Bạn đang đọc Không Nhiều Thứ Quan Trọng… – Chương 13
Tại sân bóng.
Từ khi nó dành lại quyền chơi ở sân bóng cho phái nữ thì thi thoảng nó cũng ra đây xem mọi người chơi. Nó cao 1m68 nhưng có chơi bao giờ đâu? Ở lớp thì thể dục nó được miễn những cái trò vận động mạnh mà. Trên sân lúc này bọn Minh Phương, Hà Ly đang chơi với hội Viết Quân. Nó ngồi ở 1 khoảng khá xa theo dõi. “Bốp!”
– Ui đau, ai chơi kì vậy?- Nó gắt lên quay ngoắt mặt lại coi ai dám ném nó. Là Tuấn Vũ.- Ơ em chào anh!- Nó lúng túng.
– Uh sao ngồi đây 1mình vậy? Tuấn Vũ vừa nói vừa đưa cái gói O’star ra trước mặt nó.
– Cảm ơn, em đang coi mấy người đánh bóng mà.
– Sao em không ra chơi?
– Hì, có biết đâu mà chơi.
– Anh ngồi đây không phiền em chứ? Tuấn Vũ hỏi nó.
Con nhỏ đảo mắt xuống phía mấy chị(có cả Mai Chi) đang ngồi bên kia. Tuy hiểu nó nghĩ gì nhưng Tuấn Vũ vẫn cứ ngồi xuống cạnh nó:
– Thôi kệ mấy người đó đi, anh cứ ngồi đây đấy.
– Hừ anh ngồi xuống rồi thì còn nói cái gì nữa.
– Anh hỏi thật, Linh Như tránh anh là do mấy chị hay sao?
– Cho phép em không trả lời nhé.
– Ừ nhưng nếu là do mấy chị thì anh nghĩ em ko cần làm thế đâu, đừng lo bọn họ.
Nó cũng chỉ cười:
– Em có thể biết tại sao anh thích em ko?- Em chỉ mới vào trường thôi mà.
– Là vì………….Tuấn Vũ chưa kịp nói lý do thì có 1 người chen ngang.
– Vì anh! -Khánh Nam xuất hiện tự lúc nào.- Tuấn Vũ, anh thôi ngay mấy cái trò đùa của anh đi và cũng thôi cả cái trò đùa với cô bé này nữa. Anh lại định đối xử như với Hà Ly và những người khác chứ gì? Tán đổ rồi thì bỏ. Đúng ko?
– Sao em biết anh thích Linh Như vì em chứ? Em không có quyền lớn tiếng với anh đâu.- Tuấn Vũ lạnh lùng.
– Em còn lạ gì anh nữa? Đúng! Em thừa nhận con bé đó ra đi là lỗi của em, là do em không tốt. Anh trả thù em cũng được nhưng đừng trêu đùa những người khác nữa.
– Sao? Em cũng thích Linh Như à?
– Anh nói gì?
– Thực ra chính em cũng nhận thấy ở cô bé này có khá nhiều điểm giống nó đúng ko? Nếu ko em đã chẳng quan tâm cô bé này thế. Em cũng không hơn gì anh đâu. Nhưng em nghe đây, anh thật lòng, tuỳ em nghĩ sao. Nói rồi Tuấn Vũ bỏ đi để mặc Khánh Nam đứng đó và Linh Như ngơ ngác chẳng hiểu gì.
– Khoan! Anh đứng lại.- Khánh Nam hét lên sau lưng Tuấn Vũ.- Chính vì Linh Như giống con bé nên em không muốn anh làm tổn thương Linh Như.
– Khánh Nam, anh nói lại. Anh thật lòng.
– Một trận bóng nhé? Nếu em thắng thì anh sẽ để Linh Như yên, còn nếu em thua, em vẫn sẽ phá đến cùng. OK? Khánh Nam đề nghị.
– Được thôi. Bắt đầu chứ?- Tuấn Vũ cầm trái bóng lên
Nhân vật nữ chính của chúng ra nãy giờ mới lên tiếng:
– Hmm, trò đùa sao? Nực cười. Không cần thế đâu. Hai người thôi đi được rồi đấy. Ra vậy. Em giống ai vậy? Người nào có thể làm cho 2 hoàng tử của chúng ta điêu đứng thế này?
Tuấn Vũ thở dài trong khi Khánh Nam quay mặt đi. Nó nói tiếp.
– Không cần 2 anh trả lời đâu. Nhưng đừng có coi em như quả bóng này. Được chứ?- Nó cầm trái bóng từ tay Tuấn Vũ xoay xoay rồi ném mạnh ra xa trước khi quay đầu bỏ đi.
Vừa đến lán xe, điện thoại nó reo:
– Alo. Phương Linh hả?
– Ừ tôi đang ngoài cổng trường bà nè!
– Gì thật hả? Đợi đấy, tôi sẽ ra ngay.
Nó cúp máy, tự nói 1 mình: “Nào, thở sâu vào. Bình tĩnh. Phương Linh đến rồi! Mình không được làm Phương Linh buồn!” Tại sao nó lại nói thế?
Nó lao như bây ra cổng trường. Ở đó lúc này có 2 con nhỏ đang ôm nhau quay vòng vòng.
– Lâu quá ko gặp Phương Linh rồi.
-Ừ nhớ Linh Như quá!
Nói rồi lại ôm nhau quay vòng vòng tiếp. Phương Linh là bạn thân từ hồi lớp 8 của Linh Như mà. Phương Linh hiền và cũng hay cười như Linh Như vậy. “Nhớ bà quá à!”
-Trò gì đây? Viết Quân xuất hiện từ hồi nào. Bên cạnh là Khương Duy, Minh Phương, Hà Ly (Khánh Nam bận ở sân bóng rồi còn gì) Hai con canguru nhảy cũng đáng để xem mà.
-A để em giới thiệu. Đây là Phương Linh bạn thân em, còn đây là……. Nó le te giới thiệu 1 thôi 1 hồi cho 2 bên làm quen rồi định bụng kéo Phương Linh đi chơi luôn nhưng lại bị Viết Quân kéo lại.
-Khoan, cả lũ cùng đi luôn cho vui. Đang chán mà.
-Ưm thế cùng được. Viết Quân muốn đi cùng vì hắn chợt nhận ra ánh mắt Linh Như không lạnh lùng nữa. Ắt hẳn Phương Linh rất quan trọng với Linh Như.
-Phương Linh thích đi đâu? Nó quay sang hỏi cô bạn vừa đến.
Sáu đứa đi chơi vui vẻ. Linh Như xin nghỉ làm vì đi đến tận hơn 8h.
-Vui quá ha! Mà bà lên đây không phải chỉ vì nhớ tôi chứ? Nào khai thật đi! Có chuyện gì thế? Nó hỏi Phương Linh khi cả lũ đang đi lấy xe.
-Hờ bí mật đấy!
-Có nói không?
-Không nói! Tôi muốn bà bất ngờ cơ. Hì hì.
-Hmm, lắm chuyện. Nó xị mặt ra rồi lại cừơi tươi ngay được. Sau đó 2 đứa tung tăng dắt xe ra về, Phương Linh về nhà Linh Như ngủ mà.
-Có cần đưa về không? Viết Quân quan tâm.
-Không cần đâu, đâu phải đường vắng chứ.
Nó lôi tuột Phương Linh đi, còn lại 4 người: Minh Phương, Hà Ly, Khương Duy, Viết Quân.
-Tôi đưa Hà Ly về được, 2 ông cũng về nhà đi. Minh Phương nói.
-Xời, cọp cái như bà thì cần gì ai đưa về chứ? Khương Duy nói kháy.
-Ông nói ai? Minh Phương hỏi lại.
-Tôi nói bà đấy. Hờ hờ. Mặt Khương Duy vênh vênh thấy ghét.
-Ông……….. Minh Phương đang định lao vào thụi cho cái thằng đang vênh vênh trước mặt mình mấy cú thì bị Hà Ly giữ lại:
-Viết Quân ông lối Khương Duy đi đi .
Hà Ly và Viết Quân khổ sở mãi mới lôi được Khương Duy và Minh Phương đi kẻo án mạng bây giờ chứ chẳng vừa.