Không Làm Người Đàn Ông Phụ Tình

Chương 8


Đọc truyện Không Làm Người Đàn Ông Phụ Tình – Chương 8

Edit: Nhật Nguyệt Nhi

Beta: Phi Phi

“Anh đã sai lầm trong tám năm, thậm chí không có mặt lúc con bé ra đời. Anh biết loại cảm giác này như thế nào, anh không muốn em lại sống trong thống khổ, bởi vì emđã nhìn thấy con bé, lại càng không thể nào vờ như không quen biết con bé. Loại thống khổ này hoàn toàn giống với cảm giác của anh hiện tại”

“Thống khổ? Anh biết cái gì là thống khổ sao?” La Thanh Nhạc hừ lạnh, khinh thường hắn.

“Thanh Nhạc…” Đổng Hoài Sướng biết toàn bộ đều là lỗi của hắn. Hắn nợ La Thanh Nhạc có thể cả đời cũng còn không trả nổi. Thế nhưng hắn muốn bù lại mọi thứ, cô hẳn là có thể hiểu được!

“Mẹ?” Như là phát hiện hai người nói chuyện không đúng lắm, Đổng Tuyết Luân ngẩng đầu nhìn cha mẹ của mình.

“Không có chuyện gì, mẹ giúp con mở nước trái cây” La Thanh Nhạc đi đến chỗ con bé, cầm lên chai nước mở ra, cắm ống hút lại rồi đưa đến cho con bé.

Cô không biết mình học được động tác này từ đâu, chỉ là cô cứ làm…

“Chúng ta có thể cùng đi ăn kem không?” Tuyết Luân chờ mong nhìn mẹ mình, hỏi “Cha nói nếu con gặp được mẹ, chúng ta có thể cùng đi ăn kem”

Nhìn con gái năn nỉ, La Thanh Nhạc càng thêm quyết tâm.

“Hôm nay mẹ có việc, hôm nào khác nhé?”

“Hôm nay là ngày nghỉ, em có việc gì? Còn có việc gì quan trọnghơn so với lần đầu tiên gặp mặt con gái?” Đổng Hoài Sướng nhịn không được nói.

“Đã tám năm tôi chưa gặp nó. Tháng trước là sinh nhật của nó phải không? Anh có biết tám năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện còn quan trọng hơn cả việc đi ăn kem không? Anh dựa vào cái gì mang theo con bé vào cuộc sống của tôi, lại còn nghĩ rằng các người là quan trọng nhất?” La Thanh Nhạc nghiêm túc nói, mang trên mặt vẻ không chịu thỏa hiệp.

Đổng Hoài Sướng tự biết mình đuối lý, nhưng trong lòng hắn vẫn chờ mong, hy vọng La Thanh Nhạc nhìn thấy Tuyết Luân sẽ có một chút thay đổi. Dù sao con nít đều vô tội, cô vẫn đang là mẹ của Tuyết Luân, vì đứa nhỏ cô có thể sẽ không giận dữ nữa.

“Em muốn anh làm như thế nào? Anh mang con đến trước mặt em, em không nên trước mặt con bé nói em không muốn làm mẹ của nó” Đổng Hoài Sướng đi đến bên người cô, lần thứ hai đè thấp thanh âm nói.

“Tùy anh nói với con bé ra sao cũng được. Hoặc là anh có thể nói tôi đã chết rồi, tôi không ngại” La Thanh Nhạc nắm chặt tay, nghiêm mặt nói.

“Thanh Nhạc, sao em có thể vô tình như thế chứ? Em là mẹ con bé, em nhìn mặt của nó xem, nếu em không thể tha thứ cho anh, anh nguyện ý nhận hết sự tức giận của em. Thế nhưng xin em đừng đem tức giận phát tiết ở trên người con bé, nó vô tội, nó chỉ muốn gặp mẹ của mình mà thôi”

La Thanh Nhạc nâng mắt, nhìn hắn lắc lắc đầu, châm chọc nói: “Lời nói thật khiến người ta cảm động…”

Biểu tình của cô khiến Đổng Hoài Sướng không thể tin. Hắn nắm chặt cổ tay La Thanh Nhạc, lực đạo đã tố cáo sự giận dữ của hắn.

“Em biết anh đã muốn nhận quả đắng, em biết cảm giác đau khổ của anh không hề ít hơn so với em.Anh không phải chỉ vì chinh bản thânminh, anh làm vậy còn là vì em”

“Tôi cũng đã không còn là một La Thanh Nhạc mười tám tuổi, tôi đối với anh một chút hứng thú cũng không có, xin buông ra đi”

“Cho dù cả đời này em cũng không còn tin tưởng anh nữa, em cũng phải tự cho mình một cơ hội nhận thức con gái, đừng để cuộc sống của nó không có mẹ bên cạnh, cho dù em chỉ dành cho nó một phần tình cảm cũng được!”

La Thanh Nhạc có thể đối xử tốt với chú chó con kia như vậy, một chút yêu thương dành cho con gái của mình rất khó khăn với cô sao? Đổng Hoài Sướng hao hết tâm tư mới thuyết phục được cha mẹ để đưa Tuyết Luân đến Đài Loan gặp cô. Nếu như La Thanh Nhạc không chịu nhận Tuyết Luân, tâm huyết của hắn không phải tất cả đều uổng phí sao?

“Nếu muốn cho con bé tình thương của mẹ, anh cũng có thể tái hôn, tìm cho con bé một người mẹ khác yêu thương nó, cho nó tình yêu của mẹ, không đáng ngàn dặm xa xôi đem nó mang về Đài Loan làm gì. Đừng nghĩ rằng tôi không biết anh đang nghĩ gì. Anh nghi rằng đưa con bé đến trước mặt tôi, là có thể gợi lên cảm giác tội lỗi của tôi sao? Muốn tôi dùng quãng đời còn lại đến chuộc tội có phải không?” Cô dùng ánh mắt thuyết minh sự kiên định của mình, đồng thời lắc đầu với Đổng Hoài Sướng “Anh muốn nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Đổng Hoài Sướng có cơ hội tái hôn, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ cắt đứt con đường trăng hoa phong nhã của mình, không phải sao? Cô cũng không muốn quan tâm đến những tin tức như thế, nhưng hắn lại luôn có mặt trên các trang báo, khiến cho cô muốn không thấy cũng không được. Mỗi một lần xem đều khiến cô cảm thấy đau lòng, vậy hắn còn có quyền gì mà yêu cầu cô sắm vai một người mẹ tốt chứ?Hắn rõ ràng có thể dễ dàng tìm được một đống phụ nữ có thể làm mẹ cho con gái mình.

“Anh không trách em nghĩ xấu về anh, anh quả thật đã làm rất nhiều điều khiến em tổn thương, nhưng em có đứng ở lập trường của anh mà thay anh suy nghĩ chưa? Năm đó… tất cả đều rất hỗn loạn, anh không có cách nào đưa ra một quyết định tốt nhất… Năm đó anh còn trẻ, không đủ thành thục, đem tất cả bất mãn đều đổ lên đầu em, anh thậm chí còn không thừa nhận tình cảm của em, đem em trở thành một loại gánh nặng. Thế nhưng anh cũng từng hối hận, sau khi em rời đi, không phải là anh hoàn toàn không nghĩ tới em, chì là… anh…” Đổng Hoài Sướng đột nhiên nói không ra lời.

Hắn muốn nói ra hết tình cảm của minh với La Thanh Nhạc, nhưng đã qua một khoảng thời gian lâu như vậy mới nói, giống như cũng không còn cái gì cần thiết nữa.


Năm đó hắn là một tên khốn, chẳng những chưa từng cho La Thanh Nhạc một ngày bình thường, thậm chí cuối cùng còn dùng phương thức đó bức cô rời đi. Hắn có thể tưởng tượng được, lúc ấy La Thanh Nhạc có bao nhiêu khổ sở.

Hắn còn nhớ rõ lúc La Thanh Nhạc đi vào trong phòng, nhìn thấy hắn và Vân Tú nằm trên cùng một cái giường. Cô lấy tay che miệng, một bộ dạng bị kinh hoảng thật lớn, sau đó cô lại như con thú nhỏ bị thương chạy ra ngoài, từ đó về sau hắn cũng không còn nhìn thấy cô.

Bây giờ hắn còn có thể làm như thế nào? Ngoại trừ thu hồi thái độ bất cần kia, nhận sai với cô, cũng cực lực bồi thường cho cô, hắn cũng không biết mình có thể làm những gì khác? Ở trước mặt La Thanh Nhạc, hắn hoàn toàn bị đánh quay về nguyên hình, bất cứ một hành động gì cũng không dùng được.

“Mẹ, khi nào thì con có thể lại đến gặp mẹ cùng Phật Liệt Khắc?”

Thanh nhạc quay người lại, nhìn con gái đang ôm chú chó nhỏ, lòng của cô cũng run rẩy. Thế nhưng cô thật sự không hình dung được bộ dáng của mẹ cùng con gái nên có, bởi vì cô chưa từng trải qua cảm thụ làm một người mặc dù đứa bé này thật sự là do mình sinh ra.

Bọn họ đã xa cách lâu lắm rồi, tám năm chưa gặp qua một lần. Cho dù biết rõ thân phận đối phương, La Thanh Nhạc cũng không có cách nào trong nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi có thể biến thành một người mẹ hoàn hảo, dùng giọng nói mềm mại để nói những lời mà một người mẹ nên nói với Tuyết Luân.

“Mẹ… mẹ sẽ cố gắng dành thời gian cho con”

“Hôm nay mẹ thật sự không cùng bọn con đi ăn kem sao?” Biểu tình của Tuyết Luân giống như có chút thất vọng.

“Mẹ để Phật Liệt Khắc đi với con được không?”

“Dạ được!” Cuối cùng trên mặt con bé cũng xuất hiện nụ cười.

“Con phải chăm sóc nó cẩn thận nhé, đừng để lạc mất nó, nếu không mẹ sẽ rất thương tâm! Để mẹ chuẩn bị mọi thứ cho con, cho dù con đi tới chỗ nào cũng đều phải mang theo nó, không thể buông nó ra đó!”

“Dạ” Con bé chân thành gật đầu.

La Thanh Nhạc nhẹ nhàng thở ra, cô khá yên tâm để Tuyết Luân đi chơi cùng Phật Liệt Khắc. Phật Liệt Khắc rất ngoan, sẽ không cắn người khác, mà có nó đi theo con gái… bản thân cô cũng giống như có chút trách nhiệm.

“Con chơi cùng Phật Liệt Khắc một chút, mẹ đi giúp nó chuẩn bị ít đồ” La Thanh Nhạc xoay người đi tìm chút đồ cho Phật Liệt Khắc ra ngoài, nhưng cho dù cô đi đến chỗ nào cũng không thoát một Đổng Hoài Sướng luôn lẽo đẽo theo sau.

“Em thà rằng để cho con chó của mình chơi cùng con gái, cũng không muốn bớt chút thời giờ đi cùng nó sao?”

Hắn nghĩ đưa con bé đến gặp cô, ít nhất La Thanh Nhạc cũng mềm lòng một ít, nhưng lại không nghĩ tới cô sẽ dùng chiêu này. Đây không phải là điều hắn dự đoán, cho nên tiếp tục dùng âm thanh mà con gái không nghe được tranh luận cùng La Thanh Nhạc, hy vọng có thể vì con gái mà lôi kéo cô theo bạn, mà không phải chỉ dựa vào một con chó đến thay cô.

“Ngài Đổng, xin anh nói cho rõ ràng. Tôi cùng con bé cũng chỉ là gặp mặt không đến một tiếng đồng hồ, có lẽ chúng ta không thể chối bỏ huyết thống, nhưng trong cuộc sống của tôi hay trong cuộc sống của con bé từ trước đến giờ đều chưa từng xuất hiện đối phương. Tôi không có khả năng chỉ nhìn đối phương vài lần, nói vài mấy câu liền trở thành thân tình không thể vãn hồi. Vì sao anh cứ phải miễn cưỡng bắt tôi diễn xuất một màn mẹ con tình cảm dạt dào? Tôi không cần thiết phải phối hợp với anh. Tôi không giống anh làm những chuyện vượt quá giới hạn cho phép như vậy”

“Em không phải là người vô tình như vậy”

“Anh bị tivi nhiễm độc rất nghiêm trọng rồi đó. Anh nghĩ rằng giữa cha mẹ cùng con cái dù ra sao cũng phải biểu hiện bộ dáng ngọt ngào hài hòa sao? Như vậy mới có thể thỏa mãn anh sao? Tôi cùngcon bé bất quá chỉ là lần đầu tiên gặp mặt mà thôi”

“Em mang thai nó 10 tháng, khoảng thời gian con bé nằm trong bụng emđâu rồi?”

“Khoảng thời gian kia tôi đối với tôi mà nói, chỉ tràn ngập hận ý. Anh thật sự muốn nghe đáp án của tôi sao?” La Thanh Nhạc lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt, gằn từng tiếng rành mạch: “Nếu như tôi có thể, lúc ấy tôi sẽ lựa chọn vứt bỏ con bé mà không phải là lưu lại nó”

Edit: Nhật Nguyệt Nhi

Beta: Phi Phi

Cô thật không thương đứa nhỏ này sao?

Đổng Hoài Sướng ngồi bên giường con gái, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của nó. Khuôn mặt này cực kỳ giống với La Thanh Nhạc, nhưng nó lại không nhận được tình cảm của người mẹ. Nó làm sao có thể tiếp nhận điều này đây?

Con chó nhỏ nằm ngủ ở dưới sàn, cảm thấy được sự hiện diện của Đổng Hoài Sướng liền đi theo tới chân của hắn.


Đổng Hoài Sướng thở dài, đưa tay sờ đỉnh đầu của nó. Hắn không thể không thừa nhận chú chó nhỏ này rất được người yêu thích, mà nó cũng thay La Thanh Nhạc mang đến cho Tuyết Luân ít niềm vui. Ít nhất Tuyết Luân cũng thật thích chú chó này.

Hắn ôm lấy con chó, Phật Liệt Khắc chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, an tâm rúc vào trong lòng ngực của hắn. Động tác này khiến cho Đổng Hoài Sướng cảm thấy an ủi một chút. Có lẽ đúng như La Thanh Nhạc, hắn tại sao có thể yêu cầu một người phải biểu hiện thân thiệu trong lần đầu tiên gặp mặt chứ?

Huống chi La Thanh Nhạc không hề có sự chuẩn bị tâm lý. Thời điểm cô gặp Tuyết Luân, trên mặt cô đầy sự không xác định, cô căn bản không biết phải đối mặt với con bé như thế nào. Thế mà hắn lại kiên quyết đưa con bé đến trước mặt cô, bắt cô nhận, cũng khó trách cô sẽ có phản ứng như vậy.

Thế nhưng rốt cuộc hắn nên làm như thế nào mới phải? Hắn mang theo Tuyết Luân đến gặp La Thanh Nhạc, không chỉ là hy vọng Tuyết Luân có thể gặp được mẹ minh, mà hắn cũng hy vọng La Thanh Nhạc không nghĩ đến chuyện Đổng gia không muốn cô gặp con của mình.

Cô sống một mình nhất định cũng từng nghĩ tới con bé, không có khả năng đúng như biểu hiện vô tình của cô. Ít nhất trong ấn tượng của hắn, La Thanh Nhạc cũng không phải loại người như vậy, cô chỉ là… không chịu tin tưởng hắn một lần nữa mà thôi.

Thời điểm cô nhìn hắn, trong ánh mắt của cô luôn mang theo không tin tưởng. Đổng Hoài Sướng có lẽ từng bị người khác chán ghét, hắn không có khả năng gặp người thì người thích, nhưng trên người La Thanh Nhạc xuất hiện địch ý cùng cừu hận lại khiến cho hắn cảm thấy thống khổ vạn phần.

Hắn rõ ràng có thể không cần cô nói lên ý kiến của mình, dù sao bọn họ đều ly hôn đã lâu như vậy. Cho dù hắn có thể khiến cho La Thanh Nhạc tha thứ cho chính mình thì sao? Với tính cách của hắn, hắn thậm chí có thể mặc kệ, cũng không phải lần đầu hắn làm người như thế, hắn vốn dĩ không cách nàosuy nghĩ vì người khác.

Thế nhưng gần đây mỗi khi nghĩ tới La Thanh Nhạc, tim của hắn lại ân ẩn đau, bắt đầu có loại cảm giác không thở nổi.

Còn hơn những áp lực năm đó, bây giờ La Thanh Nhạc đã không còn thương hắn. Lúc đó, hắn bị những áp lực kia khiến cho không có chỗ trốn, hắn giống như làm cái gì cũng không đúng, làm cái gì cũng không thể mang đến cho La Thanh Nhạc một sống khá giả hơn một chút.

Cảm giác bây giờ của hắn cùng năm đó rất giống nhau, cho dù hôm nay hắn đã không còn là một công tử nhà giàu nhưng sống trong nghèo khổ nữa, hắn không phải là người một người chồng không thể chăm lo cho vợ. Thế nhưng hoàn cảnh lại không còn như thế, cho dù hắn mang đến cho La Thanh Nhạc cái gì, cô cũng đều không muốn.

Nhớ lại năm đó, cô khóc hết nước mắt cầu xin hắn đừng rời bỏ cô. La Thanh Nhạc giống như đã hoàn toàn thay đổi, nhưng như vậy lại càng làm hắn không thể buông tay…

Chỉ là nghĩ đến cảnh La Thanh Nhạc một mình đến Mĩ sinh con, sau đó phải rời đi, những ngày đó đã trôi qua như thế nào? Cô nhất định sẽ rất nhớ thương con của mình, nhưng phải cố gắng kiềm nén, cho nên mới tạo thành cục diện hôm nay. Khi mà cô nhìn thấy con mình, ngay cả động tác tiến lên ôm lấy Tuyết Luân cũng đều không có.

Đổng Hoài Sướng nhìn ra được La Thanh Nhạc lãng tránh đụng chạm với Tuyết Luân. Tuy rằng không đến mức lạnh nhạt đến hờ hững, nhưng cô cũng không cách nào thân thiết quan tâm.

Hắn hy vọng thời gian sẽ xóa nhòa đi những vết thương của năm đó, đáng sợ chính là những thương tổn này lại do chính hắn tạo thanh. Cho tới bây giờ hắn chưa từng muốn phụ lòng cô. Xem ra muốn kéo ai đó trở về, cũng không phải có thể hoàn thành trong một sớm một chiều.

Mang đôi mắt cả đêm không ngủ đến công ty, La Thanh Nhạc cảm thấy thật sự mệt mỏi. Cô tự nói với mình, đó là bởi vì lần đầu tiên Phật Liệt Khắc không ở nhà cùng mình, cô lo lắng cô bé kia không chăm sóc tốt cho chú chó của mình, chỉ có như vậy mà thôi, cô cũng không phải vì nhìn thấy con gái của mình mà mất ngủ.

“Tổng giám đốc đâu? Tôi có chút chuyện muốn nói chuyện cùng anh ta”

“Tổng giám đốc còn chưa tới văn phòng ạ!” Thư ký đáp.

“Chờ anh ta tới rồi nói với tôi một tiếng” Bước chân vào phòng của mình, La Thanh Nhạc quay đầu lại phân phó một tiếng “Giúp tôi pha một cốc cà phê được không?”

“Dạ được”

Ngồi vào bàn làm việc, La Thanh Nhạc cuối cùng cũng cảm thấy trong lòng có chút bình tĩnh, ít nhất công việccũng khiến cô có cảm giác an toàn, tinh thần sẽ không tiếp tục bị chi phối.

Điện thoại trên bàn vang lên, thư ký vòng vo nói vợ tổng giám đốc gọi đến.

“Là phó tổng La sao?”

“Đúng vậy, chủ tịch”

“Tôi gọi điện thoại đến để nói tổng giám đốc hôm nay sẽ không đến công ty”

“Vậy sao? Nhưng tôi có cái chuyện muốn bàn cùng anh ta, anh ta…” Tại sao lại phải xin phép? La Thanh Nhạc không khỏi nhíu mi.

“Tôi tin tưởng cô có thể đem xử lý mọi chuyện, tôi vẫn rất tin tưởng năng lực làm việc của cô” Giọng điệu vợ của tổng giám đốc cũng chính là vị chủ tịch trong truyền thuyết trở nên thong thả trầm trọng.


“Chủ tịch, tổng giám đốc khi nào thì trở về?”

“Anh ta sẽ không trở về, sáng sớm hôm nay… anh ta đã thức dậy rất sớm, tôi nghe tiếng liền đi ra ngoài xem, chỉ nhìn đến anh ta té ngã trên mặt đất. Dù tôi đã đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng không có hiệu quả. Bác sĩ vừa mới thông báo, anh ta sắp đi rồi”

Đầu La Thanh Nhạc trống rỗng. Cô thật không ngờ vị tổng giám đốc có thân hình mập mạp luôn ôn hòa lại đột nhiên ra đi quá nhanh.

“Tôi luôn bảo anh ta đừng ăn nhiều thịt, bảo anh ta coi chừng trong máu chứa nhiều cholesterol, cẩn thận cao huyết áp, cẩn thận cái này, cẩn thận cái kia… Miệng anh tôi luôn nói với ta rằng không sao, sau lưng lại chưa bao giờ chịu nghe lời tôi” Thanh âm của chủ tịch xuất hiện nghẹn ngào.

Mà La Thanh Nhạc bị tin tức này làm cho khiếp sợ, một câu cũng nói không nên lời.

“Tôi biết cô thay anh ta giấu diếm tôi cái gì. Lần trước tôi cũng nghe thấy cô nói chuyện điện thoại cùng anh ta, Thanh Nhạc… cô thật là cô gái tốt, cô muốn tránh cho tôi bị tổn thương, đáng tiếc chồng tôi là người không ra gì, không làm ra được bộ dáng của một vị tổng giám đốc, ngay cả sinh hoạt cá nhân cũng đều bị nhân viên chế giễu.

Năm mươi mấy tuổi rồi mà còn nói chuyện yêu đương cái gì chứ? Béo như vậy mà còn muốn làm bạch mã hoàng tử, anh ta còn nghĩ rằng mình có thể có được công chúa hay sao? Ha hả, thật sự là buồn cười chết người! Anh ta còn tưởng tôi không biết sao?”

Chủ tịch cố ổn định cảm xúc, dùng thanh âm run rẩy nói với cô.

“Thanh Nhạc, sau này công ty giao cho cô. Người khác tôi không tin được, cho nên cô nhất định phải giúp tôi vượt qua đoạn đường này, nếu không… tôi thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ…”

“Được, tôi sẽ tiếp tục duy trì hoạt động của công ty, chị cũng phải bảo trọng, cần tôi qua giúp chị không?”

“Không cần đâu, chờ việc này qua đi tôi sẽ tìm cô tâm sự. Bây giờ nếu gặp cô, trong lòng tôi cũng sẽ không chịu nổi. Tôi cần chút thời gian, chờ tôi sắp xếp mọi thứ rồi nói sau”

“Tôi đã hiểu”

Edit: Nhật Nguyệt Nhi

Beta: Phi Phi

“Tôi thật không có thời gian”

Lại một lần nữa nhận được điện thoại của Đổng Hoài Sướng, La Thanh Nhạc bây giờ thật có lý do chính đáng không đến gặp mặt con gái được.

“Em đã muốn bận rộn ba ngày liên tục, thứ hai tới Tuyết Luân đã phải trở về rồi”

“Nó có cuộc sống của có, tôi cũng có cuộc sống của tôi”

Sau khi tổng giám đốc qua đời, La Thanh Nhạc đã trở thành tổng giám đốc tân nhậm. Tuy rằng công việc trong công ty hơn phân nửa đều phải qua tay cô, nhưng công ty có một sự thay đổi lớn như vậy, trong lòng mọi người đều khổ sở. Điều cô có thể làm chính là ổn định lòng quân, tiếp tục duy trì hoạt động trong công ty. Bây giờ cô thật sự là rất bận.

“Thanh Nhạc, em… Lần này con bé đến, anh đã đáp ứng sẽ cho nó ăn cơm cùng với mẹ, kết quả em luôn không có thời gian” Đổng Hoài Sướng dịu giọng, hy vọng La Thanh Nhạc có thể hiểu chuyện này thật rất quan trọng với Tuyết Luân.

Mà không chỉ với mỗi Tuyết Luân, với hắn mà nói cũng rất quan trọng. Hắn cũng muốn gặp La Thanh Nhạc một lần.

“Đó là anh đáp ứng, không phải tôi đáp ứng. Nếu anh làm không được thì không nên tùy tiện đáp ứng người khác bất cứ chuyện gì… À! Thiếu chút nữa là tôi đã quên, đây không phải là thói quen của anh sao? Anh luôn có thói quen cho người khác hứa hẹn nhưng lại không làm được. Chừng ấy tuổi đầu rồi mà anh vẫn còn cái phong cách buồn cười này. Vĩnh viễn anh cũng muốn thay đổi đúng không?”

“Có lẽ những hứa hẹn năm đó anh nói với em, anh cũng chưa làm được, nhưng chẳng lẽ chúng ta không thể buông tha thành kiến mà cho Tuyết Luân một kỷ niệm hoàn mỹ sao? Em có thể cho nó một kỷ niệm đáng nhớ mà, cùng đi ăn một bữa cơm, tâm sự một ngày, cho dù em không thể biểu hiện ra bộ dáng của một người mẹ, ít nhất có thể coi nó như một người bạn, thân mật với nó một chút”

“Lời nói của anh chính là ám chỉ tôi tàn nhẫn sao? Có như vậy, anh thật nghĩ có thể thuyết phục tôi đến đóng vai một người mẹ tốt sao?”

“Cho dù không thuyết phục được em, anh cũng sẽ làm như vậy. Thanh Nhạc, em sợ cái gì? Em sợ nếu bây giờ thân thiết với con quá, sau này sẽ không có cơ hội gặp nó nữa sao? Anh có thể cam đoan với em, anh sẽ không ngăn cản mẹ con hai người. Em muốn gặp con lúc nào cũng được, sẽ không có người ngăn cản em, nếu có người dám ngăn cản, em có thể xử lý hắn.

Anh tin rằng em cũng từng muốn bù đắp tình yêu cho Tuyết Luân… Nó từ nhỏ đã không có ba mẹ bên cạnh.Lúc biết anh muốn đưa nó về Đài Loan gặp em, nó vui vẻ đến cả đêm không thể ngủ yên. Nó luôn hỏi anh, mẹ là người như thế nào, nó thậm chí còn lo lắng em có thích nó hay không… Buổi sáng hôm nay nó hỏi anh, em có phải không thích nó hay không, anh không biết phải trả lời con bé như thế nào”

“Anh không phải luôn tán thành sự thẳng thắn hay sao? Sao không trực tiếp nói cho nó, tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng tinh đến chuyện phải làm mẹ, hơn nữa tôi cũng sẽ không phải là một người mẹ tốt, cùng lắm thì anh tái hôn rồi mang về cho nó một người mẹ tốt với nó là được”

“Thanh Nhạc, anh sẽ không tái hôn với những người khác! Em nghe thấy lời nói của anh chưa? Anh không muốn làm một người chồng mà em oán hận, mà anh cũng có muốn giải quyết chuyện này. Chúng ta có thể một lần nữa quay lại, em không cần luôn nói anh giống như…” Đổng Hoài Sướng rốt cuộc cũng nói ra những điều trong trái tim.

“Giống như cái gì?” La Thanh Nhạc chỉ cảm thấy tay của mình run lên nhè nhẹ. Đổng Hoài Sướng không phải là muốn nói cho cô biết, qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn còn muốn tái hôn với cô đó chứ?

“Ngoại trừ em, anh không muốn tái hôn với bất kỳ ai khác”


“Lời này rất quen thuộc, giống như trước đây tôi cũng nghe anh nói như vậy. Thế nhưng bây giờ nghe lại thấy thật châm chọc, không phải sao?” Cô không để ý đến những cơn sóng cuộn trào trong lòng, lạnh lùng đáp.

“Anh biết lúc này nói chuyện đó với em là không thích hợp, nhưng Tuyết Luân chỉ là một đứa nhỏ, đừng đem oán hận với anh phát tiết ở trên người con bé. Để cho nó ăn cơm với em đi, nó cũng chỉ muốn thuận tiện đem Phật Liệt Khắc trả lại cho em thôi”

“Anh có thể gọi người mang đến cho tôi là được”

“Chút nữa anh gọi người đưa con bé qua, nó có thể ở cùng em trong phòng làm việc” Đổng Hoài Sướng quyết định một cách quyết đoán.

Ngày đó La Thanh Nhạc cho bọn họ đi vào nhà cô, là bởi vì cô không thể từ chối trước mặt một đứa nhỏ. Trực tiếp đưa con bé qua, cô sẽ không thế lấy cớ khác từ chối đúng không?

“Đổng Hoài Sướng…” La Thanh Nhạc còn chưa kịp nói chuyện, Đổng Hoài Sướng liền cúp điện thọai trước.

Mà La Thanh Nhạc vốn dĩ không biết số điện thoại của hắn, cũng không có cách nào hỏi lại số. Cô chỉ biết đành phải tiếp tục với tâm trạng bất an, chờ một đứa bé xuất hiện trong phòng làm việc của mình.

Sau cuộc họp, trở lại văn phòng, bên ngoài vây quanh một đống người đang nhìn ngó bên trong.

“Phó tổng La, con gái của chị thật đáng yêu. Con bé chỉ biết nói tiếng Anh thôi sao?”

“Nó vẫn luôn ở Mĩ à?”

“Cô bé giống chị thật đó!”

Mọi người vừa nhìn thấy La Thanh Nhạc liền bắt đầu phát biểu cảm nghĩ với cô. Xem ra tất cả mọi người đều bị cọ bé kia thu phục, mà La Thanh Nhạc đối mặt với mọi người cũng chỉ là im lặng.

Mở cửa, chỉ thấy con bé đang nằm ngủ trên ghế sopha, Phật Liệt Khắc nằm bên chân. Khi nhìn thấy chủ nhân, con chó nhỏ liền vui vẻ nghênh đón, chiếc đuôi nhỏ không ngừng lay động.

La Thanh Nhạc nhẹ nhàng đến bên cạnh Tuyết Luân, cầm áo khoác của mình đắp lên người con bé. Nhìn con gái ngủ say, dường như cô có thể nhìn thấy chính mình.

Tuyết Luân rất ngoan, cô nói với con bé rằng mình phải đi họp, để bé ở trong phòng làm việc. Con bé cũng không chạy loạn đến nơi khác, chỉ là ngồi ở bên trong chờ mẹ trở về, vừa không khóc lại cũng không nháo. Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn vừa xuất hiện đã thu hút được sự yêu mến của mọi người.

Cửa bị gõ hai cái, La Thanh Nhạc vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lý Thịnh Hoa mặc một bộ áo đen đứng bên ngoài.

“Chủ tịch, sao chị lại đến đây?”

“Tôi đến xem công ty một chút, dù sao cũng không có nơi nào để đi. Nhà vẫn thường xuyên có người đến viếng, tôi lại không muốn đối mặt với không khí đó cho nên quyết định đến công ty đi một chút, thuận tiện nhìn xem phòng làm việc còn cần sắp xếp cái gì không” Chủ tịch vừa nói, ánh mắt liền nhìn thấy một cô bé nằm ngủ say trên ghế “Thanh Nhạc, thật khó cho cô. Tôi không biết con gái cô đến Đài Loan gặp mẹ, còn khiến cho cô bận rộn như vậy”

“Không sao” La Thanh Nhạc mỉm cười, đối với những chuyện ngoài ý muốn cô cũng không muốn giải thích “Chuyện của tổng giám đốc … còn cần tôi giúp gì không?”

“Cô giúp tôi đã đủ nhiều rồi, hơn nữa tôi dựa vào quy định của công ty mà xử lý, mọi việc đều được sắp xếp thỏa đáng. Thế nhưng… thật ra cũng không cần phải làm rình rang làm gì, sắp xếp gọn gang, ổn định là được rồi”

“Chủ tịch, chị không sao chứ?” La Thanh Nhạc nhìn cô ấy, chỉ cảm thấy vị chủ tịch luôn có phong cách ăn mặc chỉnh chu xinh đẹp giờ như già đi mười tuổi.

“Tôi không sao. Lúc nãy cũng có đùa cùng con gái cô một chút, con bé́ thật đáng yêu! Có một đứa nhỏ thật ra vẫn có cái lợi, ít nhất còn có một người bạn”

“Nuôi chó cũng có hiệu quả đó!” Tay cô duỗi ra, Phật Liệt Khắc lập tức chạy về phía chủ nhân.

“Cô đó, cho dù con cái hay cho con đều chăm sóc thật tốt” Chủ tịch lộ ra nụ cười khó có được.

“Thật bình thường đều chỉ cócon chó này ở cùng tôi”

“Tôi biết, Tuyết Luân cũng vừa nói với tôi, đây là lần đầu tiên con bévề Đài Loan gặp cô. Có một số việc tôi cũng không hỏi nhiều, chồng tôi cũng từng nói cô đã ly hôn”

“Dù sao cũng không phải chuyện tốt gì, cho nên tôi rất ít nhắc tới” Biểu tình của La Thanh Nhạc xuất hiện một chút mất tự nhiên.

“Tôi biết, nhưng có con nhỏ liền cảm thấy không giống không phải sao? Con nít cũng giống như quan hệ vợ chồng, cho dù có như thế nào thì khi nghĩ đến con cái sẽ thấy bình ổn tâm tình. Tôi nghĩ có lẽ chính là lúc trước bụng tôi quá vô dụng, nếu tôi thật sự vì anh ấy mà để lại một đứa con, anh ấy có lẽ sẽ không ra ngoài ngoại tình”

“Nếu anh ta thật sự không thương chị, có con thì có ích lợi gì chứ? Nếu như quả thật là như vậy, hôm nay tôi cũng sẽ không ly hôn”

Chủ tịch nhìn La Thanh Nhạc, an ủi vỗ vỗ bả vai của cô.

“Thanh Nhạc, dành nhiều thời gian đi chơi cùng con gái đi. Con bé có nói nó sẽ về Mỹ, cô cứ giao công việc cho người khác. Cô cũng nên có một cuộc sống của riêng mình”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.