vẫn đứng bên cạnh, nghiêm túc nhìn thằng bé ăn cơm, sợ có chuyện ngoài ý muốn.
Vì Diệu Linh muốn chờ cô giáo đi để tiến hành “Giao dịch gan heo”, chỉ có thể thả chậm tốc độ, ăn từng miếng từng miếng nhỏ, nhưng có vẻ cô giáo không muốn rời đi chút nào. Cuối cùng Tiểu Bàn ở bên cạnh cũng ăn xong, đồ ăn và cơm trong chén đều sạch sẽ.
“Tiểu Bàn, con ăn xong rồi thì đi rửa tay đi.” Cô giáo thấy Tiểu Bàn ở bên cạnh ăn xong vẫn còn ngồi im, hối thúc thằng bé rời đi, ăn xong trước phải đi rửa tay trước, tránh để lát nữa bọn nhỏ chen nhau đi.
“Nhưng mà…” Tiểu Bàn hơi do dự, lén nhìn Diệu Linh, Diệu Linh cũng mở to mắt nhìn thằng bé. Nếu Tiểu Bàn đi, mình phải làm sao?
Nhưng không ai dám gây hấn lúc cô giáo nghiêm túc, Tiểu Bàn đành phải ngoan ngoãn đứng dậy, lưu luyến rời đi.
Tiểu Bàn đi rời, cô giáo còn đứng trước mặt mình, Diệu Linh hoàn toàn tuyệt, vọng!
“Đường Diệu Linh.” Cô giáo kêu thằng bé, Diệu Linh ngẩng đầu lên. Cô giáo dịu dàng bưng canh gan heo lên lần nữa, “Nè, ăn canh đi con!”
* * *
Lúc ngủ trưa, Tiểu Bàn lén tuột xuống chiếc giường nhỏ của mình, chạy đến giường của Diệu Linh, khẽ giọng gọi thằng bé, “Diệu Linh, Ninja rùa của cậu đâu?”
Diệu Linh xoay người bò dậy, chu cái miệng nhỏ không vui nói, “Cậu không có ăn gan heo! Tự tớ ăn rồi! Rất khó ăn!”
“Có cô giáo ở đó mà! Đâu phải tớ không chịu đâu!” Tiểu Bàn giải thích, “Vậy cậu cho tớ chơi một lần đi, lần sau tớ sẽ ăn dùm cậu.”
“Tớ không tin!” Diệu Linh lắc đầu giống như trống bỏi, “Lần sau cậu cũng ăn nhanh thế thôi! Cậu ăn nhanh quá! Giống, như heo con vậy!”

“Cậu mới là heo con đó!” Tiểu Bàn sợ nhất là người khác nói nó béo, vô cùng khó chịu, “Vậy cậu ăn cơm chậm thế kia! Giống như con chuột! Mẹ tớ nói chỉ có chuột mới ăn chít chít!”
“Tớ không phải là chuột!” Mặt Diệu Linh cũng giận đến đỏ bừng, “Dù sao thì tớ cũng không cho cậu chơi Ninja rùa đâu!”
“Vậy cậu là đồ xấu! Sau này tớ không chơi với cậu nữa!” Tiểu Bàn nắm chặt nắm tay nhỏ, Ninja rùa gì chứ, nó cũng không lạ lắm!
“Không chơi thì không chơi! Tớ muốn đi ngủ!” Tính của Diệu Linh cũng rất ương ngạnh, hất mặt, tức giận chui vào trong chăn.
Tiểu Bàn nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy tức giận, dứt khoát la lớn cáo trạng, “Cô giáo! Đường Diệu Linh lén mang theo đồ chơi!”
“Này!” Diệu Linh nghe thằng bé cáo trạng, nôn nóng đến nỗi nhảy dựng lên trên giường, trượt chân, phịch một tiếng đụng vào Tiểu Bàn, hai đứa cùng ngã trên đất.
“Oa…Cô giáo! Cậu ấy đánh con!”
“Oa…Cô giáo! Con không có!”
* * *

Hai giờ chiều Đường Diệc Thiên phải triển khai một cuộc hội nghị tạm thời, cho nên sau giờ cơm trưa cũng không có nghỉ trưa, mà dựa vào bàn chỉnh sửa tài liệu và tư liệu.
Thư ký Lâm khẽ gõ cửa rồi mở ra, “Đường tiên sinh, có điện thoại tìm ngài.”
“Không phải chuyện quan trọng thì từ chối dùm tôi đi, nếu quan trọng thì nói sau khi tôi họp xong rồi liên lạc lại.” Đường Diệc Thiên lật xem tài liệu, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
“À…” Thư ký Lâm suy nghĩ một lúc, vẫn nên tiếp tục nói hết. Ít nhất theo ý anh ta, chuyện này không xem là chuyện quan trọng, nhưng là chuyện Đường Diệc Thiên phải làm, “Diệu Linh đánh nhau với bạn học khác ở nhà trẻ, cô giáo gọi điện thoại tới. Gọi phụ huynh đến.”
Đường Diệc Thiên ngẩng đầu, không chút do dự đặt bút xuống, đứng dậy chạy ra ngoài, vươn tay về phía thư ký Lâm, “Đưa chìa khóa cho tôi, ngoài ra thông báo với mọi người hội nghị xế chiều hôm nay chuyển sang chín giờ sáng mai.”
Thư ký Lâm vừa đưa chìa khóa vừa gật đầu, anh ta đã biết chuyện này nhất định phải nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.