Không Lẽ Là Yêu

Chương hap 24: Sinh nhật của tôi (1)


Bạn đang đọc Không Lẽ Là Yêu: Chương hap 24: Sinh nhật của tôi (1)

-Mẹ ơi// Đang lúc dầu sôi sùng sục như vậy còn ai vô lớp nữa chứ.
Mọi ánh mắt liền ùa về nơi đã phát ra giọng nói cuốn hút chết người đó. Nhưng tôi không quan tâm! Tôi đây chỉ tập trung vào mỗi anh, anh đang soạn tập vở và bước đi ra cửa sau lớp… ” Anh cứ thế đi sao?! Sinh nhật lần này tôi muốn có anh ở bên!”
-Châu!!!
Châu? Tôi chút nữa là hồn rời khỏi xác rồi. Ai mà lại kêu tên tôi lớn tiếng đến thế kia! Nhưng mà có gì đó quen thuộc lắm cơ.
Tôi bây giờ mới quay đầu lại, mới tập trung đến sự hiện diện của một người mà mình quên mất!
Khuôn mặt hoàn mĩ đó, mái tóc màu hạt dẻ, dáng đứng cao ráo chuẩn siêu mẫu ấy… Và thôi rồi, cái đôi mắt cười thiên thần đó muốn nhầm cũng chả được nữa rồi- Đó là anh-Thiên Tuấn.
-Anh Tuấn!!?// Tôi trừng mắt nhìn anh, sao anh lại ở đây được cơ chứ!
Nhưng mà cảm giác này… nói một cách chính xác thì nó khá là nhột đấy nhá mấy bạn trong lớp! Dĩ nhiên rồi, một chàng đẹp trai bước vào lớp kêu lớn tên bạn thì xin đảm bảo một điều là bạn đã trở thành trung tâm chú ý của nguyên cái lớp rồi đấy. Và đây, tôi bây giờ đã và đang trong cái tình trạng “đáng yêu”này đây.
Tôi chạy đến, kéo tay anh ra khỏi lớp và hỏi vì sao anh tới đây! Nố nô nồ, dự án đã bị tan nát khi anh lên tiếng:
– Mẹ! Hôm nay cho con mượn Châu một ngày nhá!// Anh đang nói chuyện với cô Toán của tôi cơ đấy… Anh còn dám nói cô tôi là Mẹ? Cô là mẹ anh sao!? Ngạc nhiên ghê hôn!
-Con…???
-Châu, đi thôi!!!// Wể! Mẹ anh vẫn chưa cho phép đấy nhá! Anh hơi bị có hiếu đấy nhễ TvT
Nhưng mà chưa kịp định hình lại anh sẽ làm gì tôi thì… cái bóng dáng cao ráo của anh đã thù lù trước mắt tôi rồi. Và rồi anh nắm lấy tay tôi, kéo ra khỏi lớp trước sự bàng hoàng của người mẹ già và 40 tên cướp ^~^
Trên hành lang trường, tôi và anh đang chơi trò kéo co cơ đấy. Nhưng tiếc thay tôi là phận nữ nhi nên tôi thua là cái chắc =]]
“Bịch” Trải qua một thời gian cực khổ thì tôi cũng đã thua anh và để thân xác ngọc ngà này cho anh quăng cái “đùng” lên xe một cách thấy thương hết sức.
-Anh định đưa em đi đâu đấy!
– Đi Sinh Nhật của em!
“Anh muốnchocôấyhạnhphúcnhữngngàycuối. Đến ngàyđó, emnhấtđịnhphảihứavớianhsẽgiúpcôấyquên anhchứ!”

“Nhưngmà….”
“Xinemđó, chỉcóem mớicóthểgiúp côấyquênanhđược! Anhcầnem”
Côngviên ” Green”
“A! Mẹ ơi con muốn chơi cái này!”
“Mình lại đó đi anh!”
~ …
~Cái bầu không khí của cái ngày Valentine thật sự rất “Khủng” đấy. Ai nấy đều vui với cả vẻ lắm. Nhưng!
– Đây là….
– Quà sinh nhật của em
Quà gì cơ! Anh dắt tôi đến cái nơi đầy “tủi thân” này là quà sinh nhật của anh cho tôi à! Tôi có nên vui vẻ xem đó là món quà tuyệt vời không nhễ!
-Quà đâu cơ chứ!// Tôi nhìn anh, vẻ mặt không được thông minh là mấy!
-Đây!// Anh chỉ tay về hướng mình – Một vé vui chơi cùng với người đẹp!
“Ớ” Tôi nghe xong mà môi dưới muốn rớt xuống đất á! Tôi còn đang tự định nghĩa lại từ “người đẹp” là gì thì anh lại bất chợt nắm lấy tay tôi mà lôi đi! Này này, mốt có nắm tay thì báo trước cho tôi nhờ!
Anh đã thế nắm tay tôi thế thì chẳng còn gì mà tôi không thể hiện cái “giá” của Trần Bảo Châu này chứ!
-Đi đâu? Lại đi đâu nữa!?
-Tàu lượn siêu tốc
– Cái gì chứ…….!!!

~10p
~-Dầu nóng!// Đây!
-Bọc nilông// Đây!
-Kem socôla// Nô!
Nô! Anh có trình độ nói cái từ ấy à. Ai? Anh nào là người lôi kéo tôi vào cái “cám dỗ” của hệ tiêu hóa này! Đã thế còn không cho tôi kem socôla “yêu quý”kia.
-Đưa không??!// Không!
-Chắc chắn!// Chắc!
-Không hối hận// Không hối!
Sau khi đã giao dịch xong! Thế là đối tác không muốn uống rượu mời mà là rượu phạt à? Thế có lẽ nào mà tôi không thực hiện nó cơ chứ!
Chỉ với một động tác nhẹ nhàng, trên mặt anh giờ đã được đắp mặt nạ với chất liệu khá “hiếm” là socôla.
“Anh nên biết tôi là Trần-Bảo-Châu đấy”
Dĩ nhiên là, sau khi được úp nguyên cây kem và mặt thì anh… móc tiền túi và mua gấp đôi kem hồi nãy để đền cho tôi “Nếu biết thế thì anh đừng nên đụng vào tôi”
Tôi và anh đi sát bên nhau, tôi thì đang mài mò tàn sát hai cây kem trên tay, còn anh chỉ biết nhìn tôi và cười trừ ” Saoemlại đángyêu đến thế”
Bỗng, tôi đứng lại, kèm theo đó là anh cũng thế…
-Sao lại dừng đi rồi!
-Thả diều đi anh// Vừa nói tôi vừa đưa tay chỉ đến cái chỗ đông đúc đầy người với người kia. Nơi đó, có bao la là diều! Trời gió như vậy, không phải là một điều kiện tốt để thả sao!

Tôi nắm cánh tay anh, kéo đến cái chỗ náo nhiệt kia! Anh theo cái đà ấy mà đi theo tôi “Anhđangcườiđấy!”
-Cho tôi lấy cái con diều hình hà mã đi!!!// Tôi với tay, nhón nhón đôi chân chỉ vào cái diều hình hà mã khá “mi nhon” kia! Có ai chọn diều độc bằng tôi chứ!!!
-Xin lỗi, nhưng hai người có phải là một cặp chứ?
Cặp!? Tại sao phải là một cặp chứ! Thả diều thì liên quan gì đến cái giả thuyết ấy chứ?
-Là sao?
-Chúng tôi chỉ cho thuê diều cho những cặp đôi với nhau thôi!!! Các bạn có thể viết tên nhau lên diều và phút cuối sẽ là cắt dây diều để diều bay đi!
-Nhưng mà tôi và anh ấy….
-Là người yêu đấy!!!// Bất chợt, anh lên tiếng. Nhưng mà hôm nay, sao tôi lại gặp toàn những câu nói thốt lên đều muốn giật cả mình vậy TvT
Tôi nhìn anh, khẽ cắn răng, hành động yêu thương kinh khủng!
-Anh nói gì vậy!
– Thì em muốn thả diều mà
Tôi và anh nói khẽ vào tai nhau… Vâng, khẽ lắm! Cô bán diều nghe hết luôn cơ đấy! Nhờ vậy mà cô ta chả tin đâu, thế là ả giáng xuống một câu tôi muốn bật cả ngửa ^~^
-Chứng minh đi ạ!!!
Chứng minh làm thế nào cơ chứ. Tôi và anh….!!?
*Chụt* Một sự ấm áp truyền ngay má tôi! Anh hôn tôi? Là thiệt đấy!!!
Mắt tôi trừng hết cỡ, quay sang nhìn anh! Hôm nay, tôi bị Đơ có vẻ ít nhỉ!!!
-Vậy nhá! Cảm ơn!!!// Vừa bất ngờ chuyện này, anh lại kéo tay tôi, rồi dựt lấy cái diều trên tay cô bán diều và đi vào sân rộng phía trong! Anh dứt khoác thiệt đấy!!!
“Trần Bảo Châu- LaThiên Tuấn”
Ngay giữa bụng con hà mã, dòng chữ oai phong, tráng lệ ghê chứ! Hoàn thành phần viết tiếp là phần tôi và anh thả diều.
Anh nắm lấy con diều đưa lên cao, tôi đứng đằng sau cầm đồ cuộn dây. Cứ thế, gió thổi tới anh cầm diều chạy đi, tôi cầm dây chạy theo… Cái cảnh tượng đẹp khó tin được TvT

-Chạy từ từ, vấp đá té lồi họng em giờ…// Tôi cầm dây, cứ cà nhẵng cà nhẵng chạy theo anh điên cuồng
-Nhanh nhanh, gió bên này! À không, bên kia!!!// Anh cầm diều rẽ trái xong xuôi lại chuyển phải! Anh làm tôi chóng mặt đấy…
~15p
~Sau một hồi dằng dặng,hai đứa chạy như điên thì cái con hà mã cũng chắp đuôi mà bay cao và xa… Tôi vui lắm, nhìn diều bay mà tôi cũng muốn BAY TvT
Mệt lã, tôi ngồi bệt xuống cỏ, nhìn diều bay trên trời,lướt qua từng đám mây. Thật tự do!!!
“Nhưng anh liệu có quên mất em không đấy Hải, trời sắp chiều rồi!”
Anh đứng đó, giữ dây diều. Nhưng anh nào có nhìn diều, anh chỉ đang nhìn cô bé ngây thơ ngồi trên cỏ kia thôi…
-Anh cắt diều nha!!!// Bất chợt anh la lên! Đập nát tan hết cái khung cảnh im ắng của người ta!
-Tại sao chứ!
-Không cắt thì nửa bước cũng chả ra được chỗ này! Bà bán diều đang nhìn đấy…
Vâng, anh nói chí lý đấy. Hèn chi từ lúc thả diều đến giờ, cảm giác cứ “ngứa” ở đâu đấy… Còn cách nào chăng, tôi chạy đến chỗ anh và chuẩn bị cắt dây nào!
1bước…2bước…3bước…
“Vèo” Cái đùng xuất hiện trước mặt tôi và anh cái đám người áo đen thùi lùi này… Họ nắm lấy tay tôi bắt lên chiếc xe hơi cũng đen nốt…
Thế anh Tuấn thì sao chớ! Anh có khác gì tôi, cũng bị hai tên khác giữ lấy hai cánh tay, không di chuyển được….
” Chuỵên này là sao chứ hả?”
-Buông ra! Mấy người là ai chớ!!!
_________________________
Hélôcácbạn! MọingườithấyHeosiêngchưa, Heorachap mớirồinè! SỡdĩlàHeovừaquađược 1mônnênlặptứclôiđầuvàochap mớiliền…
Nóivềchapnày thìmọingườithấysao! Heoviếthơinhanhnênkhôngbiếtsẽnhư thếnào? Mọingườiđọcrồi vote+cmt ủnghộHeo nhá❤


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.