Đọc truyện Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu – Chương 28: Giang Nam Thổ Lộ (2)
Ta khó hiểu hỏi: “Vậy nương ngươi đâu?” Tên của hắn, như thế nào chưa từng có người gọi qua chứ? Mâu trung một chút ánh sáng ảm đạm chậm rãi đi xuống, hắn lại giống như là hết sức miễn cưỡng cười, mở miệng: “Mẹ ta khi sinh ta ra liền qua đời, nàng thậm chí. . . . . . Cũng không nhìn qua ta, liếc mắt một cái.” Tay hắn, hơi hơi nắm chặt thành hai quả đấm, đó là một loại đau. Nhưng là ta không biết vì sao hắn, lại lựa chọn mở miệng cười. “Thực xin lỗi, ta. . . . . .”
“Không có liên quan.” Hắn lại lắc đầu: “Nàng nhất định ở trên trời nhìn ta, nhìn ta đi. . . . . .” Câu nói kế tiếp, hắn nói rất nhẹ rất nhẹ, ta căn bản nghe không được hắn nói gì. Hắn nâng tay, xốc màn xe lên, vuốt cằm nhìn lên bầu trời. Giống như một khắc này, hắn thấy nương hắn. Đúng như hắn nói, đang nhìn hắn. Ta lại bỗng nhiên thấy không đúng, ngày ấy ở anh vườn, hắn rõ ràng nói qua về chuyện xưa bồ công anh màu tím, là nương hắn nói cho hắn. Vì sao hiện tại, hắn lại nói, nương thậm chí cũng không từng nhìn qua hắn liếc mắt một cái? Hơi hơi cắn môi, giãy dụa muốn hay không hỏi ra miệng. Đã thấy Giang Nam đã buông màn xe xuống, cười nhẹ: “Chuyện xưa kia, là bà vú nói cho ta biết. Nàng nói, đó là nương cả đời rất tin tưởng vào tình yêu.” Ở trong lòng thở nhẹ một tiếng, nam tử trước mặt, hắn tựa hồ có thể nhìn thấu tâm tư của ta. Hắn biết ta nghĩ hỏi, không đợi ta mở miệng, liền đã trả lời. Không tự giác xoa ngực, đó là loại cảm giác gì, ta nói không được. Kinh ngạc nhìn hắn, hắn bỗng nhiên chống lại ánh mắt của ta, nhẹ giọng nói: “Loan Phi, ngươi có tin tưởng duyên phận?” Duyên phận? Ta tất nhiên là tin. Ta cùng với hắn quen biết, đó là duyên. Ta chưa mở miệng, hắn lại nhìn ta, yên lặng nói: “Ta càng tin tưởng, nhất kiến chung tình.” Một câu, làm tâm ta như nhảy loạn mất nữa nhịp! Nhất kiến chung tình. . . . . . Hắn đưa ngón tay xẹt qua mặt của ta, ta quên tránh né. Hắn cười nhẹ: “Nhã nhặn trầm tĩnh như Thanh Phong lướt nhẹ qua Nguyệt, uyển chuyển như nước chảy thanh tâm. Chỉ tiếc. . . . . .”
“Đáng tiếc cái gì?” Ta cư nhiên khẩn cấp thốt ra. Đưa tay quay về, hắn lắc đầu nói: “Ta và ngươi thân phận cách xa.” Thân phận? Tâm đang treo lên tựa hồ buông, Phượng Hổ đáp ứng để cho ta chính mình tuyển chọn vị hôn phu tương lai, chuyện thân phận, vốn là không vấn đề. Ta chuẩn bị nói, hắn lại nói: “Người mới vừa rồi vào phủ, ta đoán không lầm chắc là Thất hoàng tử? A, ăn mặc như vậy, tất nhiên là không sai.” Ta hơi hơi giật mình, hắn là. . . . . . Vì chuyện như thế mà phiền não sao? Cảm thấy vui vẻ, lắc đầu nói: “Ta đối với Thất hoàng tử, không có tình yêu nam nữ.” Chỉ một câu này thôi, tin tưởng Giang Nam dĩ nhiên hiểu được tâm ta. Quả nhiên, con ngươi hắn sáng ngời, khóe miệng cười, kích động cầm tay của ta hỏi: “Loan Phi, lời này thật sao?” Thình lình xảy ra động tác này, khiến ta hoảng sợ, bất quá ta không nghĩ giãy ra. Rũ mắt xuống một chút, đỏ mặt nói : “Thật.”
“Loan Phi.” Nắm tay của ta, hắn cúi đầu kêu. Ta như trước cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta vốn là không thích cuộc sống hoàng gia, ta chỉ muốn tìm một người mình thích, bình thản sống cả đời.” Ở trước mặt của hắn, ta thế nhưng có thể đem lời này nói ra. Có lẽ là bởi vì, ta thật sự. . . . . . Đã yêu hắn. Nhất kiến chung tình, ta tự cũng là tin tưởng. Không có sợ hãi cùng bàng hoàng, có, chỉ có hạnh phúc.
“Không thích cuộc sống hoàng gia . . . . . .” Giang Nam thì thào nói, mỉm cười, nói: “Loan Phi, nếu ta tới cửa cầu hôn, ngươi có bằng lòng hay không?”