Bạn đang đọc Không Nhớ Không Quên: Chương 104: Chương 58.1
Nét mặt của Hàn Niệm đã trả lời câu hỏi của Tô Hải Mai, cô chỉ có sợ hãi, Tô Hải Mai cũng vậy, “Hoá ra cô không biết à?”
“Không…biết.” Hàn Niệm lắc đầu, đến bây giờ cô cũng không biết, thì ra cô không phải là “Cô”, vậy cô là ai?
“Cũng đúng…” Tô Hải Mai ngẫm nghĩ, sau vụ sạt lở đất, Hàn Phục Chu chuyển công tác đến thành phố M, rời khỏi huyện Bạch Mặc. Chuyện ông ta nhận nuôi trẻ mồ côi, có rất ít người biết, sau này lại đến thành phố J, càng không có ai biết. Nhưng, bản thân Hàn Niệm…”Cô không nhớ gì sao?”
Nhớ gì? Nhớ gì? Với Hàn Niệm, ký ức trước tám tuổi đều trống không, tất cả ký ức của cô đều bắt đầu từ sau tám tuổi, bắt đầu từ bệnh viện ở thành phố M. Về huyện Bạch Mặc, còn có vụ sạt lở đất, cô chưa từng nghe ba nói tới. Cô càng không biết mình không phải con gái của ông, mà cô cũng không chỉ đơn giản là đứa trẻ được nhận nuôi…
Cô lắc đầu, cũng không biết đang trả lời câu hỏi của Tô Hải Mai, hay không biết có nên tin tưởng vào tin tức giáng từ trên trời xuống này không, “Nhưng mà….Tôi từng xem hình lúc tôi còn nhỏ, có tôi, có ông ấy, còn có mẹ tôi…”
Máu cả người cô đều cuồn cuộn lên, dường như muốn xông ra khỏi cơ thể cô, cô nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của mình chôn vùi tiếng nói chuyện của cô. Máu trong người nhanh chóng di chuyển, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề và khó khăn.
“Ông ta có đứa con gái, tôi đã gặp một lần.” Tô Hải Mai nói, “Trước khi sạt lở đất, tết âm lịch năm đó chồng tôi từng dẫn tôi đến nhà họ Hàn chúc tết. Tôi chỉ gặp đứa bé một lần, nhưng tôi nhớ tên của con bé gọi là Tư Tư, học ở tiểu học trong huyện Bạch Mặc. Sau vụ sạt lở đất, vì tôi muốn tìm chứng cớ, từng điều tra Hàn Phục Chu, ông ta nhận nuôi một đứa bé mồ côi ba mẹ trong vụ sạt lở đất đó.”
Lạ thật, khác với Hàn Phục Chu luôn theo đuổi danh lợi, ông ta có thể đưa ra tin tức ông ta nhân từ, nhưng ông ta chưa từng công khai. Tô Hải Mai hận Hàn Phục Chu, đương nhiên sẽ không tuyên truyền sự giả nhân giả nghĩa của ông ta. Sau này Hàn Niệm xuất hiện, gần như cả thành phố J đều biết tình cảm cha con bọn họ rất tốt, thậm chí quan hệ của Hàn Phục Chu và bạn trai của con gái mình cũng rất tốt. Dĩ nhiên Tô Hải Mai sẽ không làm chuyện vô nghĩa gì khi không có chứng cứ. Bà tưởng nếu Hàn Niệm biết sự thật, sẽ hiểu rõ tất cả, nhưng không ngờ trong đó có rối rắm…cô không biết mình được nhận nuôi?
“Tôi được gọi là Tư Tư, tên ngoài của tôi…” Hàn Niệm khốn khổ muốn tìm bằng chứng cho mình, chứng minh cô là con gái của Hàn Phục Chu.
Nhưng chứng cứ của cô luôn mỏng manh vô lực, Tô Hải Mai có thể bóp nát nó một cách dễ dàng, “Không phải cô, tôi đã từng nhìn thấy cô, chính mắt tôi nhìn thấy cô được khiêng xuống núi, đứa con gái gọi là Tư Tư, không phải là cô.”
“Vậy Tư Tư đâu?” Hàn Niệm hỏi bà ta, cô mở to mắt, lông mi cong mang theo thứ gì đó trong suốt và lóng lánh, giống như trong phút chốc, sẽ rơi xuống địa ngục, sau đó vỡ tan, “Nếu tôi không phải Tư Tư, vậy Tư Tư đâu rồi?”
Hàn Phục Chu chỉ có một đứa con gái là cô, Hàn Niệm từng xem hình chụp hình ở trong tả lót hồi nhỏ, bởi vì chơi đùa và tò mò đã xem giấy khai sinh, thẻ tiêm chủng này kia, bất luận là cái gì, trên đó đều chỉ có một đứa bé là cô, một đứa duy nhất.
“Tư Tư đã gặp nạn trong trận sạt lở đất đó.” Tô Hải Mai nói, “Con gái của Hàn Phục Chu, đi chơi xuân do trường tiểu học của huyện tổ chức trong trận sạt lở đất của huyện Bạch Mặc, hơn một trăm học sinh gặp nạn, trong đó cũng có con gái của Hàn Phục Chu. Cho nên…Cô không biết? Từ trước đến nay cô luôn dùng thân phận của con gái ông ta? Đóng vai con gái của ông ta?”
Trường tiểu học ở trung tâm của huyện, tuy Hàn Niệm không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng cô nhớ lúc mình chuyển đến thành phố J, trên bản lý lịch của cô thực sự đã viết vậy, cô đã từng học trường tiểu học ở trung tâm huyện Bạch Mặc, tên của cô gọi là Hàn Niệm, ba cô thường kêu là Tư Tư.
“Tôi không nhớ được chuyện trước tám tuổi.” Lúc này ngoại trừ lắc đầu Hàn Niệm không làm được gì. Chỉ bác bỏ, bác bỏ nhận thức của cô, bác bỏ trí nhớ của cô, thậm chí bác bỏ 28 năm đời người của cô, “Lúc tôi tỉnh lại…Là ở bệnh viện, ông ấy, bọn họ nói tôi bị một cơn bệnh nặng, tôi không nhớ được chuyện trước kia, bọn họ nói tôi tên Hàn Niệm…Ông ấy gọi tôi là Tư Tư…Đều là bọn họ nói với tôi…”
Hàn Niệm chưa từng nghi ngờ thân phận của mình, có thể nói, cô không thể nghi ngờ thân phận của mình, chuyện đó quá mức….Giống như một trò đùa? Hoang đường đến mức làm cô muốn cười lại cười không ra, cô hy vọng Tô Hải Mai nói với cô đây là một trò đùa.
Sau đó bọn họ cùng cất tiếng cười to, thực sự, cô không quan tâm người khác đùa giỡn mình vậy đâu, chỉ cần đây không phải là sự thật.
Nhưng cô không ngừng phủ định, Tô Hải Mai không ngừng khẳng định, “Hàn Niệm. Cô không phải là con gái của Hàn Phục Chu. Hơn nữa, ba mẹ cô đều vì ông ta mà chết…”
“Tôi đặc biệt khẳng định, Hàn tiểu thư.” Tô Hải Mai nói, “Tôi không cần thiết phải gạt cô chuyện này. Cô là người sống sót trong trận sạt lở đất đó, cũng là trẻ mồ côi vì ba mẹ gặp tai nạn.”
* * *
Nhà tù Bắc Giao, phòng thăm tù.
Nhiệt độ không khí gần một tuần nay hơi cao, Hàn Phục Chu đã thay đồ mùa hè, tuy tóc mai của ông đã bạc, nhưng nhìn cả người rất gọn gàng và đầy sức sống, tinh thần khỏe khoắn. Giống như chỉ cần có thể bước ra khỏi tường cao song sắt này, là ông có thể trở lại ngày xưa, địa vị, quyền lực, tiền tài ông đã từng mất đi, đều có thể nắm lại trong tay lần nữa.
Chỉ cần ông có thể ra ngoài, nhất định ông sẽ thắng người kia đến cùng, Đường Diệc Thiên không thể làm gì được ông. Dù sao thì Hàn Niệm cũng là con gái của ông, con gái làm gì đó cho ba, đều là nên, mà nhất định cô cũng sẽ dùng hết sức.
Hàn Niệm đi vào phòng thăm, giày cao gót nện lên đất vang lên tiếng. Hàn Phục Chu nhìn thấy con gái mình, đạp lên ánh mặt trời ngoài cửa sổ đi tới, từ tám tuổi cho đến hai mươi tám tuổi, hai mươi năm ròng rã, ông nhìn cô lớn lên, cô luôn là trụ cột tinh thần cho ông dựa vào.
Đặc biệt là sự cố chấpcủa cô, sự dũng cảm của cô, sự kiên định của cô, vô cùng giống mình.