Không Ngờ Thầy Giáo Là Chồng Em

Chương 242: Không Thì Đến Lấy Ống Thép Đến Đâm Anh Ta Cho Rồi


Đọc truyện Không Ngờ Thầy Giáo Là Chồng Em – Chương 242: Không Thì Đến Lấy Ống Thép Đến Đâm Anh Ta Cho Rồi


Không bao lâu, bên ngoài lại có tiếng bước chân, có chút gấp gáp chưa thấy mặt đã nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của người ngoài cửa: ” Em gái tôi ở bên trong thật sao? Sao không ai nói cho tôi biết vậy? Con bé còn đang bụng mang dạ chửa, mà mấy người cũng không đi theo con bé.


Vừa dứt lời anh đã nhìn thấy trong phòng bệnh không ít người, lúc này mọi đều quay sang nhìn anh.
Giọng nói trong trẻo phát ra từ trên ghế: ” Anh Hai, em không sao.

Viên Hoa luôn đi cùng với em mà.


…—————-…
Lê Anh Quân nghe thấy giọng nói của cô,anh nhanh chân đi đến ôm em gái vào lòng, quan sát thật kỹ từ trên xuống dưới, đúng thật em gái anh không sao: ” Anh Thi, em hứa với anh Hai, dù thế nào, dù ra sau, bất cứ trong hoàn cảnh nào, em muốn đi đâu, gặp ai đều phải dẫn theo vệ sĩ có biết không? “
Cô gật đầu, cười khẽ với anh, đưa mắt nhìn người phụ nữ trước mắt: ” Sao vậy? Cô không thể tiếp nhận tin tức à? “
Lê Anh Quân một tay ôm vai em gái nhỏ, nhìn cô ả cười lạnh: ” Bạch tiểu thư, mấy năm qua cô vẫn sống tốt chứ? “
Bạch Liên Hoa nhìn thấy anh như ôm lấy hy vọng, nhỏ giọng nói: ” Anh Quân, em biết em sai rồi.

Xin anh hãy cứu em ra khỏi đây đi.

Em bị họ hành hạ nhiều lắm rồi.


Em thật sự không thể chịu đựng thêm nữa.


” Hừ, Bạch tiểu thư cô nói nghe tội nghiệp thế.

” Lê Anh Thi không mấy kiên nhẫn với cô ả, khẽ cười, nhàn nhạt lên tiếng: ” Người mặt dày, vô sỉ như cô, không có lý do nào để cầu xin người khác cứu mình.


Không dừng lại ở đó, cô xoay người cùng Lê Anh Quân và những người khác ra ngoài, trước khi rời khỏi cô bỏ lại một câu: ” Bạch Liên Hoa, quảng đời còn lại của cô nên sống trong ân hận đi.

Đây cũng là việc cuối cùng tôi giúp Gia Huy, anh ấy đòi lại sự công bằng mà thôi.


Đến khi cô ra khỏi cửa phòng bệnh, Lạc Hinh bên trong có nói vọng ra, nhưng cô không mấy quan tâm: ” Thế cứ giao cô ả cho tôi, tôi có cách để cô ta muốn sống không được, muốn chết không cũng không xong.


Mặc kệ mọi thứ, giờ đây người cô quan tâm nhất chỉ có thể là Trương Gia Huy mà thôi.
Lê Anh Quân cũng không mấy thiện cảm với Bạch Liên Hoa nên anh cũng sẽ mắt nhắm mắt mở kệ em gái anh muốn làm gì thì làm.
Cùng lúc đó, ở chỗ của Trương Gia Huy.
Anh vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, đại khái đoạn đối thoại: ” Mọi chuyện bên đó tiến triển sao rồi? “
” Lão đại, cần thêm chút thời gian.

” Thanh Phong dè dặt đáp lại.
Trương Gia Huy mím môi, vẻ mặt không mấy vui vẻ: ” Tăng tốc độ lên.


Thanh Phong gật đầu như thể sống không còn gì luyến tiếc: ” Biết rồi, tôi cùng đám Lưu Khiết đang thay phiên giám sát cả ngày lẫn đêm đây, hơn nữa…”
Anh ta còn chưa nói hết thì đầu dây bên kia đã ngắt máy mất tiêu rồi.
Thanh Phong vỗ vỗ mũ an toàn, nhìn tòa kiến trúc vừa mới xây.

Không thì đến lấy ống thép đến đâm anh ta cho rồi.
Lão đại trời đánh thánh đâm không chết kia, không biết bị quái gì mà bắt cả đám mấy người các anh trở về nước trong đêm, anh ta còn tưởng tập đoàn xảy ra chuyện.
Ai ngờ…
Ai ngờ lão đại bọn họ bắt cả đám các anh đi giám sát từng khâu xây dựng.


Giờ thì trong anh ta có khác gì chủ thầu đâu?

Ba ngày sau, cũng là đợt điều trị cuối cùng của Trương Gia Huy.
Sáu tiếng sau, Trương Gia Huy cũng đã kết thúc đợt điều trị, ở bên ngoài phòng bệnh không ít người đến chờ đợi kết quả.
Lạc Hinh từ bên trong phòng điều trị đi ra, nét mặt cô có chút mệt mỏi.
Người được đẩy ra cuối cùng là Bạch Liên Hoa vẫn còn đang khóc thương thảm thiết.

Lạc Hinh cũng đã đưa ra chỉ thị đó là thôi miên tiềm thức của cô ả.
Đến khi điều trị kết thúc, Bạch Liên Hoa vẫn không ngừng lẩm bẩm nói: ” Mọi chuyện đều là lỗi của em, là em đã hại mọi người, do em khi đó cho người hại Anh Thi … xin lỗi.


Cô ả được Lâm Chí đẩy đi, rất lâu về sau, cả ngày cô ả chỉ có thể nằm trên giường bệnh, không ai quan tâm cũng như trò chuyện cùng với cô ả.
Tóm lại, đó chính là sống không bằng chết, không sống nổi cũng không thể tự sát.
Nữa đời sau, cuộc đời của Bạch Liên Hoa trong mong có người đến thăm cô thì cũng chỉ có những bệnh nhân khác đánh đập mà thôi.
Y tá lạnh nhạt, bệnh nhân đánh mắng, chỉ trong vòng mấy tháng đã thấy cô ả ốm phong phanh, không thể nhìn ra hình thù lúc đầu, sau lưng cũng đã nổi đầy mục nhọt, cả ngày đều bầu bạn với khổ sở.
Mấy mươi năm cuối đời của Bạch Liên Hoa, cô ta chỉ làm bạn với đau khổ.
Thời gian như thôi đưa, mới đó đã là đã bước vào tháng Giêng, sắp chuẩn bị đến Tết Nguyên Đán rồi.
Thời điểm sắc xuân rực rỡ, Trương Gia Huy trải qua một tuần kiểm tra sức khỏe, ngây giữa tháng anh đã rời khỏi bệnh viện.
Hoàng Gia Pháp.
Lê Anh Thi ngồi bên cạnh luống hoa sân sau với Lạc Hinh, nhẹ giọng cảm ơn: ” Cô Lạc, thật sự cảm ơn cô.


Lạc Hinh thật sự thích tính cách dám yêu dám hận của Lê Anh Thi.

Cô ta chấp hai tay lên đầu gối, mỉm cười nhìn về phía trước: ” Không cần cảm ơn, đây là chức trách của tôi.



Lê Anh Thi cong môi, nghiên đầu, nhìn sườn mặt dịu dàng của Lạc Hinh: ” Liệu bệnh của Gia Huy có phát tác nữa không? “
Sau cùng, Trương Gia Huy vẫn không sử dụng đến phương pháp điều trị MECT.

Cả quá trình, anh chỉ có sử dụng phương pháp điều trị tâm lý và dùng thuốc bổ trợ mà thôi.
Lê Anh Thi vẫn rất sợ,.

dù gì tâm lý cũng không thể thấy bằng mắt thường, mà trước giờ năng lực kiềm chế của Trương Gia Huy rất mạnh.

Nếu anh đã muốn giấu đi chịu chứng phát tác, khó đảm bảo đến việc không gạt mọi người.
Lạc Hinh nhìn vẻ mặt chăm chú lo lắng của Lê Anh Thi, kiên nhẫn trấn an: ” Có khả năng này, nhưng tỉ lệ phát bệnh rất thấp.

Trừ khi cậu ta chịu kích thích mạnh hoặc mất khống chế trong tiềm thức, về sau cậu ấy đều sinh hoạt như người bình thường.

Lần này tư tưởng cậu ấy được khơi thông, tôi cho rằng… cậu ấy sẽ không xoắn xuýt việc của quá khứ nữa.

“.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.