Bạn đang đọc Không Nhiều Thứ Quan Trọng… – Chương 39
Đang với tay lấy cái bát, Khánh Nam chợt nghe thấy một giọng nói nho nhỏ ngoài phòng khách.
– Ba à! Con… Ginny …
–
– Ba à!
–
– Ba! Ba để con được gọi ba đã. Đã ba năm rồi con không được gọi một tiếng “ba”. Ba! Con xin lỗi! Con không ngoan đã làm ba và cả nhà lo lắng rồi. À ba ơi, ba vào phòng anh em con gọi anh Jim dậy và bảo anh ấy ăn chút gì đi ba, cả ba nữa.
–
– Con biết, từ khi con mất tích, mọi người chỉ lo lắng cho còn mà chẳng để ý tới mình chút nào cả. Ba gọi anh ấy dậy để…
–
– Anh bất lịch sự vừa thôi. – Nó gắt lên – Em đang nói chuyện với ba cơ mà. Bất lịch sự quá, còn nói nhiều nữa, nói không ngừng không nghỉ. Em hiểu rồi, em không để anh độc chiếm cả cái giường lớn như thế đâu. Em suy nghĩ lại rồi, cái giường đó cũng có phần em và anh Billy, nhưng tại anh Bill hiện giờ không thể ngủ ở đó được nên em sẽ thay anh ấy giữ phần. Anh yên tâm đi.
– – giọng ba khàn khàn cất lên ở đầu dây bên kia.
–
– Đồ bất lịch sự!
–
– – Ba nó ra lệnh –
– – Jim cũng chêm vào – .
– Ba! Con chỉ hứa với ba thôi, còn anh ấy thì ba cứ cho nhịn đi, nhốt vào trong phòng ý, để sửa cái tật bất lịch sự đi.
Nó mìm cười đi ra bãi biển. Kì lạ thật. Hồi nãy trời còn tối om mà giờ đã có một vài tia nắng và những áng mây hồng phía chân trời. Người ta nói sau cơn mưa trời lại hửng đúng không nhỉ? Nhưng đối với nó, không những trời hửng mà còn có cầu vồng nữa. Gia đình luôn là nơi tuyệt nhất. Gia đình của nó. Biển thật hiền hòa, không còn là con thú dữ như nó hình dung hôm qua nữa. Thật là lạ! Nó cũng kể với ba và anh Jim cả chuyện Khánh Nam có mặt dây chuyền y như anh Khánh Nam của nó nữa. Nhưng nó không cho hai người giúp đỡ nó, nó muốn tự mình tìm hiểu chuyện này. Sợi dây có mặt hình ngôi sao lại đung đưa trước mặt nó.
“Dây chuyền… Hai cái mặt khớp nhau từng chi tiết… Đúng là trên đời không thể có cái nào khác được. Một mặt của anh Bon, một mặt của mình… Sao… Khánh Nam lại có nó? Sao Khánh Nam lại nói anh ấy chính là anh trai mình?”
Nó lẩm nhẩm lại những thông tin có liên quan đến Khánh Nam: “Hoàng Khánh Nam, ba là Hoàng Minh, 17 tuổi, tính cách dễ gần, hay cười, hay giúp đỡ người khác… thích kem chocolate…, có một đứa em gái… đã mất, mẹ cũng qua đời, ba lấy dì, còn bà nội… có một anh họ 18 tuổi tên Tuấn Vũ…”
Và rồi nó so sánh với những gì nó có, tức là những gì anh trai song sinh của nó có.
“Hoàng Khánh Nam, ba là Hoàng Khánh Minh, 16 tuổi, tính cách đáng ghét, ít cười, ít nói, không giúp đỡ người khác, ghét nhất kem chocolate, thích kem bạc hà…, có một đứa em gái… còn sống, ba mẹ mất trong hai vụ tai nạn giao thông, còn bà nội, có một anh họ 18 tuổi tên là… Tôm…”
Từ khi gặp Khánh Nam ở học việc Quốc tế, nó đã có những so sánh này hàng trăm, hàng nghìn lần… Và lần này cũng là một lần trong số đó. Không! Hai người họ, ngoài cái tên, thì chẳng còn điểm gì giống nhau nữa. À… về mẹ và bà. Chuyện quái quỉ gì đây?
Giả thiết: Khánh Nam, Hoàng Khánh Nam, anh trai nó còn sống và chính là Khánh Nam – người mà luôn ở bên nó trong suốt mấy tháng vừa qua.
Nhưng nó không thể chứng minh giả thiết này. Không thể. Như kiểu giả thiết đặt ra là vô căn cứ vậy. Anh trai nó ghét kem chocolate, anh trai nó 16 tuổi, anh trai nó khó gần, anh trai nó ít cười, anh trai nó…
Nó ngẩn người ra.Nó cũng từng không thích kem bạc hà nhưng lại luôn cố gắng ăn thay phần anh trai mình. Và nó cũng đã từng sống cuộc sống của một đứa trẻ lạnh lùng, khó gần. Và nó 16 tuổi… nhưng nó vẫn có thể học lớp 11. Vậy… tại sao Khánh Nam lại không?… Trên đời này đâu phải chỉ có mình nó có thể học nhảy cóc? Khánh Nam cũng có thể. Và nó chợt nhớ lại câu chuyện mà Viết Quân từng kể cho nó nghe về Khánh Nam của 10 năm trước. Phải rồi. Khánh Nam từng xin học cùng lớp Khương Duy. Chưa bao giờ nó nghĩ đến điều này. Và nếu đúng là Khánh Nam học sớm 1 năm, thì mọi lí lẽ còn lại đều đủ cơ sở chứng minh. Như vậy thì cái giả thiết ban đầu đặt ra hoàn toàn có căn cứ. Cũng có thể nói định lý: “Khánh Nam và Linh Như là anh em sinh đôi” từ giờ có thể áp dụng mà… không cần chứng minh.
– Cho em mượn điện thoại. – Nó không quay mặt lại nhưng vẫn cảm nhận được Khánh Nam đang đứng sau lưng mình.
Khánh Nam hơi nhíu mày nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh đưa điện thoại cho em gái.
Nó bấm số Tuấn Vũ.
– Anh…! Em và Khánh Nam đang ngoài bãi biển.
Mặt trời đang nhú dần lên khỏi mặt biển và con bé cũng bắt đầu hé mở câu chuyện về 11 năm trước của mình cho hai thằng bé ngồi bên cạnh.
– Đó là tất cả những gì em đã trả qua trước khi trở thành một người Mĩ và rời bỏ cái tên Hoàng Linh Như. Đúng như anh nói, sợi dây này ba mẹ đã tặng em và anh trai năm 4 tuổi. Nhưng… bà nói anh ấy đã chết và em không hiểu gì cả. – giọng nó chợt nghẹn lại – Khánh Nam, em cần một lời giải thích.
Khánh Nam ngừng lại một lúc để có thể bình tĩnh trước những gì mình vừa được nghe.
– Đúng là anh và ba bị tai nạn trên đường đi đón em, nhưng chỉ là một va chạm nhẹ và chỉ bị bất tỉnh một lát thôi. Chính anh Tôm đã giục bà đi đón em. Và ngày hôm sau, khi bọn anh đang chuẩn bị cho sinh nhật, lúc đó là 7h52 phút sáng, cái xe đó về, và… mang theo mẹ với một tấm vải trắng rất lớn… phủ trên người. – Khánh Nam chợt quay mặt đi chỗ khác và đưa tay lên mặt như thể lau đi cái gì đấy – Bà nói trong đám cháy có một đứa trẻ 5 tuổi… và cũng chẳng ai tìm thấy em cả. Anh và Tôm đã cố điều tra nhưng không ích gì, dường như tất cả đều cho rằng em đã chết. Ba buộc phải lấy bà ta sau khi mẹ qua đời 1 năm và cũng chấp nhận sự thật rằng em đã chết sau 4 năm tìm kiếm điều tra vô ích.
– Cho đến khi… – Tuấn Vũ tiếp lời – anh đã kể cho Mai Chi mọi chuyện và nhờ Mai Chi điều tra. Lần này anh đã dặn Khánh Nam phải giữ bí mật vì… ừm… anh sợ bà sẽ phá như mọi lần…
– Cái gì cơ? – Khánh Nam hỏi lại – Sao bà lại phá?
– Khánh Nam! Em bình tĩnh nghe anh nói hết đã. Bọn anh đã gặp một ông lão, chừng 70 – 80 tuổi. Hôm đó là hôm anh và Mai Chi quay lại nơi xảy ra vụ hỏa hoạn, trong lúc đang đi lòng vòng thì ông lão đi qua, anh nghe thấy ông ấy nói: “Là con bé này hay con bé hôm trước nhỉ? Chúng nó lớn quá làm mình không nhận ra nữa!” Anh thấy nghi nghi nên mới hỏi chuyện, thì được kể cho nghe chuyện vụ cháy khi đó, cả chuyện em đứng ngoài hàng rào đòi chạy vào trong và chuyện có một người tự xưng là bà nội đến đưa em đi. Ông lão cũng có nói ngày trước hay đi qua đấy chơi với em, và cũng có vài lần thấy em quỳ trước cửa nhà. Rồi ông ấy kể về việc mấy tuần trước đó có gặp một người quay lại đây, anh đưa ảnh thì ông ấy chỉ vào em…
– Ông lão ấy tên là Mạnh phải không?
– Ừ!
– Còn đứa bé gái trong đám cháy năm đó? Là Thu… con gái cô Tâm giúp việc… ạ?
– Ừ!
– Em không hiểu! Em không hiểu gì hết – Khánh Nam lên tiếng – Một mặt bà nói với chúng ta nó đã chết, một mặt lại nói em và ba đã chết rồi để lại nó trong trại trẻ mồ côi. Tóm lại là sao đây? TV?
– Em cũng không hiểu gì hết.
Nỗi tức giận tự nhiên trào lên trong nó và Khánh Nam.
– Bà tại sao lại làm thế? Bà có ý gì cơ chứ? Sao mọi chuyện rối tung thế này?
– Hai đứa bình tĩnh thì anh mới nói được chứ.
Tuấn Vũ bắt đầu.
– Chắc các em cũng biết bà không hề yêu quý mẹ rồi chứ?
– Em biết. – Khánh Nam nhìn ra biển.
– Còn em thì không. – Linh Như vẫn mân mê sợi dây – Tại sao bà lại ghét mẹ em?
– Chuyện khá rắc rối, từ đời trước cơ… Bà chúng ta, và bà ngoại của hai em… thế nào nhỉ… cùng yêu một người, đó là ông ngoại em. Mọi chuyện là thế đấy. Tuy bà đã lấy ông, nhưng đó vẫn là một mối thù. Mẹ anh kể thế. Vì vậy khi ba em lấy mẹ em, khi đó thì ông bà ngoại của em đã qua đời cả rồi, thì bà nội đã mang mẹ em ra làm đối tượng ối thù điên rồ từ thời trẻ của mình. Hơn nữa… sau khi ông bà ngoại em qua đời, mẹ em chỉ có một mình, theo bà từng nói thì là…: “Đũ
a mốc đòi chòi mâm son”, gần như tất cả những người bạn hay nịnh bợ của bà mỗi khi đến nhà đều nói ra nói vào về việc không môn đăng hậu đối này. Hơn nữa, khi mẹ em sinh cặp sinh đôi các em, không hiểu từ đâu có một ông thày bói đi qua và nói rằng, đứa bé gái sẽ là sao chổi chiếu mệnh cả nhà. Cũng đúng lúc đó, Hoàng thị gần như ở bên bờ vực phá sản, ông mất… Bà như càng tin vào lời ông thày hơn… và luôn tìm cách đuổi mẹ con em đi. Trước sức ép của bà, ba mẹ em phải li dị. Thực ra ba em không muốn thế, nhưng mẹ em không còn chịu nổi nữa, và mẹ em cũng không muốn em chịu khổ, Bun ạ, nên đồng ý kí vào đơn. Còn bà vợ hiện nay của ba em… nếu anh không nhầm thì…
Hai anh em ngồi chết lặng với những gì vừa được nghe.
– Những gì Khánh Nam biết chỉ là việc bà đã đuổi mẹ đi, còn anh thì hơn thế – Tuấn Vũ nói tiếp – Anh hơn mấy đứa 2 tuổi, nên anh cũng nhận thức nhiều hơn. Anh đã từng chứng kiến không ít những việc của bà đối với mẹ em. Không phải sau khi sinh mẹ em yếu đi, mà vì mẹ em không hề được nghỉ sau khi sinh. Ba em đi suốt vì việc công ti, bà ở nhà bắt mẹ em làm mọi việc. Cái này là mẹ anh kể lại thôi, vì khi đó anh mới có 2 tuổi nên chưa biết gì, anh chỉ chứng kiến về sau thôi. Nhưng có lẽ anh không nên kể ra thì hơn.
– Ừm…
– Bấy nhiêu làm anh khinh bà, nên kể từ khi mợ qua đời, anh không muốn đặt chân vào ngôi nhà đó nữa. Đúng 11 năm nay anh không gặp bà, dù chỉ 1 lần hay là 1 cuộc điện thoại.
– Tuấn Vũ, sao anh không nói cho em biết? – giọng Khánh Nam trầm xuống.
– Vì anh nghĩ Bun không còn, anh sợ em còn nhỏ nên sẽ hành động dại dột. Vì thế bây giờ anh mới dám nói với em… Anh xin lỗi.
Cả 3 im lặng. Dù mặt trời trên biển có đẹp đến đâu thì bây giờ cũng đâu có thể ngắm? Một cơn gió biển thổi qua làm cho Linh Như run lên. Khánh Nam chợt nhớ ra em gái mình vẫn đang ốm.
– Vào nhà thôi, em đang run lên kìa. Đi nào. – Khánh Nam đứng lên trước.
– Anh ngồi xuống đi.
– Anh bảo em vào nhà cơ mà.
– Thì anh cứ ngồi xuống đi, sao nói nhiều thế nhỉ?
– Nhưng mà vào nhà.
– Thì anh cứ ngồi xuống.
– Lại gì nữa đây?
Khánh Nam vừa ngồi xuống thì nó ôm lấy cổ cậu:
– Cõng em! Hồi trước em nặng cân hơn anh nhưng giờ thì chắc chẳng bằng nửa anh đâu. Hì!
_ _ _ _ _ _ _ _
– Thôi chết, anh quên mất là đang định làm cái gì đó cho em. – Khánh Nam rối rít – Mà ốm thì phải ăn cháo nhỉ? Chết rồi, anh không biết nấu. Tôm, anh biết nấu không?
– Anh cũng không. Tưởng mày biết chứ?
– Không phiền hai người đâu. – Mai Chi từ trong bếp bưng tô cháo ra – Ăn thử coi, chị nấu đó.
Khánh Nam lấy một muỗng đưa lên miệng.
– Này, không phải cho em. Của Linh Như mà. – Mai Chi đánh vào tay Khánh Nam.
– Ơ… em phải ăn thử trước. Ai tin được chị? Trước giờ khéo chị chưa vào bếp được lấy một lần ý.
– Có anh kí giấy đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm rồi mà Khánh Nam. Mỗi lần anh ốm, Mai Chi vẫn nấu cho anh đấy thôi. – Tuấn Vũ cười đầy ẩn ý.
– A ha ha… chết chết… sao lại nấu ch…
– Có gì ăn chưa cả nhà? – Khương Duy và Viết Quân vẫn đang ngái ngủ từ cầu thang bước xuống.
– Đợi 1 tí, Phương Linh đang chuẩn bị trong kia.
Khương Duy đặt tay lên trán nó.
– Có vẻ vẫn chưa khỏi hẳn nhỉ?
– Hình như là thế ạ, em vẫn thấy đầu đau đau.
– Mà gì thế này? – Cậu tròn mắt nhìn Khánh Nam đang… khư khư cái muỗng trong tay… đút cho Linh Như rồi lại nhìn Viết Quân như dò xem phản ứng. Viết Quân cũng chẳng hơn gì, cũng tròn xoe mắt như Khương Duy. Đúng thôi, ngoài Mai Chi ra thì chưa ai biết hai đứa nó là anh em ruột cả.
– Sao? – Khánh Nam thản nhiên – Anh trai chăm sóc em gái không được à? Chị Cherin chưa làm thế với mày bao giờ à Quân?
– Chưa. – Hắn cụt ngủn, liếc cái đĩa Phương Linh vừa đặt lên bàn. – Trứng à? Tao đi chuẩn bị cái gì ăn đây.
– Anh không thích trứng à?
– Không.
Hắn vào trong bếp và cố giữ cho tay mình không đập vỡ cái gì đấy.
“Hay nhỉ? Tối qua thì ôm chặt lấy mình, còn không ình đứng lên đi thay khăn nữa, thế mà giờ… Mới sáng sớm ra đã Khánh Nam với chả Khánh Nam. Bực mình thật đấy mà… Coi mình là cái gì chứ? Mình đang đứng ngay đây mà dám… ”
Hắn mang cốc café ra phòng khách, gần chỗ nó, thì lại được cái ông Tuấn Vũ đi qua.
– Thuốc của em này. Mấy viên này đều bọc cả rồi, viên này thì bọc đường. Không đắng đâu. Khỏi cần nhăn mặt thế.
“Thế đấy! Bây giờ lại thêm cả cái tên Tuấn Vũ này nữa!” Hắn cố gắng nuốt giận.
– Xe đang đợi ngoài kia, tụi mày về đi. Còn 1 tiếng nữa là vào học đấy.
– Gì cơ? Tao tưởng hôm nay bùng cơ mà? – Viết Quân giật mình hỏi lại.
– Chỉ có mày có thể bùng thôi, còn mấy người kia làm gì mà bùng được? Về nhà đi, không có muộn học đấy.
– Mày thì sao?
– Tao, Linh Như và anh Vũ có việc bận. À, nếu ba tao có hỏi thì nói là tụi mày không biết tao đi đâu nhá! Với lại mày không về…, em Hoài Trang lại mong đấy Quân ạ!
Khánh Nam dành 1 cái cười khểnh cho Viết Quân và Khương Duy trước khi đẩy tất cả ra xe.
– Từ đã Viết Quân. – Nó lôi Viết Quân ra 1 góc.
– Sao thế?
– Tối qua anh có sang phòng em không? Ý em là sau khi… sau khi em nói tất cả ra ngoài ý. – Mặt nó tự nhiên đỏ đỏ.
– Không! Nhưng sao thế?
– Không… vậy chắc là em mơ rồi…
– Mơ? Mơ thấy anh á?
– Không có gì, anh ra xe đi.
“Nếu để nó biết tối qua đã tự ôm lấy mình và khóc nức nở thì sao nhỉ? Thôi, tốt nhất là tạm thời nên giấu cho nó đỡ… xấu hổ. Mà sao lại có người như thế nhỉ? Rõ ràng tối qua… thế mà nghĩ là mơ chứ!”
_ _ _ _ _ _ _
Ba anh em về nhà Linh Như, tức là cái căn hộ ở tầng 13 khu trung cư. Vừa vào đến trong nhà thì điện thoại Khánh Nam rung.
– Ba gọi. Tối qua anh không gọi điện về nhà cơ, cũng không gọi cho ba.
– Anh không nghe máy đi còn nói cái gì vậy?
Khánh Nam nhìn chằm chằm cái màn hình 1 lúc rồi mới nghe.
– Ba!
–
– Con đi đâu ba cũng đâu cần quan tâm. – giọng Khánh Nam có vẻ… “ngông”.
–
– Ba cứ lo cho “hồ li tinh” của mình đi. Con không cần ba lo.
–
– Con ghét ba! Ba không ưa bà ta sao còn cưới bà ta làm gì? – Khánh Nam như nổi điên – Sao ba có thể nhu nhược thế? Bà bắt ba li dị với mẹ ba cũng làm à? Ba không biết cách tự quyết định cho riêng mình hay sao mà cái gì cũng phải nghe theo bà? Con ghét ba!
Đây là lần đầu tiên Khánh Nam nói với ba nhiều đến thế và cũng là lần đầu tiên cậu thể hiện thái độ đến như thế.
– – giọng ông Hoàng Minh dịu xuống –
– Tối qua ba đâu có nhà?
–
– Ba không có nhà nên con nghĩ mình không cần phải báo cho ai về việc mình đi đâu cả, ngay cả… bà.
–
– Hôm nay hình như ba phải kí hợp đồng gì đó quan trọng lắm ạ? – Khánh Nam đột nhiên cắt ngang và lảng sang vấn đề khác.
–
– Ba! Con chưa bao giờ xin ba gì cả, mà cũng lâu lắm rồi… ba và con không ăn cơm cùng nhau… cũng phải 11 năm rồi… Vậy nếu con xin ba cả ngày hôm nay ở nhà… có được không ạ? Trưa nay… con muốn ăn cơm với cả nhà mình và… muốn ba gặp… bạn gái con… Được không ba?
Khánh Nam tắt máy trước mà không nghe câu trả lời của ba. Cậu đang muốn thử xem mình ở vị trí nào đối với ba.
– Chậc! Cái đống lộn xộn hôm qua mình gây ra được thu dọn rồi cơ à? – Nó nhìn quanh nhà.
– Lộn xộn gì cơ?
– Hôm qua em… đập vỡ hơi nhiều thứ. Anh nhìn xem, trên bàn đâu có cái ly nào đâu. Hì! – Nó cười… “hiền”. – Mà hình như cái khung tranh này hôm qua cũng vỡ mà…
– Vậy ai thu dọn lại giùm em vậy?
Nó nhìn Khánh Nam và Tuấn Vũ chằm chằm hơi ngạc nhiên.
– Anh nghĩ em được quyền sống 1 mình ở đây thật sao? Gần như cả cái tầng 13 này đều là người của nhà em cả đấy. – Nó trỏ cái nút đỏ đằng sau Khánh Nam – Cả cái này nữa, em chỉ cần bấm một cái là sẽ có người vào đây bê hai anh ra ngay lập tức. Với lại camera ở trước phòng em cũng được truyền sang mấy phòng còn lại hết. Hôm qua cũng do đèn đỏ nên em mới đi ra khỏi thành phố mà không có ai theo sau. Với lại cũng do hệ thống giao thông ở đây ghê quá, họ không dám phóng nhanh kẻo gây tai nạn. Chắc giờ này tất cả đang tập trung ở nhà Hiệu trường chịu phạt đây. Em phải gọi điện xin tha cho họ mới được.
– Được rồi được rồi. Em gọi thì gọi đi rồi thay đồ nhanh lên.
Nó thôi không nói nữa mà bước vào trong phòng… không phải phòng nó mà là cái phòng luôn khóa ngay cạnh phòng nó. Lát sau…
– Đây là “bộ mặt thật” của em đấy hả? – Tuấn Vũ nhìn nó chăm chú – kể ra giống Khánh Nam thật. Nhưng mà nhìn em… khác quá! Ý anh là lúc trước khi thay đồ và lúc sau… Nói thật thì nhìn em lúc bình thường anh chẳng nghĩ em là Ginny Wilson đâu. Mà lúc đó nhìn cũng chẳng giống Khánh Nam tí nào. Tự nhiên bây giờ lại…
Nó bật cười mở rộng cánh cửa phòng sau lưng mình cho cả hai bước vào trong.
– Anh nhìn đi, phòng hóa trang của em đấy. Bởi vì mọi người ít khi chú ý đến những gì quá bình thường nên không bao giờ họ soi xét kĩ em làm gì. Hình như họ nghĩ những người nhà Wilson không phải con người thì phải. Họ quá đề cao gia đình, dòng họ em. Họ cho rằng những người mang họ Wilson là những thiên thần, và có một cuộc sống hoàn toàn khác người thường. Trong mắt tất cả dường như hình ảnh của em cứ như 1 con búp bê vậy. Em thấy thế.
– Thì quả thật như thế mà. – Tuấn Vũ giơ cái khung ảnh đại gia đình Wilson lên – Hôm trước, sau khi biết em là Ginny Wilson, tụi anh đã tìm hiểu khá nhiều về nhà Wilson. Anh cũng thấy… hình như những người mang họ Wilson đề không phải… là người bình thường ý. Thậm chí Mai Chi sau khi đọc xong cái cuốn tiểu thuyết gì về Ma cà rồng đang nổi tiếng hiện nay ý, còn nghĩ cả dòng họ em còn hơn cả cái nhà ma cà rồng trong truyện ấy chứ.
Nó phá lên cười.
– Sao lại thế?
– Bởi vì tất cả quá hoàn hảo. Anh thừa nhận điều đó. Và cả những gì em đã làm nữa…Nhắc đến dòng họ Wilson đầu tiên chắc phải nói đến cụ nội của
em nhỉ, quý ngài David Wilson, 1 quan chức quân đội nổi tiếng thế giới trong thế chiến II. Tiếp là danh sách những người có IQ cao nhất thế giới, nhà Wilson có những 2 người, là ông Richard và Jimmy. Một trong những tập đoàn hàng đầu thế giới, phải nhắc đến GMR. Và tất nhiên trong lĩnh vực khoa học không ai là không nhắc đến nhà phát minh Richard với những phát minh tài ba. Ông nội Geagre của em cũng là một họa sĩ vẽ tranh phong cảnh nổi tiếng. Múa ballet, có bà và mẹ em, Kate Evans và Jenny Trịnh. Mẹ em cũng là một nghệ sĩ piano lừng danh nữa. Những nam tài tử của Holiwood, phải nhắc đến ba em, Billy và cả Jimmy là người mới nổi. Bên ca hát cũng có Billy, những người mẫu hàng đầu thế giới cũng có tên 2 anh trai em. Còn em nữa, thành tích vượt bậc khi đạt cả giải thưởng về âm nhạc và ballet khi còn nhỏ, rồi thu hút sự chú ý với quỹ từ thiện ở châu Phi, giải diễn viên nhí xuất sắc, và mới đây là bộ thiết kế 14… Anh thấy toàn những người hoàn hảo thôi. Không phải người thường là đúng rồi. Nếu như anh không gặp em và em không phải em họ của anh thì anh nghĩ những người mang họ Wilson đều là những thiên thần trên trời đấy.
– Có lẽ vì thế nên chẳng ai có thể nhận ra em khi em ăn mặc bình thường, đeo một cái kính to đùng và một mái tóc lòa xòa như thế. Mà cũng có thể là do 3 năm nay em không xuất hiện trước ống kính, và ở Việt Nam thì em không được biết đến nhiều lắm. Chắc bọn anh và Khương Duy chỉ biết đến em qua Viết Quân kể thôi à?
– Không hẳn. Cũng có một số lần báo chí nhắc đến em, quỹ từ thiện … nhưng không nhiều và… anh cũng không chú ý cho lắm, cả hình ảnh của em cũng không rõ lắm, khi thì nấp sau lưng ông bà, khi thì nấp sau lưng ba mẹ, khi thì được bế quay mặt vào trong và bị vây quanh bởi quá nhiều người… nên… với lại tóc em cũng không phải màu này… cả mắt nữa… hôm trước anh mới tìm mấy cái ảnh trên mạng của em cách đây mấy năm… Nhìn khác kinh khủng.
Nó chụp một mái tóc giả màu vàng lên đầu Tuấn Vũ.
– Anh cứ thử đội nó đến trường, mang mắt kính áp tròng xanh biển và để em trang điểm lại cho anh xem, đảm bảo cả đến những fans ruột của anh cũng cho rằng anh không phải người Việt Nam. Mẹ em được mệnh danh là nữ hoàng hóa trang, nên em học được ở bà rất nhiều… Với lại mỗi lần lên sân khấu hay phải đứng trước đám đông, mẹ rất chú ý tạo hình cho anh em em. Mặc dù ai cũng biết em chỉ là con nuôi nhưng họ cũng phải trầm trồ thán phục tài hóa trang của mẹ vẫn làm cho em có nét gì đấy giống hai anh trai. Tuấn Vũ này, nhìn em với Khánh Nam… ý em là chỉ cần nhìn qua… liệu ba em có nhận ra luôn không? Em thấy tụi em không giống nhau nhiều như hồi bé nữa… – Nó nhìn vào mình và Khánh Nam qua gương.
Khánh Nam cũng hơi cúi người xuống cho vừa tầm với nó. Hai anh em chăm chú quan sát.
– Em nghĩ tụi mình bao nhiêu tuổi rồi mà đòi giống nhau y xì hồi bé? Anh thấy cũng giống đó chứ? Tuấn Vũ, anh đứng ngoài có lẽ quan sát rõ hơn đấy.
Tuấn Vũ lại nhìn nhìn ngó ngó 1 lúc.
– Đúng là không giống nhau y xì như hồi bé nhưng mà hai đứa là anh trai và em gái chứ có phải cùng anh em trai hay chị em gái đâu mà đòi giống nhau như đúc? Nhưng chắc chắn ba em sẽ nhận ra ngay đấy… màu tóc này… đôi mắt… thế đấy. Bây giờ đi luôn chứ? Về nhà em ý?
– Không – Nó ngăn lại – Em muốn đến một nơi trước đã… rồi mới về… nhà. – Từ “nhà” có vẻ hơi khó khăn để nói ra lúc này.
– Anh cũng đang định thế.
_ _ _ _ _ _ _
Nghĩa trang một ngày nắng…
Có ba người bước vào… hai cậu bé và một cô bé với mái tóc dài màu hạt dẻ… giống màu tóc cậu bé đang đứng bên cạnh… Trên tay cô bé ấy là bó hoa cúc trắng.
– Mẹ! Con tìm được em rồi.
*
* *
– Sao con chưa đi làm? Sáng nay mẹ nghe nói có hợp đồng quan trọng lắm mà?
– Sáng nay con ở nhà mẹ ạ!
– Sao lại thế? – Bà nội ngạc nhiên thấy rõ – Có hợp đồng quan trọng sao lại nghỉ? Con ốm hay làm sao?
– Không ạ! Sáng nay Khánh Nam muốn con ở nhà. Nó nói trưa sẽ đưa bạn về ăn cơm cùng cả gia đình nữa.
– Thằng bé đó giờ cũng thèm quan tâm đến cái nhà này rồi cơ à? – Người phụ nữ đằng sau lưng bà nội nói với giọng khinh khỉnh.
– Không phải việc của cô.
– Nhưng hôm nay có hợp đồng phát triển tập đoàn, anh không thể nghỉ chỉ vì nó được.
– Cô thành người quản lý của tôi từ bao giờ thế? Con trai tôi quan trọng hơn cái hợp đồng đấy – giọng ông trở nên giận dữ. Ông mở cổng bước sang biệt thự bên kia.
Ông Minh lại lúi húi bên mấy luống hoa. Cứ có thời gian rảnh là ông lại qua bên này – nơi đứa con đáng thương của ông đang sống. Nhưng ít khi ông gặp nó. Ông luôn tìm cách tránh mặt nó, vì cứ nhìn thấy hình ảnh thằng bé với đôi mắt vô cảm chiếu thẳng vào mình, ông lại thấy có lỗi. Mọi chuyện cũng đã qua đi lâu rồi. Đến thứ 7 tuần sau là tròn 11 năm… Nhưng ông không tài nào quên nổi… hình ảnh người vợ trắng bệch bên dưới tấm khăn phủ… Mỗi tối… cứ chờ cho thằng bé ngủ say, ông mới dám sang đây. Ông biết nó đã tha thứ cho ông, chỉ là nó chưa chấp nhận. Nếu không thì cái hệ thống cổng tự động của nó đã không mở cho ông vào. Từ ngày vợ và con gái mất, dường như niềm vui của ông, lý do tồn tại của ông chỉ là nó nhưng Khánh Nam đóng băng với tất cả. Nó đã từng không nói không rằng, không giao tiếp với bất kì ai trong suốt thời gian đầu. Nỗi ân hận cứ dày vò, gặm nhấm tâm can ông. Nếu ông quả quyết hơn… nếu ông cố gắng giữ lấy hạnh phúc của mình hơn… nếu ông… nếu ông có thể… thì mọi chuyện đã không như vậy. Nếu ông có thể thì gia đình ông đã không tan nát như vậy, vợ con ông không qua đời như vậy… con trai ông không phải sống cuộc sống không phù hợp với một đứa trẻ như vậy… và ông cũng không phải đứng lén nhìn nó và đau khổ như thế này… 11năm rồi… từ ngày cái vụ tai nạn ấy xảy ra… ông chỉ biết vùi đầu vào công việc… ông không dám đối mặt với con trai… chỉ sợ thằng bé càng thêm tổn thương. Mỗi lần nhìn nó ngồi trò chuyện một mình rồi cười một mình với cái mặt dây chuyền… ông cứ lặng người đi. Đó là kỉ vật duy nhất của hai anh em mà ông để cho nó giữ. Ông đã lén giấu đi tất cả… vì muốn nó quên đi và bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng có lẽ… không thể… Vì vậy… chỉ cần nó muốn… ông sẽ làm tất cả… Trên bàn làm việc của ông vẫn là bức ảnh chụp gia đình bốn người hạnh phúc ngày nào. Người đàn bà đến sau kia không có chỗ trong lòng ông… bà ta… chỉ là để làm vừa lòng mẹ ông thôi. Nhìn hình đứa con gái đáng yêu đang toe toét cười, ông lại thấy đau như cắt: “Bun à! Ba xin lỗi!”
– Thưa ông! Cậu Khánh Nam đã về và con có cả cậu Tuấn Vũ về cùng nữa ạ!
Tuấn Vũ? Ông ngạc nhiên thấy rõ. Thằng bé ấy chưa bao giờ quay lại đây dù chỉ 1 lần từ khi vụ tai nạn xảy ra. Nhưng… tự nhiên hôm Tết nó lại đến… và cười nói vui vẻ với Khánh Nam. Cả chiều qua nó cũng đến, nhưng chạy xồng xộc vào phòng Khánh Nam như có chuyện gì đó gấp lắm… Ông nhang chóng hoàn tất công việc rồi trở vào trong nhà. Khánh Nam nói hôm nay nó đưa bạn về mà. Lâu nay ngoài thằng Quân và thằng Duy thì nó không chơi cùng ai cả… Chỉ duy nhất một chữ bạn đã khiến ông chú ý chứ đừng nói là “bạn gái”. Hay nó lại thấy một con bé nào giống em gái nó? Và ông chợt sững lại trước một cô bé có đôi mắt – giống – Khánh Nam – đến – kì – lạ.
– Con… – Ông lắp bắp… Hình ảnh đứa con gái bé nhỏ tội nghiệp của ông như sống lại trong cô bé này. Đôi mắt, cái miệng, cái mũi… cả màu tóc nữa… màu tóc đặc biệt của vợ ông… Nhưng ông chợt định thần lại.
– Con chào… chú!
– Con chào cậu.
– Con chào ba.
– Ừ, chào các con. – Ông niềm nở – Các con ngồi xuống chơi đi. Tuấn Vũ, lâu lắm rồi cậu mới thấy con đấy. Dạo này lớn lên đẹp trai hơn hẳn nhỉ?
– Con đẹp trai từ bé mà cậu.
– Khục khục! – Khánh Nam cố gắng nén cười bằng việc phát ra vài âm thanh kì lạ từ trong cổ họng.
– Thái độ gì đấy Nam?
– Đâu, em có thái độ gì đâu? Em bị… ho ý mà.
Ông Minh nhìn Linh Như.
– Tên con là gì nhỉ? Khánh Nam, con chưa giới thiệu cô bạn này…
– Con sẽ giới thiệu trong bữa ăn ba ạ. Mà ba làm con ngạc nhiên quá! Con cứ nghĩ ba sẽ chọn cái hợp đồng kia hơn là phải ngồi ở nhà ăn cơm với con cơ.
– Khánh Nam! – giọng ông hơi gắt – hôm nay con ăn nói rất thiếu tôn trọng với ba đấy.
– Hồ li tinh sáng nay có nhà không ba?
– Khánh Nam!
– Con rất khó chịu khi ngồi cùng bàn với bà ta. Con bị dị ứng với mùi cáo. Thôi con lên phòng đây. Ba cứ sang nhà chính trước đi. Lát nữa tụi con sẽ sang sau. Và lúc đấy con cũng trình bày lý do trốn học sau. Mình đi em. – Khánh Nam cứ thế lôi nó lên cầu thang trong khi nó lúng túng cúi đầu chào ông Khánh Minh.
_ _ _ _ _ _
– Nay mày ăn nói ngông quá. Ít ra cũng phải biết nghĩ cho ba trước mặt bạn con trai mình chứ. – Tuấn Vũ làu bàu.
– Thì phải đóng cho đạt chứ. Này! Em sao vậy?
Nó ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Hình như ba nhận ra em rồi thì phải. Lúc nãy ba lặng đi nhìn em một lúc lâu…
– Em biết.
Và tự nhiên nó bật khóc.
– Em sao vậy? Sao tự nhiên khóc thế?
– Em không biết nữa. Tự nhiên nước mắt cứ trào ra chứ.
– Thôi được rồi! Mắt em mà đỏ lên là khỏi diễn nữa đấy.
*
* *
Khánh Nam mìm cười nhìn em gái trấn an.
– Em nhớ không được xúc động nhé!
– Em nhớ rồi!
Ba anh em sang nhà chính – nơi bà và dì ở. Nắm chặt tay 2 anh, nó hít thật sâu trước khi bước qua cánh cửa. Và kia… người bà mà 11 năm trước đã bỏ rơi đứa cháu gái 5 tuổi ở một nơi xa lạ… Đằng sau bà là một người phụ nữ nhìn khá trẻ, mà theo như Tuấn Vũ đang thì thầm giới thiệu, thì hai anh em phải gọi là… dì.
– Ôi! Qúy tử của bà đã về rồi đấy à? Ồ… đây là… – Bà nheo mắt lại nhìn Tuấn Vũ rồi nét mặt như dãn ra vui mừng – Chẳng phải thằng bé Tôm đây sao?
– Vâng ạ! Cháu rất cảm ơn vì bà còn nhớ những cái tên hồi nhỏ của chúng cháu. – Nét mặt Tuấn Vũ trái ngược hoàn toàn với nét mặt bà.
– Lâu quá rồi con không tới đây. Làm gì có đứa cháu nào lại để bà đích thân đi thăm thế chứ? Con lớn quá, bà nhận không ra, bà chỉ thấy con qua mấy tấm ảnh mẹ con để ở nhà. Bận học quá hay sao mà bà không mấy khi gặp con ở nhà vậy? Thỉnh thoảng con cũng phải tới chơi với bà cho vui chứ? Bon nó cũng đi suốt…
– Cháu thấy bà vẫn sống rất vui vẻ đó thôi…
“Tuấn Vũ!” – Linh Như thì thầm nho nhỏ khẽ giật tay Tuấ
n Vũ. Bây giờ thì mọi sự chú ý của hai người đàn bà trước mặt lại dồn sang cho. Và cũng như ông Hoàng Minh khi nãy, sắc mặt hai người họ cứ tái dần. Nhưng họ cũng nhanh chóng lấy lại thái độ cùng cái nhìn bằng nửa con mắt.
– Ai đây Bon?
– Ba! Ba ơi! – Chẳng để tâm đến câu hỏi của dì, Khánh Nam cất tiếng gọi ba rồi lại quay sang Linh Như – Em ra vườn bên nhà mình mời ba sang đây giùm anh nhé. Chỗ hàng bách hợp ý.
– Dạ!
Đợi nó đi khỏi, Khánh Nam mới bắt đầu chuyển hướng nhìn sang dì.
– Thứ nhất, tôi ghét nghe thấy tên của mình được phát ra từ miệng dì. Dì có thể gọi tôi là Khánh Nam, nhưng đừng có gọi bằng cái tên đó. Nó không phải cho dì muốn gọi thì gọi đâu. Thứ hai, dì nên tôn trọng bạn tôi một chút. Đừng có nhìn bạn tôi với ánh mắt…
– Khánh Nam! – Bà quát – Không được hỗn với dì như thế. Ai dạy con ăn nói như vậy? Hả?
– Bà thấy đấy, 11 năm nay con sống 1 mình mà. Con tự học đấy. Bà ta là vợ của ba con, nhưng không có nghĩa là mẹ con mà có quyền xét nét bạn con như thế. Với lại, bà ta chẳng làm được gì khiến con tôn trọng cả. Và cả bà nữa. Bà đừng tỏ ra khinh bạn con vậy. Con khó chịu lắm.
– Khánh Nam! – Bà lại quát lên 1 lần nữa.
Nhưng vừa lúc đó thì ông Khánh Minh bước vào.
– Ba xin lỗi! Hồi nãy lúc đi ra, ba nhìn thấy cành hoa bị gãy nên kiếm cái gì chống nó lên. Sao lại đứng hết thế này? Mấy đứa ngồi xuống đi chứ. Chẳng mấy khi con ăn cơm ở nhà, lại được dịp Tuấn Vũ và bạn con đến chơi nữa… Ngồi xuống hết cả đi chứ.
Khánh Nam và Tuấn Vũ cùng làm một động tác hết sức… dễ hiểu nhưng lại làm mọi người ngạc nhiên, là cùng đưa tay lên kéo ghế ra cho nó.
– Em ngồi đi.
Khánh Nam bắt đầu giới thiệu:
– Con xin giới thiệu, đây là bạn con… cũng là thành viên nữ duy nhất trong Hội học sinh trường con đấy ba ạ. Em ý bằng tuổi con, cũng là 16 tuổi nhưng lại học lớp 11, cùng lớp con luôn. Và đặc biệt là người mà con và anh Tôm luôn tranh nhau đấy. Tôm nhỉ?
– Và dạy con cái kiểu ăn nói hỗn láo như thế với dì à? – Bà nội cắt ngang với một sự khó chịu thấy rõ.
– Bà! Con đã nói rồi! Bà ta không có gì để con phải tôn trọng cả.
– Bon! – Ông Minh nhíu mày nhìn con rồi lại quay sang mẹ mình – Mẹ à! Dù sao cũng có bạn Khánh Nam ở đây mà. Con chơi với Khánh Nam lâu chưa?
– Dạ? À… mới từ hồi đầu năm thôi ạ. Con cũng mới chuyển đến đây.
Khánh Nam lại tiếp tục huyên thuyên.
– Em ý giỏi lắm ba ạ! Vừa đi học lại vừa đi làm, vậy mà thành tích vẫn cao.
– Sao con lại vừa học vừa làm? – Bà hỏi.
– Vì em ý sống 1 mình bà ạ.
– Sống 1 mình? Ba mẹ con đâu?
Nó vờ ấp úng.
– Dạ… ba mẹ con mất từ khi con 5 tuổi ạ.
Như muốn xoáy sâu vào nỗi đau của nó, dì bồi thêm.
– Ra là trẻ mồ côi à? Ba mẹ con sao mà mất vậy?
Ông Hoàng Minh trừng mắt lên nhìn bà ta rồi lại quay sang nó.
– Chú xin lỗi vì đã động đến nỗi đau của con.
– Không sao ạ! Dì đã hỏi mà con không trả lời là bất lịch sự, phải không ạ?
– Em để anh trả lời cho. – Khánh Nam lên tiếng – Thưa bà, và thưa dì Hồ…
– Khánh Nam!
Không để tâm đến việc mình đang làm bà tức giận, Khánh Nam tiếp tục.
– Ba mẹ em ý li dị năm em ý mới lên 3 ạ, do sức ép từ gia đình. Em ý chuyển đến một nơi khác cách xa ba và anh trai để ở cùng mẹ. Nhưng đến khi lên 5, mẹ em ý lại qua đời do 1 tai nạn giao thông, căn nhà mà 2 mẹ con ở, cùng với dượng, cũng bị hỏa hoạn. Cũng ngày hôm đó, ba và anh trai em ý cũng gặp 1 vụ tai nạn giao thông và qua đời – Khánh Nam nở 1 nụ cười thích thú trên môi khi vừa kể vừa quan sát nét mặt của bà và dì – Cái này em ý cũng không chắc, vì bà nội em ý nói thế.
– Vậy con sống với bà nội? – Ông Khánh Minh hỏi.
– Không cậu ạ! – Tuấn Vũ trả lời – Bà nội em ý, là một người rất giàu có, nhưng không hiểu sao không nỡ bỏ chút cơm thừa của mình để nuôi mà lại vứt bỏ đứa cháu 5 tuổi đáng thương vào trại trẻ mồ côi và bỏ đi không thương tiếc. Bà! – Tuấn Vũ nhìn bà – Bà thấy người bà đó thế nào ạ?
– Con nghĩ đó là món quá lớn nhất mà con từng được nhận trong ngày sinh nhật – Linh Như kết lời cho Tuấn Vũ – Vì ngày ba mẹ con ra đi ngay kế sinh nhật 2 anh em con. – Ánh mắt nó nhìn xoáy vào bà.
Nét mặt bà nội và dì đều tái mét… và hình như bàn tay run run trước đôi mắt ấy – đôi mắt giống Khánh Nam đến lạ.
– Bon này! Em sơ suất rồi. Hình như chưa giới thiệu tên em ấy thì phải…
Ông Hoàng Minh như thoát khỏi câu chuyện đau xót của cô bé ngồi trước mặt.
– Đúng rồi! Tên con là gì nhỉ?
– Bà! Bà có muốn biết tên em ấy không? – Khánh Nam vẫn hỏi với một nụ cười thích thú – Tên em ấy rất hay đấy.
Như nhận ra điều gì đấy, cả bà nội và dì đều nhìn Khánh Nam với một cảm giác khó tả… như là một sự… sợ hãi…
– Tên… tên con là gì? – Dì nói với âm điệu nhỏ.
– Tuấn Vũ, anh muốn em hay anh giới thiệu tên? Hay để em ấy tự giới thiệu?
– Thôi, hai anh em mình đồng thanh đi.
– Hai cái đứa này, gì mà cứ úp úp mở mở mãi thế? – Ông Minh cười trước biểu hiện của hai đứa.
– Tên hay lắm ý ba ạ. Tên em ý là… – Khánh Nam nhìn Tuấn Vũ, cả hai cùng đồng thanh – HOÀNG LINH NHƯ!
Cốc trà trên tay bà rơi xuống đất… đôi đũa của dì cũng không còn trên tay… và ông Khánh Minh… nhìn nó… với một đôi mắt đờ đẫn cùng vẻ mặt trắng bệch…
– Khi đó… – Nó tiếp tục câu chuyện – Con còn một người bác ruột… nhưng do còn quá nhỏ nên con không thể tìm đường về nhà. Sau đó con được nhận làm con nuôi. Vì thế bây giờ mới có cơ hội gặp anh Khánh Nam.
– Bà! Bà thấy câu chuyện của Linh Như thế nào? Có cảm động không bà? Có đáng thương? Hay… đó là kết cục xứng đáng cho cháu gái của kẻ thù? Cháu mất tất cả, còn bà thì ruồng rẫy cháu – Tuấn Vũ nói chua chát.
– Thôi nào Tuấn Vũ – Khánh Nam vẫn giữ được nụ cười trên môi và đứng lên vòng ra sau lưng Linh Như.
Cậu vòng tay qua cổ nó một cách thân mật trước cái nhìn của cả nhà, rồi khẽ tháo nút khăn buộc hờ trên cổ nó ra.
– Ba! Sợi dây của Linh Như đẹp đúng không ba? Như sợi dây của con vậy – Cậu kéo trễ khóa áo xuống, để lộ sợi dây có mặt trăng khuyết của mình.
Ông Minh như choáng váng trước những gì đang diễn ra trước mắt. Ông run run đưa tay lên nhận lấy 2 sợi dây từ con trai… và ghép chúng lại với nhau… Đây có phải một sự trùng hợp ngẫu nhiên không? Hay… Cả những nét khắc trên đó nữa… Tại sao lại như thế? Tại sao lại như thế? Gương mặt 2 đứa bé trước mắt ông giống nhau đến kì lạ…
– Linh Như sinh cùng ngày với con, và… sau con 10 phút. Có phải trùng hợp không ba?
Môi ông Khánh Minh mấp máy được mấy tiếng đầu tiên sau 1 thời gian im lặng khá lâu…
– Bun… là con phải không…?
– Bà! – Tuấn Vũ lên tiếng – Bà vốn là người có cái nhìn rất tinh tường, bà nghĩ câu hỏi của cậu… chúng con nên trả lời thế nào cho phải đây ạ?
Bà chết lặng. Đứa bé này… đứa bé gái đang ngồi trước mặt bà… Nó là ai? Tóm lại nó là ai? Nó đã mất tích sau mấy ngày ở trại trẻ mồ côi… Không ai biết nó đâu cả… Họ chỉ biết rằng… nó chạy lại phía con đường lớn… Và sau khi 1 ánh đèn ô tô lóe lên giữa đêm tối mưa gió sấm chớp… con bé cũng biến mất theo cái màn mưa ấy… Bà không tìm nó và cũng không có ý định tìm lại nó. Bà chỉ muốn xem con bé thế nào… sau khi bị bỏ lại… Cứ ngỡ rằng con bé đó đã chết… cứ ngỡ là thế… Vậy mà giờ đây nó lại đang hiện diện trước mặt bà… xinh đẹp… khỏe mạnh… Bà không biết phải trả lời sao, ứng xử sao nữa… Ngay cả trong mơ bà cũng không nghĩ nó còn sống… Nó và mẹ nó vẫn tìm về trách tội bà… Thế nào đây? Đứa bé này…
– Bà! Bà nghĩ sao về câu hỏi của ba con? Bà trả lời đi chứ…
– Con… con bé đó… không… nó đã chết… không thể… – giọng của bà trở nên hoảng loạn.
– Tại sao lại thế hả bà? Tại sao ngay cả khi em con ngồi ở đây rồi mà bà còn có thể nói thế? Bà! Sao bà lại tàn nhẫn như thế? Sao bà lại vứt bỏ em ấy? Em ấy cũng là cháu bà, cũng là con gái ba con cơ mà? Sao bà lại làm thế? – Khánh Nam đứng bật dậy, nói với sự căm phẫn – Mẹ và em gái con có đáng là kẻ thế thân ối thù vớ vẩn từ thời trẻ của bà không? Tại sao bà lại ích kỉ như thế? Sao bà không nói gì? Bà…
Ông Minh vẫn bàng hoàng nhìn đứa bé trước mặt.
– Khánh Nam!
– Bà đừng gọi tên con. Bà trả lời câu hỏi của con đi.
– Bà… Không… Khánh Nam! Em gái con rõ ràng đã chết. Trong đám cháy… có một con bé 5 tuổi mà… Con bé này chẳng qua chỉ là một người giống…
– Đứa bé trong đám cháy là con gái cô giúp việc. Hay là bà muốn cháu phải mời nhân chứng đến đây hả bà? – Tuấn Vũ đứng thẳng dậy như chuẩn bị đi ra ngoài – Khi đã kết tội một người, cháu luôn có đầy đủ bằng chứng. Nếu bà cần, họ sẵn sàng đến đây và kể lại toàn bộ những việc làm của bà 11 năm trước hay là những khoản tiền bịt đầu mối. Còn nếu bà không tin đây là Bun, cháu nghĩ chúng ta có thể đến bệnh viện và kiểm tra… À, còn mợ nữa, tôi cũng muốn mợ nhắc lại một vài chuyện mợ đã làm hơn 10 năm trước đấy, một vài chuyện khiến mợ có thể bước chân vào đây. Hay để tôi nhắc lại giùm mợ nhé!Cái ông thày bói từng nói em tôi là sao chổi của nhà này, là người do mợ thuê đúng không? Và Hoàng thị ngày đó đứng bên bờ phá sản, cũng là do ba của mợ đã lén tráo đổi nguyên vật liệu, khiến công trình chất lượng kém và sụp đổ, làm thiệt hại hàng tỉ đồng… Có đúng không? Và giờ thì ông ta đang an nhàn ở bên Indonesia. Những gì tôi nói đúng chứ? Thưa mợ?
– Anh thiếu chữ Hồ trước chữ “mợ” rồi. – Khánh Nam nhắc.
– À vâng tôi quên, thưa Hồ mợ? Hay mợ cũng như bà, cần nhân chứng để tôi biết lối đi mời luôn tiện thể. Tôi còn có cả lời khai của ba mợ nữa, chỉ cần cậu Minh ra lệnh, tôi sẵn sàng nộp đoạn ghi âm lời thú nhận ấy cho cảnh sát. Lúc đó mợ biết hậu quả chứ?
Lại một khoảng thời gian im lặng…
– Mẹ! Con muốn nghe mẹ giải thích. Con đã lấy cô ta vì mẹ muốn, con sợ mẹ buồn vì suốt ngày phải ở 1 mình, vì mẹ không có ai chăm sóc… Vậy sao lại thế này hả mẹ? Con… con không hiểu… Con đã nghĩ mẹ đã hối hận khi năm ấy mẹ đưa vợ con về đây trong khi chúng con đã li dị… Con đã nghĩ thế… Nhưng hóa ra…
– Minh! Con tin những lời nhảm nhí đó sao?
– Vậy chẳng nhẽ ba lại tiếp tục phải tin những lời bịa đặt của bà? Con thấy sợ bà, mà không phải sợ, còn khác xa cảm giác sợ đấy… – Sự tức giận của Khánh Nam bắt đầu được bộc lộ.
Ông Minh tiếp tục.
– Con làm tất
cả vì nghĩ ẹ. Vậy mà mẹ… Sao mẹ lại đối xử với con thế? Mẹ bắt con li dị, con cũng nghe theo, mẹ bắt con lấy cô ta, con cũng nghe theo… Nhưng sao mẹ lại làm thế với con gái con? Nó đâu có tội hả mẹ? Nó mới 5 tuổi… vẫn còn là một đứa trẻ… Nếu hôm nay con bé không quay trở lại đây chắc là cái ảnh nó vẫn đang đặt trên bàn thờ kia phải không mẹ? Còn cô nữa – Ông Minh đột ngột quay sang bà vợ hai – Tôi không bao giờ nghĩ cô là người dám làm tất cả để đạt được mục đích một cách đáng khinh bỉ như thế…
Bất chợt ông khóc. Những giọt nước mắt của một con người cam chịu và từng trải… những giọt nước mắt uất ức… Ông ôm lấy con gái:
– Ba xin lỗi! Ba xin lỗi con.
– Ba! – Nó cũng ôm lấy ba nức nở.
Nhưng rồi người mẹ kế đó lại lên tiếng.
– Mẹ à! Không phải vừa rồi Hoàng thị cũng chao đảo đó sao? Không phải do con bé này xuất hiện chắc? Không thể nói là con lừa đảo được. Đó là sự thật…
Bà nội như sực tỉnh.
– Đúng rồi, vì con bé này xuất hiện nên…
Giờ thì đến lượt Khánh Nam cười chua chát:
– Bà! Đến lúc này bà vẫn ghét em con đến thế sao? Có lẽ… con không thể kính trọng bà như trước rồi. Bà… tàn nhẫn quá…
Tuấn Vũ lại là người bình tĩnh, trái ngược hẳn với thái độ lúc nãy.
– Vậy bà có biết tại sao Hoàng thị chao đảo rồi lại trụ vững không? Bà có biết tại sao 1 GMR danh tiếng lại dễ dàng buông tha cho Hoàng thị thế không?
Không có một tiếng trả lời.
Tuấn Vũ kéo Linh Như dậy đứng ra trước mặt bà nội và dì.
– Bà có biết ai đã nhặt cái thứ mà bà coi là rác rưởi và vứt vào trại trẻ mồ côi không? Chắc chẳng ai ở đây ngờ cô công chúa nổi tiếng của dòng họ Wilson lại chính là đứa bé bị vứt bỏ đấy đâu nhỉ? Bà có tin không bà?
Tuấn Vũ đặt ra trước mặt bàn một xấp báo cũ từ 7, 8 năm trước.
– Nếu nhìn như thế này… bà sẽ chẳng nhận ra đây chính là em ấy phải không? Bởi những hình ảnh ấy đã lâu lắm rồi. Nhưng bà biết đấy, khi cháu nói ra bất cứ điều gì thì luôn đi kèm với chứng cớ xác thực. Nếu bà cần xác nhận lại điều này thì cứ nói với cháu. Bà thấy sao hả bà? Họ chỉ là những người qua đường, họ chẳng có lấy chút gì gọi là máu mủ với em ấy… vậy mà họ lại nhận nuôi và cho em ấy một cuộc sống thật hoàn hảo. Cháu đang thầm so sánh hình ảnh bà và bà nội em ấy bên Mĩ đấy. Bà nghĩ so sánh thế có được không? Kate Evans – nghệ sĩ ballet lừng danh của thế giới và cũng nổi tiếng có lòng nhân ái với việc lập những quỹ từ thiện cho trẻ em nghèo châu Phi… và bà… một con người nỡ hắt hủi cả cháu ruột thì nói gì đến quỹ từ thiện. Phải không bà?
Lại một khoảng thời gian im lặng cho những cơn đau dịu xuống.
– Vậy bây giờ mày về đây làm gì? Hay mày vẫn muốn chút ít cổ phần của Hoàng thị? Hay là muốn cả tập đoàn mới vừa ý? Mà hóa ra mày có ngày hôm nay là nhờ công của…
Bà mẹ kế chưa nói hết câu đã nhận cái tát trời giáng của ông Hoàng Minh.
– Cô còn đủ tư cách lên tiếng à? Cô không thấy xấu hổ sao? Hãy đi đi. – Ông nhắm mắt lại – Hãy đi đâu đó cho khuất mắt tôi.
– Khoan. – Bà lên tiếng – Vợ con nói đúng. Con bé này có ngày hôm nay cũng là nhờ mẹ. Phải không? Nếu không phải năm xưa mẹ bỏ nó lại thì cuộc sống của nó làm gì được như thế? Nó làm gì bước chân vào nhà Wilson được? Nói đi. Mày muốn gì khi về đây? – Bà ném cái nhìn khinh bỉ ban đầu về phía nó – Tất cả chúng bay cứ đứng cả về phía con bé đó mà trách bà già này đi. Bà già này làm thế cũng chỉ vì muốn nó không ám cái nhà này. Tất cả chúng bay cứ hận bà già này đi, cứ hận đi.
Linh Như chợt rùng mình trong tay Khánh Nam. So với người bà trước mặt, nó thấy bà nội bên Mĩ của mình hiền hậu biết bao… Bà đã kể cho nó chuyện: “Cô bé Lọ lem” cơ mà… Bà ơi! Cháu nhớ bà quá. Nó bình tĩnh lại, khẽ nở một nụ cười.
– Đúng ạ! Nhờ có bà và dì mà cháu mới có một gia đình tuyệt vời như trong truyện cổ tích vậy. Cháu đã rất hận bà khi năm xưa đã vứt cháu lại trại trẻ mồ côi… nhưng ở nhà Wilson không ai dạy cháu cách đối xử tệ với những người thân yêu của mình, và bà nội cháu – bà Kate Evans của cháu cũng chỉ dạy cháu biết cách rộng lượng và cảm thông. Đó cũng là cách duy nhất khiến những người đã làm mình tổn thương đau đớn gấp trăm lần. Vì thế cháu sẽ không bao giờ hận bà.
Nụ cười tươi tắn của cô bé đứng đối diện như một lưỡi dao đâm sâu vào trái tim hai người đàn bà đối diện.
– Cháu không cần Hoàng thị như lời dì nói. Cháu đã nghĩ khi nào trưởng thành nhất định cháu sẽ về đây thăm bà. Nhưng giờ, khi biết ba và anh cháu còn sống, cháu còn về đây vì gia đình cháu nữa. Tiền? Nó chỉ là một thứ vật chất mà nhà Wilson chưa bao giờ để cháu phải lo nghĩ.
– Đủ rồi. Mình đi thôi em.
Tuấn Vũ và Khánh Nam đưa nó ra ngoài. Ông Hoàng Minh cũng đứng lên. Trước khi ra ngoài, ông khẽ nói:
– Con bé nói đúng. Cách duy nhất mẹ ân hận cả đời là phụng dưỡng mẹ thật tốt.
*
* *
Tuấn Vũ tạm thời về nhà cho ba người nói chuyện. Linh Như và Khánh Nam dừng lại đợi ba ở cổng.
– Con thấy nơi này quen không?
– Có ba ạ. Nhưng anh Nam nói ba xây nó sau khi mọi chuyện xảy ra. – Nó chăm chú quan sát ngôi nhà.
– Khánh Nam, con có biết không?
– Con không. – Khánh Nam thành thực.
– Mọi thứ ở đây, từ cánh cổng, những chậu hoa cây cảnh, cách trang trí nhà, cách sắp xếp đồ đạc, con đều thấy rất quen – Nó tiếp tục – Nhưng con không biết con đã thấy nó ở đâu nữa.
Ông Minh bật cười, ra hiệu cho 2 đứa trẻ đi theo mình và mở cửa bước vào một căn phòng cạnh phòng Khánh Nam. Một căn phòng sơn màu hồng rất đẹp.
– Con nhìn căn phòng này xem.
Nó nhấc con búp bê, chú gấu bông, cái mũ bé xíu, khung ảnh, quyển truyện tranh…
– Ba! Hình như… là đồ của hai anh em con hồi nhỏ.
– Chỉ có chỗ đó thôi. – Khánh Nam lên tiếng – Mấy cái váy này chỉ là của mình em thôi.
Nó nhìn ba và anh như chờ 1 lời giải thích.
– Sau khi xây xong, toàn bộ đồ đạc của anh em mình đã được chuyển đến đây. Thỉnh thoảng ba lại sắp xếp lại một chút. Đúng không ba? – Rồi Khánh Nam cười cười – Anh cũng chỉ biết thế thôi. Vì ba chưa bao giờ cho anh bước chân vào đây cả. Ba còn định lấy đi cả sợi dây mặt trăng khuyết của anh đấy. Nhưng anh giấu kịp. Hì.
Ông Hoàng Minh bước ra khỏi phòng và quay lại với một tập tranh nguệch ngoạc trên tay… Đã 11 năm rồi…
– Con thích nhà mình sau này sẽ như thế nào? Vẽ cho ba xem đi.
Một đứa bé gái chừng 5 tuổi bắt đầu mải miết tô tô vẽ vẽ, miệng không thôi líu lo:
– Con thích nhà mình thật rộng, và đẹp như cái nhà bên Pháp hôm trước mình đi chơi ý ba. Con thích hai anh em con ở trên tầng cao, để nhìn được nhiều hơn nữa. Con thích có vườn rộng, có nhiều hoa. Khi nào trời nắng sẽ có mèo và thỏ chạy trong vườn. Con thích phòng của anh em con màu hồng… Nhưng thôi ba ạ, anh Bon không thích màu hồng đâu. Trang trí thế này… thế này…
Cứ thế… một ngôi nhà ấm cúng dần được vẽ lên trong đầu con bé.
– Sau khi mẹ con qua đời, ba đã cùng các kiến trúc sư và những bản vẽ này để xây dựng lên ngôi nhà. Tiếc là ba làm muộn quá… – Mắt ông chợt ươn ướt.
– Ba à!
– Ba xin lỗi. Được rồi, giờ thì con kể cho ba nghe 11 năm qua con đã sống như thế nào?
– Dạ!
Linh Như bắt đầu kể lại mọi chuyện từ 11 năm trước, rằng nó được nhận nuôi thế nào, được dạy dỗ ra sao, rằng mẹ Jenny đã hi sinh đứa con ruột chỉ vì muốn dành hết tình yêu cho nó… Nhưng tuyệt nhiên nó không nhắc gì đến cái chết của mẹ, việc Billy mất trí nhớ, và cả việc nó đã sống như thế nào trong những giấc ngủ. Và cả những góc khuất của nhà Wilson nữa. Nó không thể kể những việc đó.
– Nhất định ba sẽ sang Mĩ để cảm ơn gia đình con bên ấy.
– Cho con đi với chứ. – Khánh Nam cũng đòi theo.
– Được rồi. Thế con xem bao giờ gia đình con đông đủ không? Ba muốn cảm ơn tất cả.
Nó ngồi suy nghĩ 1 lúc.
– Khoảng cuối tháng ba ạ. Cuối tháng sẽ họp hội đồng quản trị nên cả 3 ông, ba con và anh Jim đều ở Mĩ. Bà thì lúc nào cũng ở bên ông rồi.
– Được rồi, vậy cuối tháng ba sang.
– Con xin lỗi… ba con gọi điện.
Nó đứng lên đi ra ngoài nghe điện thoại.
– Ba!
–
– Đúng là ba và anh trai con chưa chết… ba à. Con sẽ kể chi tiết mọi chuyện cho ba vào ngày mai ba nhé. Bây giờ muộn rồi, ba đi ngủ đi. Ngày mai công ti nhiều việc mà.
Ông John trầm ngâm 1 lát:
–
– Để làm gì hả ba?
–
Nó không nghe thấy ba nói chuyện gì, nhưng nó hiểu những gì ba sẽ nói. Sau một hồi nói chuyện, ông Minh chuyển điện thoại lại cho nó.
–
– Ba! – Nó toan lên tiếng nhưng ông John át đi.
–
– Ba!
–
– Vâng.
Đầu dây bên kia im lặng 1 hồi lâu.
– – giọng Jimmy như trầm hẳn xuống.
– Anh!
–
Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má… Jimmy vẫn luôn là người có thể nhìn thấu tâm can nó… sau Billy. Có lẽ nếu Billy ở đây lúc này… Ginny sẽ biết mình nên hành động như thế nào cho đúng…
Hoang mang.
*
* *
Quay trở lại với Viết Quân và Khương Duy sau khi đã về nhà lấy sách vở và đến trường.
– Mày đang tức đấy à?
– Ừ! Nếu đầu gấu nhà mày mà thế thì có tức không?
Khương Duy xoa đầu thằng bạn.
– Đừng có xoa đầu tao. Bỏ tay ra đi.
– Mày không định nói là đang ghen với Khánh Nam đấy chứ? Hay là anh Tuấn Vũ?
– Cả hai. – Viết Quân hậm hực thấy rõ – Nhìn ngứa mắt quá đi, nhất là cái ông Vũ. Tao chỉ muốn đấm ấy phát. Mặt nhơn nhơn nhơn nhơn. Từ trước tới giờ tao ghét nhất cái ông đấy.
Khương Duy phá lên cười thu hút sự chú ý giữa sân trường.
– Mày ghen nhìn “đáng yêu” cực.
– Yêu cái gì mà yêu. Tao đang tức muốn chết đây. Mày còn xoa đầu tao nữa thì đừng có trách.
– Ha ha! Tao biết rồi. Nhưng cái ông Vũ thì tao không rõ, còn thằng Nam thì… nó chẳng hơi đâu đi tranh nhau với mày đâu. Vì nó thừa sức thắng mày.
– Tùy từng người thôi. Biết đâu Linh Như là ngoại lệ.
– Không đâu! Linh Như nó vẫn quý Khánh Nam nhất mà. Với lại nếu
thằng Nam có ý định, nó đã nói với mày ngay từ đầu, chứ chẳng để đến ngày hôm nay đâu, đã thế lại còn hay tạo cơ hội ày nữa chứ. Nghĩ rộng ra đi. Đừng có mà nhìn bạn bè của mày bằng con mắt hẹp hòi thế chứ.
Kể ra thì Khương Duy nói cũng đúng. Viết Quân cũng biết thế, nhưng việc tức thì vẫn tức. Mà cứ cho là không tức với Khánh Nam đi, thì sẽ tức với Tuấn Vũ. Một cái mặt đáng ghét. Và Viết Quân mang tâm trạng đó cho đến khi về đến nhà vẫn chưa thể giải tỏa.
– Cho chừa này! Hư này! Tên mày từ giờ sẽ là Vô Tâm, đồ Vô Tâm. Cho chừa này. Từ giờ không được như thế nữa này… – Viết Quân (lại) đang mang con chó xù ra trút giận – Chừa này! Hư này! Làm gì có người như thế nhỉ? Làm gì có cái kiểu tự nhiên ôm lấy mình xong tự nhiên lại quên nhỉ? Làm gì có nhỉ? Đáng nhẽ phải nhớ chứ, lại còn bảo là mơ nữa. Bực mình thật! Lại còn dám hớn ha hớn hở với cái tên Tuấn Vũ chết tiệt đấy nữa. Hư quá! Hư quá! Còn dám không nghe điện thoại của mình nữa… Bọn họ đi đâu chứ? Ba người bọn họ đều khóa máy, bực thật. Hư này, đi không xin phép này…
Và 1 lúc sau dì thấy hắn vừa hằm hằm đi ra khỏi phòng, vừa mang theo con chó xù bằng cách xách 1 chân rồi treo lên mắc.
– Sao con lại treo con chó lên đấy?
– Con phải treo lên thế cho bõ tức. Để nó ở đây mà suy ngẫm lại tội lỗi của mình đi. Hư này… Hư này…
_ _ _ _ _ _
Đâu đó có một người thanh niên nhấc điện thoại gọi sang Mĩ.
– Thưa ngài! Cô chủ đã an toàn.
–
– Tôi đã tìm thấy một số người rất đáng chú ý khi điều tra đám bạn của cô chủ, thưa ngài.
–
– Đầu tiên tôi đã nhận ra Han Ji Hoo. Cậu ấy đang học ở đây, cùng lớp cô chủ dưới cái tên Triệu Viết Quân, cũng là 1 trong 3 cậu bạn thân của cô chủ. Tiếp là ngài hiệu trưởng, em kết nghĩa của bà Jenny Trịnh. Và cuối cùng là thằng bé lạc loài của nhà Sanzenin. Nhưng có vẻ thằng bé ấy chưa nhận ra… cô chủ là ai. Và… còn một chuyện nữa thưa ngài…
–
– Tôi sẽ gửi cho ngài một vài hình ảnh của công chúa ở Việt Nam, nhưng tôi muốn đảm bảo ngài không đang uống rượu hay là cầm cái gì trên tay. Ngài hãy thả lỏng cơ thể, ngả người ra ghế và chú ý vào màn hình…
–
– Tôi chỉ lo cho sức khỏe của ngài thôi.
–
Loading…
– Ngài nhận được rồi chứ?
– (Im lặng)
– Thưa ngài?
– (Im lặng).
– Tôi đã cảnh báo ngài nên chuẩn bị sẵn tinh thần mà.
Phải một lúc lâu sau người có tên ông chủ kia mới lên tiếng.
–
_ _ _ _ _ _
Tối nay Mai Chi sẽ đến đây ăn cơm. Ba muốn cảm ơn chị ý vì đã giúp Tuấn Vũ và Khánh Nam điều tra ra mọi việc. Nhưng hơn thế, Tuấn Vũ bắt Mai Chi phải ngủ lại đây. Tất nhiên cả Tuấn Vũ cũng thế.
Nhưng nói là được mời đến ăn cơm cho oai, thực ra Mai Chi bị Tuấn Vũ đẩy vào bếp không thương tiếc.
– Con gái thì phải nấu ăn. Hai chị em nấu đi. Than thở cái gì?
Và trong khi phái nữ bị “bóc lột sức lao động” thì hai thằng con trai nằm khểnh ở salon… xem hoạt hình.
Khánh Nam gọi Tuấn Vũ là đồ… “mặt trơ trán bóng”.
– Anh không thấy xấu hổ à? Em đang đuổi anh về đấy. Ai cho anh ngủ lại đây? Không có phòng cho anh đâu. Đi về! Đi về!
– Ôi anh yêu Bon quá đi. Lâu nay anh em mình không tâm sự nên tối nay anh quyết định ngủ chung phòng chú em cho tình anh em thêm thắm thiết. Hai chị em ngủ chung nhá. Nhá!
Và rồi Tuấn Vũ cứ nằm lì ra đấy, mắt nhắm nghiền.
– Anh ngủ rồi! Không nói chuyện với ai đâu. Khò… khò…
– Chị Mai Chi này, em đặt dấu chấm hỏi cho việc chị “nặng tình” với con người vô duyên này đấy.
Kết quả của việc bốn đứa ở chung 1 tầng là… ba mất ngủ.
– Chúng bay có trật tự không thì bảo? 1h đêm rồi, không để ai ngủ à?
– Mới có 12h59 mà ba.
– Không, 12h58 chứ. Mới có 12h58 thôi cậu ơi.
– Đi ngủ! Mau! – Ông Minh quát ầm lên.
Nhưng thời gian yên tĩnh cũng không được lâu.
Huỵch huỵch!
Rầm!
Huỵch huỵch huỵch!
Rầm rầm rầm!
Cạch cạch!
Bốn đứa vẫn đuổi nhau ầm ầm rồi cười toáng lên ngoài hành lang. Mà nguyên nhân là do hai cái đầu không chịu ngừng nghỉ của hai thằng con trai. Khánh Nam đã dựng Tuấn Vũ dậy vào nửa đêm.
– Chú mày làm gì vậy?
– Sang bên kia… hù bọn họ đi anh.
Vậy là những tiếng hò hét lại tiếp tục, và chỉ được yên khi ba (lại) bước ra.
Nhưng cuộc chiến cũng chẳng hoãn lại được lâu khi Tuấn Vũ và Khánh Nam đang lim dim thì ngoài cửa sổ… 1 cái bóng áo trắng cứ… bay qua bay lại….
– Á á á á á á á á á ! Khánh Nam! Ma! Á á á á á á….!
Đáp lại tiếng hét thất thanh của 2 thằng con trai là tiếng cười rúc rích rồi phá lên của hai đứa con gái ngoài cửa sổ.
– Anh! Mình sang trêu ba đi anh!
Lục lọi trong đống đồ mới dọn sang, nó tìm được cái mặt nạ(mà hồi Haloween Khánh Nam mua cho). Bốn đứa xếp thành hàng… do Linh Như dẫn đầu, cùng tấm ga giường màu trắng… sang trêu ba…
– Về phòng! Mau! Mấy đứa trẻ hư này! Đi về! Tưởng dọa được ta bằng trò trẻ con này à? Đi về! Mai mà ngủ gật trong giờ học thì đừng trách! Về phòng ngủ! Mau!
Sáng hôm sau, trước khi đi học, bốn đứa lại bị ba chửi một lần nữa… vì nhìn đứa nào cũng giống… con gấu trúc ý, mắt thâm xì.