Đọc truyện Không Khoan Nhượng – Chương 75
Mặc dù hơi trong phòng cực nóng, nhưng người Vaile vẫn đờ ra như bị đóng băng.
“Anh là ai?” Ông ta hỏi. “Anh muốn gì?”.
“Giám đốc, ông sẽ tha thứ cho tôi chứ nếu tôi giúp cả hai chúng ta tiết kiệm thời gian và hỏi ông một số câu hỏi”.
“Người bảo vệ của tôi đang…”
“Thậm chí còn không ở trong phòng thay đồ đâu và cũng không muốn nhìn thấy ông một lúc”.
Vaile đã nhận ra giọng nói của người đàn ông, nhưng không thể nhấc lưỡi lên ngay được. “Tôi biết anh”.
Harvath xuống ghế dưới và ngồi cạnh ông ta.
Khi bức rèm sương mù được vén ra, Vaile không thể tin nổi ở mắt mình nữa. “Harvath. Cậu điên à? Chẳng phải mọi chuyện quá tệ với cậu rồi hay sao. Bây giờ cậu còn định bắn giám đốc CIA à?”
“Trước tiên”, Harvath trả lời, “Tôi không thấy mọi chuyện còn có thể tồi tệ hơn đối với tôi. Và thứ hai, tôi không bắn ông, tôi chỉ giơ khẩu súng lên và nó cũng chưa hướng về ông”.
“Tôi sẽ nhớ chi tiết này khi báo cáo với tổng thống về cuộc gặp gỡ của chúng ta”.
“Tôi biết, ông đang ở trong một phòng tắm hơi nhưng chúng ta sẽ không cho nhau đo ván, được chứ?”.
“Nghe đây”, Vaile trả lời. “Cả hai chúng ta đều biết sự việc này là thế nào. Tổng thống buộc phải thỏa thuận với quỷ và…”
“Và những người thân của tôi chính là những người đang phải trả giá”.
“Chúng tôi không hề biết là mọi chuyện lại ra nông nỗi này”.
Harvath sẵn sàng giáng cho ông ta một cú đấm. “Nhưng bây giờ là như vậy, tôi không hề thấy ai có động tĩnh nào để ngăn cản việc đó lại”.
“Anh không hề biết chuyện đầu tiên về những gì chúng tôi đang làm đâu”, Vaile ngắt lời.
“Chúng ta, ý ông là gì vậy?”.
“Tổng thống yêu cầu tôi cho một đội quân bí mật vào vụ này”.
“Ông ra yêu cầu có một đội CIA trong lòng nước Mỹ à?” Harvath hỏi. “Bên cạnh có FBI à?”.
Vaile giơ tay lên. “Tổng thống muốn có người có nhiều kinh nghiệm chống khủng bố trong vụ này và đó là những gì tôi có thể cung cấp cho ông ấy”.
“Nhưng vẫn chưa có tiến triển gì mấy phải không?”.
Vaile chẳng buồn trả lời. Thật đau lòng khi người của ông, rõ ràng là đã không có gì tiến triển.
“Morrell và đội Omega của anh ta cũng được giao nhiệm vụ đó chứ?”.
Vị giám đốc CIA lắc đầu. “Không, chúng tôi đưa ra một đội riêng. Tôi đã tự mình lựa chọn. Họ là những điệp viên giỏi, dày dạn kinh nghiệm”.
Harvath lắc đầu. “Và ông đã cứu Rick Morrell khỏi công việc bẩn thỉu để có thể lợi dụng tình bạn của chúng tôi để chống lại tôi, phải không?”.
“Đó là cách tốt nhất để lấy được thông tin chúng tôi cần”.
“Đáng ra tôi phải biết rõ hơn chứ”.
Vị giám đốc CIA thở dài rồi thốt lên, “Scot, thương lượng với những tên khủng bố này là lựa chọn tồi tệ, nhưng đó là lựa chọn duy nhất của tổng thống. Chúng ta không thể để những tên dã thú này giết trẻ em Mỹ. Và chúng ta vẫn không để chúng thực hiện được điều đó đấy thôi. Chính vì vậy, anh cần phải ra đầu thú”.
Đó không phải là lời kêu gọi dễ nghe. Harvath không muốn gây ra những cuộc tấn công của bọn khủng bố vào trẻ em Mỹ, nhưng thực tế là người của Vaile vẫn chưa có tiến triển gì trong việc bắt bắt được kẻ săn tìm những người thân của anh đã giúp anh khẳng định quyết định của mình. “Chừng nào chưa tóm được tên khốn này, tôi sẽ chưa bỏ cuộc”.
“Cho dù điều đó có nghĩa là anh đang để mạng sống của vô số người Mỹ thành ngàn cân treo sợi tóc?”.
Harvath đã định nói với ông về những gì anh biết được từ Tammam Al-Tal ở Jordan – rằng điệp viên của lão ta, Najib đã được thả từ Gitmo để đổi lại việc Al-Tal rút hợp đồng với Harvath nhưng tại thời điểm này anh chẳng còn tâm trạng nào để chia sẻ với thông tin tình báo đó với ai đặc biệt là vị Giám đốc của Cơ quan tình báo Trung ương. Thay vào đó, anh nói, “Dù gã này là ai, hắn đến tìm tôi chứ tôi không khởi xướng”.
“Cách nào cũng vậy thôi”, Vaile trả lời. “Tổng thống đã nói rằng chúng ta không được theo đuổi những tên này một khi chúng được thả từ Guantanamo”.
“Một trong số chúng đã tấn công vào người Mỹ trên đất Mỹ. Chính điều đó đã làm mất hiệu lực thỏa thuận mà tổng thống đã ký. Về phần tôi, tôi thấy không nên cho năm tên này tấm thể được ra tù cho đến khi chúng hết đời”.
“Tôi đồng ý với anh. Đúng là không nên nhưng giờ chỉ còn lại một tên thôi”.
Harvath không hiểu. “Một à?”.
“Anh đã giết Palmera và Najib và gần đây chúng tôi xác định được hai tên khác”.
“Hai tên nào?” Harvath hỏi. “Chúng ở đâu?”.
“Morocco và Australia,” Vaile nói. “Chúng đang bị giám sát và sắp bị những nước này bắt vì tham gia vào những hành động khủng bố từ khi chúng được thả ở Gitmo. Như thế, còn lại…”
“Tên thứ năm được thả đêm đó, một tên người Pháp”.