Bạn đang đọc Không Lẽ Là Yêu: Chương 2:Làm quen 🙂
“Dõi theo dù ngược lối dù đôi chân em mệt mỏi…”
-Bạn hát hay quá,không ngờ giọng bạn lại ngọt đến thế.
Lại là hắn, tại sao hắn lại dô sớm thế nhở. Đã muốn dô sớm để được yên tĩnh vậy mà…
-Dô sớm ha…Đúng là học giỏi có khác. Tôi nhếch càm nhìn hướng khác.
-Hahaha quá khen
————————
Buối sáng sớm trong lành, sương vẫn còn động lại trong không khí, cảm giác thân thể lúc này cũng dần buốt giá nên nếu như có…
Tại sao trên vai tôi lại được che bởi gì đó. Nó to và ấm áp lắm… Tôi quay lại nhìn, thì ra là chiếc áo khoác.
-Sáng sớm như thế bạn không định đem áo khoác à. Lấy áo mình che đỡ đi.
Nói rồi hắn bước đến ngồi đối diện trước mặt tôi. Khuôn mặt hắn được phóng to ra ngay trước mắt tôi.Nhưng khi trong khoảng cách này, hắn thật sự….
-Bạn không ình biết tên à??!
Hắn bất chợt hỏi tôi
-Châu là Trần Bảo Châu
Tôi tỉnh lại sau khi bị cái bản mặt đáng ghét của hắn bỏ bùa mê.
-Làm bạn với nhau nhá. Từ khi đến trường ng mà mình gặp mặt nhìu nhất là bạn đó Bảo Châu.
Hắn nhìn tôi bằng đôi mắt âu yế… Hớ cái j mà bạn chớ, tôi đó giờ không có từ “bạn trong từ điển sống.
-Không trả lời là đồng ý nhá.
Nụ cười ,lại là nụ cười đó,không lẽ hắn thích khoe răng à?
-À mà ai nói tôi đồng ý chớ ông kia….
Hắn thản nhiên đi ra ngoài cửa từ khi nào, 2ngón tai bịt tai lại:
-Không nghe không biết gì hết. Bảo Châu đã là bạn với Tiết Hải rồi đó . hahaha.
———————-
“Các em phải xem và nên dùng cách này….”
Bài gì giảng hoài chả hiểu, đã ngu nghe giảng có khi não mất nếp nhăn luôn …
-Cái gì mà giải phương trình rồi…hazz khỏi đi. Bài gì mà…
Đaq bực mình thì “hehehe” cái giọng cười này, cái thằng cha đó bị điên hả tự nhiên ngồi cười.
-Điên hả sao cười. Thứ thần kinh tọa
Hắn nhìn tôi mà cái mỏ vẫn cứ chu lên mà cười:
– Có gì đâu tại tôi có nhỏ bạn học giỏi lắm. Có cái bài căn bản như vậy mà vẫn chưa làm ra. Hehehe
Bạn?Hắn mới học ở đây mà có bạn rồi à. Hay nhỡ…à mà…mình cũng là bạn hắn mà…đầu giờ. ..
-Hức… Ông nói ai vậy hả?.
Nói rồi tôi cầm cuốn sách toán ịnh vào mặt hắn cho chừa cái tật cười trên nỗi đau của người khác.
-ối… Đau.
Cái mặt hắn giờ còn hơn cái bánh da lợn nữa hahahaha.
Bỗng ⊙﹏⊙
-ợm ợm Hải, Châu ra ngoải đứng hóng gió đi -đôi bạn cùng tiến mà….
———————-
“Ý ..ý hình như là Bảo Châu á. Đúng là chị Đại của trường mà đứng giữa sân trường luôn… Mà ai kế bên thế. Hình như hs mới…woa đẹp trai thật á!”
Cái thứ đáng ghét làm cho tôi đứng đây giữa cái khí hậu nóng như sa mạc vậy. Đứng đây làm mất thần tượng hết à ( ảo tung chảo rồi ché Châu)
-ahaha đứng đây vui thiệt… Lâu lâu nghỉ học 1tiết khỏe ghê ha Châu.
Còn cười còn nói được hả?Cái tên này mặt dày còn hơn mặt tiền nữa…
-Bạn với nhau sao bà ít nói thế hở 🙁
-Ai là bạn ông chớ. Tại ai mà giờ này phải đứng đây cho nhục cái mặt.Mà tôi cũng chả muốn nói vơí ông làm gì cho tốn hơi.
Tôi nói một loạt ra hết cho hắn nghe. Nhưng hình như…mặt hắn bỗng xụ xuống,đôi mắt rưng rưng, quay sang hướng khác. Không lẽ hắn giận…”Hức…” Hắn khóc sao? Ơ…không lẽ…tôi liền quay hắn qua đôí diện với mình…
-Hehehe bị ừa rồi lalalala… Bà quên tôi có tài diễn xuất à. Vậy là bà vẫn còn thương yêu tôi.
Hở?yêu thương gì chớ. Diễn xuất thôi à…hazz tên này……
“Ế…ế. Ông làm gì thế”Tôi hốt hoảng trước hành động của hắn
“Thì ôm Cùi chớ j nữa, không thích à”Cười một cách nham hiểm.
Buông ra…buông ra.. Ai cho ông…ai cho… Ai tên Cùi chớ…
-5phút thôi, chỉ 5phút thôi không được sao?
Hắn thì thầm vào tai tôi. Sao cơ thểtôi không còn động đậy, chống trả gì thêm.
Cảm giác ấm áp này…thật lạ..khiến cho con nhỏ đầu gấu như tôi cũng phải chịu thua…
************************
Au mong mọi người sẽ góp ý ủng hộ nhiều hơn cho fic Mẹc siii *^O^*