Bạn đang đọc Không Lối Thoát – Chương 5: Thiên kiếp
Tần Tử Phong nhìn kỹ người trước mắt, gương mặt góc cạnh vô cùng anh tuấn. Mày kiếm mắt sao, đặc biệt là mái tóc dài màu tím nhạt tùy ý buông trên vai. Không gian xung quanh như mờ đi chỉ còn lại một mình hắn vậy. Siêu phàm, thoát tục, thực lực vô cùng cường đại, đó là cảm giác đầu tiên của Tần Tử Phong về thanh niên tóc tím này.
– Tử Phong đến rồi à, giới thiệu với cháu, đây là Tử Linh lão quái, một cường giả tu chân độ kiếp kỳ. Hắn là người chê tạo ra luyện hồn trận lần trước đấy. – Tần Chính chỉ vào người thanh niên tóc tím nói.
– Hừ, ngươi không thể bỏ hai chữ lão quái đi sao, ta vẫn trẻ trung anh tuấn như vậy. Dù sao ta mới có 6000 tuổi. Tử Linh vội rút ra một cái gương cầm tay, soi soi vuốt vuốt một hồi.
A ngại quá, xin lỗi nhé. Tiểu huynh đệ, lại đây lại đây. Nói rồi Tử Linh chạy tới kéo tay Tần Tử Phong. Vừa kéo vừa nói: Haha, ngươi đúng là phúc tinh của ta, lần này kiếm được bảo bối như vậy, độ kiếp này ta qua chắc rồi.
Tần Tử Phong cười khổ trong lòng, ấn tượng ban đầu về vị “Tử Linh Lão Quái” này hoàn toàn sụp đổ. Bị một siêu cấp lão quái lôi lôi kéo kéo, Tần Tử Phong cũng không dám phản kháng chỉ có thể nhăn nhó mặt mũi. Nhìn sang bên cạnh, hắn thấy Tần Lôi và Bạch Vận đang nén cười, trong lòng thầm nghĩ chắc là họ cũng trải qua cảm giác của ta bây giờ.
Tử Linh kéo Tần Tử Phong tới gần trận pháp, liền thả tay ra vừa cười vừa nói:
– Được rồi, đã đủ người rồi, các ngươi tiến vào trận pháp đi. Trận pháp này là ta lấy được trong khối hồng ngọc của ngươi đó. Haha.
– Này lão quái, ngươi lấy được trận pháp, lại lấy bọn ta ra làm chuột thí nghiệm? – Tần Lôi nhếch mép khinh bỉ.
– Haha, tiểu tử, trận pháp này ta đã tìm mấy thằng ăn mày thử rồi, ta nhận thấy những thằng có ý chí cáo một chút thì đều thành công. Sao, ngươi ngay cả tự tin thằng thằng ăn mày cũng không có ư? – Tử Linh cũng châm chọc.
– Được rồi, Tử Linh, ngươi thực sự là không có thân phận, cãi nhau với vãn bối như vậy sao nhìn được. Tiểu Lôi, Tử Phong, Vân nhi, tiến vào trận pháp đi. – Tần Chính nói.
3 người Tần Tử Phong lập tức tiến vào trung tâm mật thất, ở đó có một đồ hình pháp trận với vô số phù văn kỳ dị. 4 góc của pháp trận có 4 vòng tròn là 4 tiểu pháp trận thông qua vô số ma pháp đồ án cung cấp năng lượng cho cả đại trận, trong mỗi tiểu pháp trận lại có một viên siêu cấp năng lượng thạch.
Trận pháp thực phức tạp. Tần Tử Phong cảm thán không thôi. Không riêng gì hắn, mà lúc Tần Chính nhìn thấy trận pháp này cũng kinh ngạc không thôi.
– Được rồi, các ngươi phải nhớ kỹ. Trận pháp lần này sẽ thay đổi bản chất linh hồn của các ngươi, đau đớn là điều không thể tránh khỏi. Phải cố gắng, thành tựu của các ngươi sau này hoàn toàn phụ thuộc vào lần này các ngươi kiên trì được bao lâu.
Tử Linh nói xong, hít một hơi thật sâu, thủ ấn biến ảo không ngừng đánh vào ma pháp trận. Chân lực và linh hồn lực cường đại không ngừng truyền vào 4 tiểu pháp trận.
Xùy….!
4 tiểu pháp trận sáng lên, năng lượng cường đại từ 4 khối siêu cấp năng lượng thạch thông qua vô số ma pháp phù văn chạy vào trung tâm của đại trận. Năng lượng màu xanh được Tử Linh khống chế chạy theo những lộ tuyến đã định. Ma pháp đại trận đang im ắng bỗng tỏa ra quang mang 7 sắc chói lọi, vô số thiên địa nguyên lực mãnh liệt chảy vào ma pháp đại trận rồi lại thông qua lực nén ép của đại trận không ngừng cải tạo linh hồn 3 người Tần Tử Phong.
Tần Tử Phong sắc mặt bỗng tái nhợt, đau quá, đầu như muốn nổ tung, trận pháp này còn kinh khủng hơn cả luyện hồn đại trận…
Ngay lúc ấy, một đạo mây đen cũng hình thành ngay phía trên Tần phủ. Thiên địa nguyên lực vẫn như thác nước đổ ầm ầm vào trong ma pháp trận. Đám mây phía trên cũng càng ngày càng lớn.
– Tần Chính, là thiên kiếp a. Không ngờ lần này lại dẫn đến thiến kiếp, ngươi mau đi ngăn cản, sau khi pháp trận ổn định ta sẽ ra giúp ngươi. – Tử Linh dùng linh hồn truyền âm với Tần Chính. Trong lòng lại vô cùng vui vẻ, không ngờ có thiên kiếp ngăn cản, có thiên kiếp, vậy thành tựu của Tử Phong 3 người không thể nhỏ được, haha, thoáng nghĩ rồi tập trung khống chế pháp trận.
Là thiên kiếp? Tần Chính biến sắc, thân hình loáng một cái liền biến mất trong mật thất xuất hiện trên không trung Tần phủ.
Năng lượng của đám mây đen càng lúc càng mạnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng sấm ì ùng, những tia chớp lóe lên bên trong. Trời đất rất nhanh tối sầm lại.
Đám mây khuyếch đại nhanh chóng, che kín nửa Thanh Hoa thành, vô số năng lượng cuồng bạo tập trung lại ngay phía trên Tần phủ, hình thành một vòng xoáy màu đen. Chính giữa vòng xoáy này là một quả cầu đen nhánh,không ngừng phát ra lôi điện.
Dân chúng trong thành nhanh chóng nhận biết dị tượng, Thanh Hoa thành sầm uất là thế, phút chốc trở nên cực kỳ hỗn loạn. Hỗn loạn cũng nhanh, mà trở lại yên lặng cũng nhanh. Chỉ trong vài phút không còn một ai dám bước ra đường nữa.
Tần Chính nhìn lên phía trên.Cái này… thiên kiếp gì mà giống y như đúc ma pháp dung hợp cấm chú của hắn vậy. Ngày xưa hắn dùng Hắc Ám ma lôi đánh vào đầu người ta, không ngờ bây giờ lại phải đưa đầu ra cho thiên kiếp đánh xuống. Đúng là cuộc đời có nhân quả a.
Hống! Tần Chính bay lên cao, hét dài một tiếng rồi rút đại đao chỉ thẳng về phía quả cầu màu đen.
Xoẹt! Thân đao lóe lên những văn tự kỳ dị rồi hình thành một tia sét bắn thẳng lên.
Như một con thú dữ bị chọc giận, đám mây đen lập tức ngưng tụ vô số lôi điện, truyền về trung tâm. Vô số lôi điện từ quả cầu màu đen đánh thẳng xuống thân đao của Tần Chính, lôi hệ nguyên lực trong đám mây cũng giảm đi một chút. Lôi điện truyền qua thân đao, chạy vòng xung quanh thân thể Tần Chính rồi dung nhập vào da, biến mất. Trên da tần chính hiện lên một lớp long lân hư ảo.
Phía tây thành, Quang minh giáo đình. Một lão già áo trắng tóc bạc, khuôn mặt già nua đang ngồi uống uống trà cũng nhìn lên đám mây thiên kiếp. Vĩnh An vương phủ lại giở trò gì đây, luyện ra đan dược nghịch thiên, hay là ma thú phục dụng đan dược tiến giai đây?
Tần Chính liên tục phóng ra tia sét không ngừng tiêu hao năng lượng của đám mây thiên kiếp. Trong lòng hắn cũng rõ ràng, thiên kiếp này sinh ra là nhằm vào trận pháp kia, một khi trận pháp còn tồn tại thì thiên kiếp sẽ còn mạnh lên.
Oành…! Một đạo lôi điện cực lớn bổ thẳng xuống ngực Tần Chính, đánh Tần Chính bay lùi lại mấy mét.
Hống…a…! Đôi mắt Tần Chính chuyển dần sang màu đỏ, long lân hư ảnh càng trở nên rõ ràng, trên trán cũng nhô lên hai cục thịt lớn.
Hừ, lôi điện dĩ nhiên mạnh đến như vậy. Xem ta đây, Hắc Ám lĩnh vực – Khai.
Oanh….! Một tiếng nổ lớn vang lên, Hắc ám lĩnh vực hình cầu lấy thân thể Tần Chính làm trung tâm lan ra xung quanh. Các nguyên tố 6 hệ khác hoặc là bị đồng hóa hoặc bị bài xích ra bên ngoài.
Thiên kiếp lôi không ngừng bổ xuống, nhưng khi đi qua lĩnh vực của Tần Chính thì đã suy yếu quá nửa, đánh lên ma pháp hộ thân quang tráo thì tiêu tan, không thể ảnh hưởng tới Tần Chính.
Nhưng thiên kiếp càng ngày càng mạnh lên, ma pháp lực và linh hồn lực của Tần Chính ngày càng suy kiệt.
– Chết tiệt, Tử Linh lão quái làm gì mà mãi không ra vậy. Ủa, sao không có lôi điện oanh kích nữa.
Tần Chính nhìn lên trên, lôi điện đã ngừng bổ xuống. Vô số lôi điện chạy từ ngoài rìa đám mây, tập trung vào quả cầu màu đen ở chính giữa. Không hay rồi…
Tần Chính chưa kịp chuẩn bị một đạo lôi điện to gấp mấy lần thân thể con người đánh xuống. Nhanh quá, không kịp phản ứng.
Giữa lúc Tần Chính nghĩ mình phải chết không thể nghi ngờ, một vật thể to lớn bỗng từ đâu bay tới chắn trước mặt hắn, vừa vặn chặn đạo lôi điện kia lại.
Oành! Vật thể to lớn kia bị lôi điện đánh cho nổ tan thành mảnh nhỏ phân tán ra xung quanh. Trong đầu Tần Chính bỗng hiện lên một giọng nói: “Chủ nhân, ta theo người đã gần trăm năm rồi, haizz, vẫn chưa đủ trăm năm… Ta vẫn chưa được tự do…”
– Hỏa Viêm, không……. Tần Chính gào thét. Hỏa Viêm – Hỏa hệ bát cấp cự long, theo hắn từ khi hắn còn trẻ, kết huyết ước chủ tớ 100 năm. Nhưng trong lòng Tần Chính, Hỏa Viêm tuyệt đối là huynh đệ với lão.
Aaaaaaa….aaaa…aaa…… Tần Chính gào thét, hai mắt biến thành màu đỏ đậm, trên trán mọc ra 2 cái sừng nhọn dữ tợn, trên người long lân cũng phá da mà chui ra. Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ, giết, giết hết tất cả, hắn hướng lên phía đám mây thiên kiếp bay tới. Nhưng lại không thể tiến thêm nửa bước mặc cho hắn điên cuồng gào thét giãy dụa đến mức nào.
Tử Linh đạo sĩ sau khi phóng ra chân lực khóa Tần Chính lại, cũng bay lên bên cạnh Tần Chính. Từ mi tâm của hắn bắn ra một đạo quang mang màu xanh xâm nhập vào thân thể Tần Chính khiến Tần Chính trong phút chốc khôi phục thần trí.
Không có thời gian quan tâm tới Tần Chính, Tử Linh vội rút ra 10 lá cờ ném ra, miệng lầm bầm:
– Mượn lực thiên địa, âm dương bát quái trận – thành.
8 lá cờ màu xanh biếc bay ra xung quanh hình thành bát quái trận, 2 lá cờ đen trắng thì lơ lửng ở giữa.
– Mượn lực thiên địa – thu.
10 lá cờ hình thành âm dương bát quái trận bắt đầu xoay tròn. Đám mây thiên kiếp cấp tốc thu nhỏ lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, phút chốc đã bị thu vào trong âm dương bát quái trận.
Tử Linh đạo sĩ thở ra một hơi, lau mồ hôi trên trán, vừa rồi khống chế thiên kiếp nhìn như đơn giản nhưng thực ra hao tốn rất nhiều tinh thần lực khiến cả người hắn vô cùng mệt mỏi.
Tần Chính đã đáp xuống đất, trên mặt thể hiện rõ sự đau buồn, Hỏa Viêm đã theo hắn gần như cả cuộc đời, giờ lại vì cứu hắn mà chết không toàn thây. Nhìn thấy Tử Linh đáp xuống đất, Tần Chính bước tới hỏi:
– Như vậy là xong ư? Liệu thiên kiếp có tới nữa không?
– Không, chưa xong đâu, ta chỉ tạm thời khống chế nó mà thôi, tối đa chỉ được 2 ngày mà thôi. Ngươi cũng biết đấy, nếu ma pháp trận không tiêu tán, vậy thiên kiếp sẽ không ngừng mạnh lên. Đến khi vượt qua kiểm soát của ta, nó sẽ phá trận mà đánh xuống.