Bạn đang đọc Không Lối Thoát – Chương 2: Dung hợp và mất trí nhớ
Mẹ nó, haha, ta lại xuyên không rồi, tên Cửu Văn kia làm sao có thể là đối thủ của ta, haha. Ngẫm lại, vũ trụ tối tôn giả đúng là kinh khủng, phải dẫn độ sức mạnh của cả vi diện không gian mới giết được hắn. Chơi với ta sao. Ta bất tử a.
Hắn chính là A, kẻ bất tử. Trong 1 lần đi dã ngoại trong núi sâu, hắn nhặt được 1 chiếc nhẫn giả cổ màu đen, trông như được làm bằng sành sứ. Từ đó, hắn có năng lực chuyển sinh linh hồn, cứ chết lại chuyển qua không gian khác, tái sinh – chết – tái sinh. Hắn đặt tên cho chiếc nhẫn kia là Sinh Mệnh thần giới. Sinh mệnh thần giới a, có khi gọi là đoạt xá thần giới sẽ hay hơn, haha.
Kiểm tra thân thể mới cái đã. A vén màn che xe trước xe ngựa ra, đi theo xe của hắn là hơn trăm kỵ sỹ, khôi giáp bóng loáng.
Thấy hắn thò đầu ra, bạch phát lảo giả thúc ngựa tới hỏi:
– Đại thiếu gia có gì dặn dò?
– A. Hắn vội rụt đầu vào trong xe.
Tần Tử Phong, Tần gia của Thanh Hoa thành sao, hắc hắc, gia tộc lớn, Tần Chính, song hệ Lôi – Ám pháp thần. Có chút quyền lực.
Nhưng thân thể tên Tử Phong này lại yếu quá, hẳn là linh hồn bị trọng thương, sau đó dùng bí pháp tu bổ. Haizz, phương pháp thô sơ này, thân thể bị ăn mòn tới mức này. Thân thể này, phải tu luyện thế nào đây, có sẵn ma pháp lực rồi, lại còn có cả nội lực, hắn không ngừng tính toán, thân thể này so với phế vật có khác là mấy, mẹ nó, cứ xuyên không là lại mất 1 ít trí nhớ, may mà ta có dự phòng. A nghĩ xong liền lấy trong Sinh Mệnh thần giới ra 1 khối ngọc giản, công pháp tu luyện linh hồn.
Vừa lấy ra xong, hắn cảm thấy linh hồn có chút chấn động, a, tên Tử Phong này, ý chí thật tốt, lại có thể phản kháng. Vốn định sau khi linh hồn hồi phục sẽ đoạt xá một kẻ khác, trả lại thân xác cho ngươi, xem ra không được rồi, thôn phệ ngươi cái đã.
Linh hồn của Tần Tử Phong chống cự yếu ớt rồi bắt đầu bị hấp thụ.
Ngay lúc đó, một đạo quang mang màu xanh bắn thẳng vào chiếc xe ngựa hắn đang ngồi, đoàn kỵ sỹ đi theo căn bản không kịp phản ứng, chỉ có lảo giả cưỡi ngựa bên trái xe kịp tung ra 1 chưởng làm chệch hướng công kích một chút rồi đạp một cái lên lưng ngựa, bay thẳng về hướng kẻ công kích. Nhưng chỉ được có một chút, đạo quang mang màu xanh lam kia vẫn xuyên qua rèm xe, cắt đứt vai phải của hắn.
Đang hấp thu linh hồn của Tần Tử Phong, A bị chấn động mạnh, linh hồn không kịp khống chế liền dung hợp với linh hồn của Tần Tử Phong. Nhưng thân thể của Tần Tử Phong không thể chứa nổi linh hồn cường đại của A, năng lượng linh hồn cường đại tích lủy qua vô tận năm tháng lập tức tràn ra ngoài như một cơn lũ.
Thời gian như ngưng lại, bạch phát lão giả đang bay trên không,bàn tay phóng ra đấu khí màu đỏ hướng về mấy kẻ bịt mặt đang cưỡi ngựa lao tới, miệng há to như chuẩn bị nói gì đó, mấy kỵ sỹ đi sát xe ngựa đang rút kiếm.
Uỳnh…uỳnh…. một làn sóng linh hồn lực cực mạnh lấy xe ngựa làm trung tâm tỏa ra, người xung quanh lập tức gục xuống, bạch phát lão giả trên không trung chỉ kịp hô 1 chữ “Bảo… v…” rồi như con diều đứt dây theo quán tính rơi xuống phía xa. Mười tên vận hắc y bịt mặt cũng chịu chung số phận, cả người lẫn ngựa mềm nhũn đổ xuống kéo lê trên nền cát cả chục mét mới dừng lại.
Cùng thời điểm, trong Thanh Hoa thành, một lão già tóc hoa râm mặc hắc sắc trường bào đang ngồi uống trà bật đứng dậy.
– Không ổn, linh hồn hệ cấm chú.
Lão già hét lên:
– Vân nhi, gia gia phải ra ngoài trước.
Nói rồi lập tức bay theo hướng “Linh hồn lực cấm chú”.
Cô gái tên là Vân nhi từ phòng tu luyện mở cửa ra, nhìn theo hướng bay của ông nội nàng, nghĩ trong lòng “ông nội sao lại vội vàng vậy nhỉ, có gì quan trọng chăng”.
Mấy người hầu cũng nghi hoặc trong lòng, chuyện gì có thể khiến cho lão thái gia hơn trăm tuổi phải vội vã như thế, nhưng thân phận nô lệ khiến bọn họ không dám biểu lộ ra, lập tức quay lại làm việc.
Vân nhi ra đại sảnh, trong lòng vẫn nghi hoặc không thôi. Trên đường, nàng gặp Hỏa Viêm – long tộc thánh cấp ma thú. Nàng lập tức hỏi:
– Hỏa long gia gia, gia gia ta có việc gì mà gấp như vậy.
– Vừa rồi ta cảm thấy cách phía đông thành Thanh Hoa chừng 20 dặm có dao động linh hồn lực cực mạnh, chắc là chủ nhân tới đó. – Hỏa Viêm trả lời.
– Vậy ư, linh hồn lực đó mạnh như vậy sao?
– Vân nhi, ta cảm thấy linh hồn lực đó hẳn là có cấp bậc không thua cấm chú bao nhiêu… không ổn rồi, Vân nhi, mau tới quang minh giáo đình, Tử Phong bị thương rất nặng, chủ nhân cũng ở đó.
Hỏa Viêm nói xong lập tức bay đi.
Vân nhi vội niệm chú ngữ ma pháp, thân thể biến thành một tia chớp lóe lên nhắm thẳng hướng giáo đình tại trung tâm của Thanh Hoa thành.
3 ngày sau.
Tần Tử Phong tỉnh lại, hắn thấy mình đang nằm trên giường, trong phòng, bên cạnh, em gái hắn Tần Bạch Vân ngủ gục bên cạnh, gối đầu vào giường lớn. Sao thế nhỉ, rõ ràng là mình đang đi trên xe ngựa, từ kinh thành về mà… Ôi, sao tay chân cũng khó nhấc lên vậy.
Đang miên man suy nghĩ thì Tần Tử Phong nghe thấy âm thanh từ ngoài cửa lớn truyền tới.
– Đâu, kẻ nào dám đánh đại ca ta, ta sẽ lóc da hắn.
Aizz, Tần Lôi về rồi. Tần Lôi là anh em song sinh với hắn, tính cách giống hệt cha, nóng nảy và có phần lỗ mãng. Chắc Tần Lôi lại phi cả ngựa vào trong phủ rồi, chuẩn bị nghe chửi haha.
– Tiểu tử, ngươi bao giờ mới sửa được cái tính trẻ con đó hả, còn dám cưỡi ngựa vào phủ nữa, có tin ta đánh ngươi một trận không.
Biết ngay mà, lại bị gia gia mắng.
– Lão đầu tử, ta vừa từ biên cương về, không đón tiếp nồng hậu lại còn mắng nhiếc nữa, lão đầu… a..a… ta im ta im, đại ca cứu mạng a.
Bạch Vân ngủ thiếp đi, dựa vào giường của Tử Phong, lúc này nghe tiếng ồn ào bên ngoài liền tỉnh lại, chỉnh sửa lại tóc một chút rồi đứng dậy đi ra mở cửa.
Cửa mở, Tần Lôi như một con gấu xám lao vào.
– Nhị tỷ, đại ca đâu.
– Đại ca…
Bạch Vân chưa nói hết câu, thì Tần Lôi đã phát hiện ra Tử Phong nằm trên giường, liền lao tới nắm mạnh hai vai của Tử Phong lắc mạnh.
– Đại ca, ngươi không sao chứ, này, này, đừng giả vờ ngủ nữa.
– Vốn không sao, bị ngươi lay sắp chết rồi, buông tay ra đi sắp gãy xương rồi đấy.
– Haha, nghe nói ngươi bị người ta đánh trọng thương, chuyện này là sao vậy? Tần Lôi hỏi.
– Ta cũng không biết, chỉ nhớ là ta dẫn theo quân hộ vệ đi từ kinh thành về Thanh Hoa thành, qua Đại Lãng sa mạc thì ngủ mất, tỉnh lại thì đã thấy ngươi rồi.
– Nhị tỷ, tỷ biết không?
– Ta cũng không biết, lúc ta đang luyện kiếm, thì gia gia bảo là có việc phải ra ngoài ngay, sau đó ta gặp Hỏa long gia gia, người nói là cảm thấy phía đông có linh hồn lực cực mạnh. Lại bảo là đại ca bị thương nặng đang chữa trị ở Quang Minh giáo đình.
– Vậy ư, lát nữa ta phải đi hỏi lão đầu tử mới được.
– Không cần đi nữa, bản thân ta cũng không biết, lúc ta tới hiện trường, thì không còn ai sống sót nữa rồi, tất cả đều là linh hồn tan vỡ mà chết, Tử Phong bị mất một cánh tay. Ta cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào cả. – Tần Chính, ông nội của 3 người vừa đi vào vừa nói.
Quả thật, Tần Chính cũng từng nghĩ đến khả năng có cao thủ quỷ tu tiến hành đoạt xá cháu của ông, nhưng ông ta kiểm tra vẫn thấy linh hồn cháu mình bình thường, với lại ông ta cũng không tin, có kẻ nào lại muốn đoạt xá hắn. Linh hồn của Tử Phong đã bị thương vô cùng nghiêm trọng, nhờ vào tu chân pháp trận mà miễn cưỡng có thể hồi phục, nhưng thân thể qua nhiều năm bị pháp trận ăn mòn như vậy…. Còn có bọn bịt mặt áo đen, không ai nhận ra chúng, thêm một miếng Hồng Ngọc nữa. Chuyện này xem ra không đơn giản.
– Tử Phong, cháu thấy miếng Hồng Ngọc này có quen thuộc không? – Tần chính lấy ngọc giản màu Đỏ ra hỏi.
– Không, ông nội, cháu chưa từng nhìn thấy miếng ngọc này, sao vậy ông nội.
– À, miếng ngọc đỏ trong suốt này ta tìm thấy trong tay cháu, trong cánh tay bị đứt ấy. Sau khi đưa cháu tới Quang Minh giáo đình chữa trị, ta đã đi hỏi một số người. Ai cũng nói nó chỉ là một viên ngọc đẹp mà thôi, chỉ có Từ Linh lão bất tử là nói nó ẩn chứa một công pháp tu luyện linh hồn cực mạnh, hắn nói ta nhặt được bảo bối rồi, hắn còn giúp ta chép ra một bản nữa.
– A, linh hồn công pháp, vậy chẳng phải đại ca sẽ không cần dùng pháp trận tu bổ linh hồn nữa hay sao. – Bạch Vân nói.
– Đúng vậy, chỉ cần Tử Phong tu luyện công pháp này… à còn cả hai người các ngươi nữa, tối nay bắt đầu tu luyện.
– Gia gia, người có phải già rồi nên lú lần không, công pháp không phải ai cũng luyện được, đấy là còn chưa kể cái lão Từ gì gì đó cũng có thể lừa người nha. – Tần Lôi bất mãn nói.
– Tiểu tử, công pháp này ta và Từ Linh đã thử rồi, hắn còn trực tiếp bế quan, nói năm sau sẽ độ kiếp nữa kìa. Thôi, Tiểu Lôi, ngươi đi tắm rồi ăn cơm đi, đừng quấy rầy đại ca ngươi nghỉ ngơi nữa. – Tần Chính nói.
– Gia gia, hắn đã được quang minh ma pháp chữa trị toàn thân, rồi, cánh tay cũng mọc lại rồi. – Tần Lôi ấm ức.
– Đại ca, ta cũng phải đi luyện kiếm đây. – Bạch Vân nói rồi xách kiếm ra ngoài.
– Phong nhi, cháu cũng nghỉ ngơi đi, ta đi tu luyện đây.
Tần Tử Phong còn lại một mình, hắn cảm thấy trống trải, căn phòng này, trông quen thuộc nhưng lại có cảm giác gì đó là lạ mà rốt cuộc hắn vẫn không nghĩ ra. Tất cả đều như mới vậy.