Không Khoan Nhượng

Chương 94


Đọc truyện Không Khoan Nhượng – Chương 94

Đốm sáng trắng phát ra từ ngực kẻ tòng phạm của Roussard và hắn sáng rực như ngọn đèn hải đăng. Khi đã nhìn rõ trở lại, Harvath thấy gã Lùn đang lạch bạch về phía anh, lăm lăm khẩu súng bắn pháo sáng trên tay. Kẻ tòng phạm đã chết. Cái xác bốc khói nằm trên mặt đất cách đó vài mét. Harvath nhìn quanh tìm Roussard, nhưng không thấy đâu.

Ngay khi đứng lên, anh thấy chân mình muốn quỵ xuống. Cú giáng vào đầu tệ hơn anh tưởng. “Từ từ thôi, cứ từ từ”, gã Lùn nhắc lúc tiến về phía Harvath để giúp anh đứng vững.

“Roussard đâu?”.

“Nó đi về bãi đậu trực thăng rồi”.

“Sao ông không ngăn hắn lại?” Harvath gặng hỏi lúc với lấy khẩu súng của kẻ đã chết cùng hai băng đạn dự phòng.

“Ngăn nó à? Tôi đã ngăn nó…khỏi giết anh. Anh đúng là đồ vô ơn”.

Gã Lùn chưa kịp nói hết câu, Harvath đã đi trên con đường nhỏ tiến về phía bãi đậu máy bay. Âm thanh của động cơ máy bay ngày càng lớn. Rõ ràng nó đã cất cánh. Lúc Harvath tới được bãi đậu, chiếc trực thăng đã ở phía trên ngọn cây và đang lao về phía mặt nước. Harvath xuyên rừng lao ra bãi biển phía bên kia hòn đảo. Tới nơi, anh nâng khẩu Goblin lên và nhả đạn. Anh thấy ít nhất 2 viên trúng động cơ phía đuôi, nhưng không đủ để buộc chiếc trực thăng hạ cánh. Harvath bắn tiếp hai loạt đạn nữa mặc dù anh biết chiếc trực thăng đã quá xa tầm ngắm của anh.

Vì ngôi nhà của gã Lùn đang bốc cháy dữ dội, nên đội cứu hỏa sẽ đến rất nhanh, Họ cần rời khỏi đây trước khi ai đó đến.

Harvath rời bãi biển và quay trở lại bằng con đường xuyên rừng. Lúc anh tới chỗ thi thể biến thành tro của tay chân của Roussard, gã Lùn đã biến mất cùng với số vũ khí còn lại, kể cả khẩu Beretta của anh.


Gã Lùn đang bò bằng tay và đầu gối, vũ khí đặt ngay cạnh gã cùng chiếc túi không thấm nước của Harvath.

“Anh có bắt được nó không?” Gã Lùn hỏi không quay người lại.

“Không”, Harvath trả lời và chĩa vũ khí tự động hết đạn vào người gã.

“Tôi chỉ còn một viên, ông biết đấy”, Gã Lùn nói tiếp, “Tôi đã bắn kẻ đứng gần tôi nhất, mặc dù tôi đã rất lo mình sẽ bắn trượt”.

“Tôi muốn anh dịch sang bên phải ba bước, tránh xa đống vũ khí ra”.

“Những cái này à?” Gã Lùn ra dấu vào đống đồ và đứng lên trực diện với Harvath. “Tôi đã gom giúp anh. Coi như đó là lời cám ơn anh đã lấy nước cho bầy chó”.

“Cứ tránh ra”.

Gã Lùn làm theo lệnh anh.

Harvath tiến tới nhặt đống đồ, gã Lùn nhe răng cười và nói “Anh không tin tôi, đúng không?”.


Harvath cười nửa miệng, kiểm tra xem khẩu Beretta còn đạn không, rồi nhét số còn lại vào chiếc túi.

“Tôi không có lỗi khi kẻ tôi bắn không phải là Roussard. Nhìn từ phía sau thì thằng nào chả giống thằng nào”.

“Chắc chắn tôi sẽ không bao giờ quay lưng về phía ông”. Harvath vừa trả lời vừa nhặt chiếc túi và khoác lên vai.

“Sao anh nói dối Roussard?” Gã Lùn hỏi, đổi chủ đề. “Nếu anh cho nó biết tôi ở đâu, có thể anh sẽ cứu được tính mạng mình”.

“Kiểu gì Roussard cũng sẽ giết tôi. Tôi không cho hắn biết ông ở đâu là vì quan điểm của tôi là không giúp kẻ xấu”.

“Cảm ơn”.

“Nhân tiện”, Harvath hỏi “Sao ông quay lại? Lẽ ra ông phải điều khiển bánh lái, đưa chiếc xuồng ra vịnh và chờ tôi cơ mà”.

“Khi không nghe thấy tiếng trực thăng cất cánh tôi đoán anh đã thành công trong phần thứ nhất của kế hoạch nhưng tôi vẫn không yên tâm về phần còn lại”.

“Tôi nên vui mới phải”.

“Không”, gã Lùn trả lời, “Biết ơn thì đúng hơn. Nếu có”.

Harvath không biết anh cảm thấy thế nào khi mang ơn cứu mạng với một người như thế và để tránh phải nghĩ đến điều đó, anh đổi chủ đề. “Sao ông lại dùng súng bắn pháo sáng?”.

Gã Lùn nhìn Harvath đáp “Trong cuộc sống ngay cả cơ may nhỏ nhặt nhất cũng còn hơn là không có cơ may nào”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.