Đọc truyện Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu – Chương 10: Nó Gọi Là [Anh Vườn] (2)
Đột nhiên run lên, bồ công anh ở trong lòng bàn tay lướt xuống, tán nhỏ ra, bay xung quanh. Hắn không để ý sự kinh ngạc của ta, điềm tĩnh cười nói: “Về màu tím bồ công anh, còn có một truyền thuyết mỹ lệ, Phượng cô nương có hứng thú nghe không?” Truyền thuyết bồ công anh màu tím? Ta tất nhiên là hứng thú, hướng hắn gật gật đầu. Giang Nam ôn nhu cười, cởi áo choàng trên người xuống trãi ra trên mặt đât: “Chúng ta ngồi một lát.”
“Thân thể ngươi…..”
“Không sao đâu, đừng ngại.”
Ta do dự một hồi, cuối cùng ngồi xuống cùng hắn. Hắn tự tay hái một đóa, nhẹ nhàng thổi, tiện đà cười thật hạnh phúc: “Thật lâu, thật lâu trước kia, trên thế giới chỉ có bồ công anh màu trắng. Trong gió xuân, có hai bồ công anh nảy sinh tình cảm. Bọn họ bay lên nhảy múa, cùng nhau phiêu du vượt qua đại dương to lớn, theo quỹ đạo của gió. Hắn nói, cùng với nàng cả đời không lìa xa. Chính là sự thật luôn tàn khốc, gió không hề cho nàng sức mạnh, khiến nàng rơi xuống, dưới đại dương là một mảnh tảo (* tảo : rong rêu) màu tím, thời khắc chia lìa cuối cùng cũng đến. Nhưng hắn lại nói, hắn sẽ không rời đi. Hắn bỏ qua cơ hội một mình đi xa, cùng nàng rơi xuống.”
“Bọn họ đã rơi vào trên mặt biển?” Sẽ không thể mọc rễ nảy mầm, trong lòng không khỏi tiếc hận. Tuy chỉ là một truyền thuyết, bỗng nhiên ta lại bị cuốn hút sâu sắc.
Hắn cười khẽ: “Nguyên bản thì là vậy. Bọn họ ở hải lý ngâm bảy ngày bảy đêm, nước biển làm ướt lông tơ bọn họ, trên người họ nhiễm màu tím trên tảo. Có một câu nói rằng, trời không tuyệt đường người.” Không biết đây có phải là ảo giác của ta hay không, thời điểm hắn nói trời không tuyệt đường người, con ngươi bỗng nhiên nhấp nhoáng ánh sáng.
Trong nháy mắt đó đủ để cho ta nghĩ đến, hắn kỳ thật muốn nói không phải là chuyện xưa, mà là chính hắn.
“Có một đàn hải điểu bay thấp vồ mồi, đưa bọn họ từ hải lý bay lên.”
“Là hải điểu cứu bọn họ!” Cảm thấy vui vẻ đứng lên, có tình ý sẽ thành thân thuộc, còn có cái gì so với điều này làm người cao hứng đâu?
Giang Nam gật đầu: “Sau đó, bọn họ mọc rễ nảy mầm, mà sinh sôi nảy mầm ra bồ công anh màu tím.” Câu chuyện xưa kết thúc mỹ mãn, nhưng vì sao ta lại không an tâm? Kinh ngạc theo dõi khuôn mặt anh tuấn của hắn, cho đến khi hắn nhìn sang mới giật mình hoàn hồn.
“Phượng cô nương?” Thần sắc hắn kinh ngạc.
Ta ngượng ngùng cúi đầu: “Truyền thuyết rất đẹp. Nhưng vì sao ngươi biết những điều này?” Thật kỳ quái a, cảm giác cảm thấy một nam tử không nên chú ý chuyện tình. Mà hắn lại biết rõ rang như vậy. GiangNamim lặng, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía xa, một hồi lâu sau, mới nhẹ giọng nói: “Đó là nương nói cho ta nghe. Nàng còn nói, ai có thể tìm được bồ công anh màu tím, liền có thể có được tình yêu hoàn mỹ.” Thời điểm hắn nói xong câu cuối cùng, đột nhiên xoay người lại, tình cảm nồng nàn chân thành nhìn ta. Trong lòng một trận nhảy loạn, lời của hắn, đến tột cùng là ý gì? Nhưng là, vì sao trong óc ta vẫn cứ lẩn quẩn một câu. Tình yêu hoàn mỹ, tình yêu hoàn mỹ…..
“Loan Phi.” Đột nhiên hắn cúi đầu gọi ta.
Ta hoảng sợ vội la lên: “Ngươi….Ngươi như thế nào lại biết tên ta?” Khi nói chuyện, hái má dâng lên cảm giác nóng nực giống như vô biên vô hạn lan tràn ra. Ánh mắt của hắn chớp chớp, lập tức cười yếu ớt: “Bát tiểu thư Phượng phủ, tùy tiện hỏi thăm một chút, tự nhiên sẽ biết.”
“Vì sao lại hỏi thăm ta?” Biết rõ còn cố hỏi, chỉ là ta cảm thấy thật không ổn, giống như mọi việc tới quá nhanh. Khinh ca nói, đã yêu, nàng sẽ vẫn yêu. Nếu có một ngày, ta gặp phu quân của chính mình, cũng sẽ như nàng dường như không cho phép chùn bước. Đối mặt GiangNam, dĩ nhiên tâm ta động. Nhất kiến chung tình sao? Có lẽ không phải, chính là, trên người nam nhân này có một loại không hiểu đó là tốt đẹp. Hắn nói cho ta biết hắn gọi là GiangNam, hấp dẫn ta tới xem bồ công anh màu tím….