Không Lối Thoát (Vị Sinh)

Chương 46: Đi nhờ xe


Đọc truyện Không Lối Thoát (Vị Sinh) – Chương 46: Đi nhờ xe

Editor: mèomỡ

Lục Chân Nghi tỉnh vì cơn đau ở huyện nhân trung và hai má.

Ngoại trừ hai nơi này, cả người cô đều đau, trầy da, va đập, cổ họng cũng giống như khô nứt…

“Tỉnh tỉnh!” Viên Lục Duy vừa lo lắng gọi còn vừa ấn huyệt nhân trung của cô.

Lục Chân Nghi đẩy tay hắn ra: “Tôi tỉnh rồi…” Đau muốn chết, ấn huyệt nhân trung cần ấn mạnh sao?

Viên Lục Duy thở phào: “Cô mà còn bất tỉnh nữa thì tôi đành phải để cô ở lại đây làm mồi cho quái thú thôi.”

Lục Chân Nghi từ từ ngồi dậy, dưới người là bùn đất, bọn họ vẫn ở trong cái khe đất kia.

Mái tóc chải chuốt gọn gàng cùng áo len và áo khoác hàng hiệu của Viên Lục Duy đã vừa bẩn vừa loạn, dính đầy đất bùn, nhìn cực kỳ buồn cười.

Lục Chân Nghi vốn định cười hắn ta, nhưng nghĩ lại mình chắc cũng giống vậy nên đành thôi.

Nhưng Viên Lục Duy lại không buông tha cô, cười nhạo: “Độ cao không đến hai mét cũng có thể ngã hôn mê…”

Lục Chân Nghi sờ đầu một cái, có chút choáng, hẳn là ngã không mạnh, mấy chỗ đau trên người cũng không nghiêm trọng, cô thử hoạt động tay chân…

“Không cần kiểm tra, tôi đã giúp cô kiểm tra rồi, không có chỗ nào gãy xương đâu.” Viên Lục Duy tiếp tục cười nhạo.

Tên này không phải lúc trước còn xun xoe muốn dụ dỗ cô sao? Hiện giờ so với trước kia sao như thể hai người vậy? Bởi vì cấp dưới người chết người thì lạc, còn bản thân thì kẹt ở nơi hoang dã, áp lực tâm lý quá lớn nên muốn thông qua cách này để giải tỏa à?

Xem ra là đã từ bỏ kế hoạch quyến rũ cô rồi, chứ không ai lại ra sức chê cười đối tượng mình muốn dụ dỗ chứ.

Trong lòng cô bỗng thả lỏng, không thấy ghét hắn như trước nữa.

Vì thế cô không đáp trả, chỉ khẽ hỏi: “Tôi hôn mê bao lâu rồi? Bên kia… Thế nào?” Nghĩ tới Ngô Tĩnh San và Thẩm Hoành Hoan, Lục Chân Nghi cực kỳ lo lắng.


Viên Lục Duy lại yên lặng một lát, đột nhiên cười nhạt một tiếng, “Cô hôn mê hơn nửa giờ, bên kia… Không biết, tôi không dám quay đầu nhìn lại…”

Lục Chân Nghi cảm nhận được sự tự giễu trong đó, trong lòng có chút xúc động, ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Tên này tuy rằng rất đáng ghét, nhưng dù sao cũng là… người.

Cũng sẽ sợ hãi, cũng sẽ bởi vì cấp dưới chết, bản thân gặp nguy hiểm mà có áp lực lớn, cũng sẽ bởi vì nhát gan mà tự trách.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lục Chân Nghi nói.

Bọn họ không có xe, không có súng, cho dù dị năng của Viên Lục Duy rất mạnh, cô cũng khôi phục chút dị năng, nhưng muốn tưởng trở lại căn cứ xa như vậy cũng quá nguy hiểm.

Nhưng quay về căn cứ thí nghiệm nhiều quái thú như vậy Viên Lục Duy không dám, Lục Chân Nghi cũng thẳng thắn thừa mình không dám nốt.

“Chúng ta phải trở về căn cứ, tuyệt đối không thể về… Chỗ đó.” Viên Lục Duy quyết định.

Lục Chân Nghi nhíu mày, trầm ngâm: “Có thể đợi một lát, sau đó trở về xem xem…”

Viên Lục Duy nhìn cô một cái, càng thêm cười nhạo cô: “Muốn trở về tìm bạn cô? Có gan cô đi luôn đi, làm anh hùng can đảm đi cho quái thú ăn, không có gan liền đi theo tôi. Còn muốn giữ nghĩa khí co đấy, cô cho rằng quái thú đều là nhà cô nuôi chắc? Con Bác kia dường như thích cô đấy, không bằng cô đi thương lượng với nó, bảo đám quái thú kia rút lui đi?”

Lục Chân Nghi chợt đứng dậy, lạnh lùng nhìn hắn: “Tôi biết kế hoạch của anh thất bại, thuộc hạ chết lại không dám xoay người cứu khiến trong lòng anh khó chịu, nhưng anh không thấy loại phát tiết này quá ngây thơ à?”

Viên Lục Duy nhìn cô, huýt sáo: “Phong cách ngự tỷ cơ~” sau đó liền túm lấy áo Lục Chân Nghi, nói: “Tôi vì sao không quay lại cứu người, còn không phải là tại cô! Cô đã cảm ơn chưa? Chốn hoang dã này cô còn dám chọc tôi? Tôi nổi điên lên h**p cô, cô có thể làm gì nào?”

Lục Chân Nghi tuy rằng trong lòng nói không nên chấp nhặt với tên khốn nàn nhưng vẫn tức đến đỏ mặt, cười lạnh nói: “Buông tay ra!”

Đôi mắt Viên Lục Duy không đen như Tần Thẩm, cũng không phải mắt phượng, nhưng vẫn có thể coi là một đôi mắt đẹp cho dù hiện giờ trong mắt tràn ngập lửa giận và hung quang. Ngực hắn phập phồng, nhìn trừng trừng Lục Chân Nghi. Lục Chân Nghi không sợ, nhìn thẳng vào anh ta, hai mắt lạnh lẽo như nước giếng cổ, cuối cùng vẫn là Viên Lục Duy buông tay.

Lục Chân Nghi vuốt nếp nhăn trên áo, thuận tiện vỗ bụi, bình tĩnh nói: “Cám ơn anh đã không buông tay, là anh đã cứu tôi, tôi vốn định tỉnh lại liền nói, nhưng anh không ngừng châm chọc tôi, tôi không có cơ hội…”

Viên Lục Duy giống như quả bóng bị châm, từ từ xì hơi, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vào Lục Chân Nghi, “Được rồi… Tôi lúc ấy quả thật rất sợ hãi… Cũng không kém cô… Đậu má! Con ngựa chết tiệt kia thế mà lại có thể triệu hồi nhiều quái thú như vậy, may là chúng ta chạy ra kịp.”


Lục Chân Nghi nhìn anh, nói: “Đó là Bác đúng không?”

“Ừm.” Viên Lục Duy nói, “Xem ra cổ văn của cô rất tốt.”

Sau khi tỉnh lại trong lòng hắn liền lấp đầy sợ hãi, phẫn nộ, hối hận, thất bại cùng rất nhiều loại cảm xúc không thể nói rõ, gần như muốn phát run. Thật vất vả mới kêu được Lục Chân Nghi tỉnh lại, hắn tưởng cô sẽ khóc, run rẩy, ỷ lại mình, cảm kích mình cứu cô.

Như vậy nước mắt và sự cảm kích của cô có thể xóa đi hối hận và sỉ nhục của hắn, ỷ lại và sợ hãi của cô có thể cổ vũ dũng khí của hắn.

Kết quả…

Loại phụ nữ như vậy thật là làm cho đàn ông thất vọng.

Những chiêu trò anh dùng với phụ nữ trước giờ đều thuận lợi, ở trước mặt cô đều biến thành vô dụng.

“Bác canh chừng cái gì?” Lục Chân Nghi hỏi.

Viên Lục Duy suýt nữa nhảy dựng lên, lại hung ác lườm cô, suýt nữa thốt ra hỏi “Ai nói cho cô biết?”.

“Loại… thú mạnh như vậy…” Lục Chân Nghi nghĩ mãi vẫn cảm thấy gọi Bác là “Quái thú” có chút quá đáng liền bỏ đi chữ “Quái”, “Không chịu rời khỏi chỗ đó nhất định là có nguyên nhân.”

Viên Lục Duy hừ lạnh một tiếng: “Tại sao tôi phải nói cho cô biết?”

Lục Chân Nghi cạn lời rồi, quyết định không nói chuyện với hắn ta nữa, tự mình thử leo lên miệng khe nứt cao xấp xỉ mình.

Nhưng mà cái khe nứt này dốc đứng, tuy không cao lắm nhưng lại không dễ tìm được chỗ đặt chân.

Lục Chân Nghi miễn cưỡng dùng tay bấu víu bò lên. Kết quả là đất chảy xuống, cô không túm được liền rơi xuống. Viên Lục Duy từ phía sau ôm lấy cô, ghé vào cổ cô, khẽ cười nói: “Đúng là ngốc.” Đột nhiên lại có hứng thú đùa bỡn cô.

Lục Chân Nghi thật sự cạn lời với cái loại đàn ông tìm cảm giác về sự ưu việt này rồi. Cô liền không khách khí mắng: “Buông cái tay ra!”


Viên Lục Duy nghĩ, nếu không phải ây giờ đang lúc nguy hiểm, hắn định sẽ trêu đùa cô, ví dụ như khiến cô cầu xin hắn đỡ cô lên, hoặc hắn lên trước rồi đứng phía trên nhìn cô xin hắn kéo… Vừa nghĩ vậy hắn vừa đẩy cô lên, oán hận: “Cô đúng là loại phụ nữ không biết tốt xấu, tôi cứu cô làm cái quái gì nhỉ, thà vứt cho quái thú ăn còn hơn.”

Lục Chân Nghi miễn cưỡng trèo lên được, nhưng bùn đất dính trên người cũng nhiều lên gấp đôi. Cô xoay người định giúp Viên Lục Duy một tay, Viên Lục Duy đã thoải mái nhảy lên, sau đó còn thản nhiên liếc cô một cái, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo.

Lục Chân Nghi mặc xác hắn.

“Bây giờ vấn đề là chỉ còn khoảng hai, ba tiếng trời sẽ tối, chúng ta không có vũ khí không có xe đi trong bóng tối không khác gì hai miếng thịt tươi đi trước mặt một đám sói.” Viên Lục Duy nói với cô.

“Đường về doanh lái xe mất hơn một giờ thậm chí hai giờ, đi bộ phải đi hết cả ngày. Cho nên tôi cảm thấy hiện giờ không nên về doanh, không bằng quay lại căn cứ thí nghiệm xem xem. Nếu quái thú đã đi rồi, có lẽ có thể tìm thấy xe còn có thể chạy, cho dù không thấy xe, cũng có thể tìm một chỗ trú tạm thời.”

Viên Lục Duy nói: “Nếu quái thú chưa đi gì sao, chúng ta sẽ biến thành miếng thịt tự dâng đến tận miệng.”

“Đứng xa nhìn.”

“Tôi cảm thấy thị lực của chúng ta chắc chắn không tốt bằng quái thú.”

“Vậy anh nói xem nên làm sao bây giờ?”

Viên Lục Duy ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ vài giây, nói: “Chúng ta tìm môt căn nhà ở gần đây, tạm thời trốn một đêm. Nếu quái thú đến ít nhất cũng có nơi chắn. Đợi đến sáng mai quay lại xem có tìm được xe không.”

Phương pháp này coi như tạm ổn, Lục Chân Nghi miễn cưỡng đồng ý, trong lòng lại nặng nề. Cô lo cho Ngô Tĩnh San, cũng lo lắng Tần Thẩm không tìm thấy cô sẽ sốt ruột.

Tần Thẩm xong nhiệm vụ trở lại doanh, lại không thấy bọn họ trở về chắn chắn sẽ vô cùng lo lắng.

Nhất định phải sống sót, nhất định, nếu cô chết, anh phải làm sao bây giờ?

Chung quanh đây nhà ở không nhiều, cơn động đất đã làm ảnh hưởng tới nơi này, đại bộ nhà cửa đã sập, chỉ còn lại một số ít nguyên vẹn.

Viên Lục Duy mang cô đi tìm một chỗ kín đáo và chắn chắn để trú qua đêm nay.

Tìm hơn hai mươi phút, mới thấy một căn nhà cũ tạm ổn, có hơi giống kiến trúc Liên Xô thời kỳ đầu kiến quốc. Viên Lục Duy nói: “Chọn nơi này đi.”

Đang chuẩn bị đi vào, lại đột nhiên phát hiện bên trái có một chiếc xe.

Viên Lục Duy mừng rỡ, nói: “Thật tốt quá, đang cần liền có.” Sau đó liền kéo Lục Chân Nghi qua.


Lục Chân Nghi hất tay hắn ra, Viên Lục Duy tức giận quay đầu nhìn cô, nhưng cũng không nói gì.

Kết quả là chiếc xe này có chủ.

Hai người đàn ông từ trong nhà đi ra, mỗi người cầm một thanh đao ống tuýp, lớn tiếng nói: “Các người muốn làm gì?”

Viên Lục Duy dừng lại, Lục Chân Nghi xoay người nói: “Xe là của mấy người sao? Xin lỗi, chúng tôi tưởng rằng không chủ.”

Phía sau hai người đàn ông kia lại có một nam một nữ nữa. Bốn người này đều rất trẻ tuổi, chỉ tầm hơn hai mươi. Người phụ nữ nói: “Xe là của bọn tôi!”

Viên Lục Duy tìm trở về cao – phú – soái trước đây, khẽ mỉm cười một cái, nói: “Mấy người là người ở đâu? Sống ở đây sao?”

Đám đàn ông nhìn bọn họ không có vũ khí, xem ra cũng không giống người xấu, đều thở phào, thu đao, nói: “Sao có thể, sống ở nơi này sớm muộn gì cũng sẽ bị ăn thịt mất, chúng tôi là người của Tây doanh. Hai người vừa rồi có thấy rất nhiều quái thú chạy về phía bên kia không? Chúng tôi sợ quá, không dám đi liền trốn ở đây.”

Người phụ nữ cũng nói: “Đúng thế, thật đáng sợ. Chúng tôi vốn đang trên đường tới vườn trong đại học Nông nghiệp xem xem có tìm được đồ ăn không, thấy tình hình kia liền không dám đi nữa. Lại thấy tòa nhà này dường như còn chưa bị ai tìm thấy, nên đi vào lục soát xem có gì ăn không.”

Một người đàn ông khác nhìn cô gái có vẻ trách móc, dường như trách cô ấy nói lộ ra quá nhiều thông tin có giá trị, nhưng người phụ nữ trẻ tuổi kia còn tỏ vẻ không quan tâm, lườm anh ta một cái.

“Tây doanh à.” Ánh mắt Viên Lục Duy lóe lên, không biết lại đang tính toán cái gì.

Lục Chân Nghi nói: “Chúng ta là doanh Xương Bình, mấy người có thể đưa chúng tôi về không? Chúng tôi sẽ trả thù lao, ngày mai lại hộ tống mọi người về doanh mình, được không?”

Nếu như có thể kịp trở về doanh báo cáo, tổ chức đội cứu hộ quay lại, có lẽ vẫn còn người may mắn sống sót. Vừa rồi dường như như cũng có mấy chiếc xe chạy kịp, nếu bọn họ có thể thuận lợi trốn về doanh, vậy chắc hẳn cũng sẽ gọi cứu viện… Hi vọng Ngô Tĩnh San và Thẩm Hoành Hoan cũng nằm trong số đó.

“Không được!” Đối phương lập tức cự tuyệt, “Xương Bình quá xa, chúng tôi không muốn mạo hiểm, hai người…” Chần chờ nhìn cô cùng Viên Lục Duy một cái, “Hai người bị lạc à?”

“Đúng vậy.” Viên Lục Duy nói: “Chính là đợt thủy triều quái thú vừa rồi.”

Bốn người kia nói nhỏ thương lượng một hồi: “Chúng tôi có thể ngồi chật một chút, đưa hai người về Tây doanh, dù sao cũng không xa… Hai người đến nơi thì tự nghĩ cách tìm người đưa đi hoặc mua xe mượn xe đều được.”

Dường như cũng không có cách giải quyết nào tốt hơn.

Viên Lục Duy và Lục Chân Nghi đều đồng ý.

“Ở trước mặt người khác không nên tùy tiện để lộ dị năng.” Trước khi lên xe, Viên Lục Duy ghé vào tai Lục Chân Nghi nói nhỏ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.