Bạn đang đọc Không Lẽ Là Yêu: Chương hap 30: Không một ai đủ để tin tưởng!
“Cùiơi! Mốtbàcócướichồngbàmuốnchồngtặngbàcáigìnè?
-Chồng hả? Tấtnhiênlàmộtcáichúbánkem socôla chớgì nữa
-Vậy mốt chắc tôi phải để dành tiền mua xe bán kem quá!!!
-Mua á?? Ý…không lẽ ông muốn…”
Kí ức! Cuộn phim cũ! Chạy lại!
Đầu tôi nhức ê ẩm, cả thân mệt mỏi! Thực sự hôm qua tôi đã đi đâu khi vừa mới thoát khỏi cái tên biến thái đó!!!
Ngồi bật dậy! Đây là đâu?!
Đặt mình trên chiếc giường to lớn! Và chắc chắn một điều mà tôi có thể hiểu biết lúc giờ là: Đâykhôngphảilànhàtôi!!!
-Đây là đâu? Mấy người là ai!// Tôi chút xíu là nhảy ra khỏi giường khi thấy hai hàng người xếp dài cạnh giường!
-Cô cứ nằm yên họ là bác sĩ tôi đã mời tới!// Từ đằng xa, sau màn cửa bóng dáng người con gái xinh đẹp dần dần hiện ra trước mắt tôi!! Nhưng tôi không yêu quý cô ấy nổi-Ngọc Chi ạ!
-Hôm qua, cô đến đây nhà anh Hải! Nhưng anh ấy lại không ở đây được!// Chi bước lại gần tôi, rồi chỉ vào màn hình camera đã được đặt trước nhà!
Chiếc màn hình hoạt động! Và rồi… Hình ảnh tôi hiện ra! Là đang khóc, là đang ngồi co rúc trước cửa nhà anh!
-Anh!…Tôi đã làm giống anh, làm một con người tồi tệ giống anh! Nhưng tôi ngại, tôi đau khổ!!! Vậy tại sao anh lại không như vậy! Không có cảm giác như tôi mà lại tàn sát trái tim tôi như vậy! Tại sao?
Tôi nhìn màn hình mà hoàn toàn căm lạnh! Tôi đến nhà anh, khóc, rồi van xin anh! Nhảm nhí!!! Tôivàanhhếtrồicơmà?
– Cô… cô uống thuốc kích dục à???// Bỗng, Chi hỏi tôi!!! Thuốc kích dục à? Vậy là đêm qua, cái ly rượu mà tên kia đưa cho tôi có chứa cái thứ độc hại này! Hừm…Tồi tệ !
Vẫn cái không khí u ám, Chi nói và tôi im! Đơn giản là tôi không biết nói gì và cũng chả muốn nói. Tôi không thích !!!
-Châu!!!// Rồi từ đâu, một giọng nói khác chen vào không khí lúc giờ! Giọng trầm của đàn ông, giọng nói vô cùng quen thuộc! Là anh Tuấn
Rồi anh chạy đến bên giường tôi, nhìn tôi bằng đôi mặt không còn gì để có thể tức giận hơn! Nắm chặt tay tôi, mặt mài nhăn nhó khó chịu
-Em!!! Tại sao lại đi đến chỗ đó… Chút nữa…!!
Tôi nhìn anh, mặt không một chút biểu cảm! Vì tôi quá mệt mỏi. Mệt mỏi vì phải học, học cách quên một người…
-Cảm ơn em vì đã gọi điện cho anh! Phiền em và mọi người ra ngoài để anh có thể nói chuyện với Châu một chút được không! Nhanh thôi!// Anh quay sang nói với Chi một cách nhẹ nhàng rồi lại quay sang lườm tôi. Lạ thiệt, tóm lại là anh bên phe tôi hay bên phe đó, anh không biết là cô ta cũng là một loại người nhân tạo sao…
Hiểu ý anh, Chi và đám người bác sĩ dài xồng kia bước ra khỏi phòng. Nhưng duy nhất một người không làm như thế là chị bác sĩ đứng kế tôi nãy giờ mà đôi mắt vẫn không bao giờ lìa khỏi tôi…
-Tại sao, cô vẫn chưa đi?// Anh Tuấn khó chịu, gặn hỏi!
-Cô em đây!… Đã bị mất trí nhớ hả…???
Tôi và anh nhìn chị bác sĩ, hoàn toàn ngu ngơ! Mất trí nhớ là sao chứ… Không phải bây giờ mọi người, mọi thứ tôi đều có thể nhận ra sao?
-Ý cô là sao! Châu làm sao có thể mất trí nhớ được…
-Cậu đừng vội! Tôi đã nói cô ấy hiện giờ mất trí nhớ đâu! Chỉ là lúc tôi khám cho cô ấy thì tôi lại thấy một phần trí nhớ của cô ấy có lẽ đã mất đi! Nhưng lại không rõ phần kí ức ấy đã mất khi nào… Vậy thôi, hai người hình như vẫn chưa tin tôi thì phải! Vậy tôi đi!!!
________________
Những cơn gió lạnh buốt thổi mạnh vào tầng thượng nhà anh. Tôi và anh ngồi đây, cảm giác những cơn gió thổi xuyên qua tóc qua má thật sự suy nghĩ lúc giờ của tôi chỉ là cần một người nào đó bên cạnh: ba mẹ, bạn bè hoặc người yêu chẳng hạn…
Ấy thế mà tôi đây lại không có được một điều nhỏ nhoi như vậy! Chả có ai được trong một vài cái vừa nêu trênn…
-Em không sao chứ?! // Sau một hồi im lặng, anh cũng chú tâm đến tôi và bắt chuyện trước.
-… …
-Tại sao lại không nói?
-… …
-Em… còn yêu Hải?!
Một nhịp thở biến mất, tôi khựng người khi nghe câu nói của anh. Cúi gầm mặt xuống và thở dài! Vâng, anh nói đúng tim đen tôi rồi!!!
Và tôi khóc!!! Khóc lớn!!!
Chưa bao giờ tôi khóc nhiều đến vậy đâu!!!
Anh nhìn cô, nhìn cô khóc, anh cũng đau lòng. Quen với cô từ năm lên năm! Nhưng chưa bao giờ anh thấy cô khóc nhiều đến vậy. Và hơn hết là anh cũng “yêu” cô, vì thế anh không muốn cô như thế!
Khẽ nhẹ kéo nhẹ đầu tôi lên vai anh!!!
-Tại sao phải khóc! Vẫn còn anh cơ mà! Từ bây giờ… anh sẽ là thần bảo hộ cho riêng em!!!
_________________________
Vẫn cái bệnh viện cũ, vẫn là căn phòng 278 xưa. Anh đang ngồi thẩn thờ nhìn ra cửa sổ, hoàn toàn không có một chút gì là đau buồn. Tại sao?
Rồi đằng xa, một cô y tá bước vào, nhìn anh tỏ ra quá thân quen.
-Cậu, rốt cuộc cậu bị bệnh gì?!
-Cô y tá?! À… tôi bị mắc căn bệnh bị vỡ màng thủy tinh ở mắt.
-Thủy tinh sao!!!!! Vậy là….// Shock! Cô thật sự shock khi nghe đến căn bệnh này. Không phải nó quá đau buồn sao?
– Không thấy được thôi // Anh cười, ánh mắt anh vẫn mở nhưng nào có nhìn cô y tá đâu, chỉ là nhìn một cách không xác định được…
Cô y tá nhìn anh khó hiểu?! Tại sao anh có thể lạc quan như thế? Không phải vì căn bệnh này mà là bệnh nhân lần trước: Trần Bảo Châu!
-Cậu và Bảo Châu biết nhau đúng không?!
– …
-Chắc là quen nên cô ấy mới nghe tin cậu là đã chạy điên cuồng trong khi cái chân cô ấy đã bị thương rất nặng!! Cậu thật sự không biết cô ấy à!
Không cần cô ấy kể, anh cũng biết! Biết rằng Châu đã hành hung cô y tá, đã tất tốc chạy tìm anh trong khi chân hoàn toàn rướm máu! Anh biết và đêm đó anh đã khóc!!! Những lời nói phụ bạc cô…. anh hoàn toàn không muốn! Anh rất ghét… 14 năm!!! Anh toàn nâng niu cô, yêu quý cô, và hơn hết là Anh Yêu Cô!
-Tôi biết cô ấy! Biết cô ấy từ hồi cô ấy 4tuổi lận. Nhưng từ đó tôi lại không muốn cô ấy biết đến tôi nữa! Vậy mà… tôi lại sai khi lại muốn gặp cô ấy ở tuổi 18, tuổi mất đi đôi mắt!!!
Cô y tá vẫn chăm chú nhìn anh, mặc dù cô không hiểu những gì đã xảy ra trước đó nhưng cô hiểu rằng anh đã “yêu” cô bệnh nhân đó rất nhiều! Và anh sẽ làm đúng! Cô tin tưởng điều đó…
– Cậu hãy kiên cường lên!!! Hãy luôn như vậy, luôn là cậu trước mắt tôi! Tôi phải đi.
Nói rồi, cô đi ra khỏi căn phòng! Để lại một mình anh!
Anh ngồi trên chiếc giường, tay cầm điện thoại. Anh nhớ điện thoại này Bác sĩ đã cài báo thức trong đó!!!
Nào là khám lại mắt, nào là đến khu chữa trị. Rồi uống thuốc, khuyên nhủ. Tất cả cũng đâu chữa được đôi mắt này… Anh chỉ còn hy vọng là một đôi mắt khác! Nhưng rất khó!
Một màng đen che khuất đi ánh sáng ban ngày trong đôi mắt anh! Anh khó chịu, nhưng anh lại nghĩ về cô! Cô luôn hiện diện trong suy nghĩ của anh …
Anh vẫn nhớ lúc ấy, lúc anh và cô tròn 4tuổi…
Anh đã hứa với cô rằng, khi lớn anh sẽ xây một công viên thật to, thật lớn nhưng sẽ chẳng ai vô được. Nơi đó chỉ dành riêng cho cô, cho những đứa con của cô và của….anh!!!
Nơi đó có hoa hồng xanh mà cô yêu thích,có đu quay, có nơi bán kem socola và có Anh!!! Thật hạnh phúc!
Nếu không có “rầm”!!!
Anh hoảng hốt khi nhớ đến cảnh đó. Thật sự quá khủng khiếp đối với anh…
_________________________
-Châu, hôm nay anh nấu nhiều món ăn lắm nè // Anh Tuấn vừa nói vừa chỉ trỏ đủ thứ món trên bàn ăn! Có quá trời món ngon và vẫn không thể thiếu ly kem socôla cạnh bên! Anh quá hiểu cô rồi!!!
-… …
-Em bị sao vậy! Từ hôm qua đến giờ, em không nói, không ăn miếng nào!? Em thật sự là tại sao ???// Anh giận dữ nhìn cô! Cô có cần phải ép bản thân vào bước đường cùng như thế không?
– Hơ…. Em…em xin lỗi! Em sai rồi!!! Em sai rồi! Anh…đừng chửi em mà! Xin lỗi, xin lỗi !!!
Anh nhìn cô! Bối rối vô cùng!
Cô co rúc mình vào góc tường, không dám nhìn anh!!
Anh đã làm những gì không biết?!
-Anh xin lỗi! Em lại đây đi!// Anh tiến lại gần cô, nhưng đáp trả lại anh là những cái thục lùi vô tác dụng…
Cô sợ anh, sợ tất cả mọi thứ! Không ai đủ để cô tin tưởng cả!!!
_______________________
Heora chaprồiđây :DĐợilâukhông??? Hỏicâuchớt quớt, Heobiếtlàmọingườiđợilâumà…
Chapnàyvà các chapsautoànlàcảnhđauthương (Sad) mọingườichịunỗikhông?!
*Mọingườinhớ ment choHeo cáinhậnxétnha! Heothíchđọcnhậnxétcủa cácbạnlắmđó :DCàngnhiềuHeocàngnỗlựcviếtchapđónha
Love yeww!