Đọc truyện Không Khoảng Cách – Chương 18: Tìm gặp
Mười bảy năm sinh ra trên cuộc đời này không phải lúc nào tôi cũng là đứa con ngoan ngoãn, nghe lời. Có những lúc, tôi thực hiện những cuộc nổi loạn ngầm mà ba mẹ tôi không hề hay biết.
Ví như lúc tám tuổi, mẹ già cấm tôi không được chơi đồ hàng bằng lửa nhưng tôi vẫn lén mẹ rủ mấy đứa trong xóm trốn vào bụi cây sau nhà, thu gom những nhánh cây nhỏ tạo lửa. Cả đám chỉ nướng mấy cái bánh tráng ăn thôi mà vui nổ trời, cảm giác ăn ngon cứ như nếm được mỹ vị trên đời.
Ví như lúc mười ba tuổi, lớp được vắng tiết học nhưng tôi không hề về nhà, rong chơi theo đám bạn đi trộm dâu ở một vườn dâu gần trường. Lúc đó cả đám bị chó canh vườn đuổi theo, chạy đến thục cả mạng, sau này tôi lại xem nó là kỉ niệm không thể nào quên của thời cấp hai.
Hay ví như lúc mười lăm tuổi, tôi đam mê nhóm nhạc BEAST của Hàn Quốc nhưng nhà chưa có kết nối internet giống như bây giờ, tôi đã lặn lội chạy trên con “điện sắt” lên thị trấn vào một tiệm internet để tải hình, các bài hát, các chương trình thực tế của họ về nhà xem cho thoả thích. Có hôm vì mải mê quá mà tối muộn tôi mới về đến nhà, lúc đó tôi liền lấy cớ đi học thêm để tránh được những câu hỏi tra khảo của mẹ già.
Tôi biết những lần nổi loạn đó là không tốt, nhưng cuộc sống có mấy khi được vui vẻ và làm những việc mình thích chứ? Chỉ cần biết giới hạn nên dừng ở đâu, không làm cho người khác phải lo lắng vì mình thì hãy cứ nổi loạn, hãy cứ làm theo những gì trái tim mách bảo. Sau này, khi có ngoảnh đầu nhìn lại sẽ không cảm thán nuối tiếc vì bản thân đã quá nhút nhát, bỏ lỡ bao niềm vui của tuổi trẻ, bỏ lỡ điều gì đó mà bản thân thật sự yêu thích. Không phải mọi người vẫn hay nhận định rằng tuổi trẻ là bồng bột sao? Vậy thì cứ bồng bột đi, vì có sai lầm thì mới là tuổi trẻ.
Tôi cũng không muốn mình bỏ qua một điều gì, một cảm giác nào của bản thân. Nếu đã cảm thấy rung động trước Vương Nguyên Minh thì cứ làm theo trái tim thôi. Và hôm nay, ở tuổi mười bảy này, một lần nữa tôi lại nổi loạn, lần đầu tiên tôi đi xa nhà mà chỉ đơn độc một mình. Trong một lúc bốc đồng, tôi quyết định bắt xe bus đến trường THPT A gặp Vương Nguyên Minh.
Mọi chuyện diễn ra theo cách khá tự nhiên. Trong thời khoá biểu của tôi, thứ sáu luôn là ngày tôi có ít môn học nhất, chỉ đến ba giờ chiều tôi liền tan học. Thường thì sẽ cùng Châu Châu rong chơi chỗ này, chỗ kia, có thể xem đây là ngày chúng tôi giải toả căng thẳng trong suốt một tuần học tập. Nhưng kể từ tuần này sẽ không như thế nữa, Châu Châu tiếp tục có một cuộc thi hùng biện và lần này thầy hướng dẫn của cô ấy đặt rất nhiều tâm quyết vào nó. Vì thế, nhóm của Châu Châu từ nay mỗi chiều thứ sáu sẽ là ngày họ họp mặt để thảo luận và luyện tập cho cuộc thi. Châu Châu là thành viên trụ cột trong nhóm nên tức nhiên cô ấy càng phải chăm chỉ hơn nữa, đành gác lại chuyện vui chơi cùng tôi mà chuyên tâm họp nhóm.
Lúc nói với tôi chuyện này gương mặt Châu Châu đầy vẻ hối tiếc. Tôi hiểu rằng cô ấy lo tôi sẽ buồn, vì ngoài cô ấy ra tôi chẳng có mấy ai thân thiết. Tôi cũng có chút hụt hẫng nhưng cuộc thi là quan trọng, tôi đùa đùa để Châu Châu lấy lại tinh thần “Xa tớ một chút đi, chúng ta cứ dính lấy nhau cậu không chán sao? Lo mà cố gắng thi rồi về đãi tớ một chầu ngon kia kìa”.
Châu Châu biết tôi nói đùa nên cũng không khách khí đùa lại “Mơ tưởng! Giải thì tức nhiên sẽ được nhưng không thèm đãi cái đứa vô tâm như cậu ăn”
Tôi cười hì hì bảo Châu Châu nhanh mà đi họp nhóm, đừng chậm trễ khiến thầy hướng dẫn của cô ấy phải bốc hoả nổi giận. Châu Châu nghe tôi nói lập tức tưởng tượng ngay đến vẻ mặt hung thần xé gió của thầy hướng dẫn mà khẽ rùng mình không dây dưa thêm nữa, tạm biệt tôi rồi một đường thẳng tiến chạy nhanh.
Châu Châu đã đi được một lúc, chỉ còn một mình tôi ngồi trơ trọi trên chiếc ghế đá dưới sân trường, mãi cũng không định rời đi. Đơn giản buồn chán đến mức dùng chân khẩy khẩy mấy cái lá ở dưới chân.
Buổi chiều dần dần buông xuống, tôi ngước nhìn ánh nắng cuối ngày xuyên qua những tán lá cây đến chói mắt. Còn nhớ lần đầu tiên tôi gặp Vương Nguyên Minh cũng có cảm giác chói mắt như thế này.
Một cậu thanh niên mang đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng, nổi bật trên khuôn mặt trắng trẻo góc cạnh làm người khác không tự chủ mà nhìn lâu hơn. Tiếc rằng, mỗi lần cậu ta cất lời trêu chọc thì tôi thật không nhịn nổi mà muốn cho cậu ta một đấm.
Mọi chuyện đã trôi qua được một tháng, không biết bây giờ Vương Nguyên Minh như thế nào nhỉ? Liệu có như tôi buồn chán đến nổi không biết làm gì mà nhìn trời, nhìn đất….. rồi lại nhớ đến cậu ấy.
Hiện tại là 3 giờ 30 phút chiều, nếu đến THPT A sẽ mất khoảng một tiếng rưỡi, đi ngay bây giờ chắc sẽ về nhà kịp. Dù sao cũng đang rảnh, đến đó xem cậu ta một chút chắc cũng không có vấn đề gì.
Ôi không, tôi đang suy nghĩ cái gì vậy? Câu nói “Sẽ được nếu cố gắng” của Vương Nguyên Minh làm tôi không dưới một lần suy nghĩ đến chuyện đi gặp cậu ấy, còn thử tra bản đồ tuyến xe bus đến THPT A nữa. Chắc là tôi điên rồi!
Mặt trời bắt đầu lặng, không đi ngay bây giờ chắc chắn sẽ không kịp bắt xe bus để về nhà. Đi hay không đi đây?
Đến lúc tôi còn phân vân vấn đề trên thì đã ngồi trên xe bus đến THPT A từ lúc nào.
Quyết định là trong nhất thời xúc động nhưng tôi không hối hận về nó. Nếu đã mãi cũng không thể quên được Vương Nguyên Minh thì cứ đi gặp cậu ấy thôi. Mặc kệ tất cả những suy nghĩ rối rắm, mặc kệ Vương Nguyên Minh có chút ấn tượng nào với tôi hay không, tôi chỉ biết rằng muốn gặp cậu ấy để xác nhận cảm giác của mình ngay bây giờ.
Xe bus chạy bon bon mang theo dòng suy nghĩ của tôi thật nhanh đã đến nơi. Tôi bước xuống xe mà dũng khí giảm đi một nửa, bước chân có chút do dự. Thật là, dù sao cũng đã tốn công đến đây tôi còn sợ sệt cái gì nữa? Cũng không phải đi chết, tệ lắm thì bị Vương Nguyên Minh phát hiện, xấu hổ một phen thôi.
Nghĩ thế, nên tôi lấy lại tự tin bước chân thẳng tiến THPT A mà bước.
—
Đã 5 giờ, đây là khoảng thời gian tan trường, rất may mà tôi đến kịp. Lúc tôi đến nơi thì đã thấy từng đoàn học sinh dần dần tản ra khỏi cổng trường.
Tôi quan sát được phía làn đường đối diện trường THPT A có một hàng cây xanh ngát trải dài dành cho người đi bộ. Trông có vẻ khuất tầm nhìn nên tôi sẽ chọn đây là nơi ẩn náu để quan sát Vương Nguyên Minh. Hành động có hơi giống mấy tên biến thái nhưng có cho lá gan tôi cũng không dám đứng sừng sững trước mặt cậu ấy. Trốn vào sau một gốc cây cổ thụ to vẫn là lựa chọn sáng suốt nhất.
Dòng người tan trường bắt đầu đông hơn, mắt tôi vì thế cũng hoạt động nhanh hơn. Hết nhìn trái rồi lại ngó phải, chỉ sợ một khoảnh khắc lơ đãng thôi sẽ bỏ lỡ ngay bóng hình mà tôi tìm kiếm.
Mỗi lần nhìn thoáng qua ai đó có hình dáng hơi giống Vương Nguyên Minh, trong lòng tôi liền tự khắc hồi hộp hơn. Khi nhìn kĩ lại phát hiện không phải thì liền nóng vội chuyển nhanh tầm nhìn sang người khác. Cứ như vậy, chừng mấy lần mãi vẫn không tìm thấy cậu ấy giữa dòng người khiến tôi bắt đầu hụt hẫng, suy giảm ý chí nhìn người tan trường ngày càng ít đi.
Ban đầu, tôi còn rất tự tin sẽ phát hiện ra con người đẹp trai có nước da trắng trẻo nổi bật ấy ngay nếu như cậu xuất hiện, nhưng giờ đây tôi bắt đầu nghi ngờ sự tự tin của mình. Có phải là tôi đã bỏ qua cậu ấy rồi hay không?
May thay, ông trời vẫn thương đứa ngốc là tôi. Đang lúc tôi có ý định từ bỏ trở về nhà thì Vương Nguyên Minh đột ngột xuất hiện. Cậu ấy chính là cậu học sinh ra khỏi trường cuối cùng, trên tay mang theo vài cuốn sách.
Đã một tháng trôi qua không gặp, cũng chẳng phải thời gian quá lâu gì nhưng tôi cứ có cảm giác mình vừa trải qua bốn mùa, mười hai tháng, dài như một năm không gặp Vương Nguyên Minh. Tôi nhìn bóng hình người con trai ấy từ xa, tim bắt đầu khẽ rung mạnh một nhịp.
Cậu ấy vẫn vậy, vẫn đẹp trai chói ngời như thế, sải từng bước thong dong ra khỏi trường. Chỉ có tôi là thay đổi, một mình đứng sau gốc cây cổ thụ mà trong lòng nổi gió. Trước khi gặp Vương Nguyên Minh, suy nghĩ của tôi đã hỗn độn, gặp cậu ấy rồi suy nghĩ lại càng phức tạp hơn.
Vương Nguyên Minh ra khỏi cổng trường thì dừng lại, tìm một góc cạnh cổng tựa người vào đấy rồi mở một cuốn sách ra đọc chăm chú. Cậu ấy không định về nhà sao? Tôi chợt nhớ ra tên này là ai chứ, một công tử bột chính hiệu thì không thể tự đi bộ về như người thường rồi, chắc là đang đợi người đến đón. Có chút khinh thường độ tự lập của Vương Nguyên Minh, nhưng nhờ vậy mà có thể nhìn cậu ấy thêm một lúc nên…..tôi không ý kiến.
Lời của chủ diễn đàn nói không sai, sách là thứ luôn bên cạnh Vương Nguyên Minh. Nhớ lại lần gặp tôi ở hội sách, cậu ta nhìn tôi mua một đống truyện liền khinh thường tôi, là vì cậu toàn đọc những cuốn sách tri thức thâm sâu thế kia sao? Tôi thầm bĩu môi, mấy cuốn sách dày cộm đó thì hay ho chỗ nào chứ, dùng để trị mất ngủ thì không thứ gì bằng.
Gâu gâu gâu…..
Đang đứng lên án mấy cuốn sách của Vương Nguyên Minh thì tôi nghe được tiếng chó sủa. Chó ư? Chó ở đâu? Ngó mắt nhìn sang bên trái, tôi phát hiện có một con alaska lông trắng như tuyết đang quẩy quẩy đuôi hướng tôi sủa um sùm. Nó sủa không phải nhỏ nha, khỏi nói nó lấy bao nhiêu sự chú ý, nhưng chú ý đến nó chắc chắn sẽ chú ý đến người đang thập thò sau gốc cây là tôi. Hay rồi, nó thành công lôi kéo lực chú ý của Vương Nguyên Minh từ cuốn sách kia nhìn sang làn đường đi bộ khiến tôi không khỏi hốt hoảng nép người vào sau gốc cây hơn.
Con chó điên chết tiệt! Tại sao lại nhắm vào tôi mà sủa chứ, tôi đã đắc tội nó ở chỗ nào? Dùng tay xua đuổi kiểu gì nó cũng không chịu đi, còn sủa khí thế hơn nữa. Điên mất thôi!
Tôi hé mắt nhìn lại Vương Nguyên Minh, hình như đang có ý định xem kẻ khả nghi bị chó sủa là ai. Thôi xong, cậu ấy mà sang đây là tôi chết chắc, chính là xấu hổ mà chết đó.
Mặc cho tôi có biểu cảm cuống quýt, hồi hộp tới mức vài giọt mồ hôi lăn dài trên mặt, con chó alaska đáng ghét đó vẫn không từ bỏ, sủa đến không biết mệt là gì. Chị mày xin thề, chị mà không bị mắc kẹt ở đây chị sẽ đem mày đi nhuộm đen cho hả giận chó à!
Vương Nguyên Minh bắt đầu cất bước đi đến chỗ của tôi, vừa quan sát cậu ấy tôi vừa thầm cầu nguyện “Đừng đi sang đây, đừng đi sang đây”. Ngay lúc tim căng như dây đàn thì ơn trời, cứu tinh của tôi xuất hiện.
Không ai khác chính là chú tài xế tóc hoa râm quen thuộc, tôi đã được gặp một lần ở hội sách và một lần đưa tôi đến bệnh viện, có thể chú ấy cũng chính là người đã báo tin của tôi cho Châu Châu biết. Chuyện trước rồi chuyện bây giờ thật muốn nói cảm ơn với chú rất nhiều. Nhờ chú ấy kịp lúc đến đón Vương Nguyên Minh mà cậu ấy đã từ bỏ việc đi sang đây. Tôi nhìn thấy chú ấy nói gì đấy với Vương Nguyên Minh, cậu ấy đáp một tiếng rồi chuẩn bị lên xe.
Thầm thở phào một hơi, cảm ơn trời đất vẫn chiếu cố đến kẻ hèn này. Liếc mắt sang con chó alaska còn mồm to sủa lớn, duy chỉ có con chó này là muốn ức hiếp tôi thôi.
Trước khi lên xe, Vương Nguyên Minh có ngoảnh đầu lại nhìn hướng gốc cây tôi đang đứng một lần nữa. Cậu ấy nhìn thật lâu làm tôi cũng chột dạ mà nhích người vào hơn, len lén nhìn lại cậu ấy, lặng lẽ khắc ghi khoảnh khắc này. Không biết qua bao lâu, không biết Vương Nguyên Minh đi từ khi nào, tôi vẫn cứ đứng đó ngơ ngẩn nhìn theo.
Trong một buổi chiều yên ả, không tính con chó alaska điên loạn sủa bậy bên cạnh, dưới hàng cây xanh ngát lây động gió, đứng đối diện với Vương Nguyên Minh thật gần mà cũng như rất xa, một lần nữa tôi gặp lại cậu ấy.