Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu

Chương 7: Nhất Ngôn Cửu Đỉnh


Đọc truyện Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu – Chương 7: Nhất Ngôn Cửu Đỉnh


Ta yêu ai? Vấn đề này tựa hồ nói còn quá sớm. Ta xoa tóc nàng, thấp giọng nói: “Ngày sau chờ tỷ tìm được rồi, nhất định nói uội biết.”
Nàng cười khổ một tiếng, nói: “Khinh Ca sẽ vẫn yêu hắn, vẫn…vẫn…”
“Khinh Ca.” Ta nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy, vì khóc của nàng, thật đáng thương a, ta đau lòng vô cùng.

“Không đáng đâu.” Nếu hắn không thương, sao không dỡ xuống, không thoát khỏi tình cảm khi đã đi vào ngõ hẹp, thậm chí lại càng bướng bỉnh, cố chấp không buông.
Nàng chậm rãi cúi người dừng lại trước ta, âm thanh khàn khàn: “Bát tỷ tỷ, sẽ có một ngày, chờ khi tỷ yêu một người, tỷ sẽ hiểu lời nói của Khinh Ca hôm nay.”
Ta giật mình, cửu muội của ta, Khinh Ca của ta, dường như trong khoảnh khắc đó, bỗng nhiên trưởng thành. Mà ta, giống như một đứa nhỏ ngây thơ ở trước mặt nàng, ngay cả trước mặt Quân Ngạn cũng vậy. Từ phòng Khinh Ca đi ra, ta như trước trầm tư về vấn đề này. Yêu, liền có thể bỏ qua hết mọi chuyện sao? Hơi hơi vuốt cằm, nhìn lên trời xanh màu ngọc bính, có lẽ không lâu nữa, tương lai của ta cũng có thể tự mình lĩnh hội…..
***
Giang Nam nuốt lời, trong miệng hắn nói ba ngày sau mà giờ đã qua nữa tháng. Dần dần, ta liền đem nam tử thanh lịch gặp mặt một lần tại bên sông Tần Hoài quên đi. Bất quá chỉ là một lần ngẫu nhiên gặp mặt, một lần gặp thoáng qua mà thôi. Quá khứ trôi qua, mỗi người chúng ta đều theo quỹ đạo, ai cũng chưa từng gặp qua ai. Quân Ngạn Thực sự không hề tới tìm ta, mà Phượng Hổ vẫn giúp ta tìm kiếm, tìm lang quân như ý, mà ta từ đầu tới cuối vẫn không vừa mắt một ai. Rốt cuộc Khinh Ca không có cùng ta xa lạ, đây là điều ta vui mừng nhất. Ta cùng với Vân Lan vẫn như trước không ấm không hỏa, không thấy một chút cải thiện nào.
Ba tháng, kỳ thi mùa xuân sơ yết. Bồ công anh trồng trong viện cũng đã muốn nở hoa, tròn trịa như địa cầu màu trắng tinh một vùng, một đám. Ở Xuân Phong Lý, giống như một vũ hội long trọng, bồng bềnh đong đưa khiêu vũ, một thân màu trắng, đẹp như tiên tử. Ta ngồi ở cửa sổ, tay chống cằm, ngẩn người nhìn cảnh sắc bên ngoài, đẹp như tranh vẽ.
Thanh Tư đột nhiên xông tới, lôi kéo nói: “Tiểu thư, mau tới nhìn một cái, người xem ai tới?”

Ta còn chưa phản ứng thì đã bị Thanh Tư kéo đi rồi. Đem ta đưa tới hậu viện, ngón tay hướng bên trái tường vây, nàng cười: “Mau xem!”
Ta nhìn theo phương hướng nàng chỉ, thấy một thiếu niên ghé vào đầu tường hướng ta cười sáng lạn. Nhất thời, ta giật mình. Đây không phải Thư Nghiên thì còn ai!
“Thư Nghiên?” Ta kinh ngạc ra tiếng, tiện đà nhíu mày, hắn như thế nào lại ở chỗ này? Còn ghé vào tường vây phía trên, nếu để cho bọn gia đinh nhìn thấy, cuối cùng tránh không được một gậy đánh vào. Mới mở miệng gọi hắn xuống dưới, liền thấy thân mình hắn khẽ nhúc nhích, xoay người nhẹ nhàng xuống đất. Ta kinh ngạc dị thường, không ngờ hắn có công phu, trong lúc nhất thời quên nói chuyện.
Thư Nghiên cười nói: “Phượng cô nương, cuối cùng cũng tìm được ngươi!” Trên mặt kinh ngạc nhất thời thay thế bằng sự bất mãn, nói gì chứ? Chớ không phải nữa tháng bọn họ dư sức tìm ta sao? Cảm thấy cười lạnh, lý do này thật là nhãm.
Hắn không để ý sắc mặt của ta, như trước nói: “Vốn định theo cửa chính mà vào, công tử nhà ta nói như vậy đối với ngươi, sợ làm nhục thanh danh cô nương. Ta liền dọc theo tường vây tìm, vừa khéo, liền thấy Thanh Tư tỷ tỷ!”

“Hừ, ai là tỷ tỷ của ngươi!” Thanh Tư vừa nghe hắn gọi “tỷ tỷ” liền trắng mặt, thở phì phì khiển trách. Ta nao nao, nguyên lai hắn nói tìm ta là ý tứ này?
Ta vòng vo, cố ý nói: “Tìm ta làm gì?”
“Công tử nhà ta từng đáp ứng, muốn tới tạ ơn cô nương.”
“Ba ngày đã qua lâu rồi.” Ta lạnh lùng nói. Mới gặp ấn tượng vô cùng tốt, nhưng cuối cùng hắn lại nuốt lời, đã sớm quên đi.Namnhân, quý ở nhất ngôn cửu đỉnh. Mà hắn, thậm chí điều cơ bản nhất đều không làm được, thực là làm ta thất vọng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.