Đọc truyện Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu – Chương 1: Gặp Gỡ Ngẫu Nhiên (Thượng)
Tháng đầu tiên của mùa xuân đã tới, mang theo hơi ấm phá tan giá buốt của mùa đông. Lúc này, bên bờ sông Tần Hoài cảnh tượng thật náo nhiệt. Cỏ cây chỉ mới đâm chồi nảy lộc cùng với gió lạnh nhè nhẹ, nhưng dường như đã ngửi được hơi thở của mùa xuân. Nhắm mắt lại, khẽ cúi đầu, lại cảm thấy không khí thật trong lành, làm tinh thần phấn chấn. Buông màn xe, gọi xe ngựa ngừng lại. Ta đứng dậy muốn bước ra ngoài, Thanh Tư ngăn ta lại và nói:
“Tiểu thư, người tốt nhất là không nên đi ra ngoài. Nếu có gì sơ xuất, lão gia sẽ lột da nô tỳ đó!”
Ta khẽ cười, đưa tay cốc trán nàng một cái:
“Nha đầu chết tiệt kia, lấy cha ta ra dọa ta à! Ra xem một chút, thì làm gì có chuyện xảy ra, cùng lắm thì..Không thì, ngươi đi theo ta, như thế nào?”
Nói xong, cũng không nhìn vẻ mặt bất mãn của nàng, cứ thế bước xuống xe ngựa. Thanh Tư vội vàng theo xuống dưới, rồi phân phó xe phu chờ ở đây, liền chạy chậm tiến lên:
“Tiểu thư, ngươi đi chậm một chút đi!” Nàng vừa nói vừa thở dốc.
Ta cười nhạo nàng nói: “Nhìn ngươi kìa, bảo ngươi ngày thường vận động một chút cũng không chịu, bây giờ ngay cả chạy vài bước cũng khiến ngươi mệt đến như vậy!”
“Tiểu thư!” Thanh Tư dậm chân một cái:
“Người lại giễu cợt nô tỳ!”
Hai người cười đùa vui vẻ, dọc theo bờ sông, từ từ mà đi. Phong cảnh mùa xuân thật là đẹp, chợt có một cơn gió xuân thổi qua, nhưng vẫn còn mang một chút hương vị giá lạnh, nói chung cũng có thể làm người thanh tỉnh vài phần. Như ta đây, hàng năm đều ở trong khuê phòng, không biết đến bao giờ mới có thể ra ngoài, bây giờ có cơ hội thì tranh thủ cảm nhận một chút, thật là tuyệt.
Lúc nãy, Thanh Tư còn ngăn cản ta xuống xe đi lại, ai ngờ xuống dưới rồi, người hưng phấn nhất vẫn là nàng. Ta bất đắc dĩ lắc đầu, tùy nàng đi, hôm nay là vì Hoàng Hậu cô cô triệu kiến, từ hoàng cung trở về, hồi phủ liền không thể đi ra ngoài, chỉ cần trước khi trời tối quay về, cha sẽ không nói nhiều lời.
Xa xa trên mặt nước, có một đám vịt hoang đang nhàn nhã bơi lội, thỉnh thoảng còn phịch cánh, làm bọt nước bắn ra bốn phía. Vểnh tai còn có thể nghe tiếng kêu vui vẻ của chúng. Ta cùng với Thanh Tư chậm rãi đi tới, bổng nhiên nghe được vật gì đó rơi xuống nước, sau đó là một tiếng hét chói tai. Ta dựa theo tiếng hét nhìn lại, chỉ thấy bọt nước nổi lên.
“Có người rơi xuống nước!”
Ta buộc miệng thốt lên. Quả nhiên, sau đó liền nghe âm thanh cứu mạng liên tiếp dội tới. Càng ngày càng nhiều người hướng về phía trước. Ta đang muốn đi qua, lại bị Thanh Tư gắt gao nắm lấy cổ tay:
“Tiểu thư, nhiều người như vậy, trăm ngàn lần người không nên bước tới nha!”
Ta sửng sốt một lát, thần sắc ảm đạm. Cho dù đi qua, ta cũng sẽ không bơi. Mọi người đang hết sức bối rối, lại nghe một tiếng “Bùm”, lại có người nhảy xuống! Ta kinh ngạc nhìn lại, chỉ nhìn thấy thân ảnh màu trắng mờ nhạt, chợt lóe rồi biến mất. Thanh Tư cũng như ta, lo lắng nhìn thẳng về phía trước, vẫn bướng bỉnh nắm lấy tay của ta, tất nhiên là sẽ không để ta đi qua đó, cho dù chỉ là nửa bước. Đợi một lát sau, liền nghe những người phía trước phát ra sự tán thưởng. Tiếp theo, có người quỳ khóc tạ ơn ân nhân. Ta cùng với Thanh Tư nhẹ nhàng thở ra, xem ra người được cứu lên rồi.
Thanh Tư nhìn ta cười nói:
“Tiểu thư có thể yên tâm rồi.”
Nha đầu này, quả thật rất hiểu ta. Cho dù chính mình không thể ra sức, nếu như thật sự xảy ra chuyện, trong lòng ta sẽ rất khổ sở. Gật đầu, nhìn nàng cười một tiếng, những người vây xem ở phía bên kia cũng dần dần tản ra.
Thanh Tư kéo kéo tay của ta, nhẹ giọng nói:
“Hiện giờ không còn sớm, chúng ta nên sớm hồi phủ.”
“Ân.”
Ta đáp, liền cùng tay nàng xoay người đi. Xe ngựa vẫn ở chổ cũ chờ chúng ta, xa phu nhìn thấy chúng ta đi đến, liền nhảy xuống, vung tay mở màn xe, kính cẩn cúi mi nói:
“Tiểu thư chúng ta hồi phủ?”
“Đúng vậy, trở về đi.”
Thanh Tư dìu ta lên xe, hướng xa phu cười nói. Hai người ngồi ở bên trong xe, xe ngựa liền ổn định chạy đi. Mới vừa rồi còn tràn trề hưng phấn trong nháy mắt tâm tình giảm sút, ảm đạm, hồi phủ, lại không biết khi nào có thể ra ngoài. Nâng tay mở rèm cửa sổ, lại liếc mắt nhìn một chút, giờ này phong cảnh bên sông Tần Hoài thật hấp dẫn người. Đầu ngón tay vừa chạm đến cửa sổ, thì bên ngoài, xa phu dồn dập một tiếng “Hu——“, ra sức ghìm cương dừng lại. Ta thu thế lại không được, hô nhỏ liền ngã nhào ra hướng xa phu.
“Tiểu thư.”
Thanh Tư vội vàng ôm lấy ta, quay đầu, cách màn xe liền trách mắng:
“Uy, đánh xe như thế nào vậy! Tiểu thư chẳng may bị thương thì làm sao, ngươi đảm đương được trách nhiệm không?”
“Thanh Tư…..”
Nha đầu này tức giận, mở miệng liền không có lời hay. Ta hơi trừng mắt nhìn nàng, mặt nàng lại không đổi sắc, xoay người, dùng sức vung màn xe, đang muốn phát biểu, đột nhiên nhìn thấy xa xa có một người xa lạ. Đó là một thanh thiếu niên, vạt áo trước ngực giống như dính cái gì ẩm ướt, sắc thái lén lút. Hắn nhìn thấy màn xe bị nhấc lên, thần sắc khẩn trương nhìn vào bên trong, thoáng nhiễm một tầng xấu hổ không ngờ bên trong lại là hai vị nữ tử.
“Chuyện gì?”
Thanh Tư hỏi, ngữ khí lạnh lùng, nghe thật vô vị. Ta thầm cười khẽ, nha đầu này, chắc lại muốn phát ra tính khí nhỏ bé của nàng. Nhưng cũng từ nàng mà ta biết có một thiếu niên ngăn xe ngựa ta lại, không biết tột cùng là có chuyện gì. Thanh thiếu niên nhìn Thanh Tư liếc mắt một cái, tiện thể hướng ánh mắt nhìn ta, mở miệng năn nỉ:
“Tiểu nhân mạo phạm tiểu thư, mong tiểu thư thứ tội. Chính là…Chỉ là công tử nhà ta cả người ướt đẫm, trước mắt lại không có chổ nào để thay quần áo, cho nên tiểu nhân mới cả gan ngăn xe ngựa tiểu thư lại.”
Hắn nói xong, không tự giác quay đầu nhìn lại. Nhìn dáng vẻ của hắn, nghĩ đến gia giáo vô cùng tốt. Ta thật ra có chút tò mò “Công tử” trong miệng hắn đến tột cùng là người như thế nào. Không có đợi ta mở miệng, Thanh Tư liền cự tuyệt nói:
“Công tử nhà ngươi quần áo ướt, thì có liên quan gì đến tiểu thư chúng ta?”
Liền hướng về phía xa phu nói:
“Chúng ta đi.”
Vừa nghe Thanh Tư nói đi, thiếu niên kia nóng nảy, vội la lên:
“Vị tỷ tỷ này, ngươi nghe ta…”
“Ai là tỷ tỷ của ngươi!”
Thanh Tư đỏ mặt trách mắng.
Rốt cuộc ta nhịn không được, cười ra tiếng, nàng bất mãn quay đầu nói:
“Tiểu thư.”
Ta nhìn nàng lắc đầu, cũng là nhìn về phía thiếu niên kia:
“Ý tứ của ngươi ta hiểu được, bất quá chúng ta cũng không có quần áo để cho công tử nhà ngươi thay.”
Hắn cũng nhìn thấy, bên trong xe trừ bỏ cái đệm mềm mại kia ra liền không còn cái gì khác. Nghe vậy, trong mắt hắn hiện lên một tia vui mừng, vội hỏi:
“Quần áo tự chúng ta có, khẩn cầu tiểu thư cho công tử ta mượn xe ngựa dùng một chút!”
Ta mới phát hiện, trên lưng hắn có mang hành trang, có lẽ là muốn mượn chổ thay quần áo. Ta suy nghĩ một chút liền mở miệng nói:
“Vậy cũng được.”
“Tiểu thư.”
Thanh Tư trừng mắt nhìn ta, nhỏ giọng nói:
“Đối phương là người như thế nào cũng không biết, ngươi sao có thể dễ dàng đáp ứng như thế?”
Ta biết nàng là muốn tốt cho ta, chính là một khắc này, ta cũng không biết vì sao, liền đáp ứng như vậy rồi.