Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu

Chương 166: Khinh Ca, Là Muội Sao?


Đọc truyện Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu – Chương 166: Khinh Ca, Là Muội Sao?


Tình trạng nôn mửa vẫn còn một ít, cũng ăn không hết thức ăn. Đã nhiều ngày, đối với đại thiếu gia áo gấm mà nói, đó thật sự là một hành hạ.
Hắn nắm chặt tay ta, yếu ớt nói: “Bản thiếu gia không muốn sống, van ngươi đem bản thiếu gia bỏ ở trên sông cho cá ăn,…..hoặc…..”
Hồng Tụ bưng nước trà đi vào, vừa vặn nghe được liền đề cao giọng nói: “Sư huynh, sư huynh mau tới, Bất Nhân công tử muốn xuống nước bơi lội đó!”
Lại không biết hắn lấy đâu ra khí lực, đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, nhào tới ôm chặt lấy nữ tử. Hồng Tụ giật mình, ngay cả ấm trà trên tay cũng rơi xuống đất, hắn cắn răng nói:
“Trước khi bản thiếu gia ói, cũng là nên ói lên người ngươi, để cho ngươi lòng dạ hiểm độc sáng mắt!”
Hắn đứng không vững, nàng theo bản năng mà đỡ hắn, miệng cười “Khanh khách”, trên mặt cũng đã đỏ bừng.
Ta đứng lên, bọ hắn giống một đôi oan gia hơn là yêu thích.
Giao Bất Nhân cho Hồng Tụ, ta bưng ấm trà trên mặt đất, muốn đi pha lại một bình. Ra khỏi khoang thuyền, dọc theo đường ngoài mà đi ra sau. Lúc đi ngang qua phòng Trần bầu gánh, nghe thấy có tiếng nói chuyện ở bên trong.
Trên mặt nước, gió lớn cùng với tiếng sóng nước, âm thanh cũng không nhỏ, cho nên ta không có nghe được rõ ràng bọn hắn nói gì. Chỉ lờ mờ nghe thấy, hình như là có ai đó nói hai tiếng “Biên Quốc”. Ta nghe được nhiều thêm một chút, là Đại Tuyên và Biên Quốc có chiến tranh. Còn có, đó là Quân Lâm làm con tin mười năm ở đó.
Lúc này, thân thuyền bỗng nhiên chấn động lớn, ta theo bản năng vịn lấy mép thuyền. Và cánh cửa kia lập tức mở ra, Trần bầu gánh đi tới, nhìn thấy ta, hơi ngẩn ra, sau đó nói: “Thì ra là Loan Phi cô nương.”
Ta đứng vững người lại, mới mỉm cười gật đầu: “Ta đi pha trà, mới vừa rồi Hồng Tụ pha vô ý làm đổ.”
Hắn nhân tiện đóng cửa lại, rồi dẫn ta đi qua, nói: “Cô nương mời, ta cũng đang muốn có một chén trà ấm.”
Ta đi theo phía sau hắn, đi ngang qua, lại nhịn không được mà nhìn thoáng qua phòng hắn. Người trong phòng kia rốt cuộc là ai? Cười nhẹ một tiếng, là ai thì cùng ta có quan hệ gì đâu.
Đi trên biển được tám ngày, cúi cùng cập bến tại một thành.
Người Vân Lai Thuyền lần lượt đem đồ đạc di chuyển lên bờ, bọn hắn lại muốn dừng lại ở đây mấy ngày rồi.
Bất Nhân giống như là gặp được cứu tinh, không nói hai lời liền lôi kéo ta nhảy xuống thuyền đi. Vẻ mặt hắn hối hận: “Sớm biết như vậy, có đánh chết bản thiếu gia cũng không lên thuyền!” Liên tiếp mấy ngày, hắn thật gầy đi không ít.
Hắn nhìn ta, khó hiểu hỏi: “Ngươi sao lại không say tàu? Mọi người sao cũng không say tàu?”
Ta cười khẽ, ta thích nhất là vùng sông nước, lúc còn nhỏ đã biết ngồi thuyền nhỏ, chơi thuyền trên nước, làm sao có thể say tàu? Còn những người trong gánh hát kia, quanh năm ngồi thuyền đi diễn khắp nơi, thì làm sao có thể say tàu?
Hắn như là hạ quyết tâm thật cao, mở miệng nói: “Bản thiếu gia quyết định, không lên thuyền, chúng ta lên bờ tìm xe ngựa đi.”
Ta ngạc nhiên, liền nghe Hồng Tụ cười nói: “Aiz, chỉ có một chút việc nhỏ như vậy mà làm cho Bất Nhân công tử chịu thua! Hồng Tụ vốn còn tưởng rằng, ngươi là nam tử hán đại trượng phu đấy!” Mắt hạnh của nàng quay vòng, môi anh đào hơi dương lên.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, mở quạt ra nói: “Đừng dùng phép khích tướng tới kích bản thiếu gia, bản thiếu gia không để mình bị đẩy vòng vòng.” Cuối cùng, hắn lại bổ sung thêm một câu:
“Nhưng, bản thiếu gia nhắc ngươi một điều, việc đó và nam tử hán không quan hệ!”
Ta nhịn không được mà cười phá lên, trên miệng hắn nói không chịu thua, nhưng trong lòng vẫn là không thoải mái. Vẫn muốn nói cho đã miệng.
Hồng Tụ che mặt cười trộm.
Hắn lôi kéo ta, đột nhiên đề cao giọng nói: “Trần sư phó, đa tạ các người đã chiếu cố trên đường đi. Chúng ta liền lên thuyền đến nơi đây, cầu chúc các ngươi diễn xuất ở Hồi Tộc không còn chỗ ngồi!” Vừa nói vừa lôi kéo ta đi.
Hăn thật đúng là hấp tấp, nói đi là đi.
Ta cũng cảm thấy rất xấu hổ.
“Bất Nhân công tử!” Hồng Tụ khẽ gọi, từ phía sau đuổi theo.
Ta ngoái đầu nhìn lại, thấy nữ tử có phần thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng vì dùng quá sức, nhìn ta cười xin lỗi, bàn tay mềm vươn tới, kéo hắn qua, nhỏ giọng nói:
“Hồng Tụ có vài điều muốn nói cùng công tử.”
“Này, ngươi cũng đừng nói là đã ái mộ bản thiếu gia, sợ bản thiếu gia đi ngươi sẽ tương tư thành hoạ đấy!” Hắn cường điệu hoá lời nói, nghe có vẻ không hay cho lắm.
Nàng cười nhẹ, đánh hắn.
Nhìn bóng dáng hai người càng chạy càng xa, ta bất đắc dĩ mà lắc đầu, nghiêng người. Sợ là Hồng Tụ thật có ý với hắn, chỉ là Bất Nhân giống như một cơn gió. Khi hắn đến, thanh thế lớn. Khi hắn đi, lại mất tăm mất tích.
Bọn họ nói chuyện thật nhanh, chỉ mới đi khoản vài bước đường, liền trở lại.
Lúc trở về, Hồng Tụ vẫn cười như cũ: “Bất Nhân công tử, nếu có duyên phận, gặp ở Lăng Nam!”
Hắn đáp, liền thúc dục ta đi.
Đi được một đoạn, hắn giống như nhịn không được, xoay mặt nhìn ta, mở miệng: “Sao ngươi không hỏi nàng nói gì với bản thiếu gia?”
Kinh ngạc mà nhìn hắn, hắn có chút ảo não: “Ngươi thật lạ, sao ngươi có thể đối với cái gì cũng không tò mò? Ngươi chưa bao giờ hỏi ta chuyện gì, hại bản thiếu gia cũng không thể mở miệng hỏi chuyện của ngươi!”
Thì ra, hắn hậm hực vì chuyện này. Ta cười: “Chuyện của ta, không phải ngươi đều biết sao?”
Hắn liếc xéo ta một cái, nheo mắt nói: “Không có biết hết, ví như, chuyện ngươi và nam nhân kia. Bản thiếu gia cứ tò mò, trong lòng khó chịu một quảng đường dài rồi. Liền chờ ngươi hỏi chuyện bản thiếu gia, sau đó bản thiếu gia mới có thể danh chính ngôn thuận mà hỏi ngươi.”
Chuyện ta và hắn…………..
Hít vào một hơi, nói như vậy, ta càng không thể hỏi chuyện của Bất Nhân rồi. Đỡ phải khi hắn nói cho ta biết, ta lại không nói cho hắn, hắn sẽ chịu thiệt thòi.
Đành phải mở miệng nói: “Chuyện cua ngươi, ta muốn biết đều đã biết. Còn lại, ta không muốn truy đến cùng.”
“Ngươi sợ bản thiếu gia tra cứu ngọn nguồn?” Hắn vẫn trêu chọc.
Ta ngưng cười, hắn biết ý ta muốn nói là gì, nhưng lại cứ thích xuyên tạc.
Hắn bỗng nhẹ nhàng mà cười rộ lên, mở miệng nói: “Lần đầu tiên bản thiếu gia gặp ngươi, liền cảm thấy ngươi không giống người khác. Bản thiếu gia đi nhờ xe ngựa của ngươi, chính là ngươi lại giống như việc này, với ngươi không có quan hệ.”
Ta cười thầm, vì ta là người bị canh chừng, nên mới vội vả để hắn xuống xe, bản thân ta lại là lén ra ngoài, tất nhiên là không thể cùng hắn hắn hiện trước mặt nhiều người.
Vào thành tìm vài phu xe. May mà nơi này cách Lăng Nam cũng không coi là xa lắm, một tháng là có thể đến. Khó có được một phu xe đồng ý đi chuyến xa này, dĩ nhiên là tốn không ít tiền. Lúc xe ngựa ra khỏi thành, nhìn xuyên qua cửa sổ, thấp thoáng thấy người của Vân Lai Thuyền. Ta nhấc màn xe lên, đang muốn cùng bọn họ chào hỏi, thì bị Bất Nhân giựt mạnh người lại, thấy vẻ mặt hắn âm trầm khẽ lắc đầu, ý bảo ta không nên lên tiếng. Ta chợt giật mình, Bất Nhân như vậy………
Giờ phút này hắn giấu đi nụ cười bướng bỉnh thường ngày, ngay cả trong đôi mắt cũng không có một chút hưng phấn nào. Ta chợt nhớ tới hắn hỏi ta vì sao không hỏi Hồng Tụ nói gì với hắn. Khi đó, vẻ mặt Hồng Tụ không giống như là thổ lộ lòng mình với hắn. Cho nên, hắn không nên trốn tránh Hồng Tụ mới phải. Thấy ta giật mình, hắn chợt cười lớn, ngắt mũi ta, nói:
“Chọc ngươi chơi thôi!”
Ta thừa biết, hắn không phải chọc ta chơi. Người này lúc nói chuyện có chút càn quấy, nhưng làm việc thì trước giờ luôn cẩn thận.
Ra khỏi thành, tốc độ xe ngựa ngày càng nhanh.
Thế nhưng, bất chợt hắn hỏi ta: “Ngươi đi Lăng Nam là tìm thân thích nương tựa sao?”
Lời của hắn lại làm khó ta rồi. Ta muốn đi Lăng Nam để làm gì, kì thật ta cũng không rõ. Chẳng qua là lúc hắn hỏi ta, ta thuận miệng nói ra nơi đó. Có lẽ là bởi vì Quân Ngạn ở đó.
Nhưng, ta dù có đến đó cũng sẽ không yêu cầu hắn chứa chấp ta. Quân Lâm và Dương Trọng Vân đợi bắt được lỗi sai của hắn, sao ta có thể để hắn bị liên luỵ được.
Ta không nói lời nào, thế nhưng hắn lại ghé sát vào sau lưng ta nói nhỏ: “Nếu ngươi đi tìm thân thích để nương tựa, vậy thiếu gia cũng yên lòng. Chỉ là, sau khi đưa ngươi đến Lăng Nam, bản thiếu gia cũng cần phải về nhà.”
Cảm thấy giật mình, mở to mắt nhìn hắn. Đột nhiên hắn nói phải về nhà, vì sao ta lại cảm thấy phía sau chuyện này không có đơn giản như vậy.
Mà ta không biết nên nói như thế nào, ta cũng không thể nói hắn đừng về nhà. Chỉ là trong lòng cảm thấy chát chát, không muốn tí nào.
Hai người đều im lặng.
Chỉ có tiếng vó ngựa “Lộc cộc lộc cộc” , còn có tiếng roi ngựa, nhịp roi rất nhanh.
Tháng hai, gió xuân như kéo.
Xâm nhập vào cửa sổ xe ngựa, gió lạnh thấu xương, mà dường như còn muốn ở trên mặt vén lên vài lớp da, lướt qua bên tai, ngay cả vành ta cũng đau rồi.
Thế nhưng hắn lại vừa cười vừa đứng lên nói: “Nha đầu ngốc, cái người này thế nhưng lại muốn giữ bản thiếu gia ở lại cùng ngươi? Haiz, bản thiếu gia ra ngoài chơi đã lâu, tiêu phí tiền trên người cũng khá nhiều, không về nhà thì sẽ phải chết đói. Phải biết rằng, bản thiếu gia là người ăn khổ không nổi đấy.”
Nhìn lại, người hắn đầy tơ lụa, ta không biết nên có vẻ mặt gì.
Hắn thật sự là người không để chính mình chịu khổ. Nhưng, nhất định là hắn ăn rất nhiều khổ, thật lạ đó, trong lòng ta lại cho là như vậy.
Ba tháng trước, hắn mướn phu xe đánh xe ngựa đến Lăng Nam, phu xe lắc đầu cười nói đó vốn là chuyện không thể nào. Cho dù là nghìn dặm, đi xe ngựa, hay một mình cưỡi ngựa cũng không đến được. Huống chi bây giờ còn phải kéo xe ngựa mang theo ba người?
Ta nhận ra, khi hắn nói muốn về nhà, dáng vẻ rất vội.
Ta không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Hắn không nói, lại còn bày ra bộ dáng không có chuyện gì. Vẫn còn đùa giỡn, dọc theo đường đi vẫn tìm chuyện tốt để làm. Chẳng qua là như ngày vào lúc đầu tháng hai, suốt cả một ngày không thấy hắn. Ta còn tưởng rằng hắn về nhà, cũng vào ngày thứ hai đột nhiên quay về.
Ngày hôm đó, xe ngựa dừng ở ven đường nghỉ ngơi.
Ta cùng với Bất Nhân ngồi ở dưới tàng cây nghỉ ngơi, phu xe lấy ống trúc đi đựng nước. Mắt thấy thân ảnh của hắn đi xa không còn thấy nữa, nhìn thấy người bên cạnh lấy ra một tấm ngân phiếu, kiểm tảng đá đè lên. Ta giật mình nhìn hắn làm xong tất cả, mới hỏi hắn có ý gì, liền thấy hắn đưa bàn tay tới đây, ôm eo của ta rồi lập tức đứng dậy. Cổ tay phải mở quạt giấy ra, hắn hét lớn một tiếng, vận khí chém đứt dây nối ngựa với xe, rồi ôm ta phi thân nhảy lên lưng ngựa. Con ngựa hí một tiếng, hướng phía trước mà chạy như điên.
“A!” Ta sợ ngây người, liều mạng nắm chặt vạt áo của hắn. Vì sao đột nhiên chặt đứt dây cương, sau khi phu xe đi xa?

Những lời này ta còn chưa kịp hỏi, liền nghe hắn nhỏ giọng nói:”Nắm chặt!”
Dù cho hắn không nói, ta cũng không dám lỏng tay.
Tiếng gió bên tai càng lớn, ở trong gió, dường như ta nghe thấy rất nhiều thanh âm, vụt nhanh hai bên trái phải của chúng ta.
Giật mình nhìn sang bên cạnh, màu xanh lá cây trong rừng cây, như ẩn như hiện rồi lại loé lên thân ảnh màu đen.
Hở, cái gì?
“Bất Nhân!” Ta khẩn trương gọi hắn.
Hắn mím môi, mắng: “Đáng chết, bản thiếu gia nên sớm cùng ngươi chia ra!”
Lời của hắn, làm lòng ta chợt lạnh.
Những người này, là tới bắt ta sao? Hắn đã sớm biết có người theo dõi chúng ta? Hắn nói như vậy là trách ta làm liên lụy tới hắn sao?
Thì ra, đột nhiên hắn nói phải về nhà, là . . . . . Là chê ta phiền toái.
Tầm mắt thoáng cái mờ nhạt, ta không biết cuối cùng là nên cười, hay nên khóc.
Thứ gì đó cách không khí bay tới, ta chưa kịp phản ứng, cả người đã bị hắn chuyển đến trên lưng ngựa. Thanh âm kia, cắt qua không khí, xượt ngang lỗ tai. Ta nhìn rõ rồi, là trường tiên( *là roi).
Lại thêm một roi từ bên khác vút tới.
Bất Nhân mắng thầm, dùng quạt trong tay đỡ lấy.
Ta nằm ở trong ngực hắn, sợ tới mức không dám lên tiếng. Nếu, là trách ta liên lụy hắn, vậy vì sao hắn không đi? Vì sao còn phải ở lại vì ta đối phó với địch, hắn không có dư thời gian để nhìn thấy sự khác thường của ta, chỉ chuyên tâm đối phó với địch.
Con ngựa vẫn trên đường chạy trốn, hai bên lại không biết rõ là còn giấu bao nhiêu người, bọn chúng cứ theo sát chúng ta không nghỉ.
Đột nhiên, con ngựa dưới thân hí một tiếng thật dài, ta chỉ cảm giác cả người thu thế không được, ngã thẳng về phía trước mặt. Người sau lưng vẫn không có buông tay ra, bảo bọc ta, rồi lộn mấy vòng xuống ngựa.
Thì ra, đùi ngựa đã bị trường tiên quấn thật chặt.
Bất nhân che chở ta, cho nên ta không có bị thương. Giờ phút này cũng không quan tâm hắn có bị thương hay không, vội đem hắn ngăn ở phía sau, hướng những người áo đen kia hô lớn:”Người các ngươi muốn là ta, đừng quan tâm hắn!”
Cổ tay đau, cả người đã bị Bất Nhân kéo đi, mặt hắn lộ vẻ ngạc nhiên: “Nha đầu ngốc, ngươi ở đây nói bậy gì thế!”
Ta ngẩn ra, vì sao vẻ mặt của hắn lại kỳ quái như vậy?
Hắc y nhân ở phía trước không chút do dự mà tấn công tới.
Ta chỉ cảm thấy cả người đều cứng lại. Trong tình thế cấp bách, Bất Nhân đem quạt trên tay dùng lực ném ra ngoài, rồi đưa tay ôm lấy eo ta, thi triển khinh công chạy.
Phía sau có người đuổi theo, sau đó là thanh âm roi quất tới.
Một roi kia quất mạnh trên lưng hắn, thậm chí ta còn nghe thấy tiếng vải rách vụn.
Hắn chỉ hừ một tiếng, bước chân càng lúc càng nhanh. Ta vốn tưởng rằng, lúc hắn dẫn ta ra khỏi Phạm Tự, thì tốc độ đó đã rất nhanh. Tuy nhiên cũng còn kém hơn so với bây giờ rất nhiều, cảnh tượng hai bên mờ nhạt đến kinh khủng, thế nhưng chúng ta không có rơi xuống đất, dường như cũng không hề chạm vào bất cứ vật gì. Ta vô cùng khiếp sợ, đây rốt cuộc là công phu gì thế? Thật giống như chim, bay lên trời cao. Những hắc y nhân kia đã không đuổi kịp, ta nghe loáng thoáng có người kêu:
“Kinh Hồng 17! Hắn quả thật là…..”
Ta không nhớ rõ chúng ta đã chạy bao lâu, giống như luôn chạy từ ban ngày cho đến đêm tối.
Lúc ngừng lại, hắn xuýt nữa là đem ta từ trong ngực ném ra ngoài.
Quay đầu lại, thấy hắn quỳ một chân trên đất, thở hổn hển thật dữ dội, tay chống trên đất đều đã run nhẹ lên. Cho dù trọng lượng của ta có nhẹ đi nữa, hắn ôm ta lâu như vậy cũng sẽ không chịu nổi. Huống chi, còn muốn thoát khỏi sự truy đuổi của đám hắc y nhân phía sau.
“Bất Nhân!” Ta cầm tay của hắn, hắn vẫn run rẩy kịch liệt, lắc đầu ý nói lúc này hắn không thể nói chuyện được.
Ta khẩn trương, không biết nên làm thế nào cho phải, trời đã tối rồi. Nơi này, trước không thôn xóm, sau không nhà trọ. Mới vừa rồi chỉ lo chạy trối chết, đâu còn để ý đây là đâu.
Đưa mắt nhìn xung quanh, thấy phía bên phải cách đó không xa có cây đại thụ, cố hết sức dìu hắn qua đó, để cho hắn ngồi dựa vào cây đại thụ. Lúc dìu hắn đi qua, chợt nhớ tới roi kia đánh trên lưng hắn, vội cúi người kiểm tra, lại thấy roi kia chỉ làm rách áo ngoài, cũng không có như dự đoán là máu thịt lẫn lộn. Phía trong cùng của bộ quần áo kia, là màu bạc, dường như còn hơi loé sáng.
Ta còn muốn xem kỹ một chút thì chợt nghe hắn nói: “Bản….Bản thiếu gia mặc dù đánh nhau không được, nhưng công phu chạy trốn là hạng nhất đấy!”
Ta ngây ngẩn cả người, hắn ngước mắt nhìn ta đắc ý cười.
Làm ta sợ muốn chết, mới vừa còn thấy dáng vẻ hắn như sắp hết hơi.
“Ngươi. . . . . . Không sao chứ?” Nhẫn nại hỏi.
“Có.” Hắn khó khăn giơ tay lên, chỉ chỉ sau lưng.
Ta thở phào nhẹ nhõm, vội nói:”Ta coi qua rồi, không có thương tổn.” Nhưng áo ngoài bị rách.
Hắn nhích lại gần cây đại thụ phía sau, rồi cười nói: “Nếu như không có Băng Tằm Tơ giáp che chở, một roi kia quất xuống, bản thiếu gia chắc chắn là một bước cũng không đi được. Bản…..” Đột nhiên, hắn ngưng, vẻ mặt có chút lạ.
“Bất Nhân!” Ta luống cuống: “Sao thế?”
Cách một lát, thấy hắn khoát khoát tay: “Không sao, nuốt ngụm máu đen kia xuống thôi. Máu của bản thiếu gia rất trân quý, không thể ói bậy.” Mặt hắn trắng bệch, yếu ớt nhìn ta cười cười.
Bỗng nhiên ta khóc lên: “Làm sao ngươi ngu như vậy, ngươi nên sớm ném ta xuống!”
Hắn lại thở hổn hển mấy hơi, mới mở miệng: “Đúng vậy, nên sớm đi, đã liên luỵ ngươi. Nhưng sáng sớm không đi, liền không thể bỏ đi.”
Hắn nói cái gì thế, ta có chút không hiểu.
Hắn vốn là muốn ngắt mũi ta, nhưng tay lại run rẩy kịch liệt, đành phải thôi. Hắn cười áy náy: “Những người đó đến là vì bản thiếu gia.”
Không thể tin nhìn hắn chằm chằm, ta vẫn không tin.
Hắn chống người lên, đắc ý cười: “Ngươi cho rằng ngươi đáng giá hơn bản thiếu gia.”
Ta nhất thời cứng họng, lời của hắn, thật là đáng đánh đòn.
“Sớm một chút cùng ngươi tách ra, ngươi sẽ không có phiền toái rồi. Nhưng bản thiếu gia lại lo lắng ngươi có một mình. Nhưng mới vừa rồi, nếu như bản thiếu gia ném ngươi, thì chắc chắn bọn họ cũng không tha cho ngươi. Ai bảo ngươi ở chung một chỗ với bản thiếu gia? Để ngươi không bị bắt làm con tin dụ bản thiếu gia ra mặt, vì thế nửa đường bản thiếu gia quay lại cứu ngươi. Cho nên, tất nhiên là không thể bỏ ngươi lại.”
Ta hết sức khiếp sợ mà nhìn hắn, cho nên hắn mới phải nói sớm nên cùng ta mỗi người đi một ngả?
“Tiếc là bản thiếu gia phải bỏ đi cây quạt, thật tức chết người mà! Cây quạt kia rất đáng giá đó! Aizzz, thật là tiện nghi cho đám khốn kiếp kia!” Bỗng nhiên hắn đưa tay tới đẩy ta.
“Hiện tại, ngươi mau đi đi, đến Lăng Nam đi.” Hắn vừa nói vừa lấy ra một xấp ngân phiếu cho ta.
Có chút dở khóc dở cười mà nhìn hắn, hắn bảo ta đi. Phượng Loan Phi ta há là loại người vô tình như vậy, lại còn bỏ đá xuống giếng sao?
Ta không động, cũng không có đưa tay lấy ngân phiếu trên tay hắn. Thế nhưng hắn lại đem ngân phiếu nhét lại trong ngực mình, rồi cười “Hắc hắc”, mở miệng nói:
“Bản thiếu gia cũng biết ngươi không nở đi. Coi như ngươi phải đi, bản thiếu gia cũng muốn dựa vào ngươi.”
Bất giác bật cười, ta nhớ lần đầu tiên gặp hắn, người vô lại như vậy, nhất định phải đi nhờ xe ngựa của ta.
Nhưng như vậy mới là chính hắn.
Hắn như vậy, nhưng là ta không thể chạm tới.
Hắn vĩnh viễn có thể lấy thứ mình muốn. Nói được, làm được. Nhưng còn ta thì không được. Ta không dũng cảm như hắn.
Nếu ta dũng cảm một chút, thì ngày đó sẽ không chờ Quân Ngạn giữ ta lại, ta nên chủ động đi theo hắn.
Hắn lại thở dài: “Aizzzzzz, ngươi nói xem, bản thiếu gia lần này đi ra ngoài, sao lại xui xẻo như vậy?”
Có lẽ hắn biết rõ có người theo dõi chúng ta, cho nên mới vội trở về nhà. Ta không khỏi hỏi: “Những người này là ai?”
“Là người đỏ mắt vì tài sản trong nhà của bản thiếu gia.” Hắn nói như không có việc gì.
Với ta thì cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, suy nghĩ thật lâu, nhưng không nghĩ ra nguyên do gì. Nhớ tới lời nói của hắc y nhân khi chúng ta bỏ chạy, liền hỏi: “Kinh hồng 17 là gì?”
Ai ngờ, hắn vừa nghe xong liền cười ha hả, chỉa chỉa chính mình, mở miệng nói: “Đó là khinh công tuyệt thế, độc nhất vô nhị của bản thiếu gia. Có thể không cần bất cứ cái gì chống đỡ, ở trên không như đi bộ.”
Trong đầu lại nghĩ tới khi đó, cảm giác giống như chim bay.
Đúng là hắc y nhân kia nói: “Hắn quả nhiên là….” Là ai, ta không có nghe thấy. Nhưng theo như lời người nọ nói, không khó nghe ra được, dường như ngay từ đầu bọn hắn cũng không hề xác định được thân phận của hắn. Là sau khi đánh nhau mới biết được, mà Bất Nhân lại có thể một mực chắc chắn đối phương là người phương nào. Điểm này, ta làm sao cũng nghĩ không thông. Nhưng có một điều, ta rất rõ ràng. Đứng lên, dìu hắn:
“Ngươi nên về nhà đi.”
Hắn gật gật đầu: “Bản thiếu gia cũng nghĩ như vậy, nhưng còn ngươi….”
“Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi đi một mình.” Không chút do dự mà mở miệng nói. Hiện tại, hắn thành cái dạng này rồi, nếu ta còn đi tiếp, hắn làm sao bây giờ? Con ngươi của hắn bỗng nhiên sáng lên, cầm lấy tay của ta nói:
“Ngươi thật đồng ý cùng ta trở về?” Vừa dứt lời, hắn lại bổ sung thêm một câu nữa: “Ngươi biết bản thiếu gia là ai?”

Ta hơi ngớ ra, nhớ tới ngày ấy ở Phạm Tự, lúc hắn khăng khăng muốn dẫn ta đi, ta cũng hỏi hắn như vậy.
Biết ta là ai.
Cười cười, mở miệng nói: “Ta không hỏi ngươi là ai.” Hắn là ai cũng không quan hệ tới ta, giờ phút này, hắn là Bất Nhân. Dù cho, hắn không nói cho ta biết, ta cũng giúp hắn.
Hắn cũng cười: “Sao ngươi cũng không hỏi đi đâu?”
Ta lắc đầu, có gì phải hỏi, dù sao cũng đi.
Hắn lại nói: “Lúc này, ngươi không hỏi, sau này, vạn lần đừng hối hận.”
Ta hơi chợt ngẩn ra.
Nhiều năm sau hồi tưởng lại, ta vẫn nhịn không được hỏi chính mình, nếu ngay từ đầu biết thân phận của hắn, ta còn cùng hắn đi sao?
Chỉ là, đời người như một vở kịch, chỉ có hát sai từ, luôn không để ý.
Hắn vẫn truy hỏi không tha: “Nhưng, ngươi còn phải đi Lăng Nam đấy? Lăng Nam, có thể có người đang chờ ngươi.”
Tâm trạng có chút chấn động, vì sao lời của hắn nói, dường như ta đi với hắn, sẽ không còn có thể đi Lăng Nam nữa.
Lăng Nam có người chờ ta ư?
Aizz, làm sao còn có thể có người chờ ta đây?
Biểu ca cũng hận chết ta rồi.
Nhớ lại, ngực co rút một hồi.
Người ta yêu, ta hận.
Người yêu ta, hận ta.
Ta không còn nơi để đi, cho nên mới đi Lăng Nam. Mọi người ai cũng xa lánh ta, thì đi đâu cũng chả sao. Có lẽ, đi một nơi rất xa rất xa cũng là điều tốt. Hắn cười càng lúc càng rực rỡ, nhìn ta nói:
“Lần này, bản thiếu gia không có bắt cóc ngươi đấy.” Nụ cười của hắn, thật ấm áp. Lần nào cũng làm cho ta không còn đau đớn như thế nữa. Trên người hắn, có sức mạnh có dũng khí, vô cùng mãnh liệt, nó hoàn nguyện vào nhau.
Sau đó, hai người cứ đi mãi trên đường, mới loáng thoáng nhìn thấy tường thành cao ngất trước mặt. Lúc đó, trời đã sáng. Người ra vào thành đã rất nhiều, hắn lại nói không cần vào thành, sợ là thân phận của hắn đã bại lộ. Chúng ta chỉ đứng cách cửa thành xa một chút, chờ xe ngựa nào đó ra khỏi thành, rồi sau đó xin nhờ xe.
Đã là cuối tháng hai, thời tiết cũng từ từ trở nên ấm hơn, cùng với khí hậu, ngay cả hương vị cũng trở nên ấm áp hơn. Trên đường nhỏ vùng ngoại ô, đã có không ít bồ công anh tung bay. Trong không khí nhiễm bởi một tầng màu sắc mỏng nhạt, mang chút mông lung, mang chút lưu luyến si mê……Ta có lúc cũng ngơ ngác nhìn, chúng nó cũng biết, chúng nó trói buộc quá nhiều người……
Ngày hôm đó, lúc mặt trời sắp xuống núi, chúng ta xuống xe ngựa. Bất Nhân chỉ ngọn núi phía trước nói: “Leo lên ngọn núi kia là đến rồi. Nhưng hôm nay trời đã tối, chúng ta nghĩ ngơi một đêm, à không.” Dường như hắn chợt nhớ tới cái gì.
“Đi gần đây xem có gia đình nông dân nào không, ngươi đi ở tạm hai ngày.”
“Bất Nhân.” Ta giữ chặt hắn, bảo ta đi ở tạm hai ngày, thế còn hắn?
“Bản thiếu gia đột nhiên nhớ tới còn có chút chuyện cần xử lý, có thể phải trì hoản một ngày.”
Hắn nói thật không cần suy nghĩ. Ta không tin, giờ phút nguy hiểm này còn có chuyện gì, mà trì hoãn hai ngày, chẳng lẽ hắn không biết, hắn ná lại thêm một ngày liền thêm một phần nguy hiểm sao, hắn nghĩ chu đáo hơn ta, cho nên nhất định hắn biết điều này. Nhưng, rốt cuộc là chuyện gì cần hắn như vậy?
“Ta đi cùng ngươi.”
Ta không phải lo lắng hắn sẽ bỏ ta lại, mà là ta lo cho hắn. Thương tổn trên người còn chưa tốt, hắn rốt cuộc muốn đi đâu. Hắn cười nói:
“Nơi bản thiếu gia đi, ngươi không thể vào.”
Nơi ta không thể vào? Chẳng lẽ thanh lâu sao? Aiz, nơi hoang vu này, tìm gia đình nông dân cũng khó khăn, huống gì là loại địa phương đó. Không biết vì sao, ta bỗng nhiên nhớ tới lúc chúng ta ở Viên Hoa Trấn, hắn đột nhiên mất tích.
Bỗng nhiên, hắn hỏi: “Hôm nay là 27, năm nay tháng hai có mấy ngày?” Ta bị hắn hỏi liền có chút u mờ, sau một lúc lâu mới hoàn hồn đáp: “29.”
“Phải không? Lại có 29 ngày!” Dường như hắn rất kinh ngạc.
“Thì ra, bản thiếu gia nhớ lầm! Ừm, vậy thì nghĩ ngơi một đêm, sáng mai bản thiếu gia mang ngươi đi leo núi.”
Hắn đổi ý thật là nhanh.
Giống như người mới vừa nói muốn trì hoãn một ngày, căn bản không phải hắn.
Chỉ là, ta càng cảm thấy khó hiểu. Việc này cùng tháng hai có mấy ngày thì có quan hệ gì?
****
Đây là một ngọn núi rất cao, leo lên nó, dùng thời gian suốt một ngày một đêm.
Một mặc khác, đây là nơi mà ta không hề nghĩ tới.
Quay đầu, ta mới biết phía sau núi là biên giới.
Biên giới Đại Tuyên và Biên Quốc.
Bỗng nhiên, ta nhớ tới nhiều người, Hồng Tụ, Trần bầu gánh, còn có sư huynh Hồng Tụ…….Kinh ngạc mà nhìn thiếu niên bên cạnh, cuối cùng từ từ liên hệ chúng lại với nhau.
Hắn là quý tộc Biên Quốc.
Hắn phủi lá cây dính trên người xuống, nhíu mày: “Nghĩ đến lúc bản thiếu gia tiến vào Đại Tuyên, cũng không hèn nhát như vậy! Không nghĩ tới bây giờ, lại có thể phải leo núi trở về!”
Sau một lúc lâu, hắn quay đầu, nhìn thẳng vào ta, cười vui: “Như thế nào, ngươi hối hận không? Nếu hiện tại ngươi hối hận còn có thể quay đầu leo xuống.”
Ta nhất thời ngớ ra, rồi sau đó lắc đầu.
Với ta mà nói, ra khỏi Đại Tuyên, càng tốt.
Hắn cười càng rực rỡ, lại hỏi: “Ngươi khát không?”
Ta khó hiểu mà lắc đầu.
Thế nhưng hắn xoay người đi, tìm một lùm cây, lấy đoản kiếm ra, sau đó đưa ta uống: “Uống đi, uống no rồi chúng ta lên đường.”
Cúi đầu, mới phát hiện bạch truật kia lại rỗng bên trong, đựng nước.
Có chút mờ mịt nhận lấy, thấy hắn cũng lấy thêm ình, sau đó há miệng uống.
Thử nếm một ngụm, ngọt ngào, mang chút mát rượi.
Thật ra thì ta không khát, nhưng hắn lại nhất quyết nhìn ta uống xong nó rồi mới bằng lòng dẫn ta đi tiếp.
Ước chừng đi hai ba dặm đường, cây cối xung quanh cũng thưa thớt dần, nhìn tới trước, đều là hoàng sa mênh mông. Lúc gió thổi tới, cát bụi xen lẫn trong không khí gần như làm người ta hít thở không thông. Hơi vô ý một chút mà há miệng, thì miệng liền đầy cát vàng.
Rốt cuộc ta cũng hiểu vì sao hắn nhất quyết bắt ta uống nước, cũng biết được vì sao hắn lại say tàu lợi hại như vậy.
Xung quanh Biên Quốc là hoàng sa mênh mông bát ngát. Nơi này, hầu như không có bùn đất. Nhưng lại có đất cát bao la bát ngát.
Hắn đi tới, dùng ống tay áo che ở trước mặt của ta, nhỏ giọng nói: “Hiện tại, chúng ta đang đi ở trong đợt gió, qua đợt này, gió sẽ nhỏ đi rất nhiều. Biên Quốc và Đại Tuyên chiến tranh mấy thập niên, cũng chỉ vì tranh đoạt nguồn nước.”
Ta khiếp sợ, vội nói: “Quân Vương hai quốc không thể đàm phán ư, sao lại phải nhất định chiến tranh?”
Hắn hừ nhẹ một tiếng: “Không có một Quân Vương nào chịu gật đầu vẽ ra đất đai cho thần dân quốc họ đi cư trú, đây mãi mãi là dã tâm không bao giờ đổi được của bậc Vương giả, cũng là gây chiến khắp nơi, mở rộng bờ cõi, đó là lý do bạo phát chiến tranh.”
Ta sợ ngây người, Bất Nhân như vậy, cùng với người ta biết là chênh lệch khá xa.
Bỗng nhiên, ta cảm thấy sợ hãi, hắn đến Đại Tuyên với dụng ý gì đây.
Đẩy mạnh hắn ra, gió lớn xen lẫn cát bụi đập vào mặt, mắt mở không được, ta giơ tay lên che, Hắn muốn tới giúp ta chắn gió, ta cảnh giác mà lùi lại một bước, lạnh lùng mở miệng: “Cho nên, khi ngươi biết rõ thân phận của ta, liền khăng khăng muốn cứu ta, đúng không?”
Hắn kinh ngạc: “Loan Phi, ngươi nói cái gì thế?”
“Ngươi cũng muốn lợi dụng ta sao?” Lời nói vừa thốt lên, lại thấy buồn cười.
Lợi dụng ta làm cái gì chứ? Dùng ta uy hiếp Quân Lâm, hay là uy hiếp Quân Ngạn? Như vậy, Bất Nhân trước mặt ta đây? Rốt cuộc là ai?
Thế nhưng hắn lại cười lên, bắt được tay của ta, kéo ta qua, híp mắt nói: “Đừng náo, bản thiếu gia cũng không phải là người như vậy.”
Ta giật mình, không biết có nên tin tưởng hắn hay không.

Chợt vẻ mặt hắn biến hóa, lôi kéo ta hướng phía trước mà chạy, một mặt nói:”Chạy mau, bão lớn sắp tới rồi !”
Quay đầu lại, mới thấy bầu trời phía xa đã bị màu vàng cát bụi che lấp đến nhìn không thấy một tia ánh sáng. Ta theo bản năng chạy theo hắn.
Hắn bỗng nhiên ôm lấy ta, thi triển khinh công hướng phía trước bay đi.
Tường thành cao vút kia bỗng xuất hiện trước mặt chúng ta, hắn không có dừng lại, đề khí nhảy một cái, trực tiếp phóng lên đầu tường.
“Kẻ nào!” Mấy binh sĩ cầm giáo trong tay xông lên, ban đầu là mang ánh mắt cảnh giác, sau khi thấy rõ người tới, bọn họ liền e sợ mà thu hồi giáo lại, chỉ nghe trong đó có một người lớn tiếng nói: “Mau phái người đi báo cho Hoàng Thượng. Nói tiểu vương gia đã trở lại!”
“Tiểu Vương Gia trở lại!”
“Tiểu Vương Gia trở lại!”
Thanh âm vui sướng liên tiếp truyền đi, vẻ mặt của hắn có chút khó coi, cùng ta hạ xuống đất.
Ta vẫn không thể nào nghĩ tới, hắn lại là em ruột của Hoàng Đế Biên Quốc Đỗ Diệc Kình, hắn là Đỗ Diệc Hiên.
Cho nên, việc hắn xuất hiện ở kinh thành Đại Tuyên không phải là trùng hợp. Hắn một đường xuôi nam(* một mạch đi về phía nam), cũng không phải là trùng hợp. Ta chợt nhớ tới Vân Lai Thuyền muốn đi Lăng Nam, càng thêm kinh hãi không thôi. Hắn rốt cuộc biết bao nhiêu chuyện mà ta không biết?
Dưới tình thế cấp bách một tay đẩy hắn ra, ta không nghĩ tới lực tay hắn giữ ta lại nhỏ như vậy, nào ngờ lưng hắn đập vào tường thành phía sau, rồi cúi đầu “Oẹ” ói ra một ngụm lớn máu tươi.
Ta thất kinh, là do mới vừa rồi động chân khí, cho nên thương thế tái phát sao?
“Tiểu Vương Gia!” Có binh lính từ trên đầu thành đuổi theo xuống.
Hắn liền nâng ống tay áo lên lau đi vết máu nơi khoé miệng, rồi lại xoá đi vệt máu ở dưới đất, sau mới quay đầu lại. Người binh lính kia tiến lên phía trước nói: “Thuộc hạ lập tức chuẩn bị xe ngựa đưa người hồi cung.”
Hắn gật đầu.
Rất nhanh sau đó, liền có xe ngựa đến, hắn tới đây kéo ta, ta lui nửa bước, hắn lại cố chấp vươn bàn tay tới đây. Ta mới phát hiện, tay của hắn run rẩy lợi hại.
Nơi này, đường ra khỏi hoàng cung còn có rất xa. Thật ra thì ta có chút kỳ quái, hắn làm Vương gia, vì sao còn có thể ở trong cung?
Bên trong xe, hắn từ từ nhắm hai mắt, ta không biết nên hỏi như thế nào. Hắn đột nhiên mở miệng: “Đừng nói ngươi là ai, không được để ai biết thân phận của ngươi. Loan Phi, không có ai muốn lợi dụng ngươi. Bản thiếu gia đời này, hận nhất là bị người lợi dụng cũng không muốn làm người lợi dụng người.”
“Chẳng lẽ ngươi không phải. . . . .” Lập tức ngậm miệng, ta chợt quên mất mình muốn hỏi gì.
“Không phải gì?” hắn mở mắt ra, cười nói:
“Dù cho thật sự muốn chiến tranh, cũng cùng ngươi không có bất cứ liên quan gì. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ lời bản thiếu gia mới vừa nói với ngươi. Còn nữa…, không cần đem chuyện bản thiếu gia bị thương nói cho bất luận kẻ nào.”
Ta không khỏi bật thốt lên hỏi: “Vì sao?”
Hắn miễn cưỡng nhích người, rồi sau đó cười nói:”Vì bị tù rất phiền đó.”
Ta cau mày.
Hắn nói tiếp: “Phải phiền ngự y đến xem bệnh, lại phải phiền nha đầu sắc thuốc, còn phải phiền bản thiếu gia nằm ở trên giường nghỉ ngơi, phiền toái chết đi được.”
Ta bỗng nhiên phát hiện, nhìn hắn như vậy, ta không thể tức nổi nữa rồi. Xe ngựa đi gần một ngày mới từ từ dừng lại.
Khi dừng hẳn, liền nghe được có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, tiếp theo là giọng nói của nữ tử: “Hoàng thượng, ngài chậm một chút.”
Cả người ta bất giác cứng ngắc, lại thấy màn xe được nhấc lên bởi một nam tử. Bề ngoài, hắn không thanh tú, dưới cằm lại còn để râu lưa thưa, nhưng mà trên mặt lại có góc cạnh rõ ràng, không có vẻ cương nghị mấy. Dường như hắn hoàn toàn không có nhìn thấy ta ngồi ở một bên, liền kéo Đỗ Diệc Hiên xuống xe ngựa, cả giận nói: “Ngươi rất càn quấy! Đột nhiên chạy đi bốn năm không có tin tức, trẫm còn kém là chưa đào sâu ba thước!
Nhìn màn xe lay nhẹ, ta ngượng ngùng ngồi ở bên trong xe, tình huống như thế, ta nên đi ra ngoài như thế nào đây.
Ngoài xe, giọng Đỗ Diệc Kình chợt từ tức giận chuyển hóa thành lo lắng: “Mau để hoàng huynh xem một chút, có tốt không?”
Bất Nhân vẫn cười đùa: “Rất tốt, rất là tốt, có thể ăn có thể ngủ. Mà nè, hoàng huynh, mấy năm không thấy, hoàng tẩu này càng ngày càng xinh đẹp đấy!” Ta vẫn còn thói quen gọi hắn là Bất Nhân.
“Ái phi, đây chính là đệ đệ mà quanh năm suốt tháng trẫm luôn nhắc tới, thật là làm người ta không bớt lo.” Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, mà ta nghe ra được, trong lòng hắn là vui vẻ. Đó là một ca ca nuông chiều đệ đệ.
Nữ tử khẽ cười: “Hôm nay, hoàng thượng cũng có thể yên tâm rồi há?”
“Ừm.” Đỗ Diệc Kình cười nói: “Trong tẩm cung của đệ có một người đang chờ đệ.”
“Hoàng huynh, người nào thế?”
“Người nào? Đệ gặp sẽ biết.”
Ta nghe thấy có tiếng bước chân rời đi, tiếp sau nghe Bất Nhân kêu một tiếng, sau đó nói: “Hoàng huynh, bên trong xe ta còn có người đấy!
Hắn chạy tới, nhấc màn xe lên, nhìn ta cười: “Nhanh xuống xe.”
Ta ngây ngẩn cả người, trường hợp như vậy, ta đi xuống, thích hợp sao?
Thấy ta không động, hắn tự tay tới kéo ta, hướng ta nháy mắt: “Mau xuống đây.”
Hắn kéo ta xuống, ta núp ở sau lưng của hắn, rất là lúng túng.
Ta nhìn thấy hai đôi giày màu đen viền đỏ đi tới, chỉ vào ta hỏi: “Nàng là….”
Bất Nhân đẩy ta ra phía trước, cười nói: “Nàng gọi là Loan Phi.”
“Loan Phi!”
Ta nghe thấy giọng đầy kinh ngạc của nữ tử, theo bản năng ngước mắt nhìn lại về phía trước.
Chỉ liếc mắt một cái, liền thấy cả người như bùn nhão đúc trong khuôn, nửa phần cũng không động được.
Nữ tử trước mặt trút bỏ la quần nhẹ mỏng thay bằng cung trang phiền phức, trên váy dài chấm đất còn thêu từng đoá hoa Bạch Liên nở rộ. Đây là loại hoa mà nàng yêu thích nhất, là cảnh vật nàng yêu nhất.
Nơi này là Biên Quốc, không có khả năng sẽ có cảnh đẹp hoa sen đầy hồ.
Khuôn mặt xinh đẹp kia, đã trút bỏ vẻ non nớt lúc trước, hôm nay, chỉ thấy phần thành thục cùng tang thương.
Mà ta, lại đơn độc nhìn thấy khi đó chúng ta còn là thiên kim tiểu thư. Cả ngày dính lại cùng một chỗ, trong lòng còn động lại kí ức về cuộc sống tốt đẹp nhất. Tâm đau thật dữ dội, dường như ta lại nhìn thấy ngày bị đưa đi lưu đày, ta và nàng lăn xuống, chỉ trong nháy mắt đó.
Đầu ngón tay ta với nàng đan vào nhau….
Nàng một lần lại một lần kêu ta Bát tỷ tỷ, Bát tỷ tỷ, Bát tỷ tỷ…..
Nước mắt làm mờ tầm nhìn, toàn thân run rẩy, cuối cùng không đứng vững được.
Là muội sao? Khinh Ca. Khinh Ca. Muội muội của ta…..
Dùng ôn nhu của ta, thu hút nàng.
“Khinh Ca……”
Ta gọi nàng, giọng không ngừng run rẩy.
Nữ tử trước mặt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, xoay người về phía Đỗ Diệc Kình, nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng…..”
Nam tử đưa tay kéo nàng ôm nhẹ vào lòng, nhìn ta cười nhẹ nói: “Sao, ngươi biết ái phi của trẫm?”
Biết chứ, ta làm sao có thể không biết?
Ta thoát khỏi bàn tay của Bất Nhân, và nhẹ nhàng tiến lên phía trước, giữ chặt tay nàng, nhưng nàng lại cả kinh, vội rút tay, nhìn ta, giọng nói bình tĩnh: “Loan Phi cô nương, ngươi nhận lầm người. Bản cung không hề biết ngươi.”
Ta hết sức kinh hãi, nàng nói cái gì?
Không biết ta……
Cửu muội của ta, nói không biết ta?
“Hoàng Thượng.”
Nàng ngoảnh mặt hướng về người bên cạnh, rồi áp sát vào trong lồng ngực rắn chắc kia, còn quay lại nhìn ta với ánh mắt khó hiểu.
Đột nhiên, ta cảm thấy sợ hãi.
Khinh Ca của ta, người nàng yêu là Quân Ngạn. Nhưng mà người đứng trước mặt, sao lại có thể an nhàn mà tựa vào lồng ngực người nam nhân kia như vậy.
Phía sau có người đỡ lấy ta, nhẹ giọng hỏi: “Loan Phi, ngươi làm sao thế?”
“Ta…..” Ngậm miệng , ta nên nói cái gì đây? Nàng nói không biết ta, nàng nói không phải Kinh Ca.
Nữ tử nhìn kỹ ta, bỗng nhiên cười nói: “Hoàng Thượng, người nói xem, có phải thần thiếp cùng với Loan Phi cô nương có chút tương tự. Vì sao thần thiếp nhìn, lại thấy có chút giống nhỉ?”
Đỗ Diệc Kình cũng cẩn thận nhìn ta vài lần, cưng chìu mà ngắt cái mũi tinh xảo của nữ tử, cười nói: “Ừm, nghe ái phi nói như vậy, trẫm cũng cảm thấy đúng là có phần giống.”
Có phần giống, vậy là ta nhận lầm người.
Có thể, nếu nàng thật là muội muội ta, thì làm sao có thể không thừa nhận ta?
“Ngươi hẳn là mệt mỏi rồi.” Bất Nhân đỡ lấy vai ta, đẩy ta đi vào cửa.
Xoay người là lúc, ta nhìn thấy đáy mắt Đỗ Diệc Kình dường như chớp hiện tia sáng.
“Đúng rồi, hoàng huynh mới vừa nói có người chờ ta, rốt cuộc là ai thế?”
Hắn vừa dứt lời, liền thấy ở phía trước mặt có năm ba cung nữ đi tới, các nàng vây quanh một hồng y nữ tữ, đang đi về phía bên này.
Ta cảm nhận được rõ rệt là cả người Bất Nhân chấn động, nàng kia cười nhẹ, thật xinh đẹp, hơi hơi quỳ gối nói: “Diệc Hinh bái kiến hoàng hinh, Ly phi tỷ tỷ.”
Nàng nhìn về hướng Bất Nhân mà cất giọng ngọt ngào gọi: “Hiên ca ca.”
“Hinh Nhi.” Hắn lẩm bẩm kêu ra tên của nàng, giọng nói tràn đầy vẻ không thể tin. Song chỉ trong chốc lát, đột nhiên hắn cười rộ lên: “Hoàng huynh, nàng là ai?”
Ta chợt ngẩn ra, lời của hắn rất kỳ quái.
Đỗ Diệc Kình cũng kéo tay hồng y nữ tử qua, nghiêm mặt nói: “Nàng là Hinh nhi, muội muội chúng ta.”
“Nàng không phải, hoàng huynh.” Hắn vẫn cười, nhưng lời nói thêm phần quyết đoán.

“Hiên ca ca…” Trong ánh mắt sáng trong của nữ tử đã ngấn nước, dường như nàng rất uỷ khuất.
Ta chỉ nhìn xem, việc nhà của bọn hắn, ta không hiểu, cũng không nên quản. Ta có ý vô ý mà nhìn về phía Ly Phi đang đứng ở một bên. Nàng ngược lại rất thản nhiên, ánh mắt tình cờ giao với ta, cũng chỉ là cười nhẹ.
Ta càng lúc càng mờ mịt, chẳng lẽ nàng thật sự không phải là Khinh Ca?
Nhưng mà, sao lại có thể giống đến như vậy chứ?
Cơ thể bị Bất Nhân kéo đi, nghe hắn nói: “Ta mệt, về phòng nghỉ ngơi trước, mời hoàng huynh trở về.” Hắn vừa nói, vừa tăng cước bộ.
Phía sau truyền đến tiếng thở dài đầy ý vị của Đỗ Diệc Kình, lại nói: “Cũng được, ngươi nghỉ ngơi thật tốt.”
Đi xa, còn có thể nghe thấy tiếng hắn phân phó thị vệ trong cung: “Cho người nhìn tiểu Vương gia thật tốt, nếu có bất luận sơ xuất gì, trẫm sẽ hỏi tội các ngươi.”
Xem ra, hắn ta sợ đột nhiên lại không thấy đệ đệ mình.
Đám người Đỗ Diệc Kình cũng không cùng tiến vào, Bất Nhân dặn dò đám cung nhân, đem ta an bài thật tốt rồi mới đi ra cửa, sau lại quay đầu nhìn ta cười nói: “Loan Phi, ngươi tạm thời ở nơi này trước, ta đã dặn dò cung nhân, sẽ không để người đến quấy rầy ngươi. Ta…ta có chút việc cần làm, có lẽ ngày mai sẽ không đến thăm ngươi.”
Đây là lần đầu tiên, hắn xưng “Ta” ở trước mặt ta. Mà ta, vẫn lả hoảng hốt.
Nhớ tới cây quạt viền vàng kia, thiếu niên dùng giọng điệu bướng bỉnh, lớn tiếng nói ‘Bản thiếu gia, bản thiếu gia’, vậy mà…Lại bắt đầu hoài niệm.
Ta cũng biết, hắn như vậy, là điều hắn không cố kỵ nhất. Chính mình muốn ra sao thì ra sao, nhưng mà hiện tại thì không được.
Ta chợt nhớ tới biểu ca của ta, hai mươi mấy năm qua, hắn cũng vẫn như vậy. Còn ngươi, trước giờ lại không biết. Thậm chí còn cho rằng, những việc đó là điều hắn rất muốn. Nhưng hoá ra, tất cả đều là vì ta…..
Cửa, được hắn đóng lại nhẹ nhàng.
Ta dựa vào mép giường mà ngồi xuống, trong đầu, lại hiện lên giọng nói và dáng điệu, nụ cười của Ly phi.
Thật sự là rất giống, rất giống. Ta nhìn thấy nàng, tiếng kêu ‘Khinh Ca’ kia đã dừng lại ở trên bờ môi rồi.
Chợt đứng lên, đi về phía trước một bước, cũng không biết là xém tý nữa là giẫm lên mép váy, giật mình vịn mép giường, trong lòng bỗng chấn động.
Đúng rồi, vậy còn bông sen trắng! Những đoá bông sen trắng này đều được thêu trên váy của Ly phi.
Ta làm sao lại quên, hoa đó là loại mà Khinh Ca yêu thích nhất. Nàng nói nàng không phải Khinh Ca, nhưng, làm sao có thể có nhiều trùng hợp như vậy chứ!
Không, ta nhất định phải tìm nàng hỏi rõ một chút.
Nhấc làn váy lao ra cửa, có cung nữ bước lên trước, cười nói: “Cô nương lại quên lời Ninh Vương gia vừa nói, nếu cô nương cảm thấy thiếu cái gì, cứ nói với nhóm nô tỳ, nhóm nô tỳ sẽ vì cô nương lo liệu.”
Ta vội lắc đầu: “Không, ta chỉ muốn hỏi Ly Phi nương nương, nàng…..nàng đang ở chỗ nào?”
Cung nữ hiển nhiên chấn động, sau đó nói: “Cô nương tìm Ly Phi nương nương làm gì?”
“Ta…..” Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của cung nữ, ta cắn răn một cái, nói dối: “Aizz,….là mới vừa rồi, lúc ta tiến cung, được nương nương chiếu cố rất nhiều, nghĩ muốn….nghĩ muốn tự mình cảm ơn nàng.”
Nghe vậy, cung nữ cười rộ lên: “Thì ra là như vậy. Cô nương người quá khách khí, Ly Phi nương nương là người rất tốt, cô nương là người mới đến, là khách quý của Vương gia, không đi cũng không quan trọng.”
“Không, không! Nhất định phải đi!”
Thấy ta kiên trì, cung nữ đành phải nói: “Nếu như cô nương khăng khăng muốn đi, nô tỳ chỉ có thể khuyên người ngày mai hãy đi. Canh giờ này, nương nương sẽ bồi hoàng thượng xem ca múa một chút, sau đó dùng bữa tối…..” Nàng im lặng nhìn ta một cái, che miệng nói:
“Dùng bữa tối xong, nương nương liền cùng hoàng thượng về Liên Y Cung. Ly Phi nương nương chính là được thánh sủng đó!”
Nghe cung nữ nói như thế, ta cũng hiểu được lúc này đi qua đó thật là không tiện.
“Ngày mai, cô nương hãy đi. Nô tỳ sẽ dẫn đường cho cô nương.” Cung nữ cười nói: “Nếu cô nương không còn việc gì khác, nô tỳ đi làm việc trước.”
Nàng đang muốn xoay người, ta vội gọi nàng dừng lại: “Xin chờ một chút.”
“Cô nương còn có chuyện gì?” Xem ra, thật sự Bất nhân quan tâm ta rất khá, thái độ nàng đối với ta không lộ ra nửa phần bất kính.
Ta do dự một chút, liền nói: “Vương gia có việc gấp vội đi làm, nơi này ta cũng không có người quen. Ngươi có thể đi vào phòng, cùng ta nói chuyện một lát không?”
Cung nữ nở nụ cười: “Đương nhiên có thể, nếu cô nương buồn bực, Vương gia trách tội, nô tỳ đảm đương không nổi đâu!” Nói xong, nàng vươn tay tới dìu ta, đưa ta vào cửa.
Cung kính rót cho ta một chén trà, sau mới khoanh tay hầu ở một bên.
Ta có chút xấu hổ mà hớp một ngụm nhỏ, trong lòng suy nghĩ nên hỏi chuyện về Ly Phi như thế nào. Không ngờ cung nữ lại mở miệng trước: “Cô nương đừng trách nô tỳ lắm miệng, lần này Vương gia mang theo cô nương cùng trở về, hoàng thượng cũng vui vẻ.”
Ta hơi chấn động, ta làm sao lại không nghe ra ý tứ của nàng đây?
Nàng lại bổ sung một câu: “Quả thật so với lúc công chúa hồi cung còn làm hoàng thượng cao hứng hơn đó!”
Công chúa?
Không lẽ là nàng kia, lúc tiến cung có gặp qua?
Nhớ tới lúc đó Bất Nhân với nàng ta, có cái cảm giác gì đó rất nhỏ giữa hai người. Ta lấy lại bình tĩnh, chuyện của bọn họ, ta không nên quan tâm. Buông chén trà xuống, ta nhìn cung nữ cười nói: “Hôm nay, nhìn hoàng thượng thật rất cao hứng, hắn còn nói ta có chút giống Ly Phi nương nương đó.”
“Woa.” Hiển nhiên, cung nữ có chút kinh ngạc, sau đó quan sát ta thật lâu, nhẹ nhàng vỗ tay tán thưởng: “Nghe cô nương nói, nô tỳ nhìn, đúng là có điểm giống đấy.”
Thấy tình hình có vẻ tốt, ta vội tiếp lời: “Chính miệng Ly Phi nương nương cũng nói như vậy đó. Đúng rồi, nương nương là vừa mới tiến cung hả? Ta nghe Vương gia nói, hôm nay cũng là lần đầu hắn thấy Ly Phi nương nương.”
Cung nữ cười nói: Cũng không phải vừa mới tiến cung. Ly Phi nương nương tiến cung cũng gần hơn nửa năm, do Vương gia ra ngoài đã lâu, cho nên chưa từng gặp qua mà thôi.”
Gần hơn nửa năm!
Đầu ngón tay run lên, Phượng phủ gặp chuyện không may, chính xác là vào tháng tư. Hiện giờ đã là năm Khang Nguyên cuối tháng hai, tính thời gian, không kém bao nhiêu.
Tim đập dồn dập rất nhanh, cố gắng mà ổn định chính mình, hít một hơi thật sâu nói: “Ta thấy trên quần áo nương nương thêu hoa sen trắng, có vẻ như tại đây không có loại thực vật này sinh trưởng. Nương nương nàng…..không phải người Biên Quốc sao?”
Cuối cùng cung nữ hơi động dung, sau một lúc lâu, mới nhỏ giọng mở miệng: “Cô nương muốn hỏi cái gì?”
Cảm thấy cả kinh, là ta hỏi quá nhiều, cung nữ đã nổi lên lòng nghi ngờ. Nên muốn mở miệng giải thích, nàng lại nói một câu: “Ly Phi nương nương đương nhiên là người Biên Quốc.” Một câu sau của nàng giống như một chậu nước lạnh, đem hi vọng rất không dễ dàng dấy lên của ta dập tắt hoàn toàn. Nàng nói, nàng ta là người Biên Quốc.
Nhưng mà, ta không muốn tin. Nhìn vẻ mặt cung nữ, ta sợ là không tốt nếu còn tiếp tục hỏi, chỉ có thể ngậm miệng. Thế nhưng nàng lại hỏi ta: “Cô nương không phải là người Biên Quốc sao?”
“Ta…à ừm.”
“Ahh….” Dường như nàng rất hứng thú: “Vậy cô nương từ đâu tới đây, nơi đó của các ngươi có rất nhiều nước sao?”
“Ta….” Nhưng nhớ tới Bất Nhân từng dặn dò qua, ngàn vạn lần không thể nói ra thân phận của ta, liền chỉ nói: “Ừm, quê hương ta, bên đó có rất nhiều nước.”
Cung nữ lại quấn lấy ta hỏi rất nhiều chuyện, đơn giản là liên quan đến đề tài Sơn Xuyên Hà Lưu( *núi và nước*) . Việc này đối với một người chưa bao giờ đi ra khỏi mảnh đất phù sa đầy cát vàng, quả là tràn ngập chờ mong.
Một ngày này, thật sự không còn nhìn thấy Bất Nhân nữa.
Cung nữ đi rồi, liền không có bất luận kẻ nào tới.
Ly Phi cũng không có tới.
Ta chợt cười, nàng vì sao phải tới.
“Nhưng mà, hoàng huynh không phải đã nói muốn muội thường đến chỗ Hiên ca ca sao?”Nữ tử nói với vẻ rất tủi thân.
Ly Phi cốc trán nàng: “Hoàng Thượng cũng chưa từng nói muội phải đi ngay bây giờ.”
“Nhưng mà….lỡ….” Dược Hinh dường như còn muốn nói gì đó, Ly Phi đã kéo nàng qua ngồi.
Ta cảm thấy lưu lại có chút ngại ngùng, liền tìm lý do ra về.
Ra ngoài cung, ai ngờ lại không nhìn thấy Vân Nô. Trái lại có một cung nữ Liên Y Cung tiến lên nói: “Cô nương, Vân Nô tỷ tỷ tạm thời có việc gấp phải làm, nàng nói nếu thấy người ra ngoài, nhờ nô tỳ đưa người trở về.”
Ta nghĩ mình có thể nhớ đường, liền từ chối: “Không cần, ta biết đường, tự mình trở về là tốt nhất.”
Cung nữ nghe ta nói như thế, liền không cưỡng cầu nữa. Vừa cười nói: “Vậy khi cô nương trở về, nhớ kỹ khi đi đến trước sân, phải đi bên phải hành lang. Bên trái dường như vừa mới có cung nhân làm rơi đồ gì đó, đang thu dọn.”
“Được, cảm ơn ngươi.”
Nhìn nàng nói cảm tạ, liền nâng bước rời đi. May mà tới đó thoáng chú ý đến hai bên hành lang dài là song song, cho nên thay đổi một bên cũng sẽ không đi nhầm đường. Bước chân nhanh hơn một chút, dù gì cũng là hoàng cung Biên Quốc, ta không muốn dừng lại ở bên ngoài nhiều.Rất nhanh, liền đi qua sân. Khi chuyển sang hành lang bên trái, ta nhịn không được hướng bên phải nhìn một chút. (Ni: ớ sao lại trái – phải)
Hơi lạ, cũng không hề nhìn thấy cung nhân dọn dẹp. Lại suy nghĩ, không lẽ đã dọn dẹp xong, chắc cung nữ kia cũng không biết. Nghĩ như vậy, liền không có gì thắc mắc, tiếp tục đi về phía trước.Đi cũng đã lâu, cũng không hề nhìn thấy một cung nhân nào, ta thật cảm thấy có chút kỳ quái rồi đấy.Tiếp tục đi về phía trước vài bước nữa, khúc quẹo phía trước dường như thấp thoáng nghe thấy tiếng bước chân.Nặng nề, như là bước chân nam tử. Chắc là thị vệ hoàng cung, ta đi lên phía trước, bên kia chỗ quẹo, dường như cước bộ có chút gấp, ta cẩn thận mà đi, sợ vô ý một tí sẽ đụng vào. Thế nhưng người nọ lại trước ta một bước, từ khúc quẹo tới, ta theo bản năng ngẩng lên nhìn một cái. Hắn cũng cùng ta đối diện. Kinh ngạc mà căng lớn con mắt, ta dường như muốn từ hành lang dài này té xuống.
Quân Ngạn, làm sao có thể là hắn! Hắn vẫn còn giật mình mà ngớ người ra, đôi mắt xám như nước đọng lại, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy ta, đôi mắt buồn chợt sáng lên. Nhưng mà một giây sau, con ngươi của hắn căng ra, rồi cắn răng mở miệng:
“Làm sao nàng lại có thể ở đây?”Hắn hỏi ta làm sao có thể ở đây, lời này, thế nhưng cũng chính là điều ta muốn hỏi. Hắn là Vương Gia Đại Tuyên, nhưng nơi này, là hoàng cung Biên Quốc đấy!
Giật mình nhớ lại, Ly Phi có nói qua, hôm nay Đỗ Diệc Kình gặp gỡ khách nhân quan trọng.Chẳng lẽ khách nhân quan trọng này là Quân Ngạn?Nhưng mà, đáng lẽ hắn phải ở Lăng Nam chứ? Hắn bước nhanh tới, bóp chặt cổ tay ta, ngoan độc nói:
“Luôn miệng nói ghét nhất dính vào hoàng thất, vì sao mỗi khi gặp đều thấy xuất hiện trong hoàng cung!”
Ta ngây người. Lần trước ta và hắn gặp lại nhau, cũng là ở trong hoàng cung Đại Tuyên.Mà bây giờ, đổi thành hoàng cung Biên Quốc.Đúng vậy, đều là hoàng cung. Hắn hỏi, một câu ta cũng không phản bác được, trùng hợp thật đáng sợ!
Hắn nhìn ta rất lâu, chậm rãi quay mặt đi, tay bóp chặt cổ tay ta, hơi hơi run rẩy, giọng nói, cũng trầm thấp: “Nửa năm trước, hắn chiêu cáo thiên hạ, Nhã thái phi chết vì bệnh.”
“Nhưng, người của ta lại nói ngươi là vùi thân nơi biển lửa. Ta không biết rốt cuộc là hắn động tay chân, hay là Dương Trọng Vân! Aiz, thật không nghĩ tới, cũng là kế của ngươi cao hơn một bậc!”
Ta liều mạng lắc đầu, nước mắt nhịn không được chảy xuống, nghẹn giọng:
“Biểu ca, ngươi cũng biết, ăn cơm một mình, làm việc một mình, nói chuyện một mình, cảm giác một mình cả ngày?”
Bỗng nhiên lại nghĩ tới tại Phạm Tự, chết đi hai vị thái phi, nếu không phải Bất Nhân, có lẽ ta đã sớm phát điên rồi. Ta không phải thánh nhân, ta sợ hãi cùng cảm giác bất an. Nhìn người bên cạnh từng người chết đi, ta rất sợ. Ta có thể không sợ cường quyền, nhưng loại vực sâu vô biên vô hạn này, khảo nghiệm tính nhẫn nại của con người thì. . . . . .
Trong mắt của hắn hiện lên một tia đau khổ, hít một hơi thật sâu, lại nói:
“Sớm biết như vậy, lúc trước lại vì sao không theo ta đi Lăng Nam?”
Nước mắt dâng lên, vẽ ra đường cong hoàn hảo. Ta? Bỗng nhiên tự giễu không thôi.Thì ra, hắn cũng chờ ta mở miệng nói đi cùng hắn? Ta làm sao lại còn chờ hắn mở miệng giữ ta. Nhưng mà, ta và hắn, không ai làm như vậy.Cảm giác có chút trách cứ dâng lên trong lòng. Nếu lúc trước, hắn kéo chặt tay của ta, thì tốt biết mấy? Đáng tiếc, hắn không có giữ ta, ta cũng không có mở miệng.Cho đến lúc này đây, nói những điều này, còn có ý nghĩa gì chứ? Hắn thở dài một tiếng đầy tâm sự, nắm chặt tay của ta, đi nhanh về phía trước. Một mặt lạnh lùng nói: “Theo ta đi!”
“Đi đâu?”
“Nàng là người Đại Tuyên, sao có thể ở chỗ này!” Lời hắn nói có chút oán giận, thấy vẻ mặt kinh ngạc của ta, hắn lại nói: “Nếu để bọn hắn biết được nàng từng có thân phận Thái Phi của Đại Tuyên, hậu quả thật không thể tưởng tượng.” Điều này, Bất Nhân đã sớm suy xét.Chỉ cần hắn không nói, liền không có người biết. Cho tới bây giờ ta cũng không biết, Hoàng Hậu cô cô viết một bức huyết thư gửi Quân Ngạn, trong đó viết những gì, có thể làm hắn đối với ta sinh hận như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.