Bạn đang đọc Không Nhiều Thứ Quan Trọng… – Chương 11
Nói rồi Tuấn Vũ tức giận bỏ đi. Thật ko ngờ 1 hotboy như Tuấn Vũ laị bị nó nói cho thế. Girls xinh của cái trường này ko ít hoặc từng làm bạn gái hoặc hâm mộ hắn. Còn nó, chỉ là 1 con nhóc bình thường…….Rồi xem, con nhỏ này cũng ko trụ được lâu đâu.
Còn nó, thẫn thờ bước lên cầu thang với 1 cái tay đỏ ửng và 1 cái bụng đang sôi sục. “Oà” Minh Phương đập mạnh vào vai làm cho nó giật mình.
– Đi đâu chị tìm nãy giờ nhóc?
– À em có chút việc.
– Đồ ăn của em này.
– Cảm ơn chị ạ! Đói chết người luôn á!
Hai chị em Minh Phương và Hà Ly cùng ngồi ăn với nó.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Hơn 1 tiếng nghỉ trưa quý báu trôi qua nhanh chóng. Vào lớp, nó khều khều Viết Quân: “ Khi nào thày xuống thì gọi tôi nha! Tôi ngủ!” Nói vậy chứ nó đang nghĩ đến mấy câu của Tuấn Vũ và thái độ của Tuấn Vũ hồi nãy. Nó thôi ko ngủ nữa, ngồi dậy trêu Viết Quân đợi hết tiết.
– Bò ơi mang đồng hồ ko? Nó hỏi Viết Quân.
– Ko, mà sao? Lớp có đồng hồ mà.
– Vậy để tui vẽ đồng hồ cho nha! Nói rồi nó cầm tay Viết Quân lên tô tô vẽ vẽ. Còn Viết Quân, hắn ngơ ngác khi bị nó cầm tay mất 30s, khi tỉnh lại thì con bé chỉ còn thiếu 1 bên dây đồng hồ nữa là hoàn thành.
– Oa đẹp. Nó reo lên khe khẽ.
– Hơ cô chơi đẹp đấy. Tay cô đâu? Hắn chộp lấy tay nó vẽ. Hai đứa ngồi chí choé cả tiết. Kết thúc hắn chiến thắng với việc biến mặt nó thành mặt con mèo. Nhưng mèo này mới tiến hoá: Mèo râu xanh ạ!
Cô chủ nhiệm muốn lớp học nhóm với nhau để có gì tiện bổ sung kiến thức cho nhau thôi mà. Điều dễ hiểu là 4 thành viên của Hội học sinh ở cùng 1 nhóm tại còn vướng lịch học thất thường của Hội học sinh nên xếp thế cho tiên. Hừ tiện gì, 4 đứa pro nhất lớp học cùng nhau thì học cái gì? Nói thế chứ bài tập của bọn nó là bài tập nâng cao đủ thể loại khó dữ á!
– Học đâu giờ? Nhà ai? Khương Duy lên tiếng
– Thì mỗi buổi 1 nhà đi. Khánh Nam đưa ý kiến
– Cũng được nhưng em nói trước chỉ học chiều chủ nhật thôi đấy. Em phải đi làm thêm mà. Nó nói luôn. Vậy mai học nhà ai đây? Nó hỏi tiếp. Cả 3 thằng đồng thanh:
– Khoai Tây.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
2h chiều chủ nhật. Ba thằng nhóc đã có mặt trên tầng 13 của 1 khu chung cư, trước của phòng XXX theo sự chỉ dẫn của nó. Sau cả mấy chục lần bấm chuông, 3 thằng bắt đầu khó chịu. Bắt đầu từ Viết Quân:
– Con nhỏ mắc dịch này đi đâu vậy ta?
– Hay nó ngủ mày? Khương Duy hỏi
– Cái đồ heo quay. Ngoài Viết Quân ra thì ko ai nói câu này cả.
– Thôi mày gọi điện cho nó đi Quân. Tiếng nhạc ầm ĩ thế này có bấm nát cả cả chuông thì nó cũng ko ra đâu.
– Ờ há, tao ko để ý.
Con nhỏ nhấc máy:
– A nu! Nghe giọng là biết đang ngủ.
– Ra mở của mau heo quay. Gìơ này còn ngủ à? Viết Quân quát ầm lên.
– Haizz, còn sớm mà. Mấy giờ rồi?
– 2h30
– Hự! Dạ em ra ngay thưa sếp! Viết Quân bật cười vì câu nói của nó. Khánh Nam và Khương Duy chỉ cười.
Ra ngay của nó cũng ko lâu quá. Ít ra thì 10 phút sau 3 thằng cũng được bước chân vào nhà nó. Căn phòng được bày trí tạo không gian khá thoáng, trang trí giản dị nhưng lại rất thu hút. Tiếng nhạc ầm ĩ hồi nãy đã được Khương Duy chỉnh lại Volume làm cho bầu không khí trở nên……….lãng mạn hơn với bài You’re my everything.
– Haizz, xin lỗi đã để tam vị thiếu gia phải đến 1 căn hộ loại xoàng như thế này. Nhìn thế đủ chưa ba vị? Nó hỏi 3 thằng.
– Nhà này nhà cô hả? Không ai ở nhà sao? Viết Quân quan tâm.
– Tui đâu có tiền mà xài nhà này.(Nói xạo chưa kìa!) Đây là nhà anh tôi. Tôi chỉ có nhiệm vụ ở trông nhà hộ thôi.
– Nhìn bày trí rất đẹp, thu hút quá. Khánh Nam lên tiếng.
Nó mỉm cười nghĩ thầm: “Chuyện, chuyên ngành thiết kế như ta mà bày trí không đẹp thì xấu mặt nhà Wilson quá mất!”
– Thế anh em đâu?
– Anh ý ít khi về lắm, đi công tác suốt.
– Ba mẹ không sống cùng sao?
– Alone. Khương Duy vội bịt mồm sau câu hỏi lỡ lời ấy:
– Anh xin lỗi.
– Không sao mà. Nó mỉm cười. Còn 2 tên kia thì trừng mắt nhìn Khương Duy.
– Gìơ học gì đây? Viết Quân hỏi
– Thì có bài gì mang hết ra học chứ sao.
– Toán Lý Hoá Sinh và 1 bài thuyết minh về văn hoá các nước châu Âu cho tiết Tiếng Anh ngày mai.
– Tiếng Anh thì bỏ qua đi, đằng nào bọn mình chẳng được gọi sau cùng? Lúc đó thì hết giờ rồi. Khánh Nam lên tiếng.
– Ừ nhỉ? Lần nào chẳng thế. Thôi giờ chọn đi, mỗi người 1 môn cho nhanh.
Sau 1 hồi tranh cãi, con bé phải ôm đống bài tập Sinh trong khi Khánh Nam học Lý, Viết Quân học Toán còn Khương Duy học Hoá. Ngồi học chưa được bao lâu thì Viết Quân nằm dài xuống sàn:
– Nhà cô có gì ăn được không? Đói quá.
– Hơ sao ở nhà anh không ăn đi mà đến đây kêu?
– Sáng nay đi có việc, sau khi về là phi luôn lên giường ngủ, 2h kém bị bọn kia đến lôi tuột đi, đã kịp ăn đâu?
– Ừ anh cũng vậy. Tối qua thức khuya chơi game tận 4h sáng mới ngủ vậy nên coi như từ tối qua tới giờ anh chưa ăn gì. May có Khánh Nam gọi điện đến báo anh mới nhớ. Khương Duy cũng kêu ca.
Nó ranh mãnh:
– Vậy mấy người làm hết bài tập cho em nha. Em đi làmbánh ngọt cho. Em làm ở tiệm bánh nên các anh cứ yên tâm về chất lượng sản phẩm đi.
Nói đến ăn tất nhiên 3 thằng sáng mắt lên rồi: “OK”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
– Ngon quá đi.
– Chuyện, nghề của em mà.
Bốn đứa vừa ăn vừa tán dóc:
– Ở 1 mình thì ăn uống sao? Khương Duy hỏi nó.
– Lại mì gói à? Hay nhịn? Viết Quân tiếp lời.
– Ừ sống 1 mình thì lười lắm. Khánh Nam góp thêm.
– Hơ em có như mấy anh đâu? Em ko dám ăn uống thất thường đâu, Anh em kiểm tra luôn luôn ý, sút cân hay gầy đi 1 chút là bị mắng ngay. Hì hì dù sao con gái cũng kĩ tính hơn con trai bọn anh mà. Nó lại cười, đôi mắt ấm áp lạ thường.
– Thế anh của em hay về không? Mà anh ý làm gì vậy?
– Hmm cũng ít khi về lắm, mà mỗi lần về có chút xíu à. Em đã nói anh ý đi theo công trình suốt mà.
– Kiến trúc sư hả? Thảo nào nhà trang trí đẹp thế này.
Nó buồn cười. Nếu 3 tên này mà nhìn thấy biệt thự nhà nó chắc còn trầm trồ nữa. Nhưng nó thu ngay lại cái tia nắng hiếm hoi trong đôi mắt ấy.Đến 5 giờ kém cả lũ giải tán vì nó còn phải đi làm. Bài tập thành công vượt chỉ tiêu với 4 à quên 3 cái đầu siêu đẳng (Nó được miễn).
Ngày hôm sau. Tiết Tiếng Anh.
Cứ 2 bàn là 1 nhóm. Nó và Viết Quân quay xuống bàn Khương Duy và Khánh Nam:
– Thảo luận đi! Chút nữa ai trình bày?
– Khỏi, ko đến lượt mình đâu.
– Ừ chơi gì đi bọn mày. Ê Khoai Tây cô làm cái gì đấy?
– Đợi chút xíu nữa cho xem………..Ha, xong rùi, đẹp quá. Tèn ten. Bò lai Viết Quân, nhầm, Viết Quân lai bò, à ko, Bò Viết Quân.
– Gì chứ? Đưa đây xem nào. Viết Quân giật lấy.
– Đây, kỉ niệm luôn đấy. Nó quay sang Khương Duy: “ Sầu riêng cho anh này” và đưa nốt mảnh giấy còn lại cho Khánh Nam. Chẳng biết nó vẽ gì mà Khánh Nam trừng mắt lên:
– Gì thế này Linh Như? Sao anh lại có 2 cái ngà trên ?
– Thì anh là con gái mà. Nó tỉnh bơ.
– Đựoc lắm, vẽ lại nó đi bọn mày.
– Đợi mày nhắc tao vẽ gần xong rồi. Viết Quân hí hửng.
Bốn đứa ngồi hí hoáy vẽ.
– A củ khoai này mày. Giống Linh Như chưa? Viết Quân hoàn thành đầu tiên.
– Không con này mới giống em này. Khương Duy đưa ra hình 1 con ngựa ghép với cái mặt nó. Khánh Nam cao tay hơn đưa ra cái mặt có sừng bò mình tròn tròn như củ Khoai Tây chú thích là: “Bò lai Khoai Tây” (Động vật hay thực vật ta?) Khổ 2 đứa bàn trên tức lòi mắt.
– A anh Nam đây nè, tóc dài nhé, mặc váy nhé. Xinh chưa?
– Ờ há cô vẽ đẹp đấy. Giống quá. Viết Quân trầm trồ.
– Tôi là nhà thiết kế tương lai mà lại. Hì hì.
Bỗng cả 4 im bặt, từ từ ngó lên cái thân hình đồ sộ của ông thày dạy Tiếng Anh đã hiện hữu ở đó tự bao giờ.
– Bốn em đứng lên nhanh! Bước ra ngoài.