Đọc truyện Không Khoan Nhượng – Chương 37
Lũ thú dữ lồng ra khỏi chuồng và lao vụt về phía Harvath. Mắt anh tối sầm lại. Tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là những cái mặt dữ dằn, gớm ghiếc với bộ răng nhọn hoắt nhe ra và những đôi mắt đen như mực.
Anh hiểu ngay lập tức, chúng được huấn luyện đặc biệt ở trên không – mõm chúng đang ngoác rộng và sẵn sàng xâu xé anh. Harvath chẳng kịp lấy vũ khí và cũng không kịp chạy. Anh chỉ có thể phản ứng theo bản năng là đưa hai tay lên ôm mặt.
Hai tiếng bốp bốp vang lên khi lũ chó dữ lao vào Harvath và hắt anh vào tường. Ngay lập tức anh lăn ra khỏi chúng và thật ngạc nhiên, hai tay anh không hề bị sao.
Harvath chờ đợi lũ chó tấn công tiếp đợt mới và rồi anh nhận ra chúng không tiếp tục nữa. Anh nhìn lên và thấy Ron Parker đang vắt vẻo trên tường hai tay siết chặt khẩu súng giảm thanh. Anh ta đảo mắt khắp khu vườn xem còn mối đe dọa nào khác không. Khi thấy an toàn rồi anh nhảy xuống cùng Harvath.
“Tom Morgan gửi lời xin lỗi”, Parker lên tiếng sau khi chắc chắn rằng lũ chó đã chết. “Ông ấy chẳng bao giờ để ý đến đám chó”.
Harvath nhìn xuống hai cái xác trên mặt đất. Tệ quá. Trông chúng thật đáng sợ. Nhưng Harvath cũng cảm thấy tiếc vì phải giết chúng. Anh rất yêu chó.
Nhưng nếu không, chắc chắn chúng đã xé xác anh ra rồi. May mà Parker bắn quá cừ.
“Cảm ơn anh”, Harvath vừa kéo khẩu súng vừa nói.
“Anh nợ tôi một lần nhé”, Parker vừa trả lời thì Finney vượt qua tường và hạ cánh xuống đất cách đó hơn một mét.
“Đó là những con chó xấu xí nhất mà tôi từng thấy”, Finney vừa nói vừa tóm chân chúng và lôi về phía cái chuồng tồi tàn.
Trong khi Finney giấu xác những con chó, Parker tia khắp các cửa sổ xem có dấu hiệu nào cho thấy họ đã bị phát hiện hay không còn Harvath tìm cách mở cái khóa cửa sau nhà Palmera.
Sau khi mở được cửa, anh ra hiệu cho Finney và Parker và họ trườn vào phía sau anh.
Đúng như lời gã Lùn, Palmera không hề có hệ thống báo động. Tuy nhiên, gã lại bỏ quên lũ chó. Sau này, Harvath sẽ để ý.
Rút súng ra, họ nhanh chóng trườn vào nhà và kiểm tra kĩ từng phòng một. Không có dấu hiệu nào cho thấy trong nhà có người. Như thế, Harvath có thêm vài phút để tìm kiếm một thứ.
Finney canh cửa trước và Parker cửa sau, Harvath bắt đầu tìm kiếm. Trước tiên là những cái buồng nhỏ ở dưới và khi thấy tất cả trống trơn, anh bắt đầu hướng lên trên.
Anh kiểm tra kĩ từng phòng, dưới giường và bắt đầu kéo một cái ghế ra để trèo lên một gác mái bí mật khi Finney gọi anh xuống.
“Gì thế?” Harvath thì thầm từ trên cầu thang. Finney nói qua tai nghe, “Morgan thấy cái xe đang hướng về đây, giống như đặc điểm miêu tả Palmera”.
“Bao lâu?”
“Bốn mươi lắm giây”, Finney trả lời “Chúng ta cần phải vào vị trí”.
Harvath liếc qua vai, về phía phòng ngủ mà anh đã phát hiện ra căn gác mái và quyết định có thể đợi ở đây.
Harvath đang xuống cầu thang thì nghe thấy ông bạn nói, “Các anh có một chút trục trặc”.
Harvath vội vàng xuống và cùng Finney xử lý mấy cái cửa sổ phía trước nhà. Họ đã đúng, Palmera không phải là một mình.