Không Lẽ Là Yêu

Chương hap 21: Mì gói! Ngủ chung?


Bạn đang đọc Không Lẽ Là Yêu: Chương hap 21: Mì gói! Ngủ chung?

“Tôi đang nằm trên người anh. Áo anh và áo tôi tiếp xúc với nhau”
……………………………………..
Cái nút nguy hiểm cuối cùng cũng đã yên vị vào lỗ… Ơn trời!Cuối cùng cũng thoát được cái cảnh tượng khó nhìn này.
-Xong nhá! Gài nút mà làm hồi hộp thấy tía luôn, cứ tưởng….// Nói đến đây tôi cứng họng. Chị đây đẹp chứ đâu có ngu, nói rồi cho anh nghĩ tôi “đen” rồi sao…
Nhưng đời cứ như là mơ Châu ạ! Anh Hải nhà ta đã nghe,đã rõ và anh sẽ chuẩn bị làm. Làm gì thì chỉ có “Heo” mới biết… Ok tiết lộ luôn! Nụ cười nham hiểm+Đầu óc “Tắt đèn”=>Dê già…
Anh cứ thế, cứ ma sát khuôn mặt đẹp trai mà dâm dúa ấy gần mặt tôi… Nhưng nếu như vậy lâu nữa là hai cái con mắt tôi lọt tròng ra mất! Cứ nhìn nhau say đắm cho đến khi cái hơi nóng từ miệng anh phà vào mặt tôi..
– Gài nút thì sao? Không lẽ em còn nghĩ gì khác!?// Khác á? Anh hỏi tôi đấy à? Tôi câm rồi, không nói,không biết gì đâu ….
-“Đentốihả?!” // Cái cụm từ ấy vừa phát ra cũng là lúc tôi đã và đang nằm dướithân hình săn chắc của anh…
_________30s trước________
“Đen tối hả?!” Vừa nói xong là anh đã nhanh, gọn, lẹ quật tôi “khá nhẹ” xuống giường…. Và thế là cứ ra chuồng rồi lại vào chuồng. Vẫn cái hình ảnh cũ, vẫn cái chuồng cũ, vẫn là tôi nằm dưới và xung quang tôi là tay-chân anh bao vây và cứ thế cho tôi vào lồng người anh lần nữa =[[
-Ế! Anh làm gì vậy hả đồ biến thái!//Vẫn chưa lấy lại nhịp tim ổn định của 30s trước thì 5s sau anh liền đưa cái bàn tay hạnh kiểm xấu kia nắm lấy cổ áo tôi… Ôi anh ơi, anh định làm gì tôi đây, sao lại nắm lấy áo tôi! =~=
-Thế em có phải nghĩ anh như vậy không?// Anh nhìn tôi với cái khuôn mặt ngây thơ (vô) số tội.
-Nô! Không hề nhá// Tôi nhìn anh, mắt trợn trắng lên, thở hổn hển cứ như gặp phải sinh vật lạ… Anh ơi tha cho em! Em nào có biết gì đâu*mắt long lanh*
-Không có?
-Yes, không có…// Tôi doảnh mỏ, mặt nghiêm túc girl
Không…Có… Câu nói vẫn chưa tròn đến âm tiếng cuối cùng thì “Mmm”
“Máơi conbịănrồi”
Một vụ va chạm môi mạnh bạo và không hồi kết đã xảy ra… Đôi môi anh và tôi cứ gắn chặt lấy nhau không buông… Vị ngọt, ấm áp từ đôi môi anh.Đôi môi mềm như nước và ngọt ngào như kẹo … Nhưng mà!!! Oxi củatôi!!! Thế là nhanh chóng tôi đẩy anh ra… Tôi phải sống chứ!?
Anh vì cũng không có hơi khí nên cũng ngoan hiền mà luyến tuyến rời môi… Và như thế hai đứa chúng tôi, má đỏ, mắt nhìn nhau y hai đứa trẻ..
-Anh_Em!//Hai chúng tôi đồng thanh.
-À Không gì _Không có gì// Tập 2 của tôi và anh…
Hai đứa vẫn lơ ngơ chả biết nói làm sao thì ” Bốc! “
Sao anh nỡ hả Hải! Sao lại gõ đầu tôi thế kia… Một cái cóc đầu rõ to luôn ạ! Tôi đã sai gì chăng?

-Ế điên à!//Tôi nhìn anh, mặt nhăn mày nhó y bà già….
-Ăn!
-Ăn? Ăn là sao chớ?//Mắt tôi mở trừng ra, ăn đây là sao chứ? Tôi có nên lấy từ điển ra xem không! T_T
-Muaaahaaa! Thế nãy giờ em đã nấu gì trong bếp mà không cho anh ăn hả Cùi đẹp gái!
Nấu? Nảy giờ mình có nấu à? … AAA! Thôi rồi tô mì gói hảo hạng của tôi, chắc giờ nở nát hết rồi…
Và rồi, một cách đau khổ…Tôi chui qua lỗ( nách) anh và đi ra… Doảnh đít lên mà đến căn bếp yêu thương của mình…
___________________________
” Nôbita à! Cậu lại bị Chaien bắt nạt nữa chứ gì…” Vâng, anh đang ngồi coi TV từ lúc nào không biết…
Cơ mà lúc xem TV mà cũng đẹp trai thế này ^~^… nhưng mà sao lại là ” ĐôRêMon” chứ !
“Cộp” Đặt tô mì xuống bàn, tôi nhích mắt nhìn anh
-Ăn đi!
-Là mì gói à?//Anh nhìn tôi, khẽ co mày
-Mắt để lỗ đí* à, chừng dừng vậy mà…? //Xin lỗi anh, tôi chỉ giỏi có món này, hôm nay đặt biệt lắm chỉ là có thêm một cái trứng trong ấy.. Được ăn là sướng ba đời nhà anh rồi còn đòi với chả hỏi…
Sau lời đe doạ của tôi anh cũng cố cầm đũa lên mà ngâm ngia ăn…
Tôi cũng đặt mông xuống ngối kế anh, và giành lấy cái đồ mót:
-Xem cái thứ trẻ con gì không biết..
-Mmm…nhừng ngấm nhài….nhác…
Xin lỗi, đồ mót trong tay tôi là thuộc quyền sở hữu của tôi nhá
-Anh…mơ…đi!
Tôi bấm đài này, chuyển sang đài nọ… Đúng là nửa đêm chả có cái thứ giống ôn gì để coi … Và rồi….
“Anh vẫn không thể quên được em
Anh vẫn không thể tin tất cả mọi thứ

Ngay cả khi đến hôm nay, anh vẫn không thể để em ra đi như thế
Anh sẽ viết lại lần nữa, câu chuyện của chúng ta sẽ mãi không kết thúc
Anh sẽ chôn vùi một sự thật là một thực tế thấm vào da anh lúc này
Anh viết lại một lần nữa, một khởi đầu bắt đầu với em và anh mỉm cười hạnh phúc
Nếu em rời xa anh, trong căn phòng nhỏ bé không lối thoát
Anh hôn em như không có điều gì sai trái
Anh không thể rời hình bóng ngọt ngào của em
Không có thứ gì chấm dứt chúng ta
Như vậy lần nữa (điều tưởng tượng trong ảo tưởng)
Anh không thể quên em (điều tưởng tượng trong ảo tưởng)
Anh đang viết câu chuyện sẽ không bao giờ kết thúc trong trái tim anh
Anh sẽ giữ chặt bóng hình em (điều tưởng tượng trong ảo tưởng)
Anh sẽ không để em ra đi (điều tưởng tượng trong viễn tưởng trong ảo tưởng)
Cho đến hôm nay, anh vẫn ở trong câu chuyện của em và anh vẫn chưa kết thúc, trong ảo tưởng
Lúc này đây, chỉ có những câu chuyện vui nơi đây
Những câu chuyện rất hạnh phúc chỉ hai ta (khác với thực tế)
Được viết ở đây, từ từ lấp dần đầy trang giấy
Anh chạy về phía em và ôm lấy em
Anh không thể, không bao giờ để em rời xa vòng tay anh
Không thứ gì là chấm dứt đối với hai ta
Một lần nữa( điều tưởng tượng trong ảo tưởng)
Anh không thể quên em ( điều tưởng tượng trong ảo tưởng)

Anh đang viết câu chuyện sẽ không bao giờ kết thúc trong trái tim anh
Anh sẽ giữ chặt hình bóng em ( điều tưởng tượng trong ảo tưởng)
Anh sẽ không để em ra đi ( điều tưởng tượng trong ảo tưởng trong ảo tưởng)
Cho đến hôm nay, anh vẫn ở trong câu chuyện của em và anh vẫn chưa kết thúc, trong ảo tưởng
Anh sẽ nói điều này nữa, một lần nữa
Em như đang bên cạnh anh lúc này đây
Anh tin như thế ( nhưng chỉ là ảo tưởng)
Anh như một nhà văn mất đi ý tưởng của mình
Đoạn cuối của cuốn tiểu thuyết, làm sao anh viết được
( Viễn tưởng của riêng anh)
Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em
Anh viết ba từ đó mãi thôi
( Tất cả là ảo tưởng)
Nước mắt rơi dần căng thẳng trên trang giấy
( Mọi thứ đều là ảo tưởng)
Câu chuyện này không thể vui hay buồn”
Và rồi bài hát yêu thích của tôi phát lên… À nói vậy là cũng không đúng, tại trong nhóm(Beast) ấy ai cũng đẹp trai…. NÊNNNN…
-A! Là Fiction… Beast kìa… A! Yoseob dễ thương quá… Yeahhh!….Fiction in ficton…. Ú ú ú…// Bài hát cứ vang lên và đâu đó có một con nhỏ đang chu mỏ lên mà la hét điên loạn giữa đêm khuya… Làm cho ai đó mà ai cũng biết đang nhìn một cách ” Anh đang ngồi kế em đấy!”
Vâng, là khúc cuối rồi, là lần cuối của điệu nhảy bước chân mà tôi rất thích… Tôi áp sát mặt lại gần TV để có thể “troai” kĩ hơn…
-A tới rồi!!!
“Fiction in fiction….” Bỗng bất hình lình một tên sinh vật lạ đứng chắn ngang TV…. Tôi nghiêng phải, rồi lại nghiêng trái…
-KHÔNG THẤY GÌ HẾT!!! ANH LÀM GÌ THẾ???// Tôi la toáng lên. Anh bị thần kinh à! Khúc hay nhất của tôi
-MẮC GÌ PHẢI XEM CÁI ĐÓ…ANH CŨNG LÀM ĐƯỢC!!!
Và rồi cái khung cảnh trước mắt tôi…Mô phật! Anh đang nhảy…nhảy giống y hệt Beast trong Fiction… Cái điệu bước chân ấy!
-Anh biết nhảy à!// Tôi nhìn anh một cách ngạc nhiên… Anh nhảy giống đến kinh hoàng nhưng chỉ khác ở chỗ là anh đang mặc đồ “Tía” tôi nên có hơi …
-TẤT NHIÊN! NẾU THÍCH NGÀY NÀO ANH CŨNG NHẢY CHO EM XEM!// Anh nhìn tôi cười đắc ý…

-Nhưng mà sao…Sao anh lại “gãi” dữ vậy…. Anh ngứa hả…// Cái khung cảnh thật mới là đây: Trước mắt tôi, một người con trai mặc đồ của ông già bảy mươi mấy tuổi, chân thì nhảy một cách điêu luyện nhưng tay thì…. gãi mặt, chà cổ… khắp cơ thể… Từ điệu nhảy Fiction của Beast nay thành Fiction của Monkey…
Và rồi anh ngưng nhảy, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trào cọng mì…
-Anh ngứa hả?
-Dị ứng!// Anh nhìn tôi mắt rưng rưng, tay thì cứ không ngừng gãi chỗ này chỗ kia…
Dị ứng sao? Dị ứng gì chứ! Lúc anh tới nhà tôi bụng còn kêu đói mà… Có ăn gì đâu, ngoài…….
-MÌ GÓI HẢO HẢO HẢ???// Mồm tôi mở bự ra, hai con mắt muốn lọt ra luôn ấy chứ…
*Gậtđầu*
Dị ứng mì gói? Chứng bệnh này lạ nha… Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi mới nghe! Đúng là…Anh không phải dạng vừa đâu!
-Anh bị dị ứng với mì gói? Thế sao còn ăn….
-Muốn em vui…
“Muốn em vui” Ôi mẹ ơi, nghe mà ngọt lòng… Tôi nhìn anh cười. Anh tốt thế không lẽ tôi nên chạy đến gãi hộ anh… Hớ hớ nhưng mẹ đã dặn một điều quan trọng và bây giờ là lúc thực hiện…
-Tắm rồi, ăn rồi, nhảy rồi, gãi rồi!
-Ừ
-Thế anh về đi// Tôi nghiêm túc… Miễn cưỡng không hạnh phúc đâu Hải ạ!
Anh nghe xong, khẽ nhăn mặt, đôi mắt nhíu lại ,tỏ vẻ muốn”Lệ rơi”…
-Đêm khuya như vậy, em nỡ đuổi anh về sao….Cho anh ngủ lại đi mà.. Please!!! Đi về giờ này nguy hiểm lắm, trong khi anh lại đẹp như thế!!!
Khúc đầu nghe còn lọt lỗ tai, khúc sau tôi muốn quăng cho chó gậm dễ sợ!!!
– Nhưng mà…
-Cho anh ở lại đi mò ….ò….// Sau lời nói ngọt như mía lùi ấy là cảnh tượng vô vô cùng đau thương. Anh ngồi bệt xuống sàn, tay nấm lấy áo tôi dựt dựt như con nít đòi kẹo, tay còn lại vẫn đang trong tình hình rỡ rối tơ “ngứa”…Nhìn thấy mà thương… Nước mắt anh rơi, nước mũi anh chảy, nước dãi anh văng… Đúng là đủ thứ trò…
” RỒIII! ỞLẠILÀĐƯỢCCHỨGÌ…”
_________________________
End chap =~=
TâmsựcủaHeo: Chap này Heo định qua Tết mới viết nhưng vì mọi người hóng quá nên Heo thấy thương thế là…. XUẤT BẢN…
Cơ mà chap này có Beast nhỉ? Mấy bạn nếu không biết cái bài hát gì đó xin hãy 1lần vào Youtube>>Fiction- Beast và xem nhá…
Dạo này Heo hơi buồn… Heo thấy mấy chap mới gần đây Heo viết hơi chán nhỉ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.